Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 90: 87


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Sự bất an của A Từ đã nhanh chóng được nghiệm chứng. Vì lần này Giản Ngôn bị gọi đi suốt cả buổi sáng mà chưa quay lại.

Tình huống như vậy chưa từng xảy ra. Dù Giản Ngôn có chuyện cần làm cũng sẽ báo cho A Từ một tiếng. A Từ lo lắng nhắn mấy tin cho Giản Ngôn mà không nhận được hồi âm.

Rốt cuộc là chuyện gì mà ngay cả nhắn tin cũng không được?

Cho đến giữa trưa Giản Ngôn vẫn chưa trở lại. A Từ gọi điện cho hắn thì máy đã tắt. Cậu sốt ruột dứt khoát đi thẳng tới văn phòng Trâu Hồng Thạc.

A Từ đứng bên ngoài gõ cửa, chờ một hồi mới nghe Trâu Hồng Thạc hô lớn: "Vào đi."

Giọng nói Trâu Hồng Thạc luôn mang tới cảm giác từng trải tang thương. Nhưng giờ đây lại lộ ra vẻ mệt mỏi.

A Từ không biết vì sao lúc này mình lại nhạy cảm như vậy. Song đúng là cậu đã nhận ra được chút khác biệt ấy, lòng càng thêm bất an.

A Từ đẩy cửa vào đã thấy Trâu Hồng Thạc đứng hút thuốc bên cửa sổ, nhăn chặt lông mày. Vốn dĩ dáng vẻ ông đã rất nghiêm túc, như thế này càng đâm ra sầu khổ. Mà ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lại lạnh như băng. Đây cũng là ánh mắt A Từ chưa từng nhìn thấy.

"Trâu cục." A Từ thấy sợ ánh mắt ấy, dừng một chút mới hỏi: "Sư ca đâu ạ?"

Trâu Hồng Thạc nhắm hai mắt lại, đoạn quay qua nhìn A Từ thì ánh mắt đã nhu hòa hơn: "Bị đưa đi rồi."

"Thế là sao ạ?" A Từ bỗng giật mình.

"Bị người bên kiểm tra kỷ luật đưa đi." Trâu Hồng Thạc nói.

"Kiểm tra kỷ luật?" A Từ siết chặt tay, cố trấn tĩnh hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ạ? Sao đột nhiên lại bị người bên đó đưa đi?"

"Có người tố Giản Ngôn đút lót." Trâu Hồng Thạc đáp.

"Đút lót?" A Từ không dám tin dán mắt nhìn Trâu Hồng Thạc, "Chuyện đùa gì thế này?"

"Ta cũng thấy giống nó chuyện đùa, nhưng người ta có chứng cứ." Trâu Hồng Thạc rất phiền não.

"Chứng cứ gì ạ?" A Từ có chết cũng không tin việc Giản Ngôn đút lót.

"Tài khoản của nó đã chuyển cho công ty Hưng Hải hai triệu, biên bản tuyệt đối là thật." Trâu Hồng Thạc buồn bực dằn điếu thuốc vào trong cái gạt tàn.

"Công ty Hưng Hải là công ty gì ạ?" A Từ buộc mình phải tỉnh táo lại, nói: "Hơn nữa, cho dù Sư ca có muốn đút lót, chẳng lẽ không phải nên đút lót lãnh đạo cấp trên sao? Làm gì cảnh sát nào đi đút lót một công ty? Chuyện này quá nhảm nhí, không có logic gì cả."

"Con có biết Lý Hải không?" Trâu Hồng Thạc đi qua lại trong phòng mới thấy bình tĩnh hơn, đột nhiên hỏi.

A Từ thấy cái tên này dường như khá quen nhưng cũng không nhớ đã từng nghe qua ở đâu, đành lắc đầu.

"Lý Hải là Thị trưởng trước của thành phố Lâm Bái." Trâu Hồng Thạc nói, "Lúc Giản Ngôn vừa tới Lâm Bái, Lý Hải chính là thị trưởng đương nhiệm."

Nghe Trâu Hồng Thạc nói xong A Từ mới sực nhớ ra. Lý Hải này rất nổi danh, hắn cũng vì bị tra ra chuyện nhận hối lộ mà xuống vị. Nghe nói sau lưng hắn còn có một công ty. Đa phần hối lộ hắn nhận đều thông qua sổ sách công ty này. Bởi vì hắn nhận hối lộ quá lớn nên cũng được xem là một vụ án khá oanh động hồi ấy. Chẳng qua lúc đó A Từ còn nhỏ nên không để ý lắm.

Lý Hải? Công ty Hưng Hải?

A Từ kinh ngạc nhìn Trâu Hồng Thạc: "Công ty Hưng Hải chính là công ty của Lý Hải ạ?

"Đúng vậy." Trâu Hồng Thạc gật đầu.

Dừng một chút, ông lại nói: "Lúc ấy Giản Ngôn vẫn chưa được làm đội trưởng hình sự. Sau khi khoản tiền kia được chuyển đi không bao lâu, Giản Ngôn được thăng làm đội trưởng hình sự."

Chuyện này quá mức trùng hợp. Nếu là người khác, A Từ cũng sẽ nhận định đây là đút lót. Nhưng cậu tuyệt đối không tin Giản Ngôn sẽ đi đút lót chỉ vì một chức đội trưởng hình sự.

Trước đây có lần A Từ nói với Giản Ngôn về chuyện thăng chức. Khi đó A Từ cảm thấy rất có lỗi với Giản Ngôn. Vì quan hệ của hai người mà có thể cả đời này Giản Ngôn sẽ không được thăng chức. Dù sao môn ngành của bọn họ còn phải cân nhắc tới ảnh hưởng từ các phương diện. Đồng tính luyến ái vẫn chưa được đại chúng tiếp nhận. Dẫu cho đồng nghiệp không có ý kiến, Giản Ngôn cũng vẫn không thăng lên cao được.

Lấy ấy Giản Ngôn nói rằng từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến việc lên chức. Hắn tình nguyện cả đời ở một vị trí để trực tiếp đấu trí đấu dũng với tội phạm. Hắn không chịu nổi cái việc ngồi xem báo uống trà. Nếu không, hắn đã không nhất quyết muốn tới Khê Lăng. Người như hắn sao thể vì lên chức mà đi đút lót cơ chứ?

"Sư ca tuyệt đối sẽ không đi làm mấy chuyện này!" A Từ quả quyết nói.

"Ta tất nhiên tin tưởng nó!" Trâu Hồng Thạc đáp, "Đứa bé chính tay ta nuôi lớn, trong lòng ta hiểu rõ."

Do dự một chút, ông lại nói: "Nhưng việc chuyển khoản là có thật. Giản Ngôn quả thực đã cho họ hai triệu."

"Con muốn gặp Sư ca." A Từ nói, "Dù anh ấy có đưa tiền đi nữa, chắc chắc đó không phải đút lót. Nhất định anh ấy có lý do khác."

"Không thể gặp." Trâu Hồng Thạc phiền muộn đáp, "Người ta trực tiếp đưa nó đi. Ngay cả ta cũng không có cơ hội nói chuyện với nó. Con hẳn cũng biết, với loại chuyện này trước khi tra ra kết quả bọn họ sẽ không cho nó gặp bất cứ ai.

"Có khi nào..." Trong nháy mắt vành mắt A Từ đỏ cả lên, "Có khi nào bọn họ muốn bức cung?"

"Con trước tiên đừng nóng vội." Trâu Hồng Thạc trấn an, "Hẳn sẽ không đến mức đó. Ta sẽ tìm quan hệ chiếu cố."

A Từ gật đầu, đoạn ngước nhìn Trâu Hồng Thạc, lại hỏi: "Tại sao anh ấy phải chuyển khoản cho công ty đó? Ngài không biết chút gì sao ạ?"

Trâu Hồng Thạc lắc đầu: "Xưa nay ta không hỏi tiền bạc nó thế nào, nó cũng không nói với ta."

Hiện tại ông rất hối hận. Nếu sớm biết trước thế này, ông sẽ không vì tránh tị hiềm mà không hỏi han chuyện tiền bạc của Giản Ngôn.

Trầm mặc một hồi, A Từ lại nghe Trâu Hồng Thạc nói: "Con cũng không cần quá lo lắng. Chỉ cần nó không làm gì sai trái, nhất định sẽ không có chuyện gì. Bây giờ con vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, không thể bị hoảng loạn."

A Từ nhìn Trâu Hồng Thạc mới phát hiện mắt ông có tơ máu, ão não và lo lắng trong mắt không phải giả vờ.

A Từ chần chừ một lúc, đột nhiên nói: "Trâu cục, con có thể tin tưởng ngài không?"

Nghe thấy lời này, Trâu Hồng Thạc bị chấn động, hơi kinh ngạc nhìn qua A Từ. Qua vài giây sau ông mới nói: "Ta đã từng hỏi con câu hỏi này."

"Đúng vậy. Lúc đó con nói, Giản Ngôn tin ngài nên con cũng tin ngài." A Từ nhìn Trâu Hồng Thạc, nói: "Hiện tại cũng vậy, ngài có dám nói ngài đáng để chúng con tín nhiệm không?"

Trâu Hồng Thạc nhìn A Từ một hồi rồi mỉm cười: "Ta dám."

"Vậy được." A Từ gật đầu, "Phiền ngài quan tâm bên kiểm tra kỷ luật một chút. Con sẽ tra rõ khoản tiền kia rốt cuộc chạy đến đâu. Có tin tức con sẽ báo ngay cho ngài."

"Tốt, chính con cũng phải cẩn thận." Trâu Hồng Thạc nói, "Giản Ngôn không có ở đây, con cứ đại diện cho chức vụ của nó."

Từ văn phòng Trâu Hồng Thạc đi ra, A Từ tựa lưng vào tường một hồi lâu mới đứng dậy sải bước về văn phòng.

Về tới văn phòng lại gặp được một người không nên có mặt ở đây: "Thạch Diễm, không phải anh còn chưa khỏe sao? Sao lại tới đây?"

"Chuyện Giản Ngôn tôi đã biết." Thạch Diễm nhìn A Từ, vỗ lên vai cậu, nói: "Tôi đến để giúp đỡ."

A Từ nhíu mày: "Anh hành động cũng nhanh thật."

"Thì sao? Ngay cả tôi cũng bị tình nghi?" Thạch Diễm nhăn nhó.

"Không có." A Từ lắc đầu, liếc mắt nhìn lướt qua mọi người.

Quả nhiên, vì Thạch Diễm đến mà bọn Hướng Dương đã biết chuyện Giản Ngôn cả rồi. Lúc này, mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người A Từ.

Thấy ánh mắt ân cần của họ, A Từ chầm chậm thở phào một hơi, nói: "Sư ca sẽ không làm bất kỳ chuyện gì sai trái. Tôi tin trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ. Nhiệm vụ thiết yếu bây giờ vẫn là vụ án. Mọi người cứ tiếp tục điều tra theo sắp xếp ban đầu."

Mọi người đều đồng ý, Hướng Dương mở miệng trước: "Chúng tôi ai cũng tin tưởng Sếp. A Từ, cậu chớ có lo lắng. Sếp nhất định không có chuyện gì."

Những người khác cũng phụ họa theo. A Từ nhìn Thạch Diễm một cái, nói: "Ừm, tôi cũng tin như vậy. Mọi người làm việc đi, tôi ra ngoài gọi điện một lát."

A Từ gọi cho Thượng Tỉnh: "Thượng Xử, tôi cần anh giúp một tay."

"Chuyện của Giản Ngôn?" Trước đến nay Thượng Tỉnh nắm tin rất nhanh, "Tôi vừa nghe xong, cậu muốn tôi giúp thế nào?"

"Chúng ta gặp mặt nói chuyện." A Từ nói.

Hai người hẹn nhau tại quán cà phê bên dưới cục cảnh sát. Thượng Tỉnh đến rất nhanh.

"Cậu muốn tôi giúp thế nào? Tôi sẽ không tùy tiện xuất thủ đâu." Thượng Tỉnh vẫn giữ thái độ cười đùa tí tởn khi gặp A Từ.

Thấy thái độ này của hắn, A Từ ngược lại thở phào một hơi, dây cung kéo căng trong lòng cũng hơi nới lỏng, trực tiếp hỏi: "Anh muốn cái gì?"

"Như vậy đi, lần trước cậu đã giúp tôi, tôi cũng không làm khó cậu." Thượng Tỉnh bật cười, tỏ vẻ rất dễ dãi.

Thấy dáng vẻ này, A Từ nhớ lại lần trước mình dọa dẫm hắn bèn âm thầm hối hận. Nhưng cũng hết cách, bây giờ người cậu có thể tín nhiệm cũng chỉ có Thượng Tỉnh, "Nói thử điều kiện của anh xem."

"Được, cậu phải đồng ý với tôi một việc." Thượng Tỉnh chậm rãi uống một ngụm cà phê, "Chuyện cụ thể là gì thì tôi chưa nghĩ ra, cho cậu nợ trước."

A Từ cau mày, Thượng Tỉnh lại nói: "Cậu yên tâm, dẫu sao tôi cũng phải làm một chuyến này, tuyệt đối sẽ không bắt cậu làm việc trái pháp luật. Đương nhiên, cũng không phải việc trái với đạo lý luân thường."

A Từ hơi suy tư một chút đã đồng ý: "Được."

"Chậc chậc. Vì Giản Ngôn, cậu thật đúng là..." Thượng Tỉnh thở dài nói, "Nhìn mà phát ghen."

"Tôi biết bây giờ anh không còn thích tôi nữa." A Từ nói, "Nên anh không cần nói với tôi như vậy. Giản Ngôn không có ở đây, không ai thèm diễn với anh đâu."

"Được thôi." Thượng Tỉnh nhìn cậu, nghiêm chỉnh lại, "Vậy cậu nói thử xem, cậu muốn tôi làm gì?"

"Tôi muốn gặp Giản Ngôn một lần." A Từ lập tức nói.

Thượng Tỉnh quậy quậy tách cà phê, không nói có đồng ý hay không, hỏi lại: "Cậu không tin Trâu Hồng Thạc?"

A từ muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng." Thượng Tỉnh nhíu mày, "Không biết rõ tình huống, tôi không thể ra tay được. Tôi phải biết tôi cần đề phòng ai."

"Tôi nghi chuyện lần này khó tránh khỏi có liên quan đến Tập đoàn Lam Dương." A Từ nói, "Hôm qua chúng tôi vừa tra ra Tập đoàn Lam Dương, thì hôm nay Giản Ngôn liền bị đưa đi, việc này quá ư trùng hợp. Không bàn đến 2 triệu trước đây rốt cuộc dùng để làm gì. Đã qua nhiều năm như vậy, ngay lúc Lý Hải sa cơ cũng không không điều tra tới. Bây giờ trái lại bị lật ra, không thể không khiến người ta sinh nghi."

"Cậu nói rất có lý. Vậy thì, việc điều tra Tập đoàn Lam Dương chỉ có Trâu Hồng Thạc biết thôi sao?" Thượng Tỉnh lại hỏi.

"Nói thế cũng không phải." A Từ ngẫm nghĩ nói, "Hôm qua chúng tôi bắt đầu tra thì người trong Tổ đều biết. Nhưng Giản Ngôn có đích thân báo cáo với Trâu Hồng Thạc. Nhất định Trâu Hồng Thạc là người biết nhiều nhất. Với lại, buổi sáng Giản Ngôn vừa bị đưa đi thì liền có một đội trưởng được phái đến hỗ trợ. Dường như đã có chuẩn bị từ trước. Mặc dù trực giác của tôi nói rằng Trâu Hồng Thạc chắc hẳn sẽ không hại Giản Ngôn, song tôi vẫn không dám đánh cược."

"Đã vậy cậu đừng đi gặp Giản Ngôn." Nghe A Từ nói, Thượng Tỉnh trầm ngâm một chút, "Tôi đi..."

"Không được!" A Từ lập tức cắt ngang lời Thượng Tỉnh, "Tôi nhất định phải đi gặp anh ấy!"

"Cậu hãy nghe tôi nói đã." Thượng Tỉnh liếc A Từ một cái, "Nếu quả thật đúng như lời cậu nói, là vì mọi người tra được chuyện đó nên bọn họ mới ra tay với Giản Ngôn. Điều này cho thấy, mọi người đã chạm phải điểm mấu chốt. Bây giờ chuyện cậu phải làm chính là tiếp tục tra cho xong, cơ hội chỉ có trong chớp mắt. Lỡ như bị đối phương xóa hết dấu vết, có thể sẽ không tra được nữa."

A Từ còn điều muốn nói nhưng Thượng Tỉnh lại không cho cậu cơ hội: "Hơn nữa, nếu đối phương muốn đối phó Giản Ngôn. Quan hệ của hai người có ai mà không biết? Cậu tự mình ra mặt, mục tiêu quá lớn sẽ không dễ xử lý. Cậu tin tưởng tôi, tôi đích thân đi gặp Giản Ngôn. Nhất định sẽ giúp cậu tra rõ hai triệu kia rốt cuộc là chuyện gì."

A Từ bình tĩnh lại, cảm thấy lời Thượng Tỉnh nói rất có lý. Nhưng cậu vẫn cứ muốn đi gặp Giản Ngôn.

Thượng Tỉnh hầm hừ nói: "Lúc mới đầu cũng đâu có thấy cậu "gà mẹ" như thế. Chẳng lẽ khi yêu con người ta thật sự sẽ bị suy giảm trí thông minh? Nặng nhẹ cũng không biết phân?"

Bị hắn trào phúng như thế, trái lại giúp A Từ tỉnh táo hơn hẳn, đáp: "Vậy được, anh đi gặp anh ấy đi. Nhưng mà anh nhất định phải..."

"Yên tâm, tôi ra trận mà cậu còn không tin à?" Thượng Tỉnh vỗ ngực nói, "Ngày mai nhất định tôi sẽ mang tin tức về cho cậu."

A Từ khẽ gật đầu. Vào lúc này điện thoại lại đổ chuông, hiển thị là Hướng Dương gọi đến, cậu vội vàng nhận máy.

"A Từ, đã tìm được tung tích hung thủ giết Mao Lôi." Hướng Dương vội nói, "Hắn ở ngay tại Khê Lăng, nói là muốn gặp Sếp mình. Cậu có muốn đi không?"

"Chờ tôi, tôi lập tức về." A Từ đáp ngay.

Giọng Hướng Dương vang rất lớn, Thượng Tỉnh ở bên cạnh cũng nghe thấy.

Thấy A Từ vội vã muốn đi, Thượng Tỉnh căn dặn: "Mọi người nhất định phải cẩn thận. Một tên hung thủ trốn giỏi như vậy lại đột ngột lộ ra hành tung, rõ ràng là muốn hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Thời cơ này quả rất khéo."

"Tôi hiểu." Dừng một chút, A Từ nói lời cảm ơn liền rời đi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ, truyện Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ, đọc truyện Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ, Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ full, Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top