Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 12: 12


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Edit: Toả Toả

Lần này đến lượt Vệ Gia Du kéo cậu ta: "Đi cái gì mà đi, cậu dám làm cản trở bọn họ, tôi đại diện cho nhóm Bíp bíp kiên quyết không cho phép."

Hai người ở bên đường giằng co, Vệ Gia Du lúc này lại không giống Omega, ra tay rất mạnh, người đi qua đều tường rằng hai Alpha có mâu thuẫn, chờ khi nghiêm túc nhìn lại, té ra là một Omega và một Alpha liền đều trộm cười rộ lên.

Nghiêm Tử Dịch: "Áu áu áu cậu buông tay ra, AO không thể gần gũi mờ ám như vậy, đợi lát nữa chúng ta sẽ bị hiểu lầm đấy! Tôi chỉ thích Omega ôn nhu động lòng người, tri kỷ nhỏ bé ngọt ngào thôi!"

"Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, tôi không thích loại hình như cậu, thẳng A ngốc nghếch!"

"Tôi cũng đặc biệt không thích loại hình như cậu, okay!!"

...............

"Hửm---- tôi lại thích kiểu Omega như em vậy, Tiểu Du. Tôi đã cho em một kỳ nghĩ hè để suy nghĩ rồi, bây giờ em cảm thấy như thế nào?"

Một giọng nói vừa trầm lại khàn, thanh âm mang theo một chút ác ý đánh gãy động tác của bọn họ.

Vệ Gia Du nghe thấy giọng nói này theo phản xạ có điều kiện trốn ra sau lưng Nghiêm Tử Dịch.

Nghiêm Tử Dịch vừa ngẩng đầu, trước mắt là một bóng người cao lớn, ngũ quan củ ấu rõ ràng, đường nét cứng rắn, khí chất phát ra nhàn nhạt không thể nghi ngờ là Alpha.

"Tiểu Du? Cậu là ai hả, kêu thân mật như vậy, Tiểu Du Tử hai người quen nhau sao?"

Vệ Gia Du vừa thấy người này sắc mặt liền thay đổi, kéo Nghiêm Tử Dịch lại: "Sao anh lại ở đây? Ai nói rằng tôi sẽ suy nghĩ lại, Nghiêm Tử Dịch chúng ta đi thôi."

Nghiêm Tử Dịch thấy cậu như vậy, liền hiểu được đây là người theo đuổi Vệ Gia Du, hơn nữa đặc biệt chính là người theo đuổi mà Vệ Gia Du không thích nhất.

Tuy rằng Vệ Gia Du bình thường tuỳ tiện, không quá giống một Omega rụt rè, nhưng không thể phủ nhận cậu rất đẹp, tính cách tốt, gia thế ổn, không thiếu người theo đuổi.

Vì thế Nghiêm Tử Dịch tiến lên một bước: "Bạn học này, cậu ấy không thích cậu, cậu sau này tốt nhất đừng nên quấy rầy cậu ấy nữa."

Sau khi bắt gặp ánh mắt của người này, Nghiêm Tử Dịch đột nhiên có cảm giác như bị sói nhìn chằm chằm, ánh mắt vô cùng khó chịu, khiến người ta có cảm giác như gã sắp đánh nhau với người khác.

Nhưng chỉ trong chốc lát, gã đã thu hồi loại ánh mắt này.

"Không sao, tôi vừa mới vào trường nhưng trước tiên lại đi tới gặp em, thành ý của tôi rất tốt đi. Hôm nay không có nhiều thời gian, không vội, sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt, hẹn gặp lại."

Nói xong, ánh mắt đảo qua trên người Vệ Gia Du, sau đó xoay người rời đi.

Nghiêm Tử Dịch nói: "Hắn ta là ai thế, kiêu ngạo như vậy, hôm nay mới đến trường học sao?"

Vệ Gia Du từ phía sau bước ra, hưng phấn trước đó đã sớm biến mất không còn một mảnh: "Hắn ta tên là Hàn Đông, học ban kinh tế và thương mại ở tinh hà bên cạnh, từ ngoại tinh đến đây để khảo sát cho nên cậu chưa từng gặp, tôi với hắn ta..... cũng không quen."

"Không quen? Sao tôi lại có cảm giác cậu có chút sợ hắn ta vậy?" Nghiêm Tử Dịch nói.

"Tôi tại sao phải sợ hắn ta, tôi chỉ là không thích loại Alpha thô cứng này, không được sao!"

"Ặc, được được được, đương nhiên được, cậu thích ai là tự do của cậu."

Hôm nay Nghiêm Tử Dịch đưa Vệ Gia Du đến dưới ký túc xá khu O mới trở về, sau khi về ký túc xá liền cùng Lâm Miên Lý và Giang Ẩn tán gẫu về chuyện này, còn nói cậu ta cảm thấy được người nọ sau này sẽ còn gây chuyện.

Lâm Miên Lý ngồi trên sofa mềm mại đọc sách, nghe vậy nói: "Không có gì to tát, có tôi ở đây, không ai có thể ức hiếp cậu ấy."

Nghiêm Tử Dịch quay đầu lại nói với Vệ Gia Du đang video call với cậu ta trên thiết bị đầu cuối cá nhân: "Ha ha, cậu nghe thấy chưa, có những lời này của anh Miên cậu có thể an tâm rồi."

Vệ Gia Du: "Ừm, anh Miên em yêu anh!!"

Giang Ẩn vừa đi ra khỏi phòng mình liền nghe được câu nói cuối cùng kia, cả người oán giận đến trước màn hình ảo của Nghiêm Tử Dịch: "Cậu yêu ai?"

Vệ Gia Du ngượng ngùng cười: "Em yêu các anh! Em yêu cả hai người!"

Nghiêm Tử Dịch nói: "Kỳ thật nếu không có chuyện ngày hôm nay, tôi đã quên cậu cũng là Omega, Tiểu Du Tử cậu hiện tại đã là một Omega trưởng thành, đừng tiếp tục nói với Alpha mấy câu em yêu anh này nữa."

"Shit, cậu quan tâm tôi thế làm gì, dù sao tôi cũng không nói yêu cậu." Nói xong Vệ Gia Du tắt video.

Nghiêm Tử Dịch phẫn nộ sờ sờ cái mũi: "Thằng nhóc thối."

Lỗ Đan nãy giờ ở bên cạnh nhìn bọn họ, cười nói: "Hai cậu chính là một đôi hoan hỉ oan gia, kỳ thật cũng khá xứng đôi."

Giang Ẩn: "Trứng Muối nói chính xác."

"Này này này đừng loạn điểm uyên ương nha."

Sáng hôm sau là lớp lý thuyết cơ giáp, Lâm Miên Lý cảm thấy kiến thức của mình đối với phương diện cơ giáp này cơ bản không quên, hắn đối với những thứ này có cảm giác thân thiết.

Hắn nhỏ giọng hỏi người lúc nào cũng ngồi bên cạnh mình Giang Ẩn: "Khi nào thì chúng ta có thể sử dụng cơ giáp?"

Giang Ẩn: "Lớp thao tác với cơ giáp trong trường học không thể sử dụng nhanh như vậy được. Phải đợi đến khi lớp lý thuyết cơ giáp đạt đến trình độ nhất định rồi mới cho phép thao tác thực tế. Nhưng nếu cậu ngứa tay, cuối tuần này tôi có thể mang cậu đi thử cơ giáp ảo ở nhà của tôi, hai chúng ta đối kháng thực chiến một chút."

Kỳ thật xí nghiệp của Lâm gia có liên quan đến cơ giáp, vì vậy từ nhỏ Lâm Miên Lý đã vuốt cơ giáp mà lớn lên, đối với cơ giáp vô cùng quen thuộc.

Hắn vốn có thể trực tiếp dùng cơ giáp trong nhà, nhưng sau khi nghe lời của Giang Ẩn, hắn không thể nghĩ ra được lý do gì để từ chối, vì thế đã gật đầu đáp ứng.

Hắn rất mong cùng Giang Ẩn dùng cơ giáp đối kháng thực chiến.

Người này vẫn luôn không chịu cùng hắn PK trực tiếp, nhưng dùng cơ giáp PK ngược lại đồng ý, cái tật xấu gì vậy?

"Cuối tuần mấy giờ?"

Giang Ẩn cười: "Chờ không nổi? Cậu cuối tuần không về nhà sao? Hay là trực tiếp đến nhà của tôi ở."

"Đến nhà cậu ở? Trước kia tôi thường xuyên đến nhà cậu ở sao?" Lâm Miên Lý kinh ngạc.

"Đúng vậy, có gì kỳ quái đâu, đôi ta còn ngủ chung một cái giường dùng chung một tấm chăn nữa."

Lâm Miên Lý: "???"

Thấy hắn như vậy, Giang Ẩn nhịn không được: "Ha ha ha, sao cậu lại đáng yêu như vậy, tôi nói gì cậu cũng tin sao? Sao lại dễ lừa như vậy chứ."

Lâm Miên Lý nghiến răng: "Cậu câm miệng cho tôi."

"Hai vị đẹp trai ở phía sau kia, đang nói cái gì mà cười vui vẻ thế? Nói cho chúng tôi cùng cười với?"

Lâm Miên Lý ngẩng đầu lên, đó là giáo viên dạy lý thuyết cơ giáp Minh Huyên một Omega nữ, người rất ôn nhu dễ gần, lúc này đang đứng trên bục giảng chống tay nhìn bọn họ.

Những người khác cũng đều xoay người lại với những biểu cảm khác nhau, phần lớn là che miệng nhịn cười, Nghiêm Tử Dịch ở phía trước bọn họ hai tay tạo thành chữ thập dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói: Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn nhắc nhở hai người.

Minh Huyên: "Tôi nói cho các cậu biết, các cậu ở dưới làm cái gì tôi ở trên bục đều nhìn thấy rất rõ ràng, những người lén lút vào lớp, nói chuyện yêu đương, nháy mắt với Omega, tôi đều biết hết, cho nên nhớ chú ý nha."

Các học sinh cười vang.

Lâm Miên Lý: "......."

Thưa cô những gì cô đã nói đều không liên quan gì đến chúng em hết.

Trong lúc giải lao giữa giờ, Vệ Gia Du nói mình đi mua đồ ăn, không quá hai phút liền từ bên ngoài chạy về, trong tay ôm một túi đồ ăn vặt, miệng còn ngậm một viên kẹo.

Bởi vì quá vội vàng, cả khuôn mặt suýt chút nữa đập vào chỗ ngồi của Lâm Miên Lý.

Lâm Miên Lý nhanh chóng đỡ lấy cậu.

Nghiêm Tử Dịch: "Cậu gấp cái gì thế, trong miệng còn có kẹo mà chạy nhanh như vậy, kẹo chắc bị cậu đẩy xuống cổ họng rồi."

"Tôi, tôi vừa mới nghe nói về Hàn Đông, Hàn Đông hắn ta xảy ra xung đột với người trong lớp, suýt chút nữa đánh nhau, bị người chặn lại sau đó lại đi sân PK......"

"Vốn là không được đánh nhau bên ngoài sân PK, sau đó thì sao?"

"Aizzz, cậu vội cái gì tôi còn chưa nói xong, sau đó hắn ta đem giáo viên ở sân PK đánh cho chảy máu mũi, giáo viên kia chỉ nói hắn ta hai câu, bảo hắn ta không cần ra tay nặng như vậy, lát sau hai người liền đánh nhau, giáo viên cư nhiên thua!"

Sân PK sẽ luôn có giáo viên giữ, để ngăn chặn hai bên PK gặp chuyện không may, thay phiên công việc này đều là những giáo viên Alpha cường đại.

Nghiêm Tử Dịch: "Hắn ta lợi hại như vậy sao, hơn nữa cũng quá táo bạo đi, còn dám đánh giáo viên, sau đó thì sao?"

"Sau đó các giáo viên khác đến giảng hoà, nhưng mà Hàn Đông nói chính là giáo viên khiêu chiến mình, cho nên không phải lỗi của hắn, sân PK liền hỗn loạn."

"Cái này cũng quá......"

"Trời ơi, sao tôi lại bị hắn ta theo đuổi chứ, thật là phiền muốn chết."

"Cho nên mấy người đến cuối cùng là đã có chuyện gì?" Nghiêm Tử Dịch hỏi.

"Chính là..... ba mẹ của chúng tôi quen nhau, chỉ có như vậy thôi." Vệ Gia Du hung hăng vò đầu.

Lâm Miên Lý kéo tay cậu ra: "Tối hôm qua anh không phải đã nói với cậu rồi sao, có anh ở đây."

"Hu hu hu anh Miên, hắn ta lợi hại như vậy, em không muốn anh vì em mà bị thương."

Lâm Miên Lý cười nhẹ: "Hắn không phải đối thủ của anh, cậu yên tâm đi."

Vẻ tự tin ẩn trong giọng nói thản nhiên của hắn khiến Vệ Gia Du yên tâm một chút.

"Cậu vẫn nên cầu nguyện cái kia Hàn cái gì Đông không cần đến đây tìm phiền toái là tốt nhất, bằng không anh Miên của cậu sẽ khiến hắn không thể ăn uống và đi lại." Giang Ẩn nói.

Lâm Miên Lý liếc anh một cái, Giang Ẩn tiện tay vỗ lên cổ tay hắn.

Vệ Gia Du vốn nghĩ hôm nay Hàn Đông gây ra phiền toái như vậy hẳn là sẽ không đến tìm mình nữa, cùng nhóm người Lâm Miên Lý ăn cơm xong liền một mình quay về ký túc xá, kết quả cái gì không muốn đến vẫn sẽ đến.

Khi đang đi ở trên đường, cậu đột nhiên nghe thấy những người xung quanh bàn tán----

"Người này không phải là Hàn Đông sao? Trời ạ, bộ dáng thật đáng sợ, hơn nữa hắn ta họ Hàn, có phải chính là người của Hàn gia không, Hàn gia sản xuất đồ chơi trí năng ấy."

"Vậy sao, nghe nói hắn ta là từ Thủ Đô tinh tới, thế lực trong nhà rất lớn, trách không được hắn ta tự tin như vậy."

"Rất có thể........."

Hàn Đông??

Vệ Gia Du giật mình một cái, nhấc chân muốn chạy nhưng chậm một bước, bả vai đã bị nắm lại: "Em chạy cái gì? Tôi có thể ăn em sao?"

Phía sau, Hàn Đông ấn cậu tựa như ấn một con tiểu bạch thỏ, không chút nào cố sức.

"Anh muốn làm gì? Ở đây là trường học!" Vệ Gia Du giãy dụa.

"Chỉ là muốn đi theo em ăn một bữa cơm mà thôi, khẩn trương cái gì? Ba tôi nói ở trường học phải chăm sóc em nhiều hơn." Hàn Đông hưng trí nhìn Vệ Gia Du đang lộn xộn dưới tay mình, tựa như tất cả động tác của Vệ Gia Du đều chỉ làm gã ngứa một chút.

"Tôi đã ăn xong rồi!"

"Vậy thì vào ngồi với tôi." Hàn Đông kéo cậu đi.

"Ngồi cái rắm! Ông đây không muốn ở chung với anh, tôi rõ ràng đã từ chối anh rồi, anh bị điếc có đúng không? Cho dù ba anh tự mình lại đây nói cũng vậy thôi!"

Tâm trạng hôm nay của Hàn Đông rất tốt, gã nói: "Tại sao lại từ chối tôi? Rất nhiều Omega đều muốn ở bên tôi nhưng tôi đều không muốn bọn họ."

Gã có gia thế tốt, hơn nữa bản thân cũng là một Alpha ưu việt, chưa bao giờ thiếu Omega.

"Vậy thì anh đi tìm những Omega đó đi!"

Hàn Đông: "Bọn họ quá nhu nhược, tôi không thích, tôi chỉ thích loại giãy dụa phản kháng như em, như vậy mới thích thú."

"....... Đệt mẹ thằng biến thái." Vệ Gia Du biết chính mình rất khó để thuyết phục người này, dưới tình thế cấp bách hét to: "Tôi đã có người mình thích rồi!"

Ánh mắt Hàn Đông biến đổi, giọng nói nháy mắt liền trầm xuống: "Ồ? Không sao, tôi có thể đem người đó đánh chết, tôi ghét nhất là bị người khác cướp đi đồ của mình."

Vệ Gia Du trong lòng chợt lạnh, cậu biết Hàn Đông là hạng người nào, từ việc gã dám đánh giáo viên thì biết, hơn nữa cảm xúc lại hay thay đổi thất thường.

Bọn họ đang ở trên đường, động tác của bọn họ đã khiến không ít người phải dừng chân, nhưng người như Hàn Đông lại khiến người ta không dám tiến lên, một ít người còn chạy đi gọi người khác.

Thấy Vệ Gia Du im lặng, sắc mặt Hàn Đông dịu đi: "Không cần sợ, tôi sẽ không đánh người tôi thích."

Lúc này một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Buông cậu ấy ra."

Ngay sau đó, bả vai Hàn Đông đau xót, các khớp xương chỗ yếu nhất bị người chuẩn xác bóp lấy khiến cho tay gã không khỏi buông lỏng, sau đó tay nhanh chóng bị vặn ra phía sau.

Vệ Gia Du nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm hãm của Hàn Đông, nhanh chóng chạy về phía trước.

"Anh Miên------"

Lâm Miên Lý cùng đám người Giang Ẩn là được một Beta cho biết chuyện xảy ra ở đây, cũng may khoảng cách không xa liền lập tức chạy đến.

Hàn Đông theo bản năng muốn phản kích lại người đang khống chế phía sau, với năng lực của gã, gã tin rằng mình có thể đối phó với bất kỳ học sinh nào, nhưng chóp mũi đột nhiên bay tới một mùi hương làm cho gã sững sốt, không nhúc nhích.

Nhưng Lâm Miên Lý rất nhanh đã buông gã ra.

Hàn Đông chậm rãi xoay người nhìn qua.

Lâm Miên Lý nắm lấy cánh tay Vệ Gia Du, cánh tay của cậu đã đỏ một mảnh, là bị người mạnh mẽ nắm ra, không khỏi nhíu mày: "Cậu không sao chứ."

"Anh Miên em không sao, xin lỗi, lại gây phiền phức cho anh."

Hàn Đông ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm mặt Lâm Miên Lý: "Tiểu Du, sao tôi chưa nghe em nói là em còn có một người bạn như vậy?"

Lâm Miên Lý phớt lờ gã, nói với Vệ Gia Du: "Chuyện của cậu không có gì phiền phức, chúng ta từ nhỏ không phải đã quen biết nhau sao?"

Nói xong, hắn đem Vệ Gia Du kéo ra phía sau, Nghiêm Tử Dịch và Lỗ Đan cũng đi tới, buổi sáng bọn họ mới nghe chuyện Hàn Đông đánh giáo viên, lúc này vẫn luôn chuẩn bị sẵn, sợ gã đột nhiên bạo khởi đánh người.

Chỉ có Giang Ẩn không nhúc nhích, hai tay đút túi đứng ở bên cạnh Lâm Miên Lý.

"Xin chào, tôi tên là Hàn Đông, đều là bạn học với nhau, không thể cho tôi mặt mũi làm quen một chút sao?" Ánh mắt Hàn Đông quét qua Giang Ẩn, trực giác cho thấy người này khó đối phó, dừng một chút nhưng không quá để ý, ngược lại làm bộ làm tịch vươn tay muốn bắt với Lâm Miên Lý.

"Không phải tất cả những người cùng trường đều cần phải làm quen." Lâm Miên Lý nói.

Hàn Đông thu hồi tay, ngả ngớn cười: "Lạnh lùng vậy, rất A sẽ khó để tìm được Alpha, không có ai cho cậu lời khuyên sao?"

Lâm Miên Lý: "Tôi sao này là tìm Alpha, Omega hay Beta thì có liên quan đến cậu sao?"

Hàn Đông nhìn hắn, lại nhìn Vệ Gia Du ở bên cạnh đang dính sát vào hắn: "Ồ? Chẳng lẽ, người mà Vệ Gia Du thích, chính là cậu?"

"........."

Nhóm người ở cách đó không xa đang vây xem Lâm Miên Lý và gã nhất thời không muốn nói chuyện, người này thoạt nhìn cũng biết, đối với Lâm Miên Lý và Giang Ẩn một chút cũng không biết.

Hàn Đông nghĩ mình nói trúng rồi, rốt cuộc không còn giả vờ nữa, không kiêng nể gì lớn tiếng cười ha hả: "Ha ha ha ha tình yêu OO? Mấy người đang diễn hài sao? Tình yêu OO là không có kết quả, hai người trong lúc đó Pheromone có hấp dẫn nhau không? Hay là ai đánh dấu ai?"

Ánh mắt gã trần trụi: "Tiểu mỹ nhân này, mùi Pheromone trên người cậu rất ngọt, không phải là muốn câu dẫn người khác chứ, có phải là chưa từng thử qua tư vị của Alpha hay không? Cậu không cần Omega, cậu thiếu chính là Alpha như tôi đây ha ha ha......"

Sắc mặt của người xung quanh đều thay đổi, những lời nói này là hành vi quấy rối tình dục trắng trợn.

Lâm Miên Lý ánh mắt trở nên lạnh lẽo, không đợi Hàn Đông cười xong, chân dài theo tiếng gió đã hung hăng đá gã ra ngoài.

Sắc mặt Hàn Đông cứng đờ, nhưng đã quá muộn, gã bị đá văng ra ngoài, va vào một gốc cây bên đường.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, Lâm Miên Lý tiến lên hai bước, không chút khách khí hất gã xuống đất trước khi Hàn Đông kịp điều chỉnh lại cơ thể của gã, nắm tay cứng rắn như thiếc, lực đạo mười phần.

Hàn Đông nằm trên mặt đất, dùng sức ngẩng đầu nhìn lại, nhưng lại bị một lực mạnh mẽ đè lại, chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của Lâm Miên Lý.

Lâm Miên Lý giẫm lên lưng gã, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng nói: "Mày thiếu đánh."

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha, truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha, đọc truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha, Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha full, Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top