Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!

Chương 7: Tràng Tu La nhỏ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!

Mùa đông đến thủ đô mà không báo trước. Lúc xuống máy bay, Tưởng Minh Trác có cảm giác mình đã đi lâu lắm rồi.

Rõ ràng lúc đi là một ngày thu ấm áp, chỉ chớp mắt, khắp nơi đều bị tuyết trắng bao phủ, ảm đạm và lạnh lẽo.

Tưởng Minh Trác lặng lẽ đi về phía trước, tựa như một hạt bụi tầm thường, hòa vào trong biển người đông đúc.

“Tưởng Minh Trác! Ở đây nè!” Âm thanh kích động phấn chấn xuyên qua đám đông.

Tưởng Minh Trác ngẩng đầu, chỉ thấy một thân ảnh toàn màu trắng chạy như bay về phía mình, dừng lại, vùi đầu vào ngực anh.

“Ba đây nhớ anh muốn chết, anh to nhất nhà rồi, đi nhiều ngày như vậy mà không thèm gọi video, anh đủ lông đủ cánh muốn bay đi rồi đúng không?”

Tưởng Minh Trác chỉ thấy hai tai ù đi, có cảm giác một chú chó lớn đang nghênh đón chủ nhân về nhà. Anh tốn sức kéo Thẩm Tri Hạ đang bám víu trên người mình xuống, thở dài.

Tưởng Minh Trác nhìn đồ ngốc không tim không phổi, còn ồn ào đòi đến đón anh, thật là không biết phải làm sao với em ấy.

“Đi ăn cơm trước nhé? Cho anh chọn chỗ.” Thẩm Tri Hạ hào phóng xua tay, trưng ra một bộ mặt thiện lương giả dối.

Này chó con…. dục vọng trong đôi mắt trong veo gần như không thể ngăn cản, vừa rồi trèo lên người anh, Tưởng Minh Trác biết là tên nhóc này cứng rồi.

Tưởng Minh Trác: “Anh đói rồi, đến Mai Phủ ăn nhé.”

Quả nhiên, “bông hoa nhỏ” trên đỉnh đầu Thẩm Tri Hạ héo rũ xuống. Cậu phá lệ không tranh luận, ngoan ngoãn đi theo sau Tưởng Minh Trác.

Chột dạ như vậy…..Tưởng Minh Trác cười khổ, thản nhiên dẫn người lên xe.

Dọc đường đi, Tưởng Minh Trác nhắm mắt nghỉ ngơi. Sự việc trong công ty rất khó giải quyết, Thẩm thị quyết tâm muốn đối nghịch với anh, không nhượng bộ chút nào. Tưởng Minh Trác thức trắng vài đêm, không ngừng gây áp lực lên phía hậu cần bên kia, cuối cùng cũng chuyển hướng tốt hơn một chút.

Cường độ công việc tăng cao khiến anh kiệt sức, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến tâm trí anh mệt mỏi.

Chung quy, gốc rễ vấn đề là tình cảm của anh và Thẩm Tri Hạ không được mọi người công nhận.

Thẩm gia không hổ là gia tộc giàu có và quyền lực, thủ đoạn bẩn thỉu không ai sánh được. Mấy năm nay tuy có nhắm vào Tưởng Minh Trác nhưng chưa có hành động nào quá mức.

Mà từ lúc Từ Lan Đình về nước, Thẩm thị đã bắt đầu hành động, ra tay chèn ép công ty của anh.

Tính toán tốt lắm, chọn lúc thiên thời địa lợi mới ra tay.

Nếu là trước kia, Tưởng Minh Trác chỉ cười cho qua. Nhưng hiện tại, sự thật chói mắt hiện ra: Thẩm Tri Hạ không từ chối Từ Lan Đình, thậm chí trò chuyện rất vui vẻ với anh ta.

Có lẽ tình cảm của bọn họ trước sau như một, từ từ chậm rãi, Thẩm Tri Hạ sẽ phát hiện, ở bên Tưởng Minh Trác phải gặp rất nhiều khó khăn.

Tưởng Minh Trác hiểu con người Thẩm Tri Hạ, ban đầu cậu như một người được tiêm máu gà, hăng hái nắm tay Tưởng Minh Trác, vợ vợ chồng chồng, cùng nhau vượt qua khó khăn.

Nhưng qua một thời gian, áp lực bao trùm lên cả hai người, địch ý từ người nhà, sự khó hiểu của bạn bè, và cả….sự mê hoặc của Từ Lan Đình. Thẩm Tri Hạ sẽ không chịu nổi.

Cậu sớm muộn gì cũng sẽ buông tay Tưởng Minh Trác ra, theo đuổi một cuộc sống thoải mái hơn.

Từ Lan Đình……là bóng ma theo sau lưng Tưởng Minh Trác. Anh nhíu mày, trong đầu không khống chế được mà hiện ra hình ảnh Thẩm Tri Hạ cười nói với người kia.

Ánh đèn lờ mờ trong ktv, hai người ngồi cạnh nhau, có men say xúc tác, cảm xúc thời niên thiếu chưa hết bắt đầu yên lặng mà nảy nở.

Thậm chí, ở một góc khuất không ai chú ý tời, bọn họ sẽ nương theo men say, lấy danh xưng “bạn tốt” để ôm nhau…..

Tưởng Minh Trác đột nhiên mở mắt, sắc mặt rất khó coi.

Thẩm Tri Hạ cả đoạn đường đều im lặng như thóc nói: “Tưởng Minh Trác, anh có phải….”

Cậu dừng một chút, cụp mắt xuống lẩm bẩm: “Anh có phải say xe không?”

“Ừ.” Tưởng Minh Trác nghiêng người ôm lấy eo Thẩm Tri Hạ. Có lẽ mùa đông ăn nhiều, vòng eo mảnh mai của Thẩm Tri Hạ hơi mềm, nhéo còn có thể thấy được một cái bụng nhỏ xinh.

Tay Tưởng Minh Trác di chuyển dần xuống dưới, cười nói: “Ha, cứng quá.”

“Đm anh…” Thẩm Tri Hạ thẹn quá hóa giận, “Người trẻ tuổi huyết khí phương cương không được à? Đồ ông già không hiểu phong tình, ai cho anh cười mà cười?”

“Tiểu Chu, dừng lại ở ven đường đi.” Tưởng Minh Trác thấy xe đã đi tới ngoại thành, dân cư xung quanh cũng không có, bèn bảo trợ lí đi về.

“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Tri Hạ sờ mặt Tưởng Minh Trác, lo lắng hỏi: “Anh đau đầu lắm à? Nếu không mình…..”

Lời còn chưa nói xong đã suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi.

Tay Tưởng minh Trác trắng trợn luồn vào trong quần áo, mang theo khi lạnh khiến Thẩm Tri Hạ rùng mình.

“Tay anh lạnh, xin một tí ấm áp nhé.”

“Ấm ấm con mẹ anh….” Thẩm Tri Hạ nhất thời nghẹn lại, kêu lên một tiếng. Sau đó bám lấy bả vai của Tưởng Minh Trác, hung hăng hôn lên môi anh.

Lúc môi hai người tách ra, Tưởng Minh Trác không quên trêu chọc cậu: “Ấm ấm cái kia của em đó….” Cái kia gì gì đó.

Đáp lại anh chỉ là tiếng hừ nhẹ oán giận của Thẩm Tri Hạ.

Sau khi thỏa mãn xong, Tưởng Minh Trác thoải mái đi xuống xe, thuận tiện xách người nào đó đang hôn mê xuống.

Hai người thu dọn sạch sẽ, giả bộ nghiêm trang vào Mai Phủ Gia Yến*.

Thẩm Tri Hạ bị dạy dỗ một hồi, trong lòng ngược lại rất dễ chịu. Cậu say sưa kể chuyện trong game mình gặp mấy tên đồng đội ngu ngốc khiến mình bị hố với Tưởng Minh Trác.

Đề tài chung giữa hai người không nhiều, lại có khoảng cách giai cấp không thể nào vượt qua. Nhưng Thẩm Tri Hạ lúc nào cũng có thể nói liên mồm, kể một đống chuyện linh tinh, ở bên tai Tưởng Minh Trác gâu gâu gâu cả một ngày.

“AAA, hôm nay không ăn cá đâu, ăn thịt cơ.” Thẩm Tri Hạ chẳng khác gì đứa trẻ con ba tuổi kén ăn, “Xương cá phiền phức lắm.”

Tưởng Minh Trác nhìn cậu một cái, “Ăn cá bổ não.”

“Anh mới cần bổ não ấy.” Thẩm Tri Hạ tức giận đá anh một cái. Chỉ là vừa nãy dùng sức hơi nhiều, bây giờ một tí sức lực cũng không có, đá mà như mèo cào.

Chờ đồ ăn được mang lên, Thẩm Tri Hạ lấy điện thoại ra chơi game, là minh chứng rõ ràng cho thế hệ thanh niên nghiện game.

Nhìn Tưởng Minh Trác đổi bia thành nước chanh, Thẩm Tri Hạ hừ nhẹ: Kệ đi, ai bảo Tưởng Minh Trác yêu cậu. Là một người ba phải biết nhẫn nhịn. Con trai muốn uống nước chanh thì uống nước chanh, hừ.

“Landing?” Mấy đồng đội ở trong game Thẩm Tri Hạ đều biết, ngoại trừ cái ID mới xuất hiện này. Cậu vô thức đọc tên ID này lên.

Lúc sau mới phản ứng lại, cậu âm thầm chửi bới thô tục.

Cậu gửi tin nhắn đến cho Ngô Hiên, hỏi tình huống này là như thế nào. Dù sao cũng là thi đấu xếp hạng, một đám công tử cố ý lập thành một nhóm, nhân tiện kéo một ít cao thủ đi đầu, hẹn nhau chơi.

Thẩm Tri Hạ nhớ rất rõ, Từ Lan Đình không ở trong nhóm, sao bây giờ lại có rồi? Thằng ngu nào thêm vào đấy?

Hiên Tử: Bố thêm đấy, làm sao vậy? Nói cho mày biết, tên này chơi tốt lắm, tí nữa xem sẽ biết.

Thẩm Tri Hạ tức đến mức muốn ném điện thoại đi. Cậu chột dạ nhìn người bên cạnh, thấy Tưởng Minh Trác vẫn bình tĩnh tự nhiên mà uống rượu, hình như là không nghe thấy tên ID mà Thẩm Tri Hạ vừa vô tình nói ra.

Chắc là Tưởng Minh Trác cũng không đến mức nhớ được ID WeChat của Từ Lan Đình đâu nhỉ.

Thẩm Tri Hạ lo lắng đề phòng, ngồi thẳng người lên, sợ Tưởng Minh Trác quay đầu lại là nhìn thấy cậu đang cùng “mối tình đầu” tương phùng ở Vương giả vinh diệu*. Còn không quên ở trong lòng chửi thầm: Á à cái tên khốn nạn này, uống rượu còn không cho bố uống cùng.

Thẩm Tri Hạ không biết, lúc Tưởng Minh Trác nghe thấy cái tên kia mới lấy ly rượu.

Mượn rượu giải sầu, vừa làm ra vẻ lại vừa tổn hại thân thể. Tưởng Minh Trác uống một ít đành phải buông tha chính mình.

Anh thấy mình rất tiện.

Tiện đến mức anh cũng không chịu nổi.

Tưởng Minh Trác chán ghét nghĩ: Có lẽ, nếu Thẩm Tri Hạ và Từ Lan Đình nối lại tình xưa, anh vẫn sẽ tiện như thế này, chờ cậu quay đầu nhìn lại.

Giống như một con chó bị chủ nhân vứt bỏ, trơ mắt nhìn Thẩm Tri Hạ và một người khác ở bên nhau.

“Tưởng Minh Trác.” Anh hung hăng tự cảnh báo chính mình, “Mày mẹ nó đừng ti tiện đến mức đi làm kẻ thứ ba.”
* Mai Phủ Gia Yến (Meifu Jiayan) là một nhà hàng ở Bắc Kinh Trung Quốc có diện tích lên tới 1000m2 , ban đầu đây là một dinh thự riêng ở thời nhà Thanh. Khi bước vào đây sẽ có cảm giác đi về nhà chứ không phải đến một nhà hàng ăn cơm. (Thông tin được mình tóm gọn lại trên baike, sai chỗ nào thì mọi người chỉnh giúp mình nhé:3)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!, truyện Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!, đọc truyện Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!, Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay! full, Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top