Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 33: 31


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Thời gian đăng bài: 22:47:26, 7/8/2012

Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 chúng tôi được nghỉ ba ngày, vừa vặn nối tiếp hai ngày cuối tuần liền được nghỉ năm ngày. Thời gian năm ngày đối với chúng tôi mà nói là không lâu không ngắn, nhà xa một chút sẽ không muốn trở về, đi qua đi lại. Thiên Hi, Mạn Văn lựa chọn ở cùng với bạn trai, nhà Tiểu Đằng gần, hiển nhiên về nhà, Tư Khiết đi du lịch cùng bạn học cao trung. Các nàng nhìn tôi, hỏi tôi về nhà hay là ở lại chỗ này, lo lắng tôi một thân một mình ở ký túc xá, Tiểu Đằng nói muốn dẫn tôi về nhà chơi, tôi từ chối ý tốt của nàng, Yen nói với các nàng là sẽ ở cùng tôi, bảo các nàng yên tâm đi chơi. Tôi nói đến lúc đó còn có thể đi nhà cô cô, các nàng mới không lại nói nhiều nữa.

Nghĩ ngày mai nghỉ là có thể ở riêng cùng Yen, tâm tình quá tốt rồi, cả ngày nằm ở trạng thái hưng phấn, cả nhóm nói có phải hôm nay tôi uống lộn thuốc, tôi chỉ cười khanh khách không đáp. Sau khi ăn xong cơm tối với các nàng thì chuẩn bị cùng đi ra ngoài dạo phố, mẹ gọi điện thoại tới.

"Mạt Mạt, nghỉ mùng 1 tháng 5 thì lập tức trở về đi! Một nhà cậu trở về từ nước ngoài, bọn họ rất nhớ con, mấy năm không gặp, muốn con nghỉ trở về gặp mặt mọi người." Mẹ nói trong điện thoại. Tâm tình của tôi lập tức xuống dốc, lúc đó biểu tình trên mặt từ trời trong chuyển sang trời râm, vô cùng mất mát.

"Mẹ, khi nào cậu đi? Nếu như có thể con muốn qua hết kỳ nghỉ này rồi trở về có được không?" Tôi nỗ lực thực hiện biện pháp giải quyết vẹn toàn đôi bên. Lúc này Yen ở bên cạnh tôi, có lẽ nàng cảm giác được cái gì, ánh mắt cũng bắt đầu mất mát.

"Tại sao phải qua kỳ nghỉ này? Không phải con có năm ngày nghỉ sao? Huống chi qua mấy ngày thì cậu đi rồi." Mẹ không hiểu hỏi.

"Vậy...được rồi! Ngày mai con trở về." Cuối cùng tôi vẫn đáp ứng về nhà, từ nhỏ cậu đã rất thương tôi, hiếm thấy cậu trở về, tôi không quay về rất khó nói hợp lý. Sau khi cúp điện thoại, bọn Mạn Văn nói tôi trở về là tốt, có thể gặp gỡ người thân, chỉ có tâm tình của tôi và Yen là khó chịu nhất. Lúc đi dạo phố hai chúng tôi đều mất tập trung, tôi lặng yên nắm tay nàng, nàng vẫn rất ít nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng mỉm cười nhìn tôi, tôi bị một cú điện thoại của mẹ mà cũng trở nên trầm mặc. Hai chúng tôi đi theo phía sau các nàng đi dạo lung tung, trong lòng mang tâm sự riêng, Thiên Hi hỏi quần áo của nàng nhìn có được hay không, tôi miễn cưỡng cười nói đẹp, kỳ thật căn bản không có dụng tâm nhìn giúp nàng, vẫn là Tư Khiết phát hiện tôi không đúng, xoa mặt tôi, nói: "Cậu làm sao rồi hả? Cậu bây giờ với cậu ban ngày chính là chuyển biến lớn 360 độ đó, nhìn cậu mất tập trung." Mạn Văn nói tiếp: "Khà khà! Tính cách của chòm sao Song Tử chính là như vậy, hai tầng tính cách, chốc lát thì tốt rồi." Mạn Văn lơ đãng giải thích giúp tôi, tôi chỉ có thể nói dối: "Haha! Đâu có, chỉ là vừa nghĩ tới ngày mai một thân một mình ngồi mấy tiếng xe về nhà, hơi buồn." Thiên Hi cười đắc ý, ôm tôi, nói: "Haha~~ không có chúng tớ đi cùng là một điều cô đơn, không có chuyện gì! Cậu ở trên xe ngủ một giấc liền đến ha." Tư Khiết an ủi tôi.

Buổi tối sau khi trở lại ký túc xá, tôi cùng Yen lên sân thượng. Ngồi xuống ở chỗ cũ, tôi ôm lấy nàng, tựa đầu vào vai nàng bực bội không muốn nói chuyện.

"Mạt Mạt, không sao, chúng mình còn có thời gian ở cùng nhau, nhưng cậu của cậu khó về được, trở về ngồi chơi với chú ấy một chút đi." Yen ôm tôi, vỗ nhẹ sau lưng tôi.

"Cậu sẽ nhớ tớ chứ?" Tôi có chút chán chường hỏi.

"Cậu nói xem?" Yen hỏi ngược lại.

"Tớ sẽ mỗi giờ mỗi khắc nhớ cậu." Tôi thương cảm nói.

"Ừm! Ngày mai tớ đưa cậu đi trạm xe nhé? Không cho nói không đâu!" Yen rời đi cái ôm của tôi, hai tay vịn bờ vai tôi, ánh mắt bá đạo nói.

"Haha, có mỹ nhân đưa tiễn, làm sao tớ sẽ từ chối đây? Cao hứng còn không kịp đâu." Tôi cười đùa nói.

Sáng sớm của ngày nghỉ, các nàng đã dậy rất sớm, tôi bị Tư Khiết đánh thức, nàng muốn tôi sớm ngồi xe về nhà an toàn, đành phải ngoan ngoãn rời giường, lúc này Yen cũng bị các nàng đánh thức, ngồi thẫn thờ ở trên giường, nhìn bộ dáng nàng còn muốn ngủ, tôi thật muốn tiến lên ôm nàng, nghĩ rằng mấy ngày không thể thấy nàng, trong lòng rất buồn phiền.

Tôi phờ phạc thu xếp đồ đạc, Mạn Văn và Thiên Hi ăn diện đến mức hoa chi triêu triển* rời đi rồi, Tiểu Đằng và Tư Khiết cũng không lâu lắm thì rời đi, còn lại tôi và Yen.

(*Hoa chi triêu triển: Cành nhỏ có hoa, dùng để ví dụ người con gái hoặc sự vật có tư thái đẹp, diễm lệ, dáng vẻ như cành nhỏ có hoa đón gió phấp phới.)

"Thu xếp xong chưa?" Yen đi tới bên cạnh tôi nói.

"Ừm! Thu xếp xong rồi, tớ...tớ muốn ở cùng cậu thêm một lúc, không bằng tớ ngồi xe buổi trưa trở về nhé?" Tôi kéo tay Yen, nói.

"Đứa ngốc! Tớ cũng không muốn cậu đi sớm như thế, nhưng trở về như vậy không an toàn, nghe Tư Khiết, ăn xong bữa sáng tớ đi trạm xe với cậu." Yen nhẹ vỗ về mặt tôi, tôi chỉ đành bé ngoan gật đầu nói được.

Tôi không muốn nàng buồn, trên đường đi căn tin tôi tìm đề tài vui vẻ nói chuyện, Yen bị tôi cảm hóa cũng vui vẻ cười nói cùng tôi, ăn xong bữa sáng hai chúng tôi mua viên thức ăn ngon đến thăm đám mèo, sợ mấy ngày không gặp chúng nó sẽ bị đói, không ở lại bao lâu liền vội vàng đi trạm xe, tôi trở về gọn nhẹ, chỉ cõng ba lô. Ở trên xe bus tôi và Yen lẳng lặng ngồi nắm tay, tôi tựa vào vai nàng cảm thụ nhiều hơn nữa mùi thơm cơ thể dễ chịu của nàng, đường xe bốn mươi mấy phút đã đến trạm, cảm giác thời gian thật nhanh. Trong trạm xe người đông như mắc cửi, nhìn dòng người qua lại không ngừng, tôi sợ Yen không quen, vẫn nắm tay nàng thật chặt, sợ nàng đi lạc mất.

Rất nhanh tôi ở đại sảnh bán vé mua được vé xe buổi sáng mười giờ rưỡi, còn mười phút xe liền vào trạm, thời gian khá là gấp, chúng tôi trực tiếp đi tới vị trí xe số XX để chờ đợi.

"Mạt Mạt, một đường xuôi gió! Về đến nhà điện thoại cho tớ." Ánh mắt Yen lưu luyến nói.

"Ừ! Tớ sẽ, chờ tớ trở lại." Tôi khó chịu nói, Yen cùng tôi chờ đợi một lúc xe liền đến đúng giờ, tôi đợi hành khách khác lên xe hết, mới lưu luyến không rời buông ra tay Yen. Nàng cách một tầng kính, đứng ở hàng rào, con mắt vẫn chăm chú nhìn tôi, tôi ở trên xe ra hiệu nàng trở về, nàng cười lắc đầu, tôi biết nàng muốn nhìn tôi đi nàng mới đi.

Lúc xe chạy, tuyến lệ của tôi bắt đầu phun trào, nước mắt chảy xuống không kiểm soát được, chúng tôi phất tay tạm biệt, mãi đến khi nhìn Yen rời đi tầm mắt, tôi mới ngồi xuống, trong lòng ngọt ngào mà khổ sở. Đó là lần đầu tiên nàng đưa tôi đi trạm xe, sau này mỗi một lần tiễn đưa, nàng nói trong lòng nàng đều rất khó chịu, cảm giác rơi lệ thực không tốt.

Sau khi thuận lợi về đến nhà, tôi lập tức gọi điện thoại cho Yen, chưa kịp nhiều lời vài câu, cả nhà cậu đã đến rồi. Tôi cao hứng ôm họ, em trai em gái đều lớn lên cao lên, tuy mấy năm không gặp, nhưng vẫn luôn lên mạng liên hệ bằng điện thoại, vì thế gặp mặt cực kỳ thân thiết, lải nhải liên tục. Bọn họ mang cho chúng tôi rất nhiều quà tặng, ba mẹ cao hứng tán gẫu với cậu mợ.

Mấy ngày nghỉ này em trai em gái ở nhà tôi, tôi cùng các em đi chơi khắp nơi, hai người họ quả thực là chơi cuồng rồi, có thể chơi cả ngày cũng không mệt, nhưng làm cho tôi mệt muốn chết rồi, buổi tối còn phải chơi game với các em. Thật vất vả đi ngủ mới có thời gian rảnh nằm ở trên giường gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho Yen, mấy ngày nay nàng cũng đi chơi cùng ba mẹ, hai chúng tôi kể về tin vui chuyện lạ của riêng mình, nói đến khi rất mệt mới cam lòng cúp điện thoại.

Mùng 3 tháng 5 mẹ nhận được điện thoại của cậu, nói công ty nước ngoài đột nhiên có việc gấp phải xử lý gấp, đặt trước máy bay sáng sớm ngày mai trở về, sau khi ba ba biết thì ở quán rượu đặt trước bữa tiệc tiễn đưa nhà cậu, em trai em gái khóc lóc nói không muốn đi nhanh như vậy, ba mẹ khuyên nhủ các em, tuy rằng không muốn nhưng không có cách nào.

Ngày hôm sau rạng sáng hơn năm giờ, tôi cùng ba mẹ đưa bọn họ đi sân bay, thời khắc ly biệt luôn làm người ta thương tâm, khổ sở và lưu luyến, tôi và em trai em gái giao hẹn năm sau lại tụ tập, nhìn mẹ hồng hai mắt, tôi và ba ba ôm an ủi mẹ đừng buồn. Trên đường trở về trong xe rất yên tĩnh, mà lòng tôi không yên tĩnh, tôi nhớ Yen, rất nhớ nàng!

"Ba mẹ, con muốn hôm nay trở về trường học." Tôi phá vỡ yên tĩnh trong xe.

"Hả? Không phải còn một ngày nghỉ sao?" Ba mẹ không hiểu nhìn tôi.

"À...bọn Tư Khiết hẹn con sớm đi tới, nói đi ra ngoài chơi một chút." Tôi buông ra lời nói dối thiện ý.

"Haha, thì ra là như vậy à! Đi đi, phải chú ý an toàn đó." Ba ba nói.

"Dạ! Yên tâm đi, con biết rồi." Không nghĩ tới thuận lợi đồng ý như vậy, tôi hết sức cao hứng nói.

Về đến nhà xem xem thời gian còn sớm, Yen chưa có dậy, có lẽ tôi nên thu dọn đồ đạc trước đi. Mẹ cầm mấy bọc lớn đồ ăn ngon nhét vào trong túi tôi, bảo tôi mang cho hội chị em ăn, tôi vui vẻ ôm mẹ, hôn lên mặt mẹ. Ba ba giúp tôi đặt vé buổi trưa, ăn cơm trưa xong là có thể đi rồi. Buổi sáng hơn chín giờ, tôi liền không nhịn được gọi điện thoại cho Yen, vang lên rất lâu mới nhận nghe.

"...Alo!" Yen mơ mơ màng màng nói.

"Haha, đánh thức cậu à?" Tôi vui vẻ nói.

"Mạt Mạt? Sao sớm như vậy cậu điện thoại tới rồi?" Yen có chút tỉnh táo rồi.

"Hôm nay có chương trình không?" Tôi trực tiếp hỏi nàng.

"Không có, ở nhà thôi, làm sao vậy?" Yen hỏi.

"Hôm nay tớ đặt vé xe về trường." Tôi nói xong rồi đoán nàng sẽ có phản ứng gì.

"Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa?" Khà khà! Giống như tôi tưởng tượng, nàng quả nhiên giật mình tỉnh giấc rồi.

"Tớ nói ngày hôm nay trở về tìm cậu." Tôi cười híp mắt nói.

"Thật sự? Quá tốt rồi! Mấy giờ có thể tới? Tớ đi trạm xe đón cậu." Yen vui vẻ nói.

"Có lẽ khoảng năm giờ rưỡi, tớ sẽ sớm gửi tin nhắn cho cậu, cậu đừng vội ra đó." Tôi nói.

"Ừm! Được, cậu nhất định phải chú ý an toàn, tớ đợi cậu." Yen phấn khởi nói.

Cúp điện thoại xong tôi đắc ý nằm trên giường, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, tinh thần sung mãn đi gặp nàng.

Trở về trên xe bus đường dài, nhìn mỹ cảnh ven đường, trong lòng nhớ người yêu, khóe miệng hơi cười lên. Cảm giác thời gian ngồi xe dài đằng đẵng, thật vất vả chịu đựng đến hơn năm giờ chiều mới tới. Sau khi xuống xe tôi bước nhanh tới lối ra hành khách. Yen đã chờ tôi ở lối ra từ lâu, tôi đã nhìn thấy nàng vẫy tay với tôi từ rất xa, nàng mặc một bộ váy trắng cực kỳ đẹp mắt, ở trong đám người là dễ thấy và xuất chúng như vậy (cảnh tượng này tôi nhớ mãi, khiến tôi khó có thể quên.), tôi hưng phấn chạy về phía nàng, ôm ấp cùng nàng. Hai bên cười vui vẻ.

"Đi! Trước tiên dẫn cậu đi ăn ngon, rồi về trường học." Yen dắt tay tôi. Tôi ngây ngô đi theo nàng, đi trong chốc lát tôi liền nghi ngờ hỏi: "Chúng mình không cần ngồi xe bus à? Ở gần đây?" Yen cười nhìn tôi, không trả lời vấn đề của tôi. Khi đi tới đường cái đối diện, Yen dừng lại trước mặt một chiếc xe, tôi nhìn thấy người trong xe lập tức xuống xe mở cửa xe giúp chúng tôi. Yen ra hiệu tôi đi vào ngồi trước, sau đó nàng cũng ngồi vào trong xe.

"Chú Tứ, phiền phức chú dẫn chúng cháu đi XXX ăn cơm." Yen nói với người trong xe, người kia nhiệt tình gật đầu nói được.

"Chúng mình ngồi xe đi không tốt sao?" Tôi vô cùng nhỏ tiếng hỏi Yen.

"Tớ muốn dẫn cậu đi một chỗ ăn cơm, nhưng giao thông không phải rất thuận tiện, cho nên vẫn là dùng xe trong nhà đi thôi." Yen giải thích, tôi cười nhìn nàng. Ở trên xe chúng tôi nắm tay thật chặt, vừa nói vừa cười trò chuyện, qua chừng nửa giờ chúng tôi đến một nhà hàng cơm tây, chú Tứ thả chúng tôi xuống rồi lái xe đi mất. Yen kéo tay tôi đi vào, nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi tiến vào khu ghế dài cấm hút thuốc, hoàn cảnh bên trong bố trí hết sức tình cảm, sau khi chúng tôi ngồi xuống, Yen nói: "Ngày đó cùng ba mẹ tới nơi này ăn, cảm thấy nơi này rất đẹp, lúc đó liền muốn dẫn cậu tới, vừa khéo lần trước ăn xong được tặng vài vé miễn phí, đủ đêm này chúng ta ăn một bữa no nê rồi." Nói xong Yen nghịch ngợm nháy mắt. Tôi thâm tình nhìn nàng, đưa tay nắm chặt bàn tay nàng đặt trên bàn, dưới ánh đèn dìu dịu chiếu rọi, ánh xạ nàng là xinh đẹp như vậy.

"Tớ rất nhớ cậu!" Yen nắm lại tay tôi.

"Tớ cũng rất nhớ cậu!" Tôi nhìn nàng nói.

Trong bầu không khí mỹ hảo, chúng tôi hưởng thụ lấy mỹ thực, ngồi bên cạnh là người yêu của mình, đó là một chuyện hạnh phúc dường nào.

Thỏa mãn ăn xong bữa tối lãng mạn, chúng tôi bắt xe về trường học. Khi mở ra cửa ký túc xá, đã không có huyên náo lúc trước, chỉ có hai chúng tôi, cảm giác rất yên tĩnh, tôi đặt gọn ba lô, nói với Yen không bằng cùng nhau tắm rửa trước, ngồi xe một ngày, trên người dính lại vô cùng khó chịu, nàng mỉm cười nói được.

Sau khi tắm xong ra ngoài, tôi thấy cửa còn chưa khóa trái, Yen chỉ đứng ở bên cạnh cửa, tôi đi tới khóa kỹ cửa, lúc xoay người, Yen từ từ đi tới phía tôi, tôi có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Yen nhìn tôi, tôi cũng kinh ngạc nhìn nàng, bầu không khí bắt đầu trở nên ám muội. Tôi căng thẳng tựa vào trên cánh cửa, hít vào, không dám thở ra. Nàng đi tới trước mặt tôi, một tay chống cửa, một tay nâng lên cằm tôi, tim tôi đập cực nhanh, mở to con mắt nhìn nàng chằm chằm, chỉ thấy nàng nhắm hai mắt, mặt từ từ tới gần tôi, tôi cảm giác được hơi nóng trong hơi thở của nàng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Trong chớp mắt ấy, đôi môi ấm áp của nàng cùng tôi đụng chạm, tôi ôm chặt lấy nàng. Mềm nhẹ ban đầu xoay chuyển thành nhiệt liệt, Yen dùng đầu lưỡi của nàng nhẹ cạy mở hàm răng của tôi, thử thăm dò tìm kiếm lấy đầu lưỡi tôi, tôi chủ động nghênh hợp với nàng, cùng nhau quấn quýt. Thì ra hôn lưỡi là cảm giác tốt đẹp như vậy, khiến người ta muốn ngừng mà không được, chúng tôi tham lam mút lấy, tiếng hơi thở dồn dập lan tràn ở trong gian phòng yên tĩnh trống trải, đột nhiên đèn bị tắt, chúng tôi hiểu ngầm ôm hôn, đi từ từ hướng về bên giường, tôi bỗng nhiên đè nàng ngã vào trên giường, đè lên người nàng lần thứ hai nồng nhiệt hôn nàng, tay trúc trắc mò mẫm cơ thể nàng, đến bên hông tôi vén lên áo ngủ của nàng, bàn tay tiến vào, lúc chạm được vào mềm mại của nàng, nghe nàng thở gấp rên rỉ, máu toàn thân tôi bắt đầu sôi trào, bụng dưới bắt đầu khô nóng. Tôi khẽ hôn lấy tai nàng, sau đó chậm rãi trượt về cổ. Nàng đưa tay vuốt ve tóc tôi, tôi nhẹ nhàng cởi quần ngủ giúp nàng, dựa vào ánh trăng yếu ớt, nhìn ngọc thể trắng nõn hoàn mỹ của nàng, tôi không nhịn được dán môi vào trên nụ hoa mềm mại của nàng.

"A!" Yen run rẩy thân thể bắt đầu rên rỉ.

"Tớ...có thể không?" Tôi ngẩng đầu lên sốt sắng hỏi.

"Ừm." Nàng xấu hổ gật đầu. Môi tôi từ từ hôn xuống, đến chỗ mẫn cảm, thân thể Yen sẽ run rẩy, khi tôi nhanh chóng hôn đến giữa hai chân nàng, nàng căng thẳng đẩy người lên, ôm đầu tôi, nói: "A! Mạt Mạt, không được! Bẩn!" Tôi đã mất đi lý trí, không để ý đến yêu cầu của nàng, một tay cởi ra quần lót của nàng, hôn xuống...

"A!" Thời điểm cao triều, toàn thân Yen co giật ôm tôi thật chặt rên lên, tôi thở hổn hển dùng sức ôm nàng.

Lần đầu tiên của chúng tôi cái gì cũng không biết, chỉ là hôn nhau, nhưng nó mang cho chúng tôi sung sướng không cách nào hình dung.

Tác giả: Đêm nay cập nhật văn~ ôi chao ơi ~~ viết một đoạn này thực sự giết chết không ít tế bào não của tôi~ hi vọng không nên cảm giác quá lộ liễu~ tôi che mặt mà đi~~ không nhìn thấy tôi! Không nhìn thấy tôi!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc, truyện Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc, đọc truyện Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc, Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc full, Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top