Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha
Edit: Toả ToảTrong phòng chẩn đoán của bệnh viện Interstellar United, một ánh sáng xanh lạnh lẽo chiếu qua một người đang nằm trên giường khám.
"Mất trí nhớ? Anh Miên của tôi cũng không phải là bị đập đầu, ngủ được nửa ngày, tại sao liền mất trí nhớ?" Vệ Gia Du không thể tin được mà trừng lớn hai mắt.
Bác sĩ nhìn màn hình ảo trước mặt, đưa một ngón tay lên: "Bởi vì cậu ấy đang trong giai đoạn phân hoá, Pheromone trong cơ thể cực kỳ không ổn định, ảnh hưởng đến não bộ, hơn nữa vị trí chạm đến có chút trùng hợp. Nhưng đừng quá lo lắng, đó chỉ là tình trạng mất trí nhớ tạm thời, nhiều nhất mấy tháng là có thể khôi phục."
Vệ Gia Du lo lắng chưa kịp ổn định xuống lại bắt đầu: "Anh Miên đã bước vào thời kỳ phân hoá?"
"Ừ, vẫn là người đến tuổi nên phân hoá, hơn nữa tôi đã đọc hồ sơ trị liệu lúc trước, bạn học này trước đây đã bị nhiễm phóng xạ tinh tế, đây là nguyên nhân gây ra rối loạn Pheromone, sau khi phân hoá hoàn toàn cần phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, xem có bị di chứng gì hay không."
Trên giường khám, một thiếu niên ngồi dậy, dùng tay kéo vạt áo: "Được rồi, cảm ơn bác sĩ."
Vệ Gia Du ngơ ngác nhìn qua: "A? Phóng xạ tinh tế? Em trước đây không có nghe anh nói qua."
Lâm Miên Lý mặc quần áo bệnh nhân trắng thuần, bởi vì tay chân thon thả, nên trong động tác lại lộ ra cổ tay tinh xảo, da ở nơi đó còn muốn trắng hơn so với quần áo bệnh nhân, khớp xương mảnh mai hơi nhô ra được bọc trong một lớp áo mỏng, lòng bàn tay áp vào giường.
"Làm sao vậy?" Hắn nhướng mắt nhìn Vệ Gia Du, vẻ mặt lạnh lùng làm cho Vệ Gia Du lấy lại tinh thần.
"Miên, anh Miên, anh còn nhớ mình đã ngất xỉu như thế nào không?" Vệ Gia Du có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại bị ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong mắt hắn làm cho bế tắc.
"Không nhớ rõ, tôi hiện tại chỉ biết tên của mình....." Lâm Miên Lý cụp mắt xuống, hàng mi dài rũ xuống che đi vẻ khó chịu.
Cái cảm giác không thể khống chế được này làm cho người ta thấy thật khó chịu, não bộ trống rỗng, giống như một quả bóng chocolate bị đào hết lõi.
Vệ Gia Du lập tức tiến lên hai bước phô bày chính mình: "Vậy anh Miên trước tiên hãy nhớ kỹ em đi, em tên là Vệ Gia Du, anh trước kia thích gọi em là Tiểu Du Tử, em là một Omega vừa mới phân hoá, là bạn thân từ nhỏ đến lớn của anh. Nếu anh không nhớ gì cũng không sao cả, đừng hoảng, còn có em đây."
Hoảng?
Lâm Miên Lý yên lặng suy nghĩ, ngoại trừ cảm thấy phiền phức, đúng là không tìm thấy cảm giác hoảng loạn nào, nhưng xem Omega nhỏ này quan tâm hắn như vậy, lải nhải nói hết chuyện của hắn, hắn cũng không có nói ra.
Loại thời điểm này lại có người ở bên cạnh lải nhải, ngược lại làm giảm bớt sự lo lắng của hắn.
"Ngoài ra còn có anh Giang, anh còn nhớ anh Giang không? Giang Ẩn."
Giang Ẩn.
Khi thầm đọc cái tên này, trong lòng Lâm Miên Lý có thứ gì đó chợt loé, nhưng không đợi hắn bắt kịp liền vụt qua, giống như một ảo ảnh.
Bác sĩ bên cạnh chen vào nói: "À đúng rồi, cậu được một anh chàng đẹp trai tên Giang Ẩn đưa đến, cậu ấy nói là bạn của cậu."
Vệ Gia Du liên tục gật đầu: "Ừm, cũng là anh Giang bảo em đến đây chăm sóc anh, anh ấy có thể biết mọi chuyện, đợi anh ấy đến đây hỏi một chút đi, anh Giang là người đáng tin cậy, ai không tin cha ruột đều có thể tin anh ấy."
Lâm Miên Lý nhướng mày, nhưng thật ra rất muốn gặp người nghe nói còn thân hơn cả cha ruột này.
Vệ Gia Du thấy Lâm Miên Lý đối với cái tên Giang Ẩn này phản ứng không quá lớn, liền biết hắn không nhớ Giang Ẩn, vì thế nói: "Giang Ẩn chính là người đẹp trai nhất trong các Alpha, hai người đều là người nổi danh nhất trong trường học, là CP được mong đợi nhất trường....."
"C cái gì?"
"Khụ khụ." Vệ Gia Du hắng hắng giọng: "Không có gì, vừa rồi bác sĩ nói anh đang ở giai đoạn phân hoá, vậy thì..."
Ánh mắt cậu lướt qua những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt của Lâm Miên Lý, vô cùng hưng phấn.
Cuộc phân hoá cuối cùng cũng sắp đến rồi, điều mà cả trường chờ đợi cuối cùng cũng đã đến!
Lâm Miên Lý và Giang Ẩn, CP* của các đại lão này rất tốt, hai người đã quen nhau từ rất lâu, quan hệ rất tốt, ngay khi học cấp 3, họ đã cùng nhau phá đảo cả trường và thu hút không biết bao nhiêu trái tim.
(*) CP: Couple – cặp đôi.Mọi người bắt đầu ship tình anh em Alpha – Alpha.
(*) Ship: Ghép và nói về Couple mà mình thích.Càng ngày càng gần đến tuổi trưởng thành, Alpha càng mạnh mẽ càng sớm phân hoá, Giang Ẩn đã sớm phân hoá thành Alpha, nhưng Lâm Miên Lý lại chậm chạp không có động tĩnh.
Một số người ở trong hội ship tình anh em bắt đầu chuyển biến, lại lớn mật tưởng tượng, Lâm Miên Lý có thể là một Omega!
Thật không thể tin được, Alpha bùng nổ thành Omega, lại còn là Alpha ngọt ngào, siêu cấp giật gân đấy nhé!
Khẩu hiệu của bọn họ là: "Chúng ta không cần tình anh em cảm động trời đất, chỉ cần tia lửa tình yêu AO bắn ra bốn phía!"
Tất nhiên, họ chỉ có thể hô lên một cách riêng tư như thế này, tuyệt đối không dám nói trước mặt Lâm Miên Lý.
Mà Vệ Gia Du chính là một trong những người bị lôi kéo vào cái hố lớn này.
Lúc này, cậu mạnh mẽ cưỡng ép kéo tâm tư của mình lại, anh Miên hiện tại mất trí nhớ, anh ấy cần phải thư giãn.
Nhưng có anh Giang ở đây, anh Miên còn có thể bị ức hiếp hay sao?
"Anh sẽ không phân hoá thành..... Omega đâu nhỉ?" Vệ Gia Du thật cẩn thận lại ngập tràn chờ mong hỏi.
Lâm Miên Lý cảm thấy khó chịu không thể giải thích được trước cái nhìn kỳ lạ trong mắt Vệ Gia Du.
Ngay cả khi bị mất trí nhớ, một số kiến thức về bản thân hắn vẫn còn đó, trực giác cảm thấy rằng chính mình không phải Omega, hoặc là nói, tiềm thức hắn kháng cự mình là Omega.
Bác sĩ đứng dậy đi tới giường kiểm tra, hai tay đút vào túi áo blouse trắng, hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Miên Lý: "Bạn học này dáng vẻ quả thật..... Lúc vừa mới tiếp nhận cậu tôi cũng đã cho rằng như vậy, nhưng sau khi kiểm tra sơ bộ, cậu có thể sẽ phân hoá thành Alpha."
"Ừm." Lâm Miên Lý chớp chớp mắt, khoé miệng khẽ cong lên, tâm mới hạ xuống.
Alpha đồng nghĩa mạnh mẽ và độc lập, rất hợp ý hắn.
Nhưng trong lúc đang yên tâm, một cảm xúc kỳ lạ từ đáy lòng lan tràn ra, nhưng không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, đã bị Vệ Gia Du nắm lấy cánh tay.
"Không phải, bác sĩ, ông nhìn mặt anh ấy đi, có Alpha nào xinh đẹp như vậy sao? Lời này nói ra không có mấy người tin tưởng đi!"
Lâm Miên Lý mặt không đổi sắc ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo.
Cả người Vệ Gia Du chấn động, lập tức quỳ xuống trước hắn, dựa vào trên giường kiểm tra nói: "Em sai rồi anh Miên, anh là Alpha tốt nhất."
Anh Miên đúng là anh Miên, mất trí nhớ cũng không thay đổi.
Bác sĩ nở nụ cười: "Phân hoá không phải xem mặt, mà là xem Pheromone. Pheromone của bạn học này dao động rất lớn, cho thấy cậu ấy rất mạnh. Omega không có Pheromone mạnh như vậy, xác suất phân hoá thành Alpha là rất lớn. Thời kỳ phân hoá là khoảng hai tháng, kỳ phân hoá của cậu đã gần kết thúc, trở về nhớ chuẩn bị tốt thuốc ức chế để phòng ngừa."
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi trở lại phòng bệnh, Vệ Gia Du tạm thời bỏ qua cái tai hoạ đột ngột này, nói như thế nào cũng là anh Miên của cậu, phân hoá thành cái gì cũng đều là anh Miên của cậu, hết sức cố gắng nói cho hắn chuyện trước kia, các bạn học trước đây, đặc biệt nhấn mạnh Giang Ẩn.
Lâm Miên Lý phân ra một bên tai để lắng nghe, một mặt chính mình từ đầu đến cuối tìm nghe về cái người tên Giang Ẩn.
Hắn lật xem lịch sử trò chuyện với Giang Ẩn, cảm thấy rất kỳ quái, gần đây bọn họ nói chuyện phiếm cũng không nhiều, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có bộ dáng rất quen thuộc.
Cùng với những gì Vệ Gia Du nói cũng không quá giống nhau, chẳng lẽ vì hầu hết các cuộc trò chuyện đều là mặt đối mặt.
Vừa định hỏi gì đó, Vệ Gia Du đột nhiên đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh Miên, anh Miên, nhìn này, anh Giang đến rồi! Ah, đúng là anh Giang mỗi lần đi lại đều hiện ra dáng vẻ của một Alpha mà."
Lâm Miên Lý đứng thẳng dậy, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Phòng bệnh của hắn ở lầu ba, bên ngoài là một đường thẳng rộng lớn, không ít người lui tới.
Rõ ràng Lâm Miên Lý đã không còn nhớ rõ bộ dáng của Giang Ẩn, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên liền bị khoá chặt vào một dáng người.
Bên phải đường thẳng, động tác của người nọ cũng không hề sốt ruột, nhưng bởi vì chân dài bước lớn, so với những người khác thì bước chân nhanh hơn một chút, giữa nét tao nhã lại mang theo một chút thờ ơ tuỳ ý, tóc bay lên trước gió lộ ra một chút vầng trán.
Khoảng cách quá xa, thấy không rõ mặt, chỉ cần một dáng người, đã kéo theo tầm mắt của Lâm Miên Lý, trực giác nói cho hắn, đây là Giang Ẩn.
Không hề báo trước, người nọ đúng lúc ngẩng đầu, khoảng cách khoảng mấy chục thước, Lâm Miên Lý chạm vào mắt anh, cả người cứng lại.
"Alpha của tôi đến rồi, oa bạn học nhỏ, đó là Alpha của cậu sao? Bộ dạng thật là đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là một nam thần hạng A rồi."
Âm thanh từ bên cạnh truyền đến khiến Lâm Miên Lý giật mình quay đầu lại, người ở trên giường bệnh đối diện chống tay lên mép cửa sổ nói với hắn: "Chân này, mặt này, là một Alpha tốt nha, tuyệt, ánh mắt của tôi nói cho tôi biết tôi có thể chơi xấu một chút nha."
Lâm Miên Lý: "....."
Khoảng cách xa như vậy cũng nhìn thấy rõ mặt, cũng quá là lợi hại đi.
Vệ Gia Du cười he he hai tiếng: "Anh làm sao biết được chúng tôi đang nhìn ai?"
Người Omega nam chung phòng bệnh nói: "Cậu ấy ngẩng đầu nhìn lại đây mà, không phải là đang nhìn bạn học nhỏ đẹp trai này sao? Ánh mắt của tôi rất tốt."
"Alpha của anh sắp đến rồi, đợi lát nữa nhớ cẩn thận một chút, nếu hai người bọn họ đánh nhau thì sẽ không tốt đâu, anh Giang rất lợi hại đấy." Biết người ở chung phòng bệnh này hay nói giỡn, Vệ Gia Du cũng liền cười nói.
Tính chiếm hữu của Alpha rất mạnh, hắn sẽ không cho phép Omega của mình quá để ý tới Alpha khác, nếu không có thể chiến đấu từng phút từng giây.
"Alpha của tôi cũng rất mạnh đấy, nếu không cậu nói tôi tại sao phải nhập viện, còn không phải anh ta làm cho." Bệnh nhân chung phòng bệnh bĩu môi, quét mắt nhìn chân mình.
Vệ Gia Du lắp bắp kinh hãi: "Alpha của anh đánh anh?"
"Không phải, là tôi đánh anh ta." Y nhìn hai người Omega trước mặt, trong phòng bệnh ngoài ba người bọn họ ra không có ai khác, liền an tâm thoải mái nói: "Tôi chính là người không chịu ngồi yên, thích quậy với anh ta, ngày hôm qua không cẩn thận làm xước cánh tay của anh ta, Pheromone của anh ta khiến tôi động tình, sau đó cậu cũng hiểu đấy. Kết quả là tôi lùi hơi quá đà, kích động quá mà sơ ý lăn xuống cầu thang, què chân. Haizz, thật là..."
Vệ Gia Du: "....."
Lượng tin tức có hơi lớn, tôi thế nhưng lại không có lời nào để nói, anh thực sự là có khả năng gây rắc rối.
Bệnh nhân chung phòng tiến về phía trước nói với Lâm Miên Lý - người nãy giờ không lên tiếng: "Này, bạn nhỏ đẹp trai đừng lạnh lùng như thế nha, đến nói về Alpha của cậu đi, Omega chúng ta không phải là thích tán gẫu về Alpha đẹp trai nhất sao? Nói về cậu ấy đi."
Lâm Miên Lý không quan tâm: "Omega các người thích nói về Alpha đẹp trai, nhưng tôi không phải Omega."
"Cái gì?" Người nọ sửng sốt, không để ý chân mình đang không tốt, nhảy đến trên giường Lâm Miên Lý ngồi xuống: "Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu so với lúc tôi còn đi học còn xinh đẹp hơn, làm sao không phải là Omega? Định gạt ai thế?"
Anh ta đã nói ra tiếng lòng của Vệ Gia Du, Vệ Gia Du xem xét sắc mặt của Lâm Miên Lý nói: "Anh Miên đang trong giai đoạn phân hoá, bác sĩ nói anh ấy có khả năng sẽ phân hoá thành Alpha."
"Còn chưa có chính thức phân hoá nên mọi chuyện đều có thể xảy ra, tôi nói cho cậu biết, trực giác của tôi rất chuẩn, chưa từng nhìn lầm, tôi dám chắc cậu là Omega."
Lâm Miên Lý ngã người ra sau, cằm hơi nâng lên, giọng điệu có chút không đồng ý: "Cái này cũng không phải xem mặt là nói rõ, tôi tốt hơn nhiều so với những Alpha hào nhoáng bên ngoài đó."
"Nói theo cách này, mạnh mẽ hay không cũng không phải là điểm mấu chốt để phân biệt."
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Miên Lý lại lạnh xuống, Vệ Gia Du sợ bọn họ cãi nhau, vội vàng xen mồm: "Không nhất định đi, anh đến tột cùng vì cái gì cảm thấy được anh ấy là một Omega, anh xem ở đâu?"
Không nghĩ tới, bệnh nhân què chung phòng ngay lập tức toát ra một câu: "Cảm ứng đặc biệt giữa Omega, cậu nên hiểu, nó là cảm ứng độc nhất giữa Omega chúng ta."
"....." Độc nhất cái rắm, Lâm Miên Lý quay đầu đi, nói với Vệ Gia Du: "Có kẹo không? Tôi có chút chóng mặt."
Có thể là bị người này làm cho tức giận.
Đúng lúc này, cửa phòng của bọn họ bị gõ hai cái, một người mang theo gió nóng chưa tán bước vào, ánh mắt của hai tên Omega chính hiệu trong phòng lập tức dán chặt lên.
"Anh Giang, anh đến rồi."
Lâm Miên Lý ngẩn ra, chậm rãi nhìn lại.
Người con trai bước vào cao thẳng tắp, ánh nắng mùa hè phủ lên làn da trắng lạnh của anh một tia sáng ấm áp, ngọn tóc đen còn hơi ẩm ướt, khiến lông mày của anh trông như mực, con ngươi đen nhánh sâu sắc.
Dáng vẻ Giang Ẩn vô cùng có mùi vị của Alpha, khác với vẻ đẹp của Lâm Miên Lý, vẻ đẹp của anh pha chút hung dữ, lại rất có cảm giác tuổi trẻ, ngũ quan lạnh lẽo khiến người ta phải chùn bước.
Sau khi nghe Vệ Gia Du nhanh chóng nói xong kết luận của bác sĩ, Giang Ẩn nhếch khoé miệng cười khẽ, xé tan bộ dáng nghiêm túc: "Tạm thời mất trí nhớ, xem ra cậu đã quên chuyện lúc trước cậu la hét đuổi theo anh Giang đây đòi kẹo rồi."
Người vừa mới bị nói đuổi theo đòi ăn kẹo - Lâm Miên Lý: "........ Há mồm liền bịa đặt?"
"Không tin?" Giang Ẩn lôi từ trong túi quần ra hai viên kẹo bọc trong giấy gói vàng: "Nếu không cậu gọi tôi một tiếng anh Giang, tôi sẽ cho cậu ăn?"
"Không bằng cậu gọi tôi một tiếng anh Miên, tôi sẽ tìm cho cậu một trường mẫu giáo để cậu phát kẹo?" Hai người một đứng một ngồi, âm thầm giằng co.
Vệ Gia Du hết nhìn người này lại liếc người kia, trái tim ship CP của cậu rục rịch nổi dậy rồi.
Giang Ẩn đột nhiên nở nụ cười, tiến lên hai bước một tay vịn lan can đầu giường, cúi người xuống, đưa kẹo đến trước mặt hắn: "Cậu cũng đã mất trí nhớ rồi, tôi còn bắt nạt cậu sao?"
Khoảng cách bỗng chốc gần lại, khí thế áp bức của Alpha xuất hiện, giọng nói của Giang Ẩn có chút êm dịu, nhưng Lâm Miên Lý lại nhìn ra được trong mắt của anh có ý đùa cợt.
Hắn nhẹ cười giễu cợt một tiếng, không chút yếu thế nhìn thẳng lại: "Chỉ dựa vào cậu là Alpha? Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu."
Giang Ẩn ngừng một lát, đứng thẳng dậy, vẻ mặt phảng phất có chút kinh ngạc: "Cậu là Alpha? Phân hoá?"
"Còn chưa, tôi đang ở trong giai đoạn phân hoá, bác sĩ nói Pheromone của tôi rất mạnh, Omega không có Pheromone như vậy. Đã hiểu?" Biểu tình của Giang Ẩn làm cho tâm tình Lâm Miên Lý rất tốt, mở giấy gói ra, yên tâm thưởng thức thành quả chiến thắng.
Dáng vẻ ẩn ẩn đắc ý này làm cho Giang Ẩn không kìm được, vươn tay xoa đầu hắn, lại bị Lâm Miên Lý không khách khí đẩy ra.
Anh cũng không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào người đang đút kẹo vào miệng bằng ánh mắt mà không ai có thể hiểu được.
Omega què chân kích động kề sát tai Vệ Gia Du nói nhỏ: "Cậu ta thật sự không phải là Alpha của bạn học nhỏ này sao? Tôi nghĩ giữa bọn họ có cái gì đó nha."
Vệ Gia Du hét lên một tiếng: "Tôi cũng nghĩ vậy nha!!!"
Lâm Miên Lý tức giận liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Tôi nghe được đấy, lặp lại lần nữa, cậu ta không phải Alpha của tôi."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha,
truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha,
đọc truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha,
Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha full,
Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!