Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 39: 39


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Toả Toả

Trận thi đấu đồng đội thứ hai nhận được nhiều sự chú ý hơn trận đầu tiên bởi vì tiểu đội của Lâm Miên Lý và Giang Ẩn.

Rất nhiều người vốn không hề chú ý đến trận đấu của học sinh trung học này sau khi xem đoạn video được lan truyền rộng rãi trên Xingxing.com, hôm nay đều chạy đến xem phát sóng trực tiếp.

Bọn họ muốn xem thử hai vị tuyển thủ nghịch thiên kia lúc này sẽ thế nào.

Trước khi trận đấu bắt đầu, đạn mạc* trong phòng phát sóng trực tiếp đã quét đến mức mọi người không kịp nhìn.

(*) Đạn mạc: Mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận.

【Ha ha ha trận thi đấu này không phải là uỷ ban thi đấu chế tạo ra để hành Giang Ẩn chứ, cố ý sử dụng bối cảnh không có hệ thống thông minh từ thời đại cũ luôn.】

【Tôi thấy đúng rồi đó, vì một người mà bối cảnh cũng thay đổi, điều này cho thấy là uỷ ban thi đấu không muốn đội của bọn họ làm trò "bắt ba ba trong chum" một lần nữa.】

【Lợi hại lợi hại, chỉ bằng năng lực bản thân mà ảnh hưởng đến trận đấu, tôi không còn gì để nói nữa.】

【Không phải, mấy người nghiêm túc thiệt hả? Dùng cái đầu nhỏ của mấy người suy nghĩ một chút được không? Tất cả bối cảnh của trận đấu đều đã sớm chuẩn bị xong rồi!】

【Đúng vậy, hơn nữa toà nhà nát này tuy rằng đã hỏng, nhưng xây như thế này thì còn khó hơn, chỉ một đêm thôi mà đã đem cảnh tượng như thế này in ra hả? Vậy sao họ không đến hành tinh hoang để xây dựng cơ sở hạ tầng luôn đi?】

【Đúng vậy, chủ tịch Tăng rất thích nền văn minh trước đây mấy người không biết sao? Trước đây ông ấy cũng đã từng thực hiện một số cảnh từ thời Trái Đất cổ đại, lần này chỉ là trùng hợp mà thôi, hơn nữa mấy người cho rằng Giang Ẩn có thể lợi hại như vậy chỉ nhờ vào kỹ năng lập trình của cậu ấy sao?】

Trong trận thi đấu đồng đội đầu tiên, ngoại trừ Lâm Miên Lý thể hiện xuất sắc với tư cách là một Omega thì Giang Ẩn mới là người thu hút sự chú ý nhất, dù sao thì một học sinh vẫn chưa tốt nghiệp có thể dễ dàng phá giải một hệ thống con như vậy vẫn khiến cho người ta rất ngạc nhiên.

So với Lâm Miên Lý, Giang Ẩn bị hạn chế hơn một chút về sức chiến đấu, do đó Lâm Miên Lý có phần nổi trội hơn về giá trị vũ lực.

Đạn mạc thảo luận về trận đấu, về tuyển thủ vẫn chưa từng gián đoạn, có rất nhiều người đang vuốt màn hình để bày tỏ ý kiến ​​của mình.

Nhưng những điều đó nhóm của Lâm Miên Lý đều không chú ý đến, bởi vì trận đấu sắp bắt đầu rồi.

45 tuyển thủ đứng trên sân, diện tích vùng nước tại sân đấu rất lớn, cũng đủ sâu, gần như chiếm cả hội trường cho nên chỉ có một khoảng trống rộng hơn 30 mét trên bờ là không có nước.

Ban giám khảo tiến lại trao vòng tay cho mọi người, lần này không có viên bóng trên chiếc vòng mà là vòng bạc.

"Xem ra quy tắc lần này khác với lần trước." Tần Huyền nói.

Khương Dương Băng nhìn chiếc vòng, ánh mắt loé lên, trận đấu lần này chắc chắn sẽ khác lần trước, cả về quy tắc lẫn cách thức hành động của nhóm tuyển thủ.

Ban giám khảo đứng lên:

"Được rồi, bây giờ chúng tôi sẽ công bố điều kiện tiến cấp của trận thứ hai thi đấu đồng đội——

Một, mỗi đội phải loại một hoặc nhiều người, nếu không sẽ bị loại toàn bộ đội;

Hai, phương thức loại trừ của cuộc thi đồng đội này chính là: Tuyển thủ rơi xuống nước;

Ba, tuyển thủ đã bị loại không được tham gia trận thi đấu đồng đội tiếp theo;

Bốn, phải tất cả thành viên đều bị loại mới tính là đoàn đội bị loại;

Năm, tuyển thủ loại bỏ người khác có thể nhận được tất cả số điểm của tuyển thủ bị loại;

Sáu, đoàn đội tiến cấp nhân số phải có ít nhất là hai người, nếu chỉ còn lại một người thì người đó phải xếp thứ nhất về điểm trong trận đấu này;

Bảy, tuyển thủ không được phép rời khỏi vùng nước, nếu không sẽ bị loại;

Tám, loại bỏ được một người sẽ được thưởng thêm một điểm, sau khi kết thúc trận đấu, ba đội đứng đầu về tổng số điểm sẽ được tiến cấp, thời gian là 90 phút, hoặc cho đến khi còn lại ba đội;

Chín, tình hữu nghị là nhất, thi đấu là nhì, nếu bị phát hiện có hành vi cố ý gây thương tích, tư cách và kết quả của tuyển thủ sẽ bị hủy bỏ ngay lập tức.

Điều kiện như trên, các tuyển thủ, các bạn đã sẵn sàng hết rồi chứ?"

Ở dưới nước, bốn nhân viên cứu hộ đã túc trực bên trong để đưa những tuyển thủ bị rơi xuống nước và bị loại lên bờ bất cứ lúc nào.

Ngoài ra, còn có hai robot cứu sinh, sẽ bắn những quả bóng bay để bảo vệ tuyển thủ khi họ rơi từ trên cao xuống, tránh cho tuyển thủ rơi xuống nước với tư thế không đúng mà bị thương, đảm bảo an toàn cho họ.

Mọi người, kể cả khán giả đều phân tích kỹ quy tắc của trận đấu lần này.

Quy tắc lần này phần lớn cũng giống như lần trước, điểm khác biệt là phương pháp loại trừ.

Có một điểm phải đặc biệt chú ý là nhân số của đoàn đội phải ít nhất là hai người, trừ khi bạn là người đứng nhất.

Năm đội hai người đó tương đối nguy hiểm, nếu loại bỏ một người, trừ khi người còn lại có điểm cao nhất, nếu không thì cũng tương đương với bị loại.

Đội có nhân số càng nhiều thì có tỷ lệ thắng càng cao.

Hơn nữa phương thức loại trừ lúc này thế mà lại là đánh người xuống nước.

Chẳng trách toà nhà lớn lại bị hư hỏng như thế này, tường ngoài lại bị phá hỏng nhiều như thế kia, chính là để có thể dễ dàng đánh người rơi xuống nước.

Quy tắc lần này rốt cuộc là ai nghĩ ra thế, khốn như vậy?

Về phía ủy ban thi đấu, Thiệu Giác mỉm cười nhìn các tuyển thủ được đưa lên thuyền, hướng đến tòa nhà bị hỏng.

Một giám khảo bên cạnh y nói: "Thiếu tá, tôi nghe chủ tịch Tăng nói quy tắc này là do cậu đặt ra, địa điểm cũng là do cậu chọn hả?"

Đôi môi đỏ thẫm của Thiệu Giác cong lên, vừa mở đầu cuối cá nhân gõ chữ vào vừa nói: "Đúng vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn là công lao của tôi, trên tay chủ tịch Tăng có vài địa điểm, tôi chỉ chọn địa điểm mình thích nhất mà thôi."

Giám khảo kia nói: "Cậu chọn cũng không tệ nha, cái này có vẻ rất thú vị...... Thiếu tá đang nói chuyện với bạn bè sao?"

Bởi vì Thiệu Giác vừa gõ chữ vừa mang theo nụ cười rất vui vẻ trên mặt, như thể người bên kia đang nói điều gì đó rất buồn cười, giám khảo cảm thấy vị thiếu tá liên minh này khác với những người quân nhân mà mình đã gặp qua trước đây, không khỏi muốn trò chuyện với y.

Ngón tay đang tung bay của Thiệu Giác ngừng lại, hơi nghiêng mặt nhìn vị giám khảo, đôi mắt đẹp như tạc khẽ nheo lại, nở một nụ cười mơ hồ: "Là Alpha của tôi, anh ta thật sự rất nhàm chán, lại dám cảm thấy địa điểm tôi chọn này không có thẩm mỹ gì, cũng là anh tốt hơn, có thẩm mỹ giống tôi. Sau khi kết thúc hay là cùng đi uống ly cà phê nhé? Tôi biết có một quán cà phê rất lãng mạn gần trường trung học Thủ Đô, anh thường uống gì? Nếu không thích uống cà phê thì uống rượu cũng được."

Vị giám khảo kia không biết sao chủ đề lại nhảy sang chuyện uống cà phê, hầu như không theo kịp cách suy nghĩ của y, hắn bị qua mặt rồi sao? Nhưng người này không phải vừa mới nói mình có Alpha sao?

Giám khảo trừng mắt nhìn Thiệu Giác hồi lâu, nghẹn ra một câu: "Không được, cảm ơn, tôi có Omega rồi, sau khi kết thúc tôi phải về nhà ăn cơm."

Thiệu Giác lộ ra vẻ đáng tiếc.

Chủ tịch Tăng đang ngồi ở phía bên kia của Thiệu Giác đặt tay lên môi, ho nhẹ một tiếng.

Sự đối lập này thật sự khiến người ta không khỏi thở dài.

Trong lúc nói chuyện, chiếc thuyền nhỏ đã đưa các tuyển thủ đến toà nhà hỏng, hơn 30 người đang đứng ở sảnh tầng một.

Diện tích mỗi tầng của tòa nhà đổ nát này thực ra không lớn, nhưng có tới chín tầng, phần lớn tường ngoài của tầng một đều bị khuyết, chỗ nào cũng lọt gió.

Một tuyển thủ sau khi nhảy lên thì nhìn xung quanh rồi đi đến trước vách tường đá mạnh một cái, các tuyển thủ khác đều nhìn sang.

Tuyển thủ kia lại đạp thêm mấy cái, tường bị đá rớt một nửa, rơi xuống nước tõm một tiếng.

Các tuyển thủ đều hiểu, điều này có nghĩa là bức tường có thể dễ dàng đá văng, hơn nữa nghe tiếng rơi xuống nước tường này dường như không nặng lắm, vật liệu được sử dụng không phải là bê tông cốt thép mà là vật liệu xây dựng hiện đại rất nhẹ.

Điều này cũng là vì sự an toàn của tuyển thủ, lỡ như toà nhà nguy hiểm này sụp thật, nhóm tuyển thủ sẽ không đến mức bị đập dẹp.

Giám khảo không ngăn cản việc làm của cậu ta, sau khi nhìn thoáng qua nói: "Tất cả tuyển thủ đã vào đúng vị trí, trận đấu sẽ chính thức bắt đầu sau hai phút đếm ngược, đếm ngược bắt đầu ngay bây giờ."

Sau khi nói xong, trên màn hình giữa không trung của hội trường phát ra một màn đếm ngược thật lớn, các giám khảo từ trên tầng một nhẹ nhàng nhảy xuống thuyền nhỏ.

Tuy nhiên không giống như trận đầu khi đếm ngược chưa kết thúc liền phân tán ra bốn phía, lần này, mọi người chỉ đề cao cảnh giác, nhưng không ai di chuyển.

Phí Long cảm giác được điều gì đó liền tiến lên hai bước về phía Giang Ẩn, vài người tiến lại càng gần hơn: "Mấy người nhìn chúng tôi làm gì?"

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đội Thiên Cực, một ít người hơi di chuyển vị trí, vây quanh bọn họ bên trong.

Giang Ẩn không hề có dáng vẻ như đang bị nhắm vào, trái lại cười nói: "Sao thế, mấy người định liên hợp lại với nhau sao?"

Hơn 30 người kia không ai lên tiếng, nhìn nhau.

Ryan đứng bên ngoài vòng vây, cau mày, có chút lo lắng nhìn tình huống hiện tại.

Đêm qua bọn họ đã tái hiện lại trận đấu ngay trong ngày, đã nghiêm túc phân tích và nghiên cứu rất kỹ những gì nhóm Lâm Miên Lý đã làm trong nhà kho, đồng đội trong nhóm cậu đều cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là liên hợp lại đối phó với đội Thiên Cực trước.

Các đội khác nhất định cũng thấy giống như bọn họ, dù sao cũng phải biết mình biết người, huống chi là bọn họ.

Còn nữa, ai có thể đảm bảo rằng đám người Lâm Miên Lý sẽ không làm màn kịch như hôm qua nữa, ngay cả khi không có hệ thống, nếu họ sử dụng các phương pháp khác thì sao?

Trận thứ hai còn tàn khốc hơn trận đầu tiên, mười lăm đội cuối cùng chỉ còn lại ba, vì vậy tốt nhất là nên loại bỏ đội mạnh nhất trước.

Cho dù Lâm Miên Lý và nhóm của hắn mạnh đến đâu, lúc trước bọn họ từng người từng người bị đánh bại, nhưng hiện tại những người còn lại đều là tinh anh của tinh anh, nếu bọn họ nhiều người như vậy đoàn kết lại với nhau, nhóm Lâm Miên Lý nói không chừng thật sự có thể bị loại.

Ryan hơi lo lắng.

Lúc này, người lên tiếng đầu tiên là tóc đỏ của đội Thủ Đô, cậu ta đĩnh đạc tiến lên một bước nói với mọi người: "Các anh em, thật ra chúng ta đều nghĩ như nhau, trong đội của bọn họ có hai người đó, tuy rằng tôi nhất định sẽ không bị bọn họ loại bỏ, nhưng mấy người thì không chắc, tất cả mọi người không phải là người không có ý thức về bản thân, đúng không? Cho nên chúng ta cùng nhau liên kết lại, loại bọn họ trước, sau đó tự mình đánh với nhau."

Mọi người và khán giả: "............"

Đệt? Chú mày là ai thế, dựa vào cái gì khẳng định là mình sẽ không bị loại mà tụi này thì chưa chắc chứ?

Mọi người không phải là người không có ý thức về bản thân là cái gì?

Còn nữa, ai là anh em với chú mày?

Cổ vũ rất hiếm khi khiến người khác giận sôi gan như thế này.

Tóc đỏ đã xúc phạm khoảng hơn 30 người trong một câu, mà còn không hề hay biết, cậu ta tiếp tục nói:

"Có người phản đối không? Không có, tốt lắm, tôi biết các cậu đều là người thông minh, đại ca của chúng tôi nói, cách tốt nhất để đối phó với bọn họ là làm tan rã đội ngũ, phá bỏ phối hợp của bọn họ, phân tán bọn họ ra, sau đó gậy ông đập lưng ông, đánh bại từng người một, hơn nữa cũng chỉ có hai người kia lợi hại, ba con tép riu còn lại thì tuỳ ý cũng giết được, mọi người tập trung vào Lâm Miên Lý và Giang Ẩn là được rồi, có muốn đi theo tôi đối phó với Lâm Miên Lý và Giang Ẩn không, có muốn......"

Khương Dương Băng cảm thấy nếu cứ để cho cậu ta nói tiếp, những người này có thể sẽ liên hợp với nhóm của Lâm Miên Lý xử lý đội của bọn họ trước, liền lập tức che kín cái miệng của cậu ta.

Anh ta mỉm cười xin lỗi với mọi người nói: "Mọi người, quyền lựa chọn đều nằm trên tay của các cậu, đây là trận đấu, đều là đối thủ với nhau, vì đội của mình mà làm như thế nào cũng không có gì đáng trách, tôi cũng không nói gì. Nhưng trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức, thái độ của tôi là như thế, đội Thủ Đô sẽ đối phó với họ trước, nếu muốn hợp tác thì hợp tác, không muốn cũng không sao, nhưng tôi muốn nói rằng việc phân tán bọn họ cần có sức lực của mọi người......."

Anh ta vừa nói vừa nhìn về hướng nhóm Lâm Miên Lý.

Ba người Phí Long Hứa Thừa dáng vẻ như đang nhìn kẻ thù, Phí Long hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, nhưng Giang Ẩn và Lâm Miên Lý không hề khẩn trương một chút nào, ngược lại còn quan tâm lắng nghe.

Đếm ngược vẫn chưa trôi qua, không thể ra tay, hai người bọn họ sẽ không đi, ngồi xuống bàn trước quầy lễ tân.

Khương Dương Băng bắt gặp ánh mắt của Lâm Miên Lý, trong lòng động một cái, lập tức đè ép cảm giác kỳ quái xuống một lần nữa, anh ta muốn thắng, anh ta muốn đánh bại Lâm Miên Lý.

Nghĩ đến đây, nhiệt huyết và ý chí chiến đấu đã lâu không thấy của anh ta lại trỗi dậy.

Lai An nhìn Khương Dương Băng nhã nhặn bình tĩnh nói chuyện với mọi người, trong lòng nghĩ ngoài việc đối phó với đòn phản công của nhóm Lâm Miên Lý, còn phải cẩn thận với những đòn đánh lén từ phía sau.

Không phải ai cũng nguyện ý trở thành con chim đầu đàn này, đi tấn công đội Thiên Cực có thực lực cực mạnh.

Còn lại 30 giây, Phí Long chạy đến bên cạnh Giang Ẩn: "Anh Giang, bọn họ thật quá không biết xấu hổ, lại chơi tập thể nhằm vào chúng ta, chúng ta phải làm sao đây!"

Giang Ẩn lười biếng nói: "Làm gỏi."

"Anh Giang! Anh Miên!"

Giang Ẩn: "Cậu gọi cậu ấy làm gì, có gọi cậu ấy thì cũng là làm gỏi, những người này không giống như những người trong trận đấu trước, chúng ta nhất định sẽ bị phân tán."

Hứa Thừa cau mày: "Vậy phải làm sao đây?"

"Hai người chúng tôi không quản được mấy cậu, mấy cậu tản ra đi, không cần phải tụ lại với nhau, sau đó chờ cơ hội rồi ra tay, chúc may mắn."

Tần Huyền & Hứa Thừa & Phí Long: "......"

Sao cậu không nói sớm!!

Nói xong, Tần Huyền và Hứa Thừa quay người chạy về phía cầu thang, Phí Long chậm hơn một chút, thấy bọn họ đi rồi, cảm thấy nếu mình còn không đi, ở lại chỗ này nếu không phải liên luỵ anh Giang anh Miên thì là trực tiếp bị người nâng ném ra ngoài, cũng chạy theo.

Lâm Miên Lý từ quầy lễ tân nhảy xuống: "Chúng ta cũng đi thôi."

Giang Ẩn nhảy xuống theo, vỗ nhẹ bụi trên quần, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của mọi người: "Được rồi, tình hình có vẻ như rất kích thích đó, Miên Miên, theo sát nha."

Lâm Miên Lý liếc anh một cái, hắn không biết là hai người bọn họ có thể vẫn luôn ở cùng nhau mà không bị phân tán hay không, dù sao bọn họ cũng có nhiều người như vậy.

Giang Ẩn nhìn hiểu được ánh mắt của hắn, nghiêng người dùng giọng nói chỉ hắn mới có thể nghe thấy nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm đến cậu."

Nói xong, cả hai xoay người bỏ chạy.

"Năm, bốn, ba, hai, một.

Bíp——"

Đếm ngược kết thúc.

Cuộc bao vây của đám đông chống lại Lâm Miên Lý và Giang Ẩn chính thức bắt đầu.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha, truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha, đọc truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha, Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha full, Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top