Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 22: 22


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Edit: Toả Toả

“Ah, anh Miên đúng là chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng mà.” Hứa Già Già mang vẻ mặt hoa si nói.

“Nói cứ như Lâm Miên Lý đã giành được huy chương của cuộc thi trong tinh hệ này vậy, nếu cậu ta thua, các người sẽ lại tiếp tục thích cậu ta sao?” Một Alpha đến từ ngoại tinh nói.

Hứa Già Già ném cho cậu ta một ánh mắt khinh thường: “Dù anh ấy có thắng hay thua thì bọn này vẫn thích anh ấy. Cậu có biết cậu đã chua thành bộ dáng gì rồi chưa? Người ta có năng lực, lại còn mạnh hơn cậu, chưa phân hoá cũng vẫn mạnh hơn cậu, cậu phản bác được sao? Nếu cậu có thể, ngày mai trong lúc tuyển chọn thi đấu tự mình đi khiêu chiến anh Miên đi, dám không?”

“Tại sao, tại sao lại không dám, Omega mấy người chỉ biết xem mặt thôi.”

Hứa Già Già cười lớn: “Ngại quá, Omega bọn này không chỉ có xem mặt, còn xem Pheromone nữa, chờ tuyển chọn thi đấu ngày mai, tôi nhất định sẽ gọi mọi người qua chiêm ngưỡng hương Pheromone chua còn hơn dưa muối kia của cậu.”

Alpha kia tức giận đến mặt đều nghẹn đỏ, tức giận nói: “Pheromone của tôi mới không phải vị dưa muối!”

Trước khi tan học, Tưởng Sơ Lập bảo lớp trưởng Lỗ Đan thống kê danh sách tất cả thí sinh đăng ký, ra khỏi lớp học thầy quay đầu lại nói: “Lâm Miên Lý, đến văn phòng của tôi một chuyến.”

Tưởng Sơ Lập gọi Lâm Miên Lý đến gặp cũng không vì chuyện gì khác, chỉ bảo hắn đến bệnh viện trong trường học kiểm tra thân thể sẵn tiện hỏi chút tình huống.

Lâm Miên Lý đồng ý.

Nói chung, nhà trường sẽ không cho phép học sinh vẫn chưa phân hoá tham gia cuộc thi kiểu này, nhưng dù sao thì đây cũng là cuộc thi của cả tinh hệ, các tinh hệ khác đều có người để quan tâm chăm sóc, bởi vậy Tinh Minh rất coi trọng nó.

Mà năng lực của Lâm Miên Lý cũng đã rõ như ban ngày, năm đầu tiên đã làm kinh động toàn trường, tỷ lệ giành chiến thắng trong các trận PK của năm thứ hai được lan truyền trực tiếp bởi những người đến từ tất cả các trường lớn trên tinh cầu.

Bởi vậy, Lâm Miên Lý là vị tướng không thể thiếu trong cuộc thi này, việc đến bệnh viện trường cấp giấy chứng nhận là vì chứng tỏ nhà trường rất coi trọng hắn.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Lâm Miên Lý không quay lại phòng học mà một mình đến bệnh viện của trường.

Lần trước đến bệnh viện trường, Giang Ẩn đã dẫn hắn đi hơn phân nửa trường học mới tới được.

Trong bệnh viện trường, vẫn là cô giáo lần trước túc trực, cô vừa nhìn thấy hắn liền đứng lên, vô cùng quen thuộc hỏi: “Là em sao, thế nào, phân hoá rồi à? Nếu vẫn chưa phân hoá thì lần đi thi đấu này có chút ảnh hưởng đấy.”

Lâm Miên Lý nói: “Cô, em đến cũng là vì chuyện này, thầy Tưởng bảo em đến làm kiểm tra, em nhất định phải tham gia lần thi đấu này.”

Cô giáo cũng là người, hơn nữa còn là một cô giáo thích những người đẹp trai, cô vừa đưa hắn đến phòng bên cạnh làm kiểm tra Pheromone vừa nói chuyện phiếm.

Kết quả rất nhanh đã có, trái lại với đơn xét nghiệm của Lâm Miên Lý trong bệnh viện ngày hôm qua, vẻ mặt cô nghiêm túc, khoát tay bảo hắn ngồi.

“Thực ra, những người đang trong giai đoạn phân hóa tham gia tuyển chọn thi đấu cũng không sao, xác suất bị ảnh hưởng ngay tại chỗ là rất nhỏ, nhưng tình huống của em có chút đặc biệt, cô tin em cũng biết nguyên nhân, em nhất quyết muốn tham gia sao?”

Lâm Miên Lý gật gật đầu.

Cô giáo thấy Lâm Miên Lý vô cùng kiên quyết, xúc động nói: “Cô rất thích những đứa trẻ có nhiệt huyết và năng lực, có thể giành vinh quang về cho trường. Tuổi trẻ thật tốt, thế này đi, cô kê cho em một đơn thuốc ngăn chặn, cái này có thể khiến em không cảm nhận được Pheromone của người khác, giúp em trải qua hai ngày này một cách an toàn.”

Thuốc ngăn chặn?

Lâm Miên Lý nhớ tới buổi tối hôm Giang Ẩn cho hắn dùng thứ này, nhưng đối với hắn….. nó không có tác dụng.

Ừm….. cũng có thể là bởi vì ngày đó có quá nhiều Alpha phóng Pheromone vào hắn.

“Cô, em phải dùng cái này sao?”

“Đương nhiên rồi, thuốc ngăn chặn có thể ngăn chặn việc cảm nhận Pheromone, nó không giống như thuốc ức chế, nó sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến Pheromone của em, nếu không đến lúc đấy có nhiều Alpha ở đó như vậy, lỡ đâu—— mặc dù tỷ lệ thấp, nhưng lỡ đâu em phân hoá ngay lúc đó, lại bị Pheromone của người khác đánh vào, có thể dễ chịu được sao.”

Lâm Miên Lý quyết định không đem chuyện kia nói ra, mà nói: “Vậy thì cô, cô tiêm cho em hai liều đi, đảm bảo một chút.”

“Thứ này không thể tiêm nhiều, em cho rằng nó là nước muối sinh lý à…… Nhưng với tình huống này của em thì để cô xem xem, hay là tiêm cho em một phần ba đi, đến lúc đó có vấn đề gì thì trực tiếp tìm bác sĩ bên sân, cô sẽ ở đó.”

“Vâng, cảm ơn cô.”

Lúc này Lâm Miên Lý đã có thể quay trở lại, nhưng hắn vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, cô giáo nói: “Sao thế, có phải còn vấn đề gì không?”

Lâm Miên Lý suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô, em muốn…... giúp bạn của em hỏi một câu.”

Cô giáo cười nói: “Bạn của em chính là em đi, cô hiểu cô hiểu mà, em hỏi đi.”

Lâm Miên Lý xấu hổ miệng hết mở lại đóng, cuối cùng cũng không phản bác lại, hỏi: “Alpha đang trong giai đoạn phân hoá có thể đối với một người nào đó sinh ra khát vọng không ạ?”

Cô giáo giật mình nhìn thẳng vào hắn.

Em em em, em ấy nói em ấy có khát vọng với một người nào đó?

Vấn đề của nam thần vườn trường kích thích như vậy sao?

Lâm Miên Lý bị cô nhìn đến giật mình, lập tức cho rằng câu tóm tắt của mình bị hiểu lầm, vội vàng nói: “Không phải không phải, ý em là, Alpha trong giai đoạn phân hoá có thể sinh ra khát vọng với Pheromone của người nào đó không, là Pheromone, không phải người.”

“Ồ ồ là thế à.”

Lâm Miên Lý: “……” Cô à cô đang thở dài cái gì vậy?

Sau khi cô bắt gặp ánh mắt của Lâm Miên Lý, nhanh chóng ho khan một tiếng: “Sinh ra khát vọng với Pheromone của một người nào đó? Điều này chứng minh độ phù hợp của Omega kia với em rất cao, loại tình huống này rất hiếm gặp, rất ít người có thể gặp được người có độ phù hợp Pheromone cao với mình, bạn học Lâm, em rất may mắn.”

Lâm Miên Lý sửng sốt, độ phù hợp Pheromone cao? Thế nhưng người kia….. cũng là Alpha mà.

Hắn không chết tâm hỏi: “Vậy….. Em chỉ tò mò thôi nhé cô, Alpha có khả năng có thiện cảm với Pheromone của một Alpha khác không?”

Cô giáo không cần nghĩ ngợi nói: “Cũng vậy luôn, Pheromone của Alpha với Alpha bài xích nhau đã là bản tính, cũng như Alpha không thể nào từ chối được Pheromone của Omega. Tất nhiên, thế giới rộng lớn như vậy, chúng ta cũng không thể chắc chắn là chuyện này không thể xảy ra, dù sao thế giới này vẫn tồn tại tình yêu giữa AA và OO.”

Lâm Miên Lý có chút đăm chiêu.

Trái tim thích chuyện bát quái của cô giáo bắt đầu rục rịch, nhưng thân là giáo viên, cô vẫn không tiện đi theo học sinh hỏi thăm loại chuyện này, đành phải cố kìm lại nói: “Em còn có vấn đề gì không? Đều có thể trao đổi với cô.”

Lâm Miên Lý đắn đo một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Cô ơi, em có khả năng phân hoá thành một Omega không?”

Vấn đề này không phải là hôm nay hắn đột nhiên nghĩ đến, mà ý niệm này đã có từ trước, vào ngày thứ bảy hôm đó, lúc hắn ở cùng Giang Ẩn.

Khi đó hắn phát hiện mình đối với Pheromone của Giang Ẩn thật sự có cảm giác rất tốt, thậm chí còn muốn được ngửi nhiều hơn nữa, loại tình huống này đã trái với nhận thức về sinh lý của hắn, cộng thêm buổi tối ở Ngu Nhạc Thành, chuyện đã xảy ra lúc đó…….

Hôm nay hắn đã nhân cơ hội này để hỏi ra.

Cô giáo có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn khuôn mặt tinh xảo lại xinh đẹp của Lâm Miên Lý, không có biểu hiện gì là đang đùa cợt, cô liền tỉnh táo lại.

Sau một lúc suy nghĩ, cô nói: “Chính xác mà nói, mặc dù Pheromone của em rất mạnh, nhưng vì phóng xạ tinh tế khiến Pheromone bị rối loạn đã che đậy rất nhiều vấn đề. Kể từ thời đại tinh tế đến nay đã hơn một nghìn năm, cộng lại cũng không quá năm trường hợp phân hoá có Pheromone rất mạnh lại phân hoá thành Omega, cho nên mọi thứ chỉ có thể xác định sau khi em đã phân hoá.”

Lâm Miên Lý không nói nữa.

Cô giáo nghĩ là hắn đang lo lắng nên an ủi nói: “Xác suất như thế quá nhỏ, nhiều người như vậy chỉ có một người, em thử nghĩ xem, so với trúng xổ số còn khó hơn, yên tâm đi, em nhất định sẽ phân hoá thành một Alpha cường đại, tuy rằng thời gian phân hoá có hơi muộn, nhưng sức mạnh của em vẫn nằm ở đây, đừng lo lắng.”

Nhưng Lâm Miên Lý lại ngẩng đầu cười với cô: “Cảm ơn cô, nhưng cô hiểu lầm rồi, em cũng không nghĩ mình phân hoá thành Omega thì sẽ như thế nào, trước kia em vẫn luôn cho rằng mình là một Alpha, bởi vì Pheromone của em quả thật rất mạnh, cho dù em thật sự phân hoá thành Omega, em cũng không nghĩ mình sẽ yếu hơn bất kỳ ai, hơn nữa, em sẽ càng mạnh mẽ hơn.”

Cô giáo: “…… Được.”

Trong những năm kể từ khi cô đến Tinh Minh, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một người như Lâm Miên Lý, vô cùng thản nhiên đối mặt với giới tính của mình, xét cho cùng, Alpha và Omega đều có bản năng mà người bình thường không thể chống lại được.

Lâm Miên Lý như vậy, cho dù ngồi trong bệnh viện trường học đơn sơ này, vẫn không thể che dấu được sức hấp dẫn trên người hắn.

Có người bất kể làm như thế nào cũng không thể làm ánh sáng trên người hắn tối đi, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ phát hiện ra đó là một cậu bé tự tin, mạnh mẽ, dũng cảm đến nhường nào.

Sau khi Lâm Miên Lý rời đi, cô giáo vẫn đắm chìm trong nụ cười mà hắn vừa lộ ra, ngay cả có người đi ngang qua cửa cô cũng không phát hiện.

Tất cả các khóa học chiều nay đều ở trên sân huấn luyện, Tưởng Sơ Lập tiếp tục mang bọn họ đến sân đối kháng để chào đón cuộc thi tuyển chọn trong trường ngày mai.

Hai ngày tuyển chọn trong trường thật sự rất nhanh, chỉ diễn ra trong hai buổi chiều.

Không cần phải nghi ngờ, Lâm Miên Lý và Giang Ẩn đều thông qua rất thuận lợi, Giang Ẩn kết thúc sớm hơn hắn một chút, đối thủ cuối cùng của Lâm Miên Lý là một đối thủ cũ quen thuộc —— Hàn Minh Gia.

Hàn Minh Gia đã đấu với Lâm Miên Lý ngay từ lớp huấn luyện đối kháng đầu tiên của họ, sau đó số lần cậu ta chạy đến sân PK so với trong lớp, thậm chí trong trường đều đứng nhất.

Về sau cậu ta lại nghe rất nhiều chuyện về Lâm Miên Lý, chuyện của Hàn Đông cậu ta cũng biết, nhưng vẫn như trước đây bại trong tay Lâm Miên Lý.

Trước kia cậu ta đã biết đến cuộc thi đấu dành cho học sinh trong tinh hệ, khi đó cậu ta vẫn luôn nghĩ rằng mình sẽ toả sáng trong cuộc thi đó, nhưng bây giờ, nếu cậu ta xui một chút nữa, có thể ngay cả đại diện tinh cầu cũng không được chọn.

Nhưng ít nhất, cậu ta làm đại diện trường chưa từng nghi ngờ bản thân mình, kết quả cậu ta đã chạm trán với Lâm Miên Lý trong trận đấu cuối cùng của mình.

Trên sân, Hàn Minh Gia nhìn Lâm Miên Lý, cảm thấy bát tự của bản thân quả thực không hợp với người này.

Cho dù là Giang Ẩn cậu ta cũng chịu, nhưng mà tại sao lại cứ là Lâm Miên Lý chứ?

Hàn Minh Gia: “Mẹ nó, tại sao vẫn là cậu vậy?”

Hắn còn muốn mình phải bại trên tay hắn một lần nữa sao?

Hàn Minh Gia chỉ cảm thấy ông trời đang đùa với mình.

Biểu tình của Lâm Miên Lý trước sau như một, đối mặt với Hàn Minh Gia cũng giống như đối mặt với tất cả các đối thủ trước đây của mình.

Lúc này, trên khán đài, từ trong tiếng hò hét đều nhịp Lâm Miên Lý cố lên, truyền đến một giọng nói bất đồng: “Hàn Minh Gia cố lên! Cố lên! Hàn Minh Gia! Đừng bỏ cuộc! Đừng quên cậu đã đánh bại chúng tôi, cậu rất mạnh!”

Hàn Minh Gia kinh ngạc nhìn sang, là những người cùng cậu ta PK nhiều nhất trong khoảng thời gian này, trước kia là đối thủ đánh đến đỏ mắt, hôm nay lại đều cổ vũ cậu ta cố lên.

Đúng vậy, mình cũng rất mạnh đó!

Cậu ta tại sao lại nhất định mình sẽ bại dưới tay Lâm Miên Lý một lần nữa chứ, trong khoảng thời gian này cậu ta vẫn chưa từng thả lỏng, không ngừng luyện tập, bỏ xuống những giải thưởng võ thuật lớn mình giành được mà trước giờ vẫn luôn tự hào, ngâm mình ở sân PK liên tục khiêu chiến với người khác, ai nói Lâm Miên Lý nhất định sẽ thắng cậu ta.

Thiên tài thì sao chứ, nỗ lực của chính mình chẳng lẽ không phải là nỗ lực sao?

Cậu ta cố gắng hết sức, chẳng lẽ không thể kiếm được một cơ hội từ thiên tài sao?

Trên sân vô cùng náo nhiệt, nhưng vẻ mặt của Lâm Miên Lý vẫn bình tĩnh, giống hệt như khi bọn họ đối kháng với nhau lần đầu.

Hàn Minh Gia nghiêm túc nhìn hắn, đúng rồi, hắn nhất định đã cho rằng cậu ta không khác gì với trước đi, cậu ta có lẽ có thể lợi dụng sơ suất này của hắn cho hắn một đòn bất ngờ, sau đó thừa thắng xông lên, như vậy có lẽ chính là cơ hội duy nhất của cậu ta!

Khoảng chừng nửa phút sau, Hàn Minh Gia thua.

“Chúc mừng anh Miên đã tiến cấp!” Kết quả này không ngoài dự kiến của ai.

Hàn Minh Gia nửa chống đất, hai tay nắm chặt, đấm mạnh xuống đất, cậu ta quả nhiên vẫn…….

Ngay cả tuyển chọn trong trường cậu ta cũng không thể thông qua, Lâm Miên Lý….. Lâm Miên Lý…..

Cậu ta là người đối chiến với Lâm Miên Lý lâu nhất trong lần thi đấu tuyển chọn này, nói cách khác, cậu ta vẫn rất mạnh, nếu không có Lâm Miên Lý, cậu ta chắc chắn sẽ tiến cấp.

Lúc này, trong tầm mắt cậu ta xuất hiện một đôi giày, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, Lâm Miên Lý đưa một bàn tay cho cậu ta, biểu tình so với trước khi PK vẫn luôn như đúc.

Hàn Minh Gia mặc kệ, hít sâu một hơi, tự mình đứng lên.

Lúc đi ngang qua Lâm Miên Lý cậu ta khẽ nói: “Thiên tài, có thể cậu sẽ không hiểu những nỗ lực của bọn người chúng tôi, có phải cậu cảm thấy rằng những giải thưởng mà tôi nhận trước đây chỉ là một trò cười? Tôi có thể nói với cậu rằng, đó là tôi dựa vào cố gắng của chính mình để giành được nó, tôi rất tự hào.”

Nói xong cậu ta nhấc chân rời đi.

Khi Lâm Miên Lý trở lại chỗ của mình trong lớp, Giang Ẩn ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu ta nói gì với cậu vậy?”

“Không có gì.” Lâm Miên Lý nói.

Giang Ẩn hôm nay hình như hơi đổ mồ hôi, trên cổ còn có một chiếc khăn mặt, Lâm Miên Lý lo lắng có thể ngửi được mùi hương trên người anh, nên ngồi xuống chỗ cách Giang Ẩn hai cái ghế, cầm một chai nước.

Vệ Gia Du: “Tên Hàn Minh Gia đó cũng thật xui xẻo, cậu ta là người đầu tiên thua anh Miên trong trận PK, thi đấu tuyển chọn thì loại bỏ cá nhân nào thua cuộc, cậu ta lại thua, nhất định rất không cam tâm.”

Nghiêm Tử Dịch vừa mới trở về đã ngồi phịch xuống dưới: “Haizz, không cam tâm cũng không còn cách nào khác, tôi cuối cùng cũng bại dưới tay Tần Huyền, xui thật, rõ ràng lần trước thực lực của tôi với cậu ta là kẻ tám lạng người nửa cân.”

Giang Ẩn đứng dậy kéo Lâm Miên Lý lên, để hắn ngồi xuống bên cạnh mình, thuận tay lấy đi chai nước trên tay hắn rồi đưa cho hắn một chai mới, nói: “Cậu ngồi xa như vậy để làm gì, đây, uống đi, cố ý giữ cho cậu đó, tốt hơn chai trên tay cậu nhiều.”

Lâm Miên Lý đành phải nhận lấy, chóp mũi giật giật, không ngửi được mùi Pheromone của Giang Ẩn, lúc này mới yên tâm lại.

Giang Ẩn không chú ý đến hành động nhỏ của hắn, nghiêng đầu nói với Nghiêm Tử Dịch: “Đó là do cậu ta đang che giấu thực lực, cho nên từ trước tới giờ hai người chưa từng là kẻ tám lạng người nửa cân.”

Nghiêm Tử Dịch: “Lại còn che giấu thực lực? Đại lão mấy người đều phô trương như vậy sao?”

Giang Ẩn: “Chung quy không phải là muốn cho mấy người mặt mũi sao?”

Vệ Gia Du động viên Nghiêm Tử Dịch: “Không sao hết không sao hết, tôi cảm thấy cậu không kém cậu ấy quá nhiều đâu, lần này có thể là do sơ sẩy mà thôi.”

Nghiêm Tử Dịch vui mừng nói: “Thật không?”

Vệ Gia Du: “Thật, lần sau lấy lại là được, không phải thất bại là mẹ thành công sao, đây là danh ngôn được lưu truyền từ xưa tới nay, nhất định có đạo lý của nó.”

Giang Ẩn đang mở nước cho Lâm Miên Lý rảnh rỗi nói: “Đúng vậy, chỉ sợ vì thành công mà đại nghĩa diệt thân.”

Mọi người: “…….”

Vẻ mặt Nghiêm Tử Dịch như đưa đám nói: “Anh Giang, xin anh cho em chút mặt mũi đi……"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha, truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha, đọc truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha, Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha full, Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top