Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quyền Thần
Không thể phủ nhận, trên thế giới này tồn tại rất nhiều người đầy trí tuệ, nhưng cũng có thật nhiều tên ngu xuẩn.
Ở một quốc gia đã bị các thế lực gia tộc điều khiển mạch sống như thế này, nhưng mà lại có một chút người vẫn còn cho Vương quyền là tối uy nghiêm, tối thần thánh. Bọn họ ngây thơ cho rằng Vương quyền có thể điều khiển hết thảy, trong lòng cho là có thể phục vụ Vương thất là có thể tự hào, hơn nữa ỷ mình là tâm phúc của Vương tộc mà tỏ ra ngạo mạn.
Thành Tư cùng với Lê Mậu hiển nhiên là loại người như vậy.
Bọn họ tự nhận là được triều đình phái đến, là hoàng đế thân tín, cùng với trấn phủ quân ở nơi này là bất đồng, nhưng bọn họ hồn nhiên quên mất rằng chi quân đội này trên thực tế không thuộc về triều đình, mà là thuộc về một gia tộc.
…
Đối với khiêu khích của loại nhân vật này, chỉ cần không gây ra sai lầm, tướng sĩ trấn phủ quân sẽ chỉ oán giận trong lòng, bề ngoài cũng tuyệt đối không để ý tới.
Tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn hai người Thành Tư, trong mắt thật căm phẫn.
Hàn Mạc cười ha ha một tiếng, híp mắt nhìn về phía Thành Tư nói:
- Đa tạ Thành Thống lính nhắc nhở, vậy ngài sau này cũng phải cẩn thận một chút, có thể cũng bị Tổng đốc đại nhân chém đầu a!
Nụ cười trên khuôn mặt hắn, chợt nhìn tựa hồ như là đang nói đùa, nhưng ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng, Thành Tư ngươi cũng phải cẩn thận một chút, đao của Hàn gia sắc bén vô cùng, nếu như ngươi có một chút không cẩn thận thì đao của Hàn gia có thể chém đứt cổ của ngươi.
Thành Tư cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều.
Hắn mặc dù ngạo mạn nhưng cũng không phải ngu ngốc, trong doanh ngoại trừ Lê Mậu còn lại đều là thế lực của Hàn gia, đấu đến cùng thì bản thân mình cũng không chiếm được cái gì tốt.
Hàn Huyền Linh ngồi lại chỗ chính tọa, bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Hàn Nguyên, Hàn Mạc nghe lệnh!
Hai người vội vàng quỳ xuống lần nữa.
- Đáng lẽ theo quy chế trong quân thì chỉ có kiến lập quân công hoặc phục dịch lâu năm mới có thể từng bước từng bước nâng cao quan chức.
Hàn Huyền Linh hơi trầm ngâm , chậm rãi nói:
- Bất quá tổ tiên có chế độ là con cháu Hàn gia vào doanh liền được lĩnh chức! Bản đốc tự nhên không thể làm trái với quy tắc của tổ tiên! Nhưng nếu như đột nhiên để hai người các ngươi nhận lấy chức vị quan trọng, như vậy thì đối với các tướng sĩ cũng là không công bình!
- Dạ..!!!
Hai người tề thanh đáp.
- Như vậy đi, nửa tháng trước, có một vị Giáo úy thân mang bệnh nặng, đã về nhà dưỡng bệnh, trống ra một chức Giáo úy, hai người các ngươi có thể một người nhậm chức Giáo úy.
Hàn Huyền Linh nghiêm nghị nói:
- Về phần người khác, trước tiên làm một tên Hải quản đi.
Hàn Nguyên lập tức tiến lên một bước nói:
- Bẩm Tổng đốc đại nhân, Hàn Nguyên nguyện nhận chức Hải quản.
Ý tứ trong lời nói này của hắn tự nhiên là đem chức Giáo úy nhường cho Hàn Mạc.
- Nga!
Hàn Huyền Linh có chút ngoài ý muốn nói:
- Ngươi vì sao lại nói như vây?
Hàn Nguyên nhìn Hàn Mạc một cái, nói:
- Tiểu Ngũ thông minh hơn ta, bản lãnh cũng lớn hơn ta, với tài năng của hắn thì chức Giáo úy này Tiểu Ngũ so với ta càng thích hợp hơn.
Nhiều tướng lĩnh Hàn hệ âm thầm gật đầu, đối với hành động khiêm nhượng của Hàn Nguyên rất tán thưởng.
Hàn Mạc không đợi Hàn Huyền Linh nói thêm, lập tức nói:
- Tổng đốc đại nhân, Hàn Mạc tự biết bản thân làm một Hải quản đã có chút miễn cưỡng, còn chức Giáo úy thì không dám tiếp nhận! Tứ ca gặp chuyện thì bình tĩnh, làm việc chu đáo, đem chức Giáo úy này cho Tứ ca là hoàn toàn xứng đáng! Nguồn truyện:
- Tiểu Ngũ, Tứ ca là nói thật, đệ nên đi làm Giáo úy a!
- Tứ ca, chớ có nói đùa, huynh là huynh trưởng, hơn nữa suy nghĩ công việc chu toàn, giáo úy tất nhiên phải để huynh làm!
- Đệ lại từ chối nữa là huynh sẽ giận đệ đấy!
- Huynh giận đệ, đệ cũng không dám làm, làm Hải quản là tốt rồi!
Huynh đệ hai người đẩy tới đẩy lui khiến Hàn Huyền Linh vừa bực mình vừa buốn cười, trầm giọng quát lên:
- Im ngay, đại doanh trấn phủ quân là cái chợ hay sao? Chức quan này các ngươi còn có thể tự ý mặc cả sao?
Hai người lúc này mới biết là thất lễ, nhìn nhau cười một tiếng, cung kính không dám mở lời.
- Các ngươi khiêm nhường lẫn nhau, giữ gìn hòa khí huynh đệ, gia phong rất tốt! Nhưng các ngươi đừng quên rằng, đây là quân doanh, các ngươi lại càng là quân nhân Trấn phủ quân, khiêm nhường không phải là ưu điểm của quân nhân!
Hàn Huyền Linh trợn tròn đôi mắt hổ, mười phần trung khí:
- Quân nhân cần phải tranh cường háo thắng, trong lòng phải luôn tồn tại ý nghĩ thắng lợi, các ngươi có hiểu hay không?!
- Dạ...!!!
- Sa trường đẫm máu, nếu không có ý niệm hiếu thắng trong đầu, không có dũng khí trước nay chưa từng có thì có đánh cũng không thể thắng trận, không xứng làm một quân nhân chân chính!
- Dạ...!!!
- Hàn Nguyên, Hàn Mạc, hai người các ngươi lúc trước luyện tập võ nghệ như thế nào, bản đốc cũng không có thời gian hỏi tới, hôm nay gặp đúng dịp này, hai người các ngươi liền tỷ thí trước mặt bản đốc một phen xem!
Hàn Huyền Linh chậm rãi nói:
- Thứ nhất vừa lúc để bản đốc kiểm nghiệm thành quả học tập của các ngươi trước đây, thứ hai nếu ai thắng liền đảm nhiệm chức Giáo úy, vậy thì cũng không cần khiêm nhượng!
Huynh đệ Hàn thị liếc mắt nhìn nhau, chắp tay đồng ý.
Hàn Huyền Linh đi trước dẫn mọi người ra khỏi đại doanh, đi tới bãi đất trống trước cửa, chỉ khoảng đất trống nói:
- Chỗ này cũng đủ cho hai người các ngươi tỷ thí một phen chứ?
- Vâng, đã đủ rồi...!!!
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Cùng tỷ thí quyền cước một phen với Tứ ca, cũng không cần quá nhiều đất trống, huynh ấy chỉ cần hai ba quyền cước là có thể thu thập được ta!
Hàn Nguyên kề sát vào lỗ tai Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Tiểu Ngũ, trong lúc động thủ, chúng ta đánh mấy hiệp, sau đó ta làm bộ thua trong tay đệ, như vậy đệ có thể làm giáo úy, đệ có chịu không? Chức giáo úy kia, … ha hả đệ so với ta thì thích hợp hơn!
Hàn Mạc cũng không thèm nhìn tới Hàn Nguyên, thản nhiên nói:
- Tứ ca, lời của Nhị bá phụ huynh cũng nghe được, quân nhân không thể chùn bước, phải dũng cảm tiến tới. Huynh nếu như làm bộ thua ta, ở đây đều là mãnh tướng thân kinh bách chiến, há không thể nhìn ra ư? Đến lúc đó chỉ sợ Nhị bá phụ sẽ trách phạt nặng nề đệ và huynh, hơn nữa chúng ta cũng sẽ làm Nhị bá phụ thất vọng, cho nên huynh với đệ phải dùng toàn lực để đọ sức, không thể tỏ ra yếu kém!
Hàn Nguyên thở dài, nhẹ giọng nói:
- Nếu đánh thật sự, Tứ ca cũng không phải là đối thủ của đệ.
- Thế thì chưa chắc!
Hàn Mạc cười hì hì một tiếng, thấp giọng nói:
- Tứ ca, huynh nhất định phải dùng toàn lực nha, nếu không bị Nhị bá phụ nhìn ra sơ hở, không khéo còn bị quân côn a!
- Ta đã biết rồi!
Hàn Nguyên bất đắc dĩ gật đầu.
…
Trước những ánh mắt chăm chú của Hàn Huyền Linh, Hàn Nguyên cùng với Hàn Mạc đều buộc chặt tay áo với ống quần, đi tới bãi đất trống đứng đối diện nhau.
Trong quân doanh, diễn tập đối luyện là chuyện bắt buộc mỗi ngày, nhưng bây giờ người đối luyện là con cháu trực hệ Hàn gia, hơn nữa thắng thua quan hệ đến chức giáo úy, tự nhiên so với đối luyện bình thường thì phải hấp dẫn hơn người.
- Tổng đốc, có phải chỉ cần đến điểm là dừng hay không?
Hàn Mạc quay đầu nhìn về phía Hàn Huyền Linh, cười híp mắt hỏi.
Hàn Huyền Linh nghiêm nghị nói:
- Phân ra thắng bại mới thôi.
Hàn Mạc hướng về Hàn Nguyên chắp tay, cười nói:
- Tứ ca, hạ thủ lưu tình a!
- Đệ mới là nên hạ thủ lưu tình!
Hàn Nguyên nghiêng đầu nhìn Hàn Huyền Linh, gặp vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân, cho nên hít sâu một cái, tay vận kình. Hắn cũng luyện qua "Trường Sinh kinh", võ sư trong phủ cũng không ít, công phu cũng không kém, nếu như chỉ tỷ thí công phu quyền cước riêng biệt của thời đại này, Hàn Mạc thật chưa chắc là đối thủ của Hàn Nguyên.
Chẳng qua là, Hàn Mạc mang từ tiền thế đến chiêu thức mà không có bất kỳ công phu quyền cước nào ở thời đại này có thể bằng được.
Chúng Thống lĩnh, Đô úy phân tán về bốn phía chờ xem trận đấu, ở trong mắt bọn hắn cuộc tỷ thí này chưa chắc sẽ quá đặc sắc nhưng rất có ý tứ, mà ngay cả bọn hộ vệ canh phòng xung quanh cũng đem ánh mắt hướng về phía này.
Hàn Mạc cười ha hả một tiếng, mạnh mẽ bước hai bước về phía trước, kêu lên:
- Tứ ca, cẩn thận a!
Một quyền đánh thẳng tới bộ ngực Hàn Nguyên, mộ quyền này dùng vài phần lực lượng, sinh ra kình phong mãnh liệt.
Người xem ở bốn phía nhìn thấy một quyền này, cũng biết Hàn Mạc khí lực kinh người.
Tướng lĩnh Hàn hệ đều khẽ gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Thần lực của con cháu Hàn gia ở Yến quốc cũng ít người có được." Chỉ có hai người Thành Tư cùng với Lê Mậu thì mặt đầy khinh thường, thờ ơ lạnh nhạt.
Nhìn thấy quyền đầu của Hàn Mạc đánh tới mang theo kình phong, Hàn Nguyên cũng không dám chậm trễ, cánh tay nhô ra, thân thể khẽ nghiêng, chộp lấy cổ tay Hàn Mạc.
Hai người một lần giao thủ, mặc dù không kinh tâm động phách, nhưng cũng thấy kình phong mãnh liệt, Hàn Huyền Linh vuốt chòm râu, khẽ gật đầu, công phu của huynh đệ hai người mặc dù không tính là cao minh nhưng có thể nhìn ra căn cơ của bọn họ luyện vô cùng vững chắc, từng chiêu từng thức đều là trải qua khổ luyện mà có được.
Hàn Nguyên thấy Hàn Mạc cũng không có ý thối lui, hơn nữa hắn cũng lo lắng Hàn Huyền Linh trách phạt, bản thân của không dám chậm trễ, toàn lực ứng phó. Tuổi hai người chỉ vẻn vẹn xê xích có một tuổi, đem công phu mà võ sư ngày thường dạy ra thi triển, nhưng cũng là ngang sức ngang tài, không phân cao thấp.
Sau khi hai người đánh hơn ba bốn mươi hiệp, tính khí tuổi trẻ bị kích thích ra, tốc độ xuất thủ cũng nhanh hơn, cũng trở nên đặc sắc hơn, mọi người xung quanh cổ vũ sôi nổi lên.
- Khoa chân múa tay, cũng không có gì hơn người!
Thành Tư thấp giọng khẽ nói.
Hắn ban đầu cũng là võ tướng ở Yến kinh, là Tham lĩnh thị vệ trong cung, công phu cũng thật không kém, công phu của huynh đệ Hàn thị trong mắt hắn cũng chỉ có thể coi là tầm thường.
Quyền ảnh vù vù, cước kình trùng trùng, huynh đệ Hàn thì trong nháy mắt đã đấu được hơn hai mươi hiệp, ai cũng không có dấu hiệu bị thua.
Chợt thấy Hàn Mạc quát to một tiếng, tay phải thành quyền, thân thể bay lên, từ trên cao hướng Hàn Nguyên đập xuống.
Hàn Nguyên lấy làm kinh hãi, đã không thể tránh, nhấc chân trái bay lên đón nhận, lại thấy Hàn Mạc đột nhiên thu tay lại, thân thể khẽ nghiêng, một cước này của Hàn Nguyên đá trúng vào nách Hàn Mạc, Hàn Mạc kêu "Ôi" một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng ngã nhào trên đất.
Tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi, chuyện này đột nhiên xảy ra, không có dấu hiệu nào trước đó, cũng không nghĩ Hàn Mạc liền đột nhiên trúng chiêu.
- Tiểu Ngũ!
Hàn Nguyên lấy làm kinh hãi, chạy vội tới:
- Đệ làm sao vậy? Có bị thương không?
Hàn Mạc xoa chỗ bị đánh, trách cứ nói:
- Tứ ca, huynh hạ cước cũng không nhẹ một chút, thiếu chút nữa đạp chết ta rồi!
Hàn Mạc cười hắc hắc, làm mặt quỷ về phía Hàn Nguyên.
Hàn Nguyên sao không biết Hàn Mạc mới vừa rồi đột nhiên thu tay lại, đó là muốn nhường cho mình thắng, thấp giọng trách cứ:
- Tiểu tử thối, ngươi mới vừa rồi còn nói là không cho nhường nhau, thế mà ngươi… Ngươi gạt ta!
- Tứ ca bản lĩnh cao, ta cũng không hơn được!
Hàn Mạc cười hắc hắc, may mà một cước kia của Hàn Nguyên cũng không có dùng quá nhiều khí lực, mặc dù hơi đau một chút, nhưng cũng không đả thương tới chỗ nào, xoa xoa vết tích đứng lên, đi tới trước mặt Hàn Huyền Linh, cung kính nói:
- Tổng đốc đại nhân, ta thua, ta không phải là đối thủ của Tứ ca, chỉ có thể làm Hải quản!
Hàn Huyền Linh cau mày, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hàn Mạc, đừng tưởng rằng dùng một chút tiểu xảo mà cho là bản đốc không thể nhìn ra, ngươi vì sao lại nhường Hàn Nguyên?
- Tổng đốc đại nhân, ta cùng với Tứ ca bản lãnh không hơn kém nhau bao nhiêu, so ra mà nói, chỉ có chênh lệch với huynh ấy một chút thôi, nếu thật phải đánh tiếp, đoán chừng phải đánh đến trời tối mịt a.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Hơn nữa, Tứ ca quả thật so với Tiểu Ngũ thì làm giáo úy thích hợp hơn!
- Bản đốc vừa mới nói qua, quân nhân không thể sợ hãi, phải dũng cảm tiến tới, phải tranh cường háo thắng, ngươi có nghe thấy không?
- Ta nghe thấy được!
Hàn Mạc thu lại nụ cười, rất nghiêm nghị nói:
- Nhưng ý tứ của Tổng đốc đại nhân, là bảo chúng ta đối với địch nhân phải dũng cảm tiến tới, muốn cùng địch nhân tranh cường tranh thắng. Tranh cường háo thắng với người mình tựa hồ cũng không có ý tứ gì, huống chi là huynh đệ của mình!
Tất cả mọi người đều trở nên yên lặng, ánh mắt tập trung ở trên người Hàn Mạc.
Một hồi lâu, ánh mắt vẫn còn nhìn Hàn Mạc, Hàn Huyền Linh rốt cuộc lộ ra nụ cười, nặng nề vỗ vỗ bả vai Hàn Mạc, cất cao giọng nói:
- Hài tử giỏi, hài tử giỏi!
Xoay người cao giọng nói:
- Hàn Mạc nói không sai, người mình phải đoàn kết, phải khiêm nhường, phải giữ hòa khí! Bản đốc ra lệnh, từ hôm nay Hàn Nguyên là Giáo úy, Hàn Mạc là Hải quản!
- Tuân lệnh...!!!
Hàn Nguyên cùng với Hàn Mạc liếc mắt nhìn nhau, Hàn Nguyên bất đắc dĩ cười một tiếng, chúng tướng lĩnh Hàn hệ xung quản rối rít tiến lên chúc mừng.
Lúc này Thành Tư bỗng nhiên cười lạnh nói:
- Hàn Hải quản thật đúng là thức thời, tuổi còn trẻ mà lại hiểu rõ đạo làm quan, bội phục bội phục!
Hàn Mạc quay đầu, nhìn Thành Tư ở bên cạnh, cười híp mắt nói:
- Thành Thống lĩnh nói thế là sao?
Thành Tư vẫn không kiêng kỵ, nói:
- Hàn giáo úy là con của Tổng đốc đại nhân, Hàn Hải quản liền thối lui, đây mới là người thông minh!
Lời này tự nhiên là nói Hàn Mạc thối lui là bởi vì lo lắng Hàn Huyền Linh với Hàn Nguyên sinh ra đố kỵ đối với Hàn Mạc nên mới lựa chọn như vậy, nói trắng ra là hiềm nghi Hàn Mạc muốn vuốt mông ngựa. Chuyện này đương nhiên là Thành Tư "lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử".
Hàn Nguyên nghe thấy, cả giận nói:
- Thành Thống lĩnh, trong lòng Tiểu Ngũ kính trọng ta là ca ca, không có nghĩ tới cái loại đê hèn như ngươi nghĩ, người xấu xa nghĩ chuyện xấu xa, hắc hắc…!
Hắn là khinh thường Thành Tư cùng với Lê Mậu.
- Chớ có nói càn!
Hàn Huyền Linh lạnh lẽo nhìn Hàn Nguyên, thản nhiên nói.
Đối với lòng tiểu nhân của hai người Thành Tư, thân là Tổng đốc, Hàn Huyền Linh cho tới bây giờ đều không để trong lòng, một đầu mãnh hổ sẽ không bao giờ đếm xỉa đến những trò hề nhỏ nhoi không làm tổn thất đại cục của mấy con chó hoang.
Tướng lĩnh Hàn hệ nghiến răng nghiến lợi, bọn hắn đối với hai người nhiều lần ỷ thế là quan viên của triều đình cũng là căm phẫn và khinh bỉ từ trong xương phát ra.
- Thực ra Thành thống lĩnh nghĩ lầm rồi!
Hàn Mạc cười híp mắt, nói:
- Hàn Mạc thối lui, không phải là vì muốn vuốt mông ngựa, thật sự thì nhân phẩm của luôn rất tốt, việc vuốt mông ngựa thì không hợp với ta rồi!
- Là sao?
Thành Tư ngửa đầu, cười lạnh nói.
- Để ta cho ngươi biết nguyên nhân mà sở dĩ ta thối lui. Thứ nhất là ta biết nếu đánh tiếp nhất định sẽ bại dưới tay Tứ ca, còn không bằng sớm bại, chừa cho mình một chút khí lực.
Hàn Mạc cười như gió xuân, trong mắt mang theo quang mang quái dị:
- Nguyên nhân thứ hai là bởi vì chức giáo úy ta cũng không để vào trong mắt, khinh thường đi tranh!
Mọi người chợt nhiên biến sắc, Hàn Huyền Linh cũng nhíu mày.
- Nhưng, nếu như Thành thống lĩnh nguyện ý cùng ta đánh một trận, để cho ta có cơ hội tranh đoạt chức vị thống lĩnh của ngươi, ta nghĩ ta nhất định sẽ không thối lui !!!
Hàn Mạc vuốt cằm, mang theo ánh mắt khinh thường nhìn Thành Tư:
- Cũng chỉ sợ Thành thống lĩnh không có can đảm để thoái vị?!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quyền Thần, truyện Quyền Thần, đọc truyện Quyền Thần, Quyền Thần full, Quyền Thần chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!