Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Rể Quý Trời Cho
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện tỉnh lại trên một cái cây.
Nhà gỗ ven sông tuy có cả dãy, nhưng đa số đã bị sư huynh, sư đệ của Lâm Thanh Diện chiếm cứ, chỉ thừa ra một căn, cũng đã đưa cho Lương Cung Nhạn Sương.
Lương Cung Nhạn Sương vô cùng hạnh phúc khi được ở cùng với Lâm Thanh Diện, nhưng tình hình hiện tại không giống với lúc ở nhà Cố Tiểu Ưu, đương nhiên Lâm Thanh Diện không thể nào đồng ý tiếp tục ở cùng một phòng với Lương Cung Nhạn Sương, vì vậy bèn tìm một thân cây cổ thụ nghiêng ngả làm chỗ ngủ.
Lúc đầu khi bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, hoàn cảnh có khắc nghiệt hơn nữa, Lâm Thanh Diện cũng vượt qua, nên việc ngủ trên cây đối với anh chẳng là gì.
Xuống khỏi cây, Lâm Thanh Diện nghe thấy tiếng xì xào ở gần đó vọng lại, ngoái đầu nhìn qua, phát hiện có mười mấy bóng dáng đang tụ tập lại nhìn chằm chằm hướng dòng sông.
Lúc này Lương Cung Nhạn Sương đang gội đầu, khuôn mặt đẹp như tiên khiến mười mấy sư huynh, sư đệ của Lâm Thanh Diện đều thèm muốn.
Ở trong núi, thứ khác biệt giống loài mà bọn họ có thể nhìn thấy, đa số chỉ có động vật như chim, cáo, đương nhiên vô cùng khao khát và mê mẩn phụ nữ.
Hiện giờ, nơi đây bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ, hơn nữa còn là người đẹp như tiên, những người đàn ông độc thân này đương nhiên không thể rời mắt.
Lương Cung Nhạn Sương bị mười mấy người này nhìn chằm chằm, vô cùng ngại ngùng, sau khi gội đầu xong trong sự xấu hổ, cô ta nhẹ nhàng hất tóc, càng khiến mười mấy người đàn ông độc thân kia xuýt xoa.
Lâm Thanh Diện đi sang bên này, sau khi Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy, như phát hiện ra cứu tinh, vội vàng chạy sang chỗ Lâm Thanh Diện.
“Lâm Thanh Diện, những người này thực sự quá kỳ lạ, người ta gội đầu họ cũng nhìn chằm chằm, khiến người ta cứ ngài ngại.” Lương Cung Nhạn Sương oán thán.
Lâm Thanh Diện lướt nhìn mười mấy người kia, họ có lẽ đều là đệ tử của sư phụ, trong đó, có người Lâm Thanh Diện quen, có người nhìn rất lạ, có lẽ là người bái sư nhập môn sau khi Lâm Thanh Diện rời đi.
Theo lý mà nói, người có trình độ như sư phụ, nhận đồ đệ đều sẽ tuyển chọn kỹ càng, lựa được một hai người là đã kha khá rồi, dù gì thì nhiều đồ đệ còn không bằng tập trung truyền thụ cho một đệ tử.
Tuy nhiên sư phụ Lâm Thanh Diện thích chu du thiên hạ, thu nhận đồ đệ khắp nơi, tuy đều xem xét tư chất như nhau, nhưng so với những cao thủ khác, đồ đệ của sư phụ Lâm Thanh Diện thực sự quá nhiều, hiện giờ ở trong núi cũng chỉ là một phần nhỏ.
Lâm Thanh Diện không hiểu vì sao sư phụ làm vậy, chắc sư phụ chỉ là thích dạy đồ đệ.
Hơn nữa, Lâm Thanh Diện đến nay cũng không biết tên của sư phụ, năm đó sau khi anh được thu nhận vào môn phái, sư phụ chỉ phụ trách dạy anh kỹ năng, những cái khác đều không quan tâm, cũng chưa từng nói về quá khứ của chính mình, những đồ đệ khác cũng y vậy.
Vì thế trong lòng Lâm Thanh Diện, sư phụ còn khá bí ẩn.
Mười mấy sư huynh, sư đệ kia tụ tập ngoái đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, đều tỏ vẻ khinh thường.
Bọn họ đã nắm được tin tức Lâm Thanh Diện trở về từ chỗ Lý Tam Thốn, hơn nữa sau khi biết tiên nữ này là do Lâm Thanh Diện dẫn về, trong lòng lập tức sinh ra địch ý với Lâm Thanh Diện.
Hiện giờ, nhìn thấy dáng vẻ Lương Cung Nhạn Sương trước mặt Lâm Thanh Diện tựa như chim non cần che chở, trong lòng đều không thoải mái.
Đứng đầu mười mấy người là một người với khuôn mặt góc cạnh, trong ánh mắt mang theo sự nam tính lạnh lùng, người này tên là Mục Tu, là một trong những đệ tử đời đầu mà sư phụ thu nhận.
Lúc đó giữa Lâm Thanh Diện nhỏ tuổi ngông cuồng, tài năng bộc lộ, và Mục Tu biểu hiện khá giỏi khi đó từng hơi đố kỵ, chỉ có điều lúc đó, năng lực của Lâm Thanh Diện mạnh, Mục Tu đánh không lại, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hiện giờ Mục Tu đã tu thành nội công, hơn nữa anh ta còn có năng lực mạnh nhất trong ba đệ tử nội công.
“Lâm Thanh Diện, cậu vậy mà còn mặt mũi quay về, lúc đầu không phải cậu tự phụ rằng trên đời này cậu không có đối thủ sao, hiện giờ còn quay về tìm sư phụ làm gì?” Mục Tu chế nhạo, nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện liếc anh ta, nói: “Mục sư huynh nặng lời rồi, tôi từng nói trên đời này bản thân không có đối thủ khi nào?”
Mục Tu hừ lạnh, nói: “Bớt ở đây giả vờ, dáng vẻ không xem ai ra gì của cậu năm đó, bây giờ tôi đều nhớ cả.”
“Vậy có thể là sư huynh hiểu lầm rồi.” Lâm Thanh Diện bình thản nói, sau đó xoay người đi về phía ngọn núi ở sau.
Nhiệm vụ chính yếu hiện giờ của anh là theo sư phụ tu luyện nội công, đương nhiên không có tâm trạng tính toán với mấy người này.
“Lâm Thanh Diện, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên thu liễm lại sự tự phụ của mình, ban đầu cậu đã không phải là đệ tử tâm đắc nhất dưới trướng sư phụ, mà năng lực của tôi cũng đã đạt tới nội công, dù cho cậu quay về, cũng không có tư cách so với tôi như trước, nếu cậu còn ngông cuồng như năm đó, tôi nhất định sẽ đích thân thay sư phụ giáo huấn cậu!” Mục Tu hét về phía Lâm Thanh Diện.
Nguời sau lưng anh ta đều phụ họa theo, trong đó, Lý Tam Thốn là đắc ý nhất, cảm thấy Lâm Thanh Diện cũng chỉ là có sức mạnh hơn chút, so với Mục Tu còn kém xa.
Lâm Thanh Diện không để tâm, đi thẳng về trước.
Lương Cung Nhạn Sương thấy vậy, cũng vội đi theo, cô ta không muốn cứ bị mấy người đàn ông này nhìn chằm chằm.
“Xem ra con cưng của trời năm đó đã thất thế rồi, nếu là trước kia, e rằng cậu ta sớm đã một chọi một với Mục sư huynh.”
“Còn không phải là vì cậu ta biết bản thân đã không còn là đối thủ của Mục sư huynh nữa, các người nhìn bóng lưng của cậu ta kìa, có giống kẻ thất bại hoảng hốt trốn chạy không.”
“Tên này nên biết rõ tình trạng của bản thân, ban đầu cậu ta tỏa sáng thế nào, rời đi bao nhiêu năm nay, e rằng cậu ta đã không bằng đa số chúng ta rồi.”
Lý Tam Thốn nghe xong lời này, trong lòng hơi nghi ngại, Lâm Thanh Diện không còn tỏa sáng, anh ta thừa nhận, dù gì thì hiện giờ anh ta mới là đệ tử sư phụ tâm đắc nhất, nhưng nếu nói Lâm Thanh Diện không bằng đa số người này, anh ta vẫn không tán thành lắm.
Chỉ việc nhấc tảng đá ngàn cân vô cùng lớn mới chiều, trừ ba cao thủ nội công ở đây, e rằng những người còn lại không ai có thể làm được, chỉ có điều anh ta cũng lười quảng cáo cho Lâm Thanh Diện.
…
Trên núi phía sau.
Lâm Thanh Diện ngồi xếp bằng trên mặt đất theo chỉ dẫn của sư phụ, quy luật hô hấp trong miệng bắt đầu chầm chậm thay đổi, xuất hiện khác biệt vô cùng lớn với hô hấp bình thường.
Lương Cung Nhạn Sương ở bên cạnh có hơi buồn chán, vì không có việc gì làm, cũng cùng học theo, sư phụ chỉ cười cười, không hề nói gì.
Cái gọi là phương pháp nội công, thực ra là một kiểu phương pháp hít thở khá đặc thù, thông qua việc thay đổi quy luật hô hấp để đạt được mục đích khai phá sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể.
Hơn hai nghìn năm trước, trong “Nội công hoàng đế” đã in thành sách đã có cách nói phương pháp khí đan điềm, dạy người ta làm cho cơ thể trở nên mạnh khỏe hơn thông qua việc thay đổi hô hấp.
Mà phương pháp hít thở của nội công, lại càng phức tạp, hơn nữa yêu cầu phối hợp đả thông kinh lạc huyệt vị toàn thân để luyện tập, đồng thời phải tiến hành thiền định, cẩn thận khai phá tiềm lực của bản thân, khiến sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể có thể được vận dụng tùy ý theo mong muốn.
Mà chỉ biết được phương pháp nội công thôi thì chưa đủ để tu thành nội công, đồng thời phải có thiên phú, thể trạng phi thường, và sự rèn luyện từ năm này qua năm khác.
Cao thủ nội công tất nhiên mạnh mẽ, muốn luyện thành, đồng nghĩa phải bỏ ra sự nỗ lực mà người thường không thể tưởng tượng, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, phương pháp hít thở dựa vào sự tích lũy.
Lâm Thanh Diện cũng chính thức bắt đầu dựa vào tích lũy từng chút từng chút, nỗ lực khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Rể Quý Trời Cho,
truyện Rể Quý Trời Cho,
đọc truyện Rể Quý Trời Cho,
Rể Quý Trời Cho full,
Rể Quý Trời Cho chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!