Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha
Edit: Toả ToảĐối với câu hỏi giữa Lâm Miên Lý và Giang Ẩn ai là người mạnh hơn này, ngay cả người trong trường cũng không biết, nếu hỏi Vệ Gia Du thì cậu sẽ nghiêng về phía Lâm Miên Lý hơn, còn nếu hỏi Nghiêm Tử Dịch thì cậu ta sẽ nghiêng về phía Giang Ẩn.
Mà nếu hỏi Hứa Già Già thì cô sẽ nói là cô muốn Giang Ẩn thắng hơn. Bởi vì cô thích xem dáng vẻ của Lâm Miên Lý bình thường lạnh lùng nghiêm nghị, vô cùng mạnh mẽ, cao không thể với bị người ta áp chế, nhất định sẽ rất ngon.
Trong ghế lô, sau khi mọi người đã ăn gần hết liền chuẩn bị rời đi, trở về Thủ Đô tinh.
Khương Dương Băng vốn định nhân cơ hội này tiếp xúc với Lâm Miên Lý nhiều một chút, đề nghị đưa bọn họ đi chơi. Nhưng làm sao Giang Ẩn sẽ cho anh ta cơ hội này được, không thể không phân bua mà kéo Lâm Miên Lý đi trước.
Khương Dương Băng nhìn bóng lưng của bọn họ, cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không bình thường, không giống như những bạn học khác.
Cũng may bọn họ còn có tóc đỏ, anh ta không tiện hỏi ra, tóc đỏ lại hoàn toàn không kiêng nể gì.
"Ê Phí Long, tôi hỏi cậu cái này, quan hệ giữa hai người bọn họ rốt cuộc là gì vậy? Tôi thấy không giống anh em gì hết, đúng rồi bọn họ vốn cũng không phải là anh em, Lâm Miên Lý là Omega mà, moẹ lần nào tôi cũng quên chuyện này!"
Phí Long: "Quan hệ gì? Đương nhiên là quan hệ bạn bè, quan hệ anh em rồi, mặc dù anh Miên là Omega, nhưng cậu cảm thấy anh ấy là Omega bình thường sao? Anh ấy giống bọn họ sao?"
Tóc đỏ so sánh Lâm Miên Lý với Omega trong lớp mình, lập tức lắc đầu. Sau đó cậu ta đem gương mặt của Lâm Miên Lý ghép vào hành vi cử chỉ của Omega thông thường, tức khắc kinh hãi che mặt.
Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa, cậu ta thật sự không thể tiếp thu chuyện Lâm Miên Lý bước từng bước nhỏ được, xấu hổ lấy ngón tay che môi.
Những người khác hiển nhiên có cùng ý tưởng với cậu ta, đều tự đưa Lâm Miên Lý vào dáng vẻ trong trí tưởng tượng của mình, đều bày ra những biểu cảm không thể chấp nhận được.
Ánh mắt Khương Dương Băng loé lên, ho nhẹ một tiếng nói: "Đừng nghĩ bậy nữa."
Những người khác:...... Cũng không phải chúng tôi muốn nghĩ bậy đâu đại ca à, nhìn cậu như vậy, cậu cũng đang nghĩ bậy đó thôi.
Nhưng bọn họ không dám nói.
Phí Long: "Trở lại chủ đề vừa rồi, tôi thật sự không biết quan hệ giữa hai người bọn họ. Tôi không học cùng lớp với bọn họ, nếu không mấy người hỏi Tần Huyền đi?"
Trong số năm người bọn họ, chỉ có Tần Huyền học lớp cơ giáp thực nghiệm 1.
Nghe vậy, Tần Huyền nở một nụ cười tỏa nắng: "Quan hệ của bọn họ cũng giống như chúng ta vậy đó, nếu không thì sao? Các cậu cảm thấy bọn họ là người yêu sao? Làm sao có chuyện người như anh Miên lại chấp nhận người khác đánh dấu mình chứ?"
"Cũng đúng cũng đúng, vậy kỳ phát tình của cậu ấy phải làm sao, dù sao cũng là Omega."
Hứa Thừa: "Cậu ấy có thuốc cách trở giả A, ngày đầu tiên đã đi lĩnh rồi, không nhất định phải có người đánh dấu, tôi nói mấy người đừng nghĩ bậy nữa có được không, Lâm Miên Lý làm sao sẽ giống mấy Omega khác được, cậu ấy ngang hàng với chúng ta."
Tóc đỏ nói: "Này, cậu nói như vậy là có ý gì? Alpha với Omega không ngang hàng hồi nào, hơn nữa sự thật cậu ấy chính là Omega, cho dù bây giờ dùng thuốc cách trở giả A, vậy cũng không thể nói chính xác là sau này sẽ không có Alpha, tôi thấy Giang Ẩn với cậu ấy rất xứng đôi."
Hứa Thừa thay đổi sắc mặt: "Không, không, ý của tôi không phải như vậy, ý của tôi là cậu ấy cũng giống như chúng ta, cậu, cậu ấy rất mạnh." Sâu trong nội tâm của gã đã sớm chấp nhận Lâm Miên Lý là Omega, ý thức chủ quan còn chưa thể chấp nhận hắn giống với những Omega khác, dù sao định kiến nhiều năm như vậy cũng không thể thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn được.
Nhưng gã đã nhận ra rằng quan niệm trước đây của mình là không đúng.
Nhưng lúc này gã lại nhớ tới dáng vẻ phát tình của Lâm Miên Lý trước công chúng, thân thể mềm mại như vũng nước cùng Pheromone trực tiếp móc vào lòng người......
Đệt, không được nhớ lại, gã vất vả lắm mới quên chuyện này đi.
Những lời của tóc đỏ tạo ra những tưởng tượng khác nhau trong tâm trí của những người khác nhau, Khương Dương Băng khẽ nhíu mày, Lâm Miên Lý và Giang Ẩn thật sự là một đôi sao?
Phí Long thần kinh thô cười khà khà: "Bọn họ ấy, đã được lan truyền trong trường của chúng tôi lâu rồi, từ cấp 1 truyền tới cấp 3, từ song A truyền tới AO, cơ mà lại vẫn chưa ở bên nhau, tôi thấy bọn họ nhất định là anh em có quan hệ rất tốt, dù sao cũng đã biết nhau từ hồi nhỏ."
Những người của Thủ Đô tinh không biết nhiều về quá khứ của bọn họ, chỉ có thể tưởng tượng dựa trên hiểu biết của bản thân, đều cảm thấy đó là quá khứ, ai nói rằng nó sẽ không thay đổi trong tương lai đâu?
Bên kia, sau khi Lâm Miên Lý bị Giang Ẩn lôi đi cũng không có lập tức trở về mà đi dạo quanh phụ cận, hai thanh niên đẹp trai, chân dài, dáng đẹp vô cùng bắt mắt, nơi này lại là Thủ Đô tinh, rất nhiều người vừa mới xem qua thi đấu khiêu chiến dành cho học sinh trung học xong, vì thế đã nhận ra bọn họ từ lâu rồi.
"Bỏ đi, đi thôi, làm mình giống như ngôi sao vậy." Vì thế Giang Ẩn kéo Lâm Miên Lý trở về trung học Thủ Đô.
Trên đường trở về, Lâm Miên Lý nhận được tin nhắn của ba mình - Lâm Chiêu Hiền, hắn nói với Giang Ẩn: "Ba em ngày mai sẽ đến đây gặp em."
Giang Ẩn: "Chú muốn tới à, tốt lắm, ngày mai chúng ta đưa chú ra ngoài đi dạo một chút."
"Còn đi nữa? Không phải anh không muốn bị người ta vây xem sao?"
Giang Ẩn vươn tay bóp bóp hai má hắn: "Đó không phải là ba của em sao, sau này cũng sẽ là ba anh, anh làm sao có thể không dẫn ông ấy đi dạo được?"
Lâm Miên Lý sửng sốt một chút, vỗ tay anh ra, bước nhanh đi về phía trước.
Giang Ẩn ở phía sau đuổi theo: "Ế em chạy cái gì chứ, mắc cỡ à? Để anh xem nào, để anh xem nào, hiếm thấy nha."
Lâm Miên Lý không phải mắc cỡ, mà là có chút không thích ứng được, nếu không phải khẳng định Giang Ẩn cũng thích hắn, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không tỏ tình.
Hắn sợ sau khi trao tình cảm đi sẽ không có kết quả, sợ không có tương lai.
Nhưng vừa rồi Giang Ẩn nói ba của hắn cũng là ba của anh, đây là tương lai của bọn họ.
Điều này khiến trong lòng của hắn hoảng sợ, nhưng lại cảm thấy rất quái đản, hắn không muốn biểu hiện ra ngoài.
Hai người trở về ký túc xá, sau khi tắm rửa xong liền làm tổ trên ghế sofa trong đại sảnh đọc sách.
Lâm Miên Lý dạo này rảnh rỗi hay đọc sách và làm đề, có lẽ vì làm nhiều đề nên hắn đã nhớ lại được nhiều điểm kiến thức hơn, vì thế tiến độ càng lúc càng nhanh, làm đề cũng càng ngày càng thuận tay.
Hắn rất tập trung, không nhận ra Giang Ẩn đã dừng lại chuyện đang làm, quay đầu nhìn hắn.
Trong đại sảnh ngoại trừ tiếng bút điện tử của Lâm Miên Lý thì không có động tĩnh gì khác, trong không khí hai người hòa vào nhau, mùi sữa tắm giống nhau, trong đó xen lẫn hơi thở của cả hai.
Mà chỉ có Giang Ẩn mới có thể ngửi thấy, trên người Lâm Miên Lý còn có một mùi hương thuộc về anh, đó là dấu ấn đã chiếm giữ vững chắc trong sâu thẳm cơ thể Lâm Miên Lý của anh.
Người này là của anh, hơn nữa hiện tại từ cơ thể đến trái tim đều là của anh.
Nhận thức này làm cho Giang Ẩn không kiềm chế được kích động, anh nhìn chằm chằm vào sườn mặt Lâm Miên Lý, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Không thể trách anh được, anh đã nhịn lâu như vậy mới đợi được Lâm Miên Lý thông suốt, trước đây anh chưa bao giờ dám chủ động nói lời nào là bởi vì biết Lâm Miên Lý không giống những người khác. Những trải nghiệm thời thơ ấu của hắn khiến hắn khó có thể dễ dàng chấp nhận một người khác thực sự bước vào sinh hoạt của mình, cuộc đời của mình.
Hắn cũng chưa bao giờ chấp nhận lời tỏ tình của người khác.
Hắn sợ bị mất đi.
Vì vậy Giang Ẩn lựa chọn nhẫn nại, ở bên cạnh hắn mỗi ngày, chịu đựng vất vả, chờ đợi, cưng chiều, cuối cùng cũng có thể đợi được ngày hôm nay.
Bây giờ Giang Ẩn cảm thấy rất tốt, thậm chí còn cho rằng ký ức trước kia không lấy lại được cũng không sao, dù sao có anh ở bên cạnh, hoàn toàn không nhớ đến quá khứ cũng không sao.
Lâm Miên Lý đang làm đề đột nhiên phát hiện hơi thở của một người đến gần, sau đó trên cổ lại có cảm giác ẩm ướt, người đó liếm dấu răng trên tuyến thể của hắn.
Dấu răng quá sâu, bây giờ còn chưa lành, khi bị người liếm vào thì cảm thấy có hơi đau, mà loại đau nhoi nhói ở chỗ này trái lại khiến Lâm Miên Lý sinh ra cảm giác run rẩy.
Hắn gần như thoáng cái đã nghĩ đến cảm giác phát tình hôm nay, loại kinh nghiệm đó đã khắc sâu vào tận xương tủy của hắn, hắn không khỏi tưởng tượng đánh dấu tạm thời đã kích thích như vậy, vậy thì đánh dấu hoàn toàn sẽ như thế nào?
Nếu Giang Ẩn biết nghi hoặc trong đầu của Lâm Miên Lý lúc này anh nhất định sẽ nhiệt tình, cố gắng hết sức mình cho hắn biết chính xác thì cảm giác đó như thế nào.
"Sao vậy?" Giọng của Lâm Miên Lý có chút khàn, nhưng chỉ nghiêng cổ mà không quay đầu lại.
"Người em thơm quá......" Giang Ẩn vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhưng lại lật úp nửa thân trên của mình, vùi mặt vào cổ hắn: "Có mùi của anh."
Lời nói của anh khiến vành tai Lâm Miên Lý đỏ bừng, nhưng vẫn giữ nguyên bình tĩnh như trước.
"Em đang làm bài, đừng quậy được không?"
Trong cổ họng Giang Ẩn phát ra một tiếng cười khẽ: "Được."
Nói thì nói như vậy, nhưng Giang Ẩn vẫn không thu lại.
Lâm Miên Lý: "......"
Ngay sau đó, Giang Ẩn đẩy Lâm Miên Lý lên sofa, anh cũng phủ người lên, đầu tiên là hôn lên cằm hắn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, thì thầm: "Anh không đẹp sao? Mấy cái đề này đẹp hơn anh sao?"
Lâm Miên Lý bất đắc dĩ nói: "Anh đẹp hơn, sao trước đây em lại không phát hiện anh tự luyến như vậy chứ?"
"Anh không tự luyến, trước đây anh cũng không nghĩ là mình đẹp trai, nhưng mà bây giờ anh hy vọng anh đẹp chút, như vậy em sẽ càng sẵn lòng nhìn anh hơn."
Trong lòng Lâm Miên Lý khẽ động, nhớ đến chùm ảnh trong chiếc nhẫn kia của mình, vì vậy nói: "Anh rất đẹp, điều này không cần phải nghi ngờ, trước đây em cũng vừa ý mặt của anh."
Giang Ẩn nhướng mày: "Chỉ có mặt?"
Lâm Miên Lý suy nghĩ một chút: "Còn có dáng người, dưới ánh mặt trời vô cùng xinh đẹp."
Giang Ẩn: "......" Anh vươn tay nắm lấy áo ngủ của Lâm Miên Lý.
"Anh cảm thấy dáng người của em cũng rất đẹp, hay là chúng ta so thử đi?"
"Không so, không so, của anh tốt hơn, của anh tốt hơn!" Lâm Miên Lý có hơi sợ nhột liền giãy dụa né tránh, trong lúc động đậy phần lớn áo ngủ bị bung ra, để lộ phần ngực gầy yếu bên dưới.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua từ lớp áo ngủ mỏng manh, hai mắt Giang Ẩn tối sầm lại, anh dùng sức đè chặt tay Lâm Miên Lý lại: "Đừng nhúc nhích."
Lâm Miên Lý dừng động tác lại, nằm ngửa mặt trên sofa nhìn anh, đôi mắt trong veo lại thuần khiết, không có chút suy nghĩ đen tối.
Ánh mắt hoàn toàn tin tưởng và thuần khiết như vậy thực sự càng khơi dậy dục vọng của Giang Ẩn, anh đưa tay lên che mắt Lâm Miên Lý, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Cơ thể Lâm Miên Lý căng thẳng, chớp chớp mắt, rồi từ từ thả lỏng.
Nụ hôn này so với nụ hôn buổi sáng dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng lại càng khiến hắn căng thẳng, tim như muốn tan chảy, cả người choáng váng vì nụ hôn, theo phản xạ muốn đẩy tay đang che mắt mình ra.
Nhưng Giang Ẩn lại không cho phép, cầm lấy tay hắn ấn ở bên cạnh.
Lúc này Lâm Miên Lý trái lại có một chút giống Omega thực sự, thân thể mềm mại đến khó tin, ngoan ngoãn để cho Giang Ẩn hôn mình.
Điều này khiến Giang Ẩn càng thêm hưng phấn, đang muốn hôn sâu hơn nữa, cửa ký túc xá đột nhiên bị gõ mạnh.
"Anh Giang, anh Miên, mở cửa đi! Tụi này về rồi!" Là giọng của Phí Long.
Ngoài ra, còn có một số âm thanh va chạm, có nhiều hơn một người ở bên ngoài.
Lâm Miên Lý đột nhiên tỉnh táo lại, toàn bộ thần trí đều trở về, đẩy Giang Ẩn ra rồi ngồi dậy.
Giang Ẩn bị cắt ngang, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm cửa, biết không thể tiếp tục được nữa, anh đứng lên kéo Lâm Miên Lý đang muốn rời đi lại.
Lâm Miên Lý quay đầu lại: "Sao vậy, em đi mở cửa cho bọn họ."
Giang Ẩn điều chỉnh hô hấp, vươn tay chậm rãi chỉnh lại áo ngủ cho hắn, nói: "Không vội."
Những người ở bên ngoài gọi hai tiếng thấy không ai ra mở cửa liền tự mình nhập mật khẩu ký túc xá.
Tuy nhiên sau khi thử một lần, cánh cửa lần trước có thể mở được thế mà lần này lại mở không ra.
Phí Long: "Kỳ lạ, sao lại mở không được vậy? Rõ ràng lần trước còn mở được mà."
Sau khi thử hai lần, cửa đã được người ở bên trong mở ra, sắc mặt Giang Ẩn không tốt nhìn cậu ta: "Có chuyện gì?"
Phí Long thần kinh thô nên không phát hiện tâm trạng anh Giang của mình không tốt lắm, thấy anh liền nói: "Anh Giang, thầy Tưởng say rồi."
Giang Ẩn nhìn lại, quả nhiên thấy Tưởng Sơ Lập đang được Tần Huyền và Hứa Thừa đỡ lấy, bộ dạng say khướt, đầu lệch qua một bên.
"Say thì dìu thầy trở về ngủ đi, tìm tôi làm gì?"
"Là thầy Tưởng nhất định muốn tìm anh, thầy......"
Phí Long còn chưa nói xong, Tưởng Sơ Lập ở phía sau nghe được giọng của Giang Ẩn liền tỉnh lại: "Giang Ẩn, tới tới tới, thầy với em cùng nhau tâm sự, hai đứa em tuyệt lắm, mang lại vinh vang cho trường học của chúng ta, thậm chí là tinh cầu của chúng ta. Đi, chúng ta đi uống một chén!"
Thầy vừa nói vừa đi về phía Giang Ẩn, Giang Ẩn suýt chút nữa đã đóng sầm cửa lại nhưng nhịn lại được.
"Mấy cậu cho thầy uống chút trà giải rượu đi, tụi này muốn đi ngủ." Nói xong liền muốn đóng cửa.
Tuy nhiên Phí Long đã giữ chặt cánh cửa: "Không được đâu anh Giang, thầy đã uống trà giải rượu rồi nhưng vô dụng! Ôi tôi nghi ngờ cấu tạo cơ thể của thầy ấy không giống với chúng ta. Thầy là muốn đến tán gẫu với mấy anh, hay là anh để cho thầy ấy vào đi nhé?"
Giang Ẩn kinh ngạc nhìn cậu ta: "Cậu để cho thầy ấy đến tán gẫu với bộ dạng này? Không sao đâu, ném thầy ấy vào trong phòng ngủ là thầy ấy sẽ tự mình ngủ thôi."
Song, Tưởng Sơ Lập đột nhiên xuất lực, hất hai người đang đỡ mình ra, bước chân lại rất ổn định đi đến trước mặt Giang Ẩn: "Chúng ta vào trong rồi nói, thầy không có say, chỉ là...... chỉ là vui vẻ thôi."
Thầy đôn hậu nói, khiến tất cả mọi người nhìn mà sửng sốt.
Không có say? Ai tin.
Bình thường Tưởng Sơ Lập nghiêm túc như vậy, hóa ra lúc say lại là như thế này! Chẳng trách lúc trước thầy Triệu nói đừng để thầy ấy uống quá nhiều, muốn ngăn cản lại, nhưng bọn họ lại không ngăn......
Lúc này Lâm Miên Lý đi tới, thấy Tưởng Sơ Lập như vậy bèn đi tới đỡ thầy đi vào: "Để thầy ở đây nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ đưa thầy đi ngủ, các cậu trở về đi."
Những người khác thấy thế rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: "Má ơi thật là đáng sợ, thầy ấy đã lôi kéo tụi này nói chuyện gần như là cả đêm, phỏng chừng nói không còn bao lâu nữa đâu, anh Miên, hai người chăm sóc cho thầy một chút, tụi này về trước." Nói xong vội vàng chuồn mất.
Trước khi chuồn đi, Phí Long nhớ tới một chuyện: "Ớ? Anh Giang, sao mật khẩu cửa của anh lại không đúng vậy? Em chắc là nhớ không sai đâu."
Giang Ẩn nhìn Lâm Miên Lý đưa Tưởng Sơ Lập đến ngồi trên ghế sofa, vừa nghe thầy nói lời say vừa rót trà cho thầy, tức giận nói: "Tôi sửa lại."
"Hả? Tại sao?"
Mặt Giang Ẩn mang ý cười, vô cùng bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi không muốn cậu đột nhiên chạy vào khi tôi đang làm chuyện không thích hợp với trẻ con."
Phí Long nhìn gương mặt tươi cười của anh, không hiểu sao lại cảm thấy được anh Giang muốn đánh mình, cậu ta cụp đuôi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào ký túc xá bên cạnh.
Sau khi trở về ký túc xá mới từ từ phát hiện: "Không đúng nha, cho dù anh Giang muốn ình ịch thì cũng sẽ không thể làm điều đó ở đại sảnh đâu, lỡ anh Miên đi ra thì phải làm sao? Hầy, quả nhiên anh Giang đang trêu đùa mình."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha,
truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha,
đọc truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha,
Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha full,
Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!