Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quyền Thần
Hai người ở trong phòng nói chuyện, nhưng mưa gió bên ngoài không yếu bớt chút nào, vẫn gió giật mưa bùng, giọt mưa tạt vào mái hiên cửa sổ góc nhà soạt soạt không ngừng.
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc mới bình tĩnh hỏi:
- Lúc trước, ngươi nói người trong thiên hạ cho rằng ngươi hại chết Nhị bá ta, ta nên hiểu ý tứ những lời này thế nào?
Chu Tiểu Ngôn giật giật môi nhưng cũng không lập tức đáp lời, trầm ngâm một lát, hắn mới thản nhiên nói:
- Nếu hiện giờ ta xuất hiện trước mặt quân Tây Bắc, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự chém nát thịt tan….!
- Ta biết không quan hệ.
Hàn Mạc đáp qua loa, nhưng thể hiện ra hoàn toàn sự tín nhiệm dành cho Chu Ngôn:
- Hiện giờ ta chỉ muốn biết, làm thế nào bỏ đi được tiếng xấu này trên người ngươi!
Đôi mắt đen của Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Mạc, cuối cùng mới nói:
- Hàn Mạc, có thể biết ngươi, ta thật sự rất may mắn!
- Có thể có bằng hữu như vậy, ta cũng rất may mắn.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Trước kia chúng ta giúp nhau cũng không nhiều, nhưng ít nhất hôm nay có thể nói cho ta biết một vài chân tướng mà người khác không biết!
- Chuyện quan trọng nên ta không quên chút nào.
Vẻ mặt Chu Ngôn ác liệt:
- Còn đằng sau đó có âm mưu gì, ta không có tư cách nói, hết thảy chỉ có thể tự mình phán đoán!
Hàn Mạc ngồi thẳng dậy, vuốt cằm nói.
- Ừ!
Chu Tiểu Ngôn lặng im không nói gì một lúc, cuối cùng mới nói:
- Hàn Tổng đốc khống chế Kinh Đô thành, noi theo Hán Cao tổ nhập Hàm Dương, ước pháp ba chương, cấm tiệt binh lính cướp bóc, cũng là an ủi nhân tâm người Ngụy quốc thật lớn. Tức là đối với người Ngụy trên dưới không hề mạo phạm, chỉ phái binh thủ hộ, hết thảy là muốn chờ phán quyết cuối cùng của Hoàng đế Yến quốc!
Hàn Mạc vuốt cằm, không nói gì, chỉ chăm chú nghe.
- Sau khi khống chế Ngụy quốc, Khương Tư Nguyên cũng bẩm báo những chuyện xảy ra trong thành với Hàn Tổng đốc, cũng báo chi tiết công lao của ta… Mà Hàn Tổng đốc an ủi ta một phen, lại đồng ý, chắc chắn sẽ gửi thư lên triều đình Yến quốc, cho ta làm quan….!
Chu Ngôn thản nhiên cười:
- Ta là một người Ngụy quốc, giúp đỡ người Yến quốc hủy đi quốc gia của chính mình, trên đạo nghĩa là có thể nhất thống thiên hạ quy về một mối để cho sinh linh an cư lạc nghiệp, nhưng lý do thực sự, chỉ là Ngôn Xích Tín ta muốn báo huyết cừu bộ tộc mà thôi…. Ta báo được thù Ngôn gia, đúng là hổ thẹn với Ngụy quốc, cho nên…. Cả đời này, nếu nguyện ý, ta có lẽ sẽ ở lại bên người, đền đáp ân tương trợ, nhưng ta cũng sẽ không nhận nửa chức người Yến quốc ban cho…!
Hàn Mạc khẽ thở dài, bình tĩnh nói:
- Ta chỉ nói tình nghĩa, không nói ân đức!
- Hàn Tổng đốc khi đó cũng không có nhiều, nhưng ông biết được ở Ngụy quốc ta có mạng lưới quan hệ rất rộng, liền sai ta ra mặt, thay thế mình an ủi quan lại Ngụy quốc đầu hàng, để tránh người có bụng dạ khó lường trong thiên hạ khơi nên sóng gió, lại xảy ra chuyện. Ngụy mới sơ định, cái cần đương nhiên là ổn định, điều này bất kể là đối với Yến quốc hay Ngụy quốc đều có lợi, cho nên ta cũng tiếp nhân điều này, cùng với Khương Tư Nguyên phụ trách an ủi quần thần đầu hàng...!
Dừng một chút, dường như nghĩ đến cái gì, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
- Hai mươi ba ngày trước, Uông Kính Vệ một mình thiết yến mời Hàn Tổng đốc dự tiệc, bởi vì có quen biết với ta, cho nên mời ta đi cùng... Uông Kính Vệ này sau khi quân Yến vào thành, vô cùng phối hợp, cũng không có tác dụng gì với việc ổn định Ngụy quốc, cho nên Hàn Tổng đốc cũng nể mặt y, dẫn theo ta cùng với vài tên hầu cận dự tiệc...!
Hàn Mạc nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Chu Ngôn chậm rãi nói tiếp:
- Tới đêm, ở Uông Kính Vệ quý phủ, khách chủ đều vui. Uông Kính Vệ vì tiên đồ của mình đương nhiên càng thêm xu nịnh Hàn Tổng đốc, mà Hàn Tổng đốc lại muốn mượn thế lực của y tạm thời duy trì ổn định của Ngụy quốc, đương nhiên cũng là dọa giặc Uy... Cho nên khi đêm xuống Hàn Tổng đốc đã uống rất nhiều rượu, ta cũng uống mấy chén...!
Đến đây, đột nhiên Chu Tiểu Ngôn không nói nữa, một lát sau mới hạ giọng:
- Hàn Tổng đốc đem đó khi rời khỏi phủ đã có vài phần men say...!
Trong lòng Hàn Mạc thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cái chết của Nhị bá lại có quan hệ tới Uông Kính Vệ?" Nhưng lại mơ hồ cảm thấy chuyện tình tuyệt sẽ không đơn giản như thế.
Chu Tiểu Ngôn tiếp tục nói:
- Sau khi màn đêm buông xuống, ta quay lại chỗ ở, đã có một gã quan viên Ngụy quốc đang chờ ta, khi đó ta cũng rất kỳ quái, canh ba nửa đêm, vì sao gã lại tới tìm ta? Hỏi mới biết gã là một viên quan Ngụy quốc, tên là Thân Nghi Thành, canh ba tới tìm ta là vì có việc muốn tố cáo với ta...!
- Tố cáo?
- Đúng!
Chu Ngôn bình tĩnh đáp:
- Sau khi Hàn Tổng đốc vào thành, liền ước pháp tam chương, cao thấp Yến quân đều giữ nghiêm kỷ luật, cho nên Ngụy đô khủng hoảng từ khi mới phá thành đã được Hàn Tổng đốc quản chế, chỉ mấy ngày đã nhanh chóng ổn định. Khi mới vừa vào thành, mọi người trong thành đều đóng chặt cửa, không dám ra ngoài, đợi tới khi Hàn Tổng đốc hạ lệnh, người Ngụy trong Kinh Đô thành qua mấy ngày thấy lớn nhỏ Yến Quốc không động gì, mới an tâm, cũng mới bắt đầu ra ngoài...
- Vị quan viên kia tố cáo cái gì?
- Phu nhân hắn bị Yến binh cường bạo!
Chu Ngôn thản nhiên nói:
- Theo như y nói, bởi vì nhìn thấy trong thành đã yên bình trở lại, cho nên phu nhân y đi thăm hỏi họ hàng, ban đêm mới quay về phủ đệ nhà minh, nhưng nửa đường lại gặp một gã Yến binh, trong đó có một người thoạt nhìn như một vị Giáo úy, ba người này đều say mèm, ở trên đường chỉ có chiếc xe ngựa của vị thân phu nhân kia, ban đầu có xảy ra tranh chấp với tùy tùng của vị thân phu nhân kia, sau đó bà ta ra khỏi xe ngựa khuyên can, ba gã Yến binh kia thấy thân phu nhân có tư sắc, trong men say nổi lên thú tính... Giết tùy tùng, cường bạo thân phu nhân, sau khi bà ta hồi phục liền treo cổ tự sát, vị Thân Nghi Thành này tức tối là do đó, mới tìm ta làm chủ....! Đến đây, Chu Ngôn thản nhiên nói:
- Trong lòng người Ngụy, Ngôn Xích Tín ta chung quy cũng là người Ngụy, ta lại có thể nói chuyện trực tiếp với Hàn Tổng đốc, như vậy bọn họ tự nhiên sẽ cảm thấy ta có thể thay họ lấy lại công đạo!
Bên ngoài lại vang lên một tiếng sét, hai người vẫn không lay động, Chu Tiểu Ngôn tiếp tục nói:
- Chuyện này rất quan trọng, tuy chỉ là một trường hợp đặc biệt, nhưng một khi truyền ra ngoài tất sẽ tạo thành khủng hoảng khắp Ngụy quốc... Thật vất vả mới ổn định được cục diện, rất có khả năng sẽ bởi một án kiện đặc biệt này mà hỗn loạn...
Thần sắc Hàn Mạc có chút nghiêm trọng, hơi hơi vuốt cằm.
- Cũng may vị Thân Nghi Thành kia cũng không phải kẻ hồ đồ, biết chuyện này một khi công khai ra trong thành nhất định sẽ sinh ra rối loạn, mà đầu lĩnh Yến quân khẳng định sẽ không bỏ qua cho một nhà Thân gia bọn họ, cho nên giấu tiệt việc này đi, chỉ nhằm canh ba đến tìm ta đòi công bằng.
Nắm tay của Tiểu Chu vô tình đã siết lại:
- Tuy ta biết Hàn Tổng đốc đã say trong đại yến Uông phủ, nhưng chuyện này không bình thường, nên bất chấp nửa đêm ta vẫn chạy tới chỗ của Hàn Tổng đốc, bẩm báo việc này....
Tâm Hàn Mạc bắt đầu khẩn trương.
- Tới chỗ Hàn Tổng đốc, sau khi thông bẩm, Hàn Tổng đốc cho người truyền ta vào... Ta vào trong phòng của Hàn Tổng đốc, ông lại lập tức đóng cửa lại, trong ngọn đèn dầu ta nhìn ông chỉ cảm thấy...!
Lời nói khựng lịa, thanh âm có chút không bình thường:
- Chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lại. Khi đó mặt Hàn Tổng đốc hơi tím, ánh mắt ông... đúng là có nổi lên mấy vết máu, mà thân thể ông lại lảo đảo, như thể đứng không vững...
Tâm Hàn Mạc co lại, hắn biết, Hàn Huyền Linh thể hiện ra như vậy mười phần đã trúng độc, chẳng lẽ Uông Kính Vệ thiết yến trong thức ăn và rượu có độc?
Nhưng hắn lại cảm giác chuyện không phải như vậy.
Hàn Huyền Linh là nhân vật như thế nào, với sự cảnh giác của ông, tuyệt không thể không đề phòng Uông Kính Vệ, nếu trong rượu và thức ăn thực sự có độc, ông cũng không thể ăn.
Lại như Uông Kính Vệ, trong hoàn cảnh đó cũng có thể sẽ không chọn lựa thu đoạn như vậy. Y chỉ là một kẻ tham tiền sợ chết, chỉ cầu vinh hoa phú quý, mà Hàn Huyền Linh cũng là con đường tốt nhất để Uông Kính Vệ đi tới phú quý. Uông Kính Vệ đương nhiên sẽ không có lý do gì mà chặt đứt con đường phú quý của mình cả. Và kể cả y có muốn đi nữa, giữa đêm Hàn Huyền Linh dự tiệc ở phủ đệ của y nếu đột nhiên trung độc, thì đầu tiên là mọi người nghi ngờ Uông Kính Vệ, lửa giận của tướng sĩ Yến quân một khi dội lên đầu y, sao y có thể có kết cục tốt?
Do vậy Hàn Mạc tin, trừ phi Uông Kính Vệ này thần kinh đi chơi mất, nếu không tuyệt đối sẽ không dùng cách ngu xuẩn như thế, mà căn cứ theo lời Chu Ngôn, vị Uông Kính Vệ kia tuy ham tiền sợ chết, nhưng cũng không phải một kẻ ngu xuẩn. Cho nên việc Hàn Huyền Linh trúng độc nhìn như không thoát được can hệ tới Uông Kính Vệ, nhưng cảm giác nhạy bén của Hàn Mạc lúc này lại cảm thấy ngược lại việc Hàn Huyền Linh bị hại không liên quan tới Uông Kính Vệ. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Chu Ngôn cảm giác được cảm xúc của Hàn Mạc thay đổi, im lặng một chút mới tiếp tục nói:
- Hẳn ngươi đã đoán được, Hàn Tổng đốc khi đó đã… trúng kịch độc!
Hạc Mạc nắm chặt tay, thần sắc lạnh như băng, hỏi:
- Sau đó Nhị bá có nói cái gì không?
Giọng nói của Chu Ngôn bắt đầu trở nên không phục:
- Hàn Tổng đốc không nói gì với ta, mà lôi ta tới sau cửa sổ… Khi đó ông đã lảo đảo đứng thẳng không xong, ta có thể cảm giác được tay của ông run rẩy kịch liệt!
Lòng Hàn Mạc xót xa vô cùng, hắn có thể tưởng tượng được, khi đó nhất định Hàn Huyền Linh đã chịu đựng thổng khổ thật lớn, vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng.
- Hàn Tổng đốc giao cho ta một thứ, lệnh cho ta phải bất kể tất cả, phải giao nó cho ngươi!
Sắc mặt Chu Ngôn vô cùng nghiêm túc:
- Thực ra khi đó đến tột cùng ta cũng không biết đã sinh ra chuyện gì, nhưng ta biết đây là phó thác cuối cùng của Hàn Tổng đốc sắp chết, nên bảo đảm với ông, chỉ cần ta sống, nhất định sẽ giao thứ đó cho ngươi…!
Tới đây, hắn lấy ra một cái gói từ trong lòng, đứng dậy, nói thật chậm:
- Xông ra khỏi cửa sổ, không đi bao xa, ta đã bị một đám thích khách chặn lại. Hàn Tổng đốc tuy rằng thân trúng kịch độc, lại rút đao chống đỡ bọn thích khách cho ta, thúc giục ta nhanh chóng rời đi… Cuối cùng ta chỉ có thể bí mật rời khỏi Kinh Đô thành, cũng không phải do ta có nhiều bản lĩnh, mà là có người ra tay tương trợ, nếu không dặn dò của Hàn Tổng đốc nhất định ta cũng không thể hoàn thành!
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Mạc, tay trái mở ra đưa tới trước mặt Hàn Mạc, gằn từng chữ:
- Đây là thứ Hàn Tổng đốc trước khi chết sai ta giao cho ngươi. Nhận lấy đi!
Tuy trong bóng tối, nhưng Hàn Mạc loại mơ hồ có thể thấy rõ thứ ở trong tay Chu Ngôn, hắn chậm rãi giơ tay nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, trên mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Đương nhiên hắn nhận ra, đây đúng là binh phù Đại tướng quân Tây Bắc trước kia mình đã giao cho Hàn Huyền Linh.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quyền Thần, truyện Quyền Thần, đọc truyện Quyền Thần, Quyền Thần full, Quyền Thần chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!