Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sát Thần
Bên trong thạch động u ám, tộc trưởng Bạch Dực tộc nhìn bộ dáng vô tội của Thạch Nham, chỉ cảm thấy tức muốn đánh muốn phát tác, nhưng nghĩ đến trong núi còn chưa biết tình hình biến thành thế nào chỉ đành bỏ qua, hai mắt hung hăng trừng trừng nhìn Thạch Nham, mạnh mẽ kéo hắn bay thẳng vào chỗ sâu trong lòng núi.
Lần này Vũ Nhu ghi hận trong lòng nên thủ pháp không được dịu dàng lắm, bàn tay nhỏ nhắn nàng âm thầm dùng lực giống như kìm sắt siết lên cánh tay Thạch Nham. "Ồ?"
Vũ Nhu không ngừng tăng thêm sức, nhưng phát hiện Thạch Nham không rên một tiếng, tựa như không biết đau đớn là gì, trong lòng kinh ngạc, không khỏi tăng dần thêm sức mạnh lên ngón tay.
Dần dần, trong lòng Vũ Nhu càng kinh ngạc hơn, rõ ràng Thạch Nham chỉ là Võ Giả cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên, sức lực nàng sử dụng đủ để bóp nát xương cốt của Võ Giả cảnh giới Niết Bàn, thế mà hắn vẫn bình yên vô sự, chỉ hơi nhíu nhíu mày. - Cũng hơi đủ rồi?
Cảm giác cánh tay tê mỏi, Vũ Nhu lại tiếp tục gia tăng sức lực, Thạch Nham bất đắc dĩ nói:
- Nàng tiếp tục tăng thêm lực, ta sẽ nhịn không được mà hét lên đó, nàng đã xả tức ra rồi, đừng tiếp tục làm khó ta nữa.
- Tiểu tử nhà ngươi quả nhiên khác người bình thường, huyệt đạo của ngươi hình như vẫn luôn biến hóa co rút lại, mỗi một huyệt đạo đều rất kỳ lạ, có khí tức kỳ lạ ngưng luyện… Vũ Nhu vẫn không buông lỏng, sức lực vẫn chưa giảm đi, thanh âm nhỏ nhẹ, ánh mắt rất quái lạ
- Thạch Nham thân thể của ngươi khác với người bình thường, ta mơ hồ cảm thấy huyệt đạo toàn thân của ngươi dường như có sự khác biệt rất lớn với người bình thường, rốt cuộc là ngươi đã làm thế nào?
Nàng vẫn muốn đào ra hết bí mật trong thân thể của Thạch Nham, lần trước khi từ bên ngoài trở về lãi cổ thành, nàng đã phát bên trong huyết mạch Thạch Nham có lực lượng kỳ dị áp chế Bất Tử huyết mạch. Nàng cũng có hiểu biết những bí ẩn của thời kỳ thượng cổ, nên rất khó tưởng tượng còn có lực lượng gì có thể áp chế Bất Tử huyết mạch trong cơ thể hậu duệ Bất Tử Thần Vương.
Nàng đoán là Thạch Nham còn che giấu một bí mật kinh thiên, cảm thấy bên trong thân thể Thạch Nham có lực lượng thần kỳ sánh ngang với Bất Tử huyết mạch, nếu không thì Bất Tử huyết mạch không có khả năng bị áp chế. - Không có gì...
Thạch Nham lắc đầu.
Tin tức có liên quan đến Võ Hồn thần bí, hắn đều phải giữ kín, sớm hạ quyết tâm không tiết lộ cho bất kỳ ai, đừng nói là Vũ Nhu hỏi, ngay cả lúc trước đó Hạ Tâm Nghiên truy hỏi, hắn cũng giữ kín miệng như bưng. - Thạch nham, có lẽ ngươi không biết, ta từng nói qua tình huống của ngươi cho Đế Sơn.
Vũ Nhu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:
- Đế Sơn tính tình cao ngạo, tu vi thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn. Trong Âm Mị tộc và Dực tộc, Đế Sơn có thể nói là đệ nhất cao thủ, ngay cả ta cũng rất khó ngăn cản được hắn. Nếu ngươi có thể đạt được sự tán thành của Đế Sơn, một khi hắn quyết định tuân theo tổ huấn thì sẽ chấp nhận ngươi thành chủ nhân, hơn nữa có ta giúp, ngươi chẳng những không cần lo lắng an nguy, cho dù là rời khỏi nơi bị vứt bỏ này, cũng tương đương như ngươi có được một lực lượng rất mạnh, Đế Sơn và ta liên thủ, hơn nữa Thiên hỏa của ngươi khắc chế Âm Mị tộc, nói không chừng có thể thu phục luôn Âm Mị tộc dưới trướng, việc này có ý nghĩa gì, chẳng phải ngươi không rõ sao? - Sao?
Vẻ mặt Thạch Nham chấn động, ánh mắt sáng ngời, rõ ràng là hắn đã động tâm.
- Nhưng mà Đế Sơn là người cực kỳ cao ngạo, cho dù ngươi thân mang huyết mạch của Bất Tử Thần Vương, nhưng dù sao chỉ có cảnh giới Địa Vị, muốn hắn quy thuận ngươi, hiển nhiên không phải dễ dàng như vậy.
Vũ Nhu tiếp tục nói:
- Bởi vậy, nếu muốn được Đế Sơn tán thành, ngươi còn phải tích cực biểu hiện ra năng lực của mình, không thể cứ che dấu. Nếu không, Đế Sơn nhìn không nhìn thấy được thực lực của ngươi, sẽ không thật sực coi trọng ngươi, tự nhiên cũng sẽ không đối đãi với ngươi như cường giả tương lai.
Vũ Nhu nhẹ giọng nói, phân tích rõ tình thế cho hắn biết.
Thạch Nham nghe rất nghiêm túc, đợi Vũ Nhu nói xong trầm ngâm một chút mới chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi!
Vũ Nhu thấy bộ dạng hắn như đã hiểu, cũng không nói thêm gì nữa, khẽ cười cười, tốc độ bỗng nhanh hơn, hóa thành luồng sáng trắng bắn nhanh về phía lòng núi. ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Ngao ngao ô...!"
"Gào gào grừ...!"
Chỗ sâu bên trong lòng núi, không ngừng truyền ra tiếng gầm gừ của Âm thú, âm thanh chấn thiên cùng với thiên lôi bên ngoài núi khiến cho mặt đất đều phải chấn động .
Thạch Nham được Vũ Nhu túm lấy một mạch xâm nhập thẳng vào trong lòng núi, sơn động vốn u ám đã biến thành tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì cả.
Nhưng Vũ Nhu ở bên trong lòng núi lại nhưu biết rõ đường đi, nàng vẫn đi theo hướng bọn Đế Sơn , Dịch Thiên Mạc. Một mạch đuổi theo càng lúc càng nhanh .
Không biết qua bao lâu, Thạch Nham từ trong tiếng gầm gừ của Âm thú, đột nhiên nghe thấy tiếng nổ to do lực lượng công kích tạo thành.
Cũng vào lúc đó, thân ảnh Vũ Nhu đang bay vút đi bỗng thả chậm tốc độ lại.
Ánh sáng bạc yết tớt đột nhiên từ phía trước từ từ di chuyển đến, sơn động vốn đen kịt không nhìn thấy gì đột nhiên trở nên sáng ngời.
- Đế Sơn!
Vũ Nhu kinh hô, tiện tay buông Thạch Nham ra, lao nhanh về phía trước.
_"Rầm rầm ầm!" _
Năng lượng cực kỳ cuồng bạo va chạm, không ngừng nổ tung trong sơn động, từng khối nham thạch thật lớn những lực lượng kia đánh trúng, nháy mắt hóa thành bụi xám, bay mù mịt khắp sơn động.
Thạch Nham đứng trên nham thạch cứng, muốn nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh nhưng lại phát hiện bụi xám như phô thiên cái địa. Tầm mắt hắn bị ngăn cản lại, có rất nhiều bụi bay vào mắt, khiến cho ánh mắt cũng thấy ngứa ngáy.
Thần thức hắn vừa mới phóng ra lập tức phát hiện một loại từ trường linh hồn xoay chuyển bao phủ toàn bộ khắp sơn động.
Thần thức do hắn phóng ra, bị từ trường linh hồn xoay chuyển kia chấn nát, ý niệm bám trên thần thức trong nháy mắt cũng không còn sót lại chút gì.
Trong lòng hoảng sợ, vội vàng ổn định tâm tình, Thạch Nham không dám tiếp tục phóng xuất ra thần thức để cảm ứng nữa, chỉ vẫn chuyển Tinh Nguyên vận chuyển tới hai mắt, đồng tử mắt trải rộng ra xung quanh một tầng vách chắn Tinh Nguyên.
Không nhìn thấy tình hình trong sơn động, cũng không thể dùng thần thức cảm ứng, cũng không có nghĩa là hắn không cảm nhận được cái gì.
Trong sơn động phía trước có lực lượng khủng bố va chạm, phá nát từng khối đá trên vách núi Âm thú sơn, đá vụn bay tán loạn, bụi đá mù mịt, hắn có thể thông qua dư ba của năng lượng mà khẳng định phía trước có cường giả đang giao thủ.
Tiếng thét kinh hãi của Vũ Nhu, hiển nhiên là phát hiện ra Đế Sơn có địch nhân, vì thế mới vội vàng buông hắn ra, phóng thẳng tới chỗ Đế Sơn.
Đế Sơn thân là đệ nhất cường giả của Âm Mị tộc và Dực tộc, trong hang động có tình hình nguy hiểm thế này, hắn gặp phải đối thủ tất nhiên cũng là thế gian đại hung, hoặc là thủ lĩnh Âm thú đỉnh cấp, bất luận là loại nào thì hiển nhiên đối thủ của Đế Sơn cũng không phải là loại hắn có thể đối phó.
Bởi vậy, Thạch Nham ở lại tại chỗ, không nhúc nhích, tĩnh tâm chờ đợi .
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Ánh sáng hồng mông lung, trong thạch động u ám này ánh sáng hồng từ từ nhấp nháy khuếch tán ra, tro bụi trở ngại tầm mắt giống như bị lực lượng không nhìn thấy nào đó thổi đi, tro bụi bên cạnh Thạch Nham đều bị xua đi. - Ồ?
Thạch Nham sửng sốt, bỗng kinh ngạc nhìn Huyết Văn giới trên tay, nhìn ánh sáng hồng từ bên trong Huyết Văn giới phóng ra.
Nơi ánh sáng hồng đi qua, tầm mắt Thạch Nham không còn bị trở ngại nữa, có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng chung quanh mình.
Đây là một thạch động vô cùng lớn, ánh sáng hồng liên tục khuếch tán ra bên ngoài, khu trừ tro bụi mù mịt. Thạch Nham có thể nhìn thạch động còn đang mở rộng rất nhanh, giống như không có điểm cuối vậy.
Chỗ trên đỉnh đầu ba mươi mét, có thạch bích màu nâu xám treo cao trên đó, bên trên thạch bích này có đầy lỗ hổng cỡ đầu ngón tay, có thiên địa âm khí nồng đậm lượn lờ Nơi này hẳn là đó là lòng núi Âm thú sơn.
Tầm mắt hắn theo ánh sáng hồng khuếch tán mà kéo dài ra, đến phạm vi mà Thạch Nham có thể nhìn thấy nó to như năm sân bóng thì hắn đột nhiên phát hiện ra những con mắt lóe ra đủ loại tia sáng. Ánh sáng hồng tiếp tục khuếch tán, thân ảnh của chủ nhân những con mắt này cũng lần lượt hiện ra .
Khắp nơi đều là Âm thú, hàng trăm hàng ngàn con, mỗi một đầu Âm thú đều mang theo vẻ cừu hận, ở xa xa trừng mắt nhìn hắn . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenyy.vn Thạch Nham dĩ nhiên không sợ, chỉ cười nhạt, trong lòng bàn tay đột nhiên bốc lên một vầng hỏa viêm màu đỏ, khí tức của Thiên gỏa từ trên người hắn phát ra, Âm thú rõ ràng có chút sợ hãi, từng chút lui về phía sau. - Đây là chỗ nào?
Đột nhiên, từ trong Huyết Văn giới lan tỏa ra một luồng khí tức băng hàn của Huyền Băng Hàn Diễm, tin tức của Huyền Băng Hàn Diễm đột nhiên truyền ra
- Nơi này thiên Địa Âm khí rất nặng, bên trong âm khí ẩn chứa khí tức âm hàn diệt hồn, đây là, đây là...
- Huyết Văn giới giải trừ cấm chế với ngươi rồi sao?
Trong lòng Thạch Nham vui vẻ, vội vàng trả lời lại.
- Nó đã nhận ra mối nguy hiểm sắp đến của ngươi, hơn nữa hiện tại hình thái sinh mệnh của Địa tâm hoả đã hình thành, nên nó đã không còn trói buộc ta nữa.
Huyền Băng Hàn Diễm nhanh chóng đáp lại một câu, đột nhiên nói:
- Rời khỏi nơi này đi, nơi này cực kỳ nguy hiểm, nơi này có tồn tại khí tức có thể tiêu diệt linh hồn của bất cứ sinh vật nào, đây là...
- Cái gì?
- Là Cửu U Phệ Hồn Diễm! Một trong Thiên hỏa, đây là một tên cực kỳ khó chơi trong đám Thiên hỏa. Hỏa viêm của nó không thể đốt cháy thực thể nhưng lại có thể tiêu diệt linh hồn tất cả mọi sinh linh! Bất cứ sinh vật có sinh mệnh nào đèu rất khó ngăn cản hỏa viêm phệ hồn của nó, chỉ cần hỏa viêm dính trên người ngươi, linh hồn ngươi sẽ lập tức bị đốt cháy thành tro bụi! - Ngươi nói nó ở bên trong?
- Nó ngay ở bên trong đó, ta cảm giác được, tốt nhất ngươi lập tức rời đi ngay!
_"Rầm rầm ầm!" _
Phía trước truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, trong tiếng gầm rú kinh thiên động địa, còn truyền ra tiếng thét của Vũ Nhu.
Thạch Nham biến sắc, ngưng thần nhìn qua.
Ánh sáng hồng của Huyết Văn giới trải rộng ra, tro bụi quanh mình bị xua đi, tầm mắt Thạch Nham đã dần dần không còn bị cản trở nữa.
Hắn nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện chỗ âm thanh nổ vang có mấy thân ảnh đang giao chiến với mấy con Âm thú, đám Âm thú này hung hãn không sợ chết, thân hình khổng lồ, thân thể có lớp vảy dày bao trùm, bề ngoài dữ tợn hung ác.
Trên người mấy con Âm thú này có âm khí rất nặng, hai mắt đều là màu bạc, toàn thân như do cương thiết đúc thành, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ cường hãn. Những con Âm thú này lại không giống với Âm thú bình thường, tuy rằng lực lượng cuồng mãnh, nhưng không có chút dao động sinh mệnh, như là linh hồn bị rút sạch, toàn thân đầy tử khí.
Chính là sự tồn tại của mấy con Âm thú này, làm những thủ lĩnh dị tộc như Đế Sơn, Vũ Nhu , Đa Long ứng phó mệt mỏi, bị làm cho chật vật vô cùng.
- Đó là Cửu U Tử linh thú, là bị Cửu U Phệ Hồn Diễm dùng Cửu U âm khí ngưng luyện ra yêu thú, không có linh hồn, sẽ không biết đau đớn, không sợ sống chết, lại có được lực lượng còn đáng sợ hơn lúc còn sống! Tử linh thú này rất khó đối phó, trừ phi khiến chúng nó tan thành tro bụi, nếu không cho dù chỉ còn một khúc xương, chúng nó cũng sẽ bị Cửu U Phệ Hồn Diễm khống chế, tiếp tục công kích người khác.
Huyền Băng Hàn Diễm đưa tin.
Ánh mắt Thạch Nham hiện ra vẻ hoảng sợ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sát Thần, truyện Sát Thần, đọc truyện Sát Thần, Sát Thần full, Sát Thần chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!