Sát Thủ Nữ Vương

Chương 121: Phiên ngoại 15


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sát Thủ Nữ Vương

"Ngoại thương của bệnh nhân đã được xử lý tốt, ngoài ra do đưa đến bệnh viện quá trễ nên một số cơ quan bị nhiễm độc rất nặng chúng tôi đang tích cực hồi sức, trước mắt chúng tôi không thể nói thêm gì" Một bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu tháo ra khẩu trang nói vơi Tịnh Kỳ và Thẩm Mặc đang ngồi đợi bên ngoài

"Trúng độc? Là ý gì" Tịnh Kỳ vội vàng lên tiếng

"Chúng tôi kiểm tra được trong người bệnh nhân nhiễm phải độc mới dẫn đến nôn ra máu, có lẽ là trên dụng cụ làm tổn thương bệnh nhân có chất độc!" bác sĩ vội vàng giải thích qua loa rồi nhanh chóng đi khỏi hiện trường chuẩn bị cho ca phẫu thuật kế tiếp, từ khi sinh ra đến giờ, đây có thể xem là bệnh nhân nhiều bệnh trạng nhất mà vẫn còn sống đến hiện tại

"Là Lạc Hàn?" Tịnh Kỳ quay sang nhìn Thẩm Mặc rồi thốt lên một câu nghi vấn

"Không thể nào!"

"Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy chứ, ngươi xem tất cả vết thương trên người em ấy đều là cô ta làm, ta có thể không tin sao?"

"Ta đồng ý là những vết thương trên người Lạc Vũ là do Lạc Hàn làm nhưng mà về việc trúng độc, ta có thể đảm bảo, chuyện này không liên quan gì đến Lạc Hàn" Thẩm Mặc nói đến rất nghiêm túc làm cho Tịnh Kỳ cũng lấy lại được một tia lý trí. Không sai, cho dù Lạc Hàn có đánh người hung mãnh cỡ nào nhưng cô có chừng mực, không thể nào ra tay tàn bạo với Lạc Vũ như vậy

"Có lẽ ngươi nói đúng" nếu không phải Lạc Hàn vậy thì ai chứ? Đây vẫn là một câu hỏi khó trả lời

"Ta thấy chuyện này có gì đó không đúng, ta phải trở về Lạc gia, ngươi ở đây chăm sóc cho tiểu Vũ đi, còn về công việc của đồ vật nhỏ này ở công ty ta sẽ xử lý"

"Ừm, đi đường cẩn thận!" Tịnh Kỳ hôn nhẹ lên trán của Thẩm Mặc rồi để cô ấy rời khỏi

Khi Thẩm Mặc đi khỏi, lúc này Tịnh Kỳ đứng ngoài cửa kính nhìn người bên trong mà đỏ cả mắt, từ khi gặp Lạc Vũ đến giờ tựa hồ nàng ấy thường xuyên thấy được cảnh Lạc Vũ bị giày vò mà cảm thấy bi thương như muốn khóc ra rất nhiều lần

**

"Ngô!"

"Em tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe không?"

"Đau!" Lạc Vũ đôi mắt mông lung nhìn hình ảnh Tịnh Kỳ mờ mờ trước mặt, sau đó nhíu mày lắc lắc đầu, hình ảnh từ từ rõ ràng trở lại rồi dùng thanh âm khàn khàn làm nũng với Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ cưng chiều ngồi trên mép giường ôm lấy Lạc Vũ giúp nàng giảm bớt khó chịu. Sau khi tích cực cấp cứu con người này cuối cùng cũng tỉnh lại rồi

Tịnh Kỳ lòng mang theo áy náy mỗi khi để Lạc Vũ một mình thì hình như luôn có chuyện không hay xảy ra với nàng, trong suốt thời Lạc Vũ cấp cứu nàng ấy suy nghĩ rất nhiều, sau đó mới ra quyết định sau này phải đi theo Lạc Vũ, không thể để nàng chạy lung tung rồi lại gặp chuyện không hay

"Cốc cốc!"

"Mời vào"

"Đã đến giờ thay bệnh nhân xử lý vết thương, mời người nhà bệnh nhân ra ngoài một chút" cô y tá xinh đẹp giọng nói ôn hòa vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng

"Được!" Khi Tịnh Kỳ vừa bước được một chân ra khỏi phòng thì cô y tá xinh đẹp lại lên tiếng

"Tịnh Kỳ tiểu thư, bác sĩ chủ trị của Lạc Vũ tiểu thư có chuyện muốn thảo luận với cô, mời cô đến phòng làm việc"

"Ân"

Tịnh Kỳ ôm lấy lòng mang theo hiếu kì đi vào phòng làm việc, hy vọng không phải là tin xấu gì

"Cốc cốc"

"Mời vào"

"Xin chào bác sĩ Trương" bác sĩ Trương mà Tịnh Kỳ kêu cũng chẳng qua là một bác sĩ khoảng 50 tuổi, là một chuyên gia khoa não nổi tiếng của bệnh viện trong nước

"Tịnh Kỳ tiểu thư, mời ngồi!"

"Ông cho người gọi tôi đến có liên quan đến tiểu Vũ sao?" ngoài việc này ra nàng ấy không tìm được lý do nào bác sĩ Trương này gọi nàng ấy đến

"Tịnh Kỳ tiểu thư, chúng tôi vừa tiến hành kiểm tra não bộ một lần nữa cho Lạc Vũ tiểu thư, có lẽ gần đây bệnh nhân lao lực quá độ cộng thêm thường xuyên bị thương cho nên ảnh hưởng đến não bộ rất nhiều, chúng tôi phát hiện mãnh vỡ thủy tinh trong đầu có hiện tượng đi sâu vào não, trước mắt có thể bệnh nhân sẽ tạm thời nhìn mờ nếu nặng hơn có lẽ sẽ bị mù, nếu không kịp thời phẫu thuật thì...."

"Em ấy còn bao lâu!" Tịnh Kỳ cũng từng là bác sĩ, cho nên nàng ấy cũng hiểu được ý của bác sĩ họ Trương này

"Không...không đến ba tháng!"

"Tôi biết rồi, cáo từ!" sau khi trao đổi thêm một số tình hình liên quan đến bệnh trạng của Lạc Vũ thì Tịnh Kỳ tay nắm chặt nắm đấm kèm theo run run, cáo từ bác sĩ ra khỏi phòng, cô từng là bác sĩ, trước nay luôn đối mặt với sinh lão bệnh tử quen rồi, nhưng khi chính mình tận tai nghe được trong lòng lại cảm thấy buồn bả khó chịu đến như vậy, nàng ấy biết Lạc Vũ nhất định sẽ không chịu phẫu thuật, trước đó vì cơ hội thành công quá thấp hơn nữa nếu không phẫu thuật chí ít còn có thể sống được 5 năm, nhưng mà hiện tại... phải làm sao nói với em ấy đây?!

"Tiểu Vũ???"

"Tiểu! Vũ!"

Tịnh Kỳ không ngờ được sau khi mở cửa ra thì gương mặt đã đầm đìa nước mắt đứng sau cánh cửa kia càng khiến cho lòng của nàng ấy nhói lên, nàng ấy vội vàng bước nhanh đến Lạc Vũ đang khập khiễng đi về phòng bệnh

"Lạc Vũ! Em đừng nghe bác sĩ kia nói lung lung, nhất định sẽ có cách, chị sẽ nghĩ cách" Tịnh Kỳ ôm lấy đứa nhỏ vào lòng nhẹ nhàng an ủi

"Tịnh Kỳ tỷ, em muốn trở lại Mĩ!" thanh âm nứt nở vang lên khiến Tịnh Kỳ càng thêm đau lòng hơn, nàng ấy biết tại sao Lạc Vũ muốn trở về Mĩ, chẳng qua chỉ là muốn trốn tránh Lạc Hàn mà thôi, nhiều lúc nàng ấy hy vọng, Lạc Vũ có thể yêu Lạc Hàn ít một chút thì nàng sẽ ít khổ sở hơn một chút, nhưng đáng tiếc Lạc Vũ trước nay khi yêu một người đều sẽ bỏ tất cả, kể cả tính mạng của nàng

"Được, chị hứa với em, nhưng trước tiên em phải ở đây tịnh dưỡng cho tốt mới được!"

"Ân" Hai người cùng nhau về phòng trong im lặng không một ai lên tiếng nữa

**

"Chủ nhân, camera trong quán bar hôm đó không quay được góc cảnh có thiếu chủ, nhưng rất may một người ở quán bar lúc đó đang live stream facebook lại vô tình quay được cảnh này" Lạc Nhất vội mở ra tập tin video, trong đó có hình ảnh Lạc Vũ đang ngồi trong quán bar nhắm mắt dưỡng thần, sau đó khuôn mặt từ thả lỏng đến có vẻ đau đớn, tiếp theo lại thấy nàng từ trong túi xách lấy ra một lọ thuốc, sau khi đổ ra mấy viên thuốc liền nhanh chóng uống xuống, cảnh cuối cùng là hình ảnh có hai nam nhân lén lén lút lút đang tiến gần đến Lạc Vũ rồi cảnh sát tập kích vào quán bar

"Đã điều tra được lọ thuốc kia chưa"

"Vẫn chưa, nhưng đây là báo cáo của cảnh sát đưa tới khi xét nghiệm máu của thiếu chủ, kỳ thực thiếu chủ người không có sử dụng chất kích thích, họ phân tích được nguyên nhân text nước tiểu cho dương tính là vì thiếu chủ đang sử dụng thuốc giảm đau và an thần" Lạc nhất dùng lời nói nhanh nhất ngắn gọn nhất giải thích cho Lạc hàn nghe

"Tình hình tiểu Vũ bên đó thế nào?" Tối hôm đó Thẩm Mặc xông vào phòng cô nói Lạc Vũ hiện đang nằm viện, rồi nói hươu nói vượn đầy ẩn ý, tuy cô không hiểu tại sao Thẩm Mặc không trực tiếp nói nói rõ nhưng cô biết cô ấy đang ám chỉ cho cô cái gì, sau đó cô cho người điều tra kỹ lại lần nữa, hôm nay đã qua ngày thứ ba thì Lạc Nhất mới đem tài liệu điều tra được đến

"Thiếu chủ người vừa xuất viện, hiện đang ở nhà của Tịnh Kỳ tiểu thư" Lạc Hàn nghe xong lập tức nhíu mày, cô thật không vui mỗi khi nghe thấy cái tên Tịnh Kỳ kia

"Lập tức đặt vé máy bay cho ta sang Mĩ" lần này chuyện sử dụng chất kích thích được điều tra rõ, trong lòng mang theo một tia vui mừng pha trộn áy náy, vui mừng vì nàng không sử dụng chất cấm, áy này là vì cô hiểu lầm đồ vật nhỏ rồi

Tối đó khi nghe được tin Lạc Vũ nằm viện từ trong miệng Thẩm mặc nói ra, cô hơi sửng sốt, tuy lần này cô đánh có không kiềm chế được nhưng không đến nỗi người kia phải nằm viện, chẳng lẽ liên quan đến chuyện nàng sử dụng thuốc trong lo kia sao? Hai ngày trước cô sắp xếp thời gian đến bệnh viện, thế nhưng từ xa thì thấy được hai người tựa vào nhau ngồi trên giường nhìn rất thân mật, vì thế Lạc Hàn cũng không vào nhìn cảnh chói mắt kia mà im lặng buồn bực quay người về Lạc gia

Nhưng trong lòng buồn bực kia rất nhanh thì biến mất bởi vì mỗi đêm sau đó có một bóng người nhỏ bé đang theo dõi cô, nhìn theo bóng lưng của cô, vì trước đó chưa biết rõ sự thật cho nên cô cũng không muốn vạch trần đưa đồ vật nhỏ kia về phòng, nhưng mỗi lần từ trên lầu nhìn xuống thấy bóng dáng nhỏ be kia rủ đầu đi khỏi thì trong lòng cô cũng đau nhói theo, có lẽ trước giờ cô đã từng xem thường vị trí tồn tại của đồ vật nhỏ kia trong lòng cô rồi.

Khi nhớ lại đoạn đối thoại trước đó lúc Lạc Vũ đi từng nói với Lạc Nhất, khi Lạc Nhất luôn miệng nói tốt cho mình khuyên nàng cố sống ở ngoài một thời gian, thì Lạc Vũ lại nói "Bà ấy trước giờ chưa từng tin tưởng ta" câu nói này cứ luôn đục khoét tim của cô mỗi đêm, cho nên lần này cô quyết định bay sang Mĩ điều tra chuyện của hai năm trước, tựa hồ mọi nguyên nhân ngọn nguồn đều bắt đầu từ hai năm kia

"Vâng! Thuộc hạ chuẩn bị liền!"

"Chờ chút! Ngày mai cho người đón tiểu Vũ trở về Lạc gia!" Lạc Nhất vừa đi thì Lạc Hàn lần nữa mở miệng, khi nghe được tin Lạc Vũ sống chung với Tịnh Kỳ thì cô cực kỳ không vui, phải nhanh chóng đón đứa nhỏ kia về Lạc gia canh cho tốt, không thể để nó ở ngoài ngắt hoa bắt bướm mãi được

Đồng thời lúc này ở một kho hàng rất hoang vắng, hai tên nam nhân run run rẫy rẫy quỳ rạp trên đất trước người của một nam nhân đang nhấp nháp rượu, sau đó đột nhiên ném cả ly rượu xuống đất, rượu đỏ chảy đầy đất giống như giây sau sẽ có máu tanh cũng chảy như thế

"Đồ vô dụng, chỉ bắt một người đến giờ vẫn không làm được, nuôi các ngươi thật phí!" Lời nói quen thuộc vang lên mà chủ nhân của lời nói kia không ai khác chính là Lưu Minh Triết, từ lúc Lạc Vũ trở về đến giờ hắn luôn cho người theo dõi định bắt nàng nhưng theo sau Lạc Vũ luôn có vệ sĩ âm thầm bảo vệ không có cơ hội ra tay, hôm trước ở quán bar là cơ hội tốt nhất thế nhưng lại bị đám cảnh sát phá hủy

"Thuộc hạ biết tội, xin cho thuộc hạ một cơ hội cuối cùng!"

"Trước nay ta không nuôi phế vật!" nói xong mấy tên thuộc hạ xung quanh kéo hai tên nam nhân kia ra ngoài sau đó thì tiếng thét thê thảm vang lên rồi im bặt trong bóng đêm

Tên Lưu Minh Triết mang theo tâm trạng hậm hực chạy xe trở về nhà của mình cách đó không xa rồi đến một mật thất dưới nhà

Căn phòng mật thất tuy không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, trong đây có rất nhiều nghiên cứu về thuốc của hắn, và cả người cho hắn thử nghiệm, nhưng lúc trước Lạc Hàn đã tận miệng ra lệnh, vì thế công việc chế thuốc gần đây của hắn cũng tạm thời bị dừng lại, bước xuống căn phòng rất lâu không đến, nhưng không hề giống như một căn phòng bị bỏ lâu, hắn đi đến một góc trong căn phòng, chỗ này ngày ngày được quét dọn vô cùng sạch sẽ, trong ngăn kéo của một cái tủ đặt ở đây, hắn lấy ra một khung hình hằng ngày được lau rất sạch sẽ, hai khuôn mặt tựa sát vào hôn lấy nhau trong hình còn rất non trẻ, một người trong đó là hắn, người còn lại cũng không ai xa lạ, đó là chính là Nguyệt Dạ

Hai năm trước chỉ vì một bước đi sai lầm mà khiến cho kế hoạch của hai người họ tan nát, thậm chí người hắn yêu còn bỏ luôn cả mạng, cả cơ hội gặp mặt sau cùng hắn cũng không có

"Ngươi yên tâm đi, món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại, thay ngươi lấy lại công đạo, để họ sống không bằng chết!!" Lưu Minh Triết tay nắm chặt khung ảnh đến phát run, hai mắt hiện lên đỏ ửng, thanh âm nghiến răng nghiến lợi, trên gương mặt thì giống như tên ác ma khát máu

**

"Chủ nhân, thiếu chủ không đồng ý trở về Lạc gia" Buổi sáng đúng lúc Lạc Hàn chuẩn bị lên máy bay thì nhận được tin tức Lạc Vũ không muốn trở về Lạc gia khiến cho ngọn lửa nhỏ trong lòng Lạc Hàn khơi mào

"Hủy bỏ chuyến bay sáng nay, chuyển sang buổi chiều, hẹn nó đến nhà hàng X gặp ta" Lạc Hàn trực tiếp ra khỏi sân bay chạy thẳng đến nhà hàng đợi người, đứa trẻ này càng ngày càng không nghe lời, muốn ở bên cạnh tên Tịnh Kỳ kia đến vậy sao, ừm thì chuyện này một phần cũng có lỗi của cô nhưng có cần phải ở nhà người ngoài mà không chịu trở về Lạc gia hay không, cũng đã mấy ngày rồi, nó còn giận mình vu oan nó hay sao? Nó không biết ở bên ngoài rất nguy hiểm sao, đặc biệt là ở chung với cái tên Tịnh Kỳ kia

Lạc Hàn vừa suy nghĩ vừa đợi người, trong bất tri bất giác đã qua 2 tiếng đồng hồ thì người kia mới đến, lại còn dẫn theo tên Tịnh Kỳ kia cùng nắm tay bước bào nhà hàng

"Mẫu thân, xin lỗi, con đến trễ"

"Ngồi đi" Lạc Hàn lạnh nhạt lên tiếng, sau khi liếc nhìn con người mặt hoa da phấn kia ngồi xuống lúc bấy giờ mới nhìn đến Lạc Vũ

Mới mấy ngày không gặp hình như đứa nhỏ này lại ốm thêm, cánh tay nhỏ xíu có thể lấy cây trúc để hình dung, gương mặt mũm mỉm khi xưa giờ lại có thêm nhiều góc cạnh nhưng lại không mất đi vẻ đẹp vốn có của nàng, đồ vật nhỏ hôm nay trang điểm rất đậm, nhìn lên rất xinh đẹp yêu diễm, trên mắt lúc này lại đeo thêm đôi mắt kính không những không làm mất đi vẻ đẹp kia trái lại càng làm nổi bật lên gương mặt thanh tú kia

"Ngươi trở về thu dọn hành lý lập tức trở về Lạc gia!" nữ vương trực tiếp ra lệnh

"Con không muốn! Con quyết định sau này sẽ sống chung với Tịnh Kỳ" Lạc Vũ vừa nói vừa nắm lấy tay của Tịnh Kỳ cười rất là ấm áp khiến đầu lông mày của Lạc Hàn càng thêm nhíu chặt

"Đừng để ta lập lại lần nữa" Lạc Hàn đề cao giọng nói chứng tỏ hiện tại cô đang tức giận

"Người luôn là như vậy, trước giờ đều là như vậy, người luôn cho mình là cao cao tại thượng ngắm nhìn vạn vật dưới chân mình, trước giờ luôn không cho phép bất cứ người nào làm trái lại mệnh lệnh của người, người quá cao ngạo tự cho cách nghĩ của mình là đúng, chưa bao giờ đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của con mà suy nghĩ, luôn cho là thứ mình nhìn thấy nghe được là đúng mà chưa một lần đi sâu vào trong để xem xét, con mệt rồi cũng chán ngán rồi, con không muốn làm cái đuôi cũng như làm con rối cho người mặc điều khiển, hiện tại con đã có người yêu mới rồi, chị ấy đối xử tốt với con, luôn nghe con nói, luôn tin tưởng con, luôn cưng chìu dỗ dành mỗi khi con buồn con mất mát, còn người thì sao, con chỉ cần người bỏ ra một chút lòng tin đối với con, nhưng trước giờ hầu như người chưa bao giờ tin con, từ sự việc bán đứng người của hai năm trước cũng vậy, chuyện sử dụng chất kích thích gần đây cũng vậy, kẻ cả những chuyện trước đó đều là vậy, người thà rằng đặt lòng tin ở trên người thuộc hạ của người nhưng người chưa bao giờ đặt ở trên người con, chưa bao giờ, bây giờ con mệt rồi, đã không còn sức lực tiếp tục nữa, con muốn chấm dứt tất cả quan hệ với người, chúng ta...chúng ta sau này tốt nhất đừng gặp mặt nữa, quan hệ mẹ con của chúng ta cũng nên...a" Lạc Vũ lấy một hơi thật dài nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng của chính mình, nàng càng nói thì gương mặt của Lạc Hàn càng xám xịt đến phát đỏ rồi trắng bệch vì tức giận, sau đó cô vươn tay, rồi một tiếng bốp vang lên khiến cả gương mặt Lạc Vũ lệch sang một bên, những người xung quanh đều liếc nhìn qua nhưng khi chạm phải ánh mắt giết người của Lạc Hàn đưa tới khiến họ rụt cổ không dám nhìn tiếp

"Lạc Hàn, ngươi đừng quá đáng, ngươi nên tôn trọng quyết định của tiểu Vũ, ngươi không thể nào ép buộc em ấy phải về Lạc gia, ban đầu là ai đuổi em ấy ra ngoài, bây giờ lại muốn kêu em ấy trở về, trong lòng ngươi em ấy là cái gì, là cún sao, khi đuổi thì đi, muốn thì kêu trở lại, không có cửa đâu!"

"Người xem đi! Mỗi lần tức giận người không mắng thì đánh, khi xưa chỉ vì con không hiểu chuyện lập ra Thất Nguyệt Thập Ngũ, kết quả thì sao, người lại đem một người ngoài nhận làm con ruột từ bỏ đứa con này, con biết người là đang kích tướng con, nhưng người có từng cảm nhận được cảm giác của con khi đó không? Bơ vơ, chật vật, đau khổ, không biết làm sao, ngay cả lần đầu tiên của con cũng....bỏ đi, Tịnh Kỳ tỷ, chúng ta đi, nếu như sau này có gặp lại nhau thì xem như chưa từng quen biết, vĩnh biệt, mẫu thân!"

"Đứng lại! Lạc! Vũ!" Lạc Hàn giận đến thét lên, nhưng bóng dáng của hai người kia từ từ biến mất trước mắt, cô nâng lên bàn tay, một mảng đỏ ửng, thật đau, có phải Lạc Vũ vừa rồi cũng đau giống vậy, đây là cái đánh mà cô cảm thấy đau nhất từ trước đến giờ, đau từ thân thể đến tinh thần, trong lòng có thứ gì đó đang bóp lấy trái tim của cô, rất khó chịu, là cô thật sự đã sai rồi sao?

**

"Lạc Vũ, em có sao không?" vừa đến bãi đỗ xe, cả người Lạc Vũ lảo đảo khiến cho Tịnh Kỳ sợ xanh mặt, vội vàng đỡ lấy nàng

"Thuốc...." Lạc Vũ cắn môi cố nặn ra chữ thuốc

Tịnh Kỳ vội vàng lấy thuốc và nước ra đút cho Lạc Vũ uống, rồi đem cả người Lạc Vũ tựa vào lòng mình vỗ lưng hy vọng nàng có thể bớt đau đớn, qua một khoảng thời gian con người này mới phục hồi lại hô hấp bình thường giương cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn nàng ấy

"Tịnh Kỳ tỷ, em muốn đến một nơi!" Đột nhiên Lạc Vũ lên tiếng

"Em muốn đến nơi nào, chị đưa em đi!"

"Không cần đâu, em muốn đến đó một mình, yên tĩnh vài ngày!"

"Nhưng mà tình hình em bây giờ!"

"Tịnh Kỳ tỷ~ em không sao, em sẽ uống thuốc đúng giờ, chị không cần lo lắng! Đi mà Tịnh Kỳ tỷ tỷ~"

Nơi Lạc Vũ muốn đến chẳng qua là nơi khi xưa nàng cùng Lạc Hàn đến đây chơi lúc trước, nơi này có thể xem là địa phương riêng của nàng và mẫu thân, nàng không muốn người khác đến, nàng muốn ở đây vài ngày hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp khi đó, sau đó cùng Tịnh Kỳ bay sang Mĩ, mãi không trở về nữa

"Được rồi được rồi, chịu thua em, đến nơi phải gọi cho chị, biết không! Chị sắp xếp rồi sau bốn ngày nữa chúng ta đi, em phải về đúng ngày đó" dưới sự làm nũng của Lạc Vũ, Tịnh Kỳ đành giơ tay đầu hàng, mỗi lần thấy nàng làm nũng nàng ấy đều phải giơ cờ trắng chịu thua, lần này cũng không ngoại lệ

Sau khi chia tay với Tịnh Kỳ, Lạc Vũ một mình lái xe chạy đi, trời vừa xế chiều thì đến nơi, lúc này nàng dừng xe bên bãi biển, xuống xe đứng tựa lưng lên bên xe ngắm hoàng hôn, trong lòng lúc này tràn đầy bi thương, buổi trưa nàng đã lấy hết dũng khí nói những lời trái với lương tâm mình, chủ yếu chỉ là muốn tìm một lý do rời khỏi nữ vương mà thôi, đâu ai biết người nghe đau lòng, nhưng người nói lại đau gấp mấy lần khi nói ra những lời nói kia, miên man suy nghĩ đến quá khứ có vui có buồn của bản thân với mẫu thân cho đến trên gò má ướt át từ lúc nào nàng cũng không phát hiện, đến khi chiều tà lặn mất, gió biển thổi nhẹ xẹt qua gò má lạnh lẽo phát đau mới làm cho Lạc Vũ lấy lại tinh thần, nàng vừa định mở cửa lên xe lên xe chạy về căn biệt thự kia thì phía sau có một chiếc xe ôtô chạy thẳng về phía nàng, chiếc xe kia chỉ đậu cách xe nàng vài cm, sau đó một tốp nam nhan cầm gậy côn đi xuống"Các người là ai?"

"Chủ nhân của chúng tôi mời người đến một nơi làm khách, mong tiểu thư phối hợp, mời"

"Nằm mơ" có ai mời khách mà cầm gậy côn sao? nàng ngốc nhưng nàng không ngu đến cả lời này nàng cũng tin, Lạc Vũ lấy ra dao găm trong người vừa chóng lại vừa chạy trốn mấy tên nam nhân kia

Sau một hồi giằng co, thể lực Lạc Vũ giảm đi rất nhiều, lần nữa bị vây lấy, trong lúc lơ đãng đầu của nàng bị một côn đánh trúng trực tiếp ngã xuống đường mất đi tri giác

Hết phiên ngoại 15

Edit: tui có nói là Lạc Hàn không ngược Lạc Vũ nữa nhưng không có nói người khác không ngược nàng hè hè

ps: đang suy nghĩ không biết nên cho Lạc Hàn tự tìm hiểu sự thật hay nhờ miệng của người khác đây

Chương sau thời gian up sẽ hơi lâu nên mn ráng chờ đi, tui đang suy nghĩ định cho một hay chương nữa là hoàn cho khỏe haha

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sát Thủ Nữ Vương, truyện Sát Thủ Nữ Vương, đọc truyện Sát Thủ Nữ Vương, Sát Thủ Nữ Vương full, Sát Thủ Nữ Vương chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top