Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 1: 1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Rung Động Vô Thời Hạn

Giữa tháng ba, Ninh Thành không còn lạnh nữa, mặt trời lặn đã lâu nay xuất hiện rồi, nước mưa và không khí ẩm ướt cũng không còn.

Cách cửa tiểu khu không xa là trạm xe buýt, vẫn còn sớm mới tới giờ làm, Kiều Lộc chậm rãi đi tới.

Bỏ đi áo bông nặng nề, thay vào áo khoác màu trắng gạo, mái tóc dài được cô kẹp lại sau tai.

Kiều Lộc vốn có làn da trắng mịn, lúc này càng trở nên căng bóng dưới những tia nắng mặt trời.

“Dạ, mẹ.” Kiều Lộc lấy điện thoại di động trong túi ra và trả lời cuộc gọi.

Mẹ Kiều ở bên kia điện thoại lập tức nói: “Hôm nay muốn đi gặp mặt đối phương không quên chứ? Nghe nói điều kiện rất tốt.”

Kiều Lộc không khỏi thở dài trong lòng, trên môi nở nụ cười bất lực, “Con không quên, nhưng đây là lần cuối cùng. Mẹ đừng quên.”

“Đã biết đã biết.” Mẹ Kiều trả lời, “ Lần này khẳng định sẽ thành.”

Nghe nói đối phương là chủ một công ty, 32 tuổi, ngoại hình rất khác, người giới thiệu nói anh ta không có tật xấu, mẹ Kiều sau khi xem ảnh thấy thực sự không tồi, mới đem giới thiệu cho Kiều Lộc.

Kiều Lộc lười nói lại mẹ, cô không hứng thú với những cuộc hẹn như này, nhưng tuổi càng lớn, mẹ càng lo lắng về những chuyện cả đời của cô, nhưng loại chuyện này đâu thể giải quyết dễ dàng như vậy được.

Sau vài lần, không chỉ Kiều Lộc thấy phiền mà ngay cả mẹ cô cũng lo lắng.

“Lần này con không được tùy tiện đi đến đó đâu đấy, trang điểm kỹ càng, thời tiết tốt lên rồi, nhớ mặc váy đến.” Mẹ Kiều nhanh chóng hạ lệnh, “Ấn tượng đầu tiên ít nhất phải được chín mươi chín điểm.”

Mẹ Kiều vẫn rất tự tin về khuôn mặt của con gái mình, nếu không phải vì chọn đại học y khoa, hàng ngày công việc bận rộn như vậy, thời gian nghỉ ngơi còn không có, thì làm sao có thể độc thân ở tuổi 28 được?”

Kiều Lộc cúi đầu nhìn quần ống rộng của mình, mặt không đỏ tim không đập đáp: “Mẹ đừng lo lắng.”

“Vậy được, nhớ cùng người ta tâm sự vui vẻ, không cần vội vàng.” Kiều mẹ không yên tâm bổ sung một câu.

Kiều Lộc đã đi bộ đến bến xe, xe buýt đến bệnh viện vừa vặn tới, cô gật đầu nói: “Con biết rồi, xe buýt đến, con đi làm trước đây, tạm biệt mẹ.”

***

Sau khi đến bệnh viện, Kiều Lộc trực tiếp đi đến khoa Nhi ở tầng 4, cô là bác sĩ của bệnh viện Nhân Tế Ninh Thành. Bệnh viện vốn là nơi yên tĩnh, nhưng so với khoa khác thì khoa Nhi luôn ầm ĩ hơn một chút. Nơi này thường xuyên có tiếng khóc của trẻ con, nhưng từ lâu Kiều Lộc đã sớm thành thói quen.

Cô đang thay đổi quần áo, đồng nghiệp Ngải Tư Nghiên từ ngoài cửa đi vào, đặt túi xách xuống nói với Kiều Lộc: “Tối nay phòng liên hoan, cô không quên chứ?”

Kiều Lộc khoát áo khoác trắng lên tay, sau đó cau mày hỏi: “Thông báo của nhóm lúc nào vậy?”

Ngải Tư Nghiên nhìn cô cũng đoán ra được, “Làm sao vậy? Cô có việc gì bận sao?”

Kiều Lộc nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Xem mắt.”

Ngải Tư Nghiên: “....Cô gần đây thường xuyên đi xem mắt nha.”

Kiều Lộc nhún vai: “Đây là lần cuối cùng, chịu đựng qua là tốt rồi.”

Ngải Tư Nghiên nhìn thoáng qua sườn mặt cô trêu chọc nói: “Bệnh viện không phải có vài người muốn theo đuổi cô sao? Mấy hôm trước bác sĩ Lưu ở khoa Răng hàm mặt còn muốn tôi ở giữa giúp liên hệ với cô đấy.”

Nghe vậy, Kiều Lộc lập tức nhìn sang, trong mắt tràn đầy bắt lực, “Đừng, tôi không có hứng thú tìm bạn trai là bác sĩ đâu.”

“Cũng phải.” Ngải Tư Nghiên gật đầu tán thành, “Giống như tôi và bạn trai, gặp nhau ở cơ quan và sau khi tan sở cũng có chút mệt mỏi.”

Kiều Lộc bật cười: “Nếu để bác sĩ Trương nghe thấy, lúc về nhà lại khóc cho cô xem.”

Ngải Tư Nghiên khẩn trương nhìn ra cửa, xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. “Liên hoan là sau khi tan tầm, cô có thể đến kịp không? Nhà hàng này đặt biệt ngon, tôi đặt trước một tháng mới được, cô nhất định phải tới ăn thử.”

Kiều Lộc nhìn nàng mỉm cười: “Có thể.”

Lúc này là giao mùa của mùa đông sang xuân, mỗi ngày ở bệnh viện nhận không ít trẻ em, đa phần đều là viêm phế quản, Kiều Lộc mặc xong quần áo liền đi cùng bác sĩ ca đêm giao ban.

Mở họp, đi tuần phòng, cơ hồ suốt một ngày cô không có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả cơm trưa đều cũng chỉ có hơn mười phút, dùng tốc độ để giải quyết.

5 giờ rưỡi, vừa tới thời gian tan tầm, Kiều Lộc mới vừa uống một ngụm nước, mẹ Kiều liền gọi điện thoại tới.

“Con nhớ rõ, mẹ không cần lại nhắc con nữa.” Kiều Lộc bất đắc dĩ mở miệng, “Nhà hàng tây Viễn Ngạn, 6 giờ rưỡi đúng không.”

Mẹ Kiều: “Con nhớ rõ là được.”

Tắt điện thoại, Kiều Lộc nhìn tin nhắn thời gian và địa điểm ăn tối của nhóm, hai nơi cách nhau không xa, đi qua cũng tiện.

Sau khi giao ban, cô nhanh chóng đi thay quần áo.

Ngải Tư Nghiên tiến vào, thấy Kiều Lộc đã mang theo túi xách chuẩn bị rời đi, liền gọi cô lại: “Cô hiện tại liền đi sao?”

“Trong vòng nửa tiếng nhất định sẽ giải quyết xong, mọi người cứ đi trước, lát nữa tôi sẽ tới” Kiều Lộc nói xong liền mau chóng rời đi.

Ngải Tư Nghiên nhìn theo bóng cô lắc đầu, “Này đúng là đi chấp hành nhiệm vụ nha.”

Ôm tư tưởng đây là lần cuối cùng, Kiều Lộc lần này bước đi đều nhẹ nhàng hơn so với bình thường, rốt cuộc cũng sắp thoát khỏi bể khổ này rồi.

***

Nhà hàng tây Viễn Ngạn.

Kiều Lộc nhìn đồng hồ, 6 giờ mười lăm, không tính là muộn.

Nhưng chờ tới khi cô đến, nhìn chung quanh một vòng nhà hàng, cũng không thấy bóng dáng của người kia. Kiều Lộc xem lại ảnh chụp, xác định người này chắc chắn là chưa tới.

“Xin chào, xin hỏi cô đi mấy người?” Người phục vụ cười hỏi.

Kiều Lộc vươn hai ngón tay, “Hai người, nhưng mà đối phương chưa tới.”

“Xin mời cô đi theo tôi.” Người phục vụ đưa Kiều Lộc tới vị trí gần cửa sổ, sau đó lại hỏi: “Cô có muốn gọi nước uống trước không?”

Kiều Lộc suy nghĩ một lát liền gật đầu: “Một ly nước chanh.”

Chờ Kiều Lộc đem ly nước chanh uống còn một nửa, 6 giờ rưỡi đối phương mới chậm rãi đi tới.

“Kiều tiểu thư đúng không, tôi là Lý Minh.” Lý Minh một bên ngồi xuống, một bên giải thích, “Cuộc họp kết thúc hơi muộn, Kiều tiểu thư biết tôi là ông chủ, hẳn là không để ý chứ.”

Kiều Lộc nhìn một thân tây trang, sắc mặt có chút vội vàng của Lý Minh, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, “Không ngại.”

Lý Minh lập tức khen một câu, ánh mắt nhìn về phía Kiều Lộc không che giấu, “Kiều tiểu thư thật thấu tình đạt lý, so với trong ảnh còn đẹp hơn.”

Kiều Lộc hơi giật giật mi, không trả lời.

“Chúng ta cơ bản đã hiểu biết tình huống của nhau, tôi ngày thường công việc rất bận, đặc biệt không thích bị đeo bám.” Lý Minh nhìn cô nói, “Bất quá Kiều tiểu thư hẳn không phải loại người như vậy.”

Kiều Lộc cười cười, nhìn vào mắt Lý Minh, như cũ không nói gì.

“Cô là bác sĩ chắc cũng rất bận phải không?” Lý Minh không ngừng lại mà tiếp tục hỏi, “Kỳ thật tôi hy vọng sau khi kết hôn vợ mình không cần bận rộn công việc, như vậy không có biện pháp lo cho cuộc sống của tôi.”

Kiều Lộc hơi cong môi, biết màn kịch lớn tới rồi.

Cô làm bộ không hiểu, thuận miệng hỏi: “Hiện tại sinh hoạt của Lý tiên sinh không thể tự mình làm sao?”

Những lời này vừa nói xong, biểu tình của Lý Minh lập tức cứng đờ.

Kiều Lộc mang ý xin lỗi nói: “Xin lỗi tôi hiểu nhầm, tôi cho rằng Lý tiên sinh không thể sống nếu không có người khác chăm sóc. Vậy bây giờ Lý tiên sinh sống như thế nào?”

Lý Minh có phần khó chịu đáp lại: “Ý của tôi là hy vọng vợ tôi không cần phải làm việc. Dù sao làm việc mệt mỏi như vậy, tôi có thể lo được, nên không cần phải vất vả.”

Kiều Lộc a một tiếng, tay để xuống dưới bàn, mở di động ra.

“Cô không cảm thấy mỗi ngày làm việc ở bệnh viện mệt mỏi như vậy, còn kiếm không được bao nhiêu tiền, cuộc sống như vậy rất vô nghĩa sao? Kết hôn với người nào đó, sinh một đứa con, cuộc sống dễ dàng hơn nhiều. Sau khi yêu tôi, tôi hy vọng Kiều tiểu thư có thể từ chức…”

Sau đó, người đối diện bắt đầu tự mình nói dài nói ngắn.

Nhưng Kiều Lộc lại không có nhiều kiên nhẫn để ngồi nghe như vậy, nàng hơi mỉm cười, cắt ngang lời Lý Minh: “Lý tiên sinh, trải qua lần gặp mặt này, tôi cảm thấy tôi không quá phù hợp với loại người anh tìm, chúc Lý tiên sinh có thể tìm được đối tượng thích hợp với mình.”

Nói xong, dưới ánh nhìn kinh ngạc của Lý Minh, Kiều Lộc đứng dậy, đi tính tiền ly nước chanh của chính mình rồi rời đi.

***

Đã hơn bảy giờ, màn đêm buông xuống, trên đường ngập tràn những ánh đèn neon đủ màu rực rỡ, tâm trạng của Kiều Lộc còn vui hơn cả những ánh đèn này.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Kiều Lộc gửi cho mẹ Kiều đoạn ghi âm. Quả nhiên, năm phút sau mẹ Kiều liền gọi điện thoại tới.

“Mẹ đã nghe xong ghi âm?” Kiều Lộc đi đến nhà hàng tổ chức tiệc tối, vừa hỏi.

“Đầu năm nay chuyện kì quái gì đều có, con cực khổ học đại học, chuyên nghiệp như vậy, cậu ta dựa vào cái gì kêu con từ chức?” mẹ Kiều ở đầu dây bên kia tức giận không nhẹ.

Tâm tình của Kiều Lộc rất tốt, gió đêm thổi tới, phảng phất đem tia buồn phiền trong lòng cô mang đi, “Con đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ xem mắt lần này, sự thật chứng minh, ánh mắt nhìn người của mẹ không tốt.”

Rất nhiều người đến độ tuổi giống Kiều Lộc đều không thích những buổi hẹn xem mắt như vậy, nhưng phản đối với ba mẹ đều không có hiệu quả, cũng không thể khiến bọn họ chặt đứt suy nghĩ này, vì thế Kiều Lộc liền định ra kế hoạch xem mắt mười lần.

Tùy ý mẹ Kiều giúp cô giới thiệu đối tượng, cô sẽ không thoái thác, nhưng mỗi lần đi xem mắt cô đều sẽ ghi âm lại, sau đó gửi cho mẹ Kiều vài cái để đả kích.

Mẹ Kiều thở dài: “Mẹ biết rồi, sẽ không ép con đi nữa, nhưng chính con phải tự mình để ý, đừng cả ngày chỉ biết đi lại ở bệnh viện.”

Nhà hàng tổ chức buổi tiệc cách nhà hàng tây Viễn Ngạn một con đường, Kiều Lộc một bên nói chuyện, rất nhanh liền tới nơi.

“Vâng, mẹ không bắt con xem mắt nữa, biết đâu bạn trai liền tìm tới.”

Mẹ Kiều hừ một tiếng, “Mẹ mới không tin con.”

“Mẹ, con tới nơi liên hoan rồi, con cúp máy trước.”

“Ừ, đừng về quá muộn.”

***

Vào nhà hàng, chỗ ngồi trong đại sảnh hầu như đã kín, có vẻ như nhà hàng rất nổi tiếng.

Kiều Lộc mở wechat, Ngải Tư Nghiên đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có đến chưa, cô nhanh chóng trả lời mình đã đến đại sảnh.

Vị trí cụ thể đã được gửi trong nhóm, hơn nữa còn @mọi người, Kiều Lộc nhìn vị trí xong liền đi lên cầu thang.

Ngải Tư Nghiên: Cầu thang ở thứ hai bên trái, đừng đi nhầm, bữa tiệc chưa bắt đầu, thức ăn còn chưa dọn ra đâu.

Kiều Lộc vừa đi lên cầu thang, vừa cuối đầu trả lời tin nhắn của Ngải Tư Nghiên, ai ngờ vừa tới lầu hai, qua khúc rẽ liền đụng phải người khác.

Là một người đàn ông, Kiều Lộc còn chưa ngẩn đầu lên đã vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”

Giây tiếp theo, bên tai liền truyền tới một âm thanh nhẹ nhàng: “Không có gì.”

Lúc này máu toàn thân Kiều Lộc dường như đông lại, não bộ trở nên trống rỗng, ngay cả ngón tay cũng khẽ run lên.

Không dám nhìn lên, cũng không dừng lại, cô bỏ chạy thật nhanh, vượt qua những người bên cạnh.

Tầng hai yên tĩnh hơn rất nhiều, trên hành lang trống trải, chỉ có một giọng nói truyền qua điện thoại: “Thẩm Tùng Lam, cậu như thế nào vừa trở về liền bắt tớ làm việc!”

Thẩm Tùng Lam cong khóe môi lên, trong đôi mắt lạnh lùng nổi lên gợn song hiếm thấy, “Không cần tìm nữa, tôi đã tìm được rồi.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Rung Động Vô Thời Hạn, truyện Rung Động Vô Thời Hạn, đọc truyện Rung Động Vô Thời Hạn, Rung Động Vô Thời Hạn full, Rung Động Vô Thời Hạn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top