[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 104: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (40)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Cô chỉ thích dạ minh châu thôi có được không.

Người kia không những không phát sáng.

Mà còn nói chuyện khó hiểu.

Sao cô có thể thích hắn ta được?

Phượng Cửu Tô nghe cô trả lời, khó chịu trong lòng vơi đi không ít.

Hắn cúi đầu, tầm mắt đặt lên đôi môi sưng đỏ của Nam Nhiễm.

Nói nhỏ: "Người khác cho ngươi cái gì ngươi cũng nhận, bình thường bổn vương đã bạc đãi ngươi?"

Nam Nhiễm nhìn hắn.

"Hôm qua ngươi đã ăn hết thịt khô rồi."

Có phải hắn đã quên chuyện xảy ra đêm qua không?

Phượng Cửu Tô sửng sốt.

"Thịt khô? Mã phu kia đưa?"

Nhìn Nam Nhiễm gật đầu.

Đôi môi Phượng Cửu Tô lúc đóng lúc mở, chậm rãi nói từng chữ.

"Bổn vương không thích thức ăn phơi khô."

Nam Nhiễm: "Vậy ngươi thích cái gì?"

Nửa ngày sau mới nghe hắn nói một câu.

"Lò sưởi cầm tay."

Nói xong, lại hôn lên cặp môi đỏ kia.

Thời tiết hôm nay có hơi nóng nực.

Giữa trưa.

Phượng Cửu Tô ngồi trong thư phòng, nhìn tay nải màu xanh trước mặt mình.

Vừa mở ra, đập vào mắt hắn là một ít thịt khô đã qua xử lý.

Phượng Cửu Tô rũ mắt, xé một miếng nhỏ đưa lên miệng.

Nàng vì nghĩ hắn thích cái này nên mới đưa nó đến đây?

Một tay chống trán, ý cười trên mặt càng lúc càng tươi thêm vài phần.

Thời điểm hắn đang suy nghĩ, Nam Nhiễm đột nhiên đẩy cửa thư phòng ra bước vào.

Tầm mắt của cô đảo nhanh qua bao thịt khô kia.

Bước chân chưa từng ngừng, một đường đi thẳng đến thư án trước mặt.

Duỗi tay túm lấy một góc của tay nải, dùng sức kéo vào ngực mình.

"Nếu ngươi không thích ăn thì nô tỳ..."

Lời còn chưa nói xong.

Phượng Cửu Tô đã vươn tay giữ chặt tay nải kia.

Đôi mắt hẹp dài nhìn Nam Nhiễm.

"Đã cho bổn vương, còn định lấy về? Ngươi nói xem có được không?"

Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn Phượng Cửu Tô.

Không phải hắn không thích ăn sao?

Cô trầm mặc ba giây.

Sau đó, tay hơi dùng sức, mặc kệ lời hắn nói, cứ muốn đoạt lấy đồ vật mang về.

Ngay lúc này, bên ngoài cửa thư phòng truyền đến giọng nói của một nữ tử.

"A Trạch công công, Vương gia có ở bên trong không?"

Hai tay A Trạch cầm phất trần, mở miệng nói.

"Khuynh Thành cô nương, trong lúc Vương gia làm việc, bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào."

Ninh Khuynh Thành cúi đầu.

"Thì ra là vậy."

Thấp giọng nói một câu.

Nửa ngày sau, nàng ta lấy một thứ gì đó từ trong tay áo ra, đưa cho A Trạch.

"Làm phiền công công chuyển cái này cho Vương gia."

Là một hộp gỗ được khảm trân châu.

A Trạch do dự.

"Đây là..."

Hai tay Ninh Khuynh Thành nắm chặt thành nấm đấm, mở miệng.

"Ngày mai là Tết Khất Xảo(*). Có một phần tâm ý muốn đưa cho Vương gia."

Nói xong, Ninh Khuynh Thành liền thi lễ với A Trạch.

"Làm phiền công công."

A Trạch tiếp nhận hộp gỗ kia, mỉm cười nói.

"Tâm ý của cô nương, lão nô sẽ chuyển đến Vương gia. Nhưng lão nô cũng không thể bảo đảm kết quả là gì."

Ninh Khuynh Thành nghe A Trạch nói vậy, nhẹ nhàng thở phào.

"Làm phiền công công."

A Trạch cầm cái hộp kia đi đến trước cửa thư phòng.

Khi nghe bên trong truyền ra thanh âm, hắn ta mới dám đẩy cửa phòng ra.

A Trạch cung kính nói.

"Vương gia, Bao cô nương."

Tiếng nói vừa dứt.

Vốn dĩ Ninh Khuynh Thành đang định trở về liền nắm chặt khăn tay.

Quay đầu nhìn về phía thư phòng đang đóng chặt cửa.

Bao Nhiễm Nhiễm cũng ở bên trong.

Ánh mắt của Ninh Khuynh Thành trở nên sắc bén không ít.

Chỉ là một tiện tỳ.

Cũng dám ở trước mặt nàng ta diễu võ dương oai(*)?

Ninh Khuynh Thành vừa nghĩ vừa đi ra ngoài.

Nàng ta tự biết khả năng bản thân có thể ngồi lên vị trí Vương phi đã thu hẹp lại còn rất nhỏ.

Nhưng, vị trí kia, ai cũng có thể ngồi.

Chỉ Bao Nhiễm Nhiễm nàng là không thể.

Nghĩ như thế.

Ninh Khuynh Thành liền bình tâm.

Nhanh chóng rời khỏi Vương phủ.

Bên trong thư phòng.

Nam Nhiễm đang một lòng nhớ thương thịt khô của mình.

...

(*) Tết Khất Xảo: là một ngày tết của phụ nữ thời xưa, diễn ra vào ngày mùng 7 tháng 7. Sách xưa có viết "Vào đêm ngày mùng 7, những người phụ nữ có đôi bàn tay khéo léo sẽ ngồi trước bàn thờ hương án, bày dưa và trái cây, dùng sợi chỉ ngũ sắc để xâu qua 7 cây kim". Đây chính là "lễ khất xảo" (cầu xin một cách khéo léo)! Ý nghĩa của lễ "Khất xảo" chính là hy vọng người làm lễ sẽ đem sự khéo léo truyền lại cho tất cả những người phụ nữ trong gia đình! 

Lễ Khất Xảo rất được phái nữ quan tâm. Trước đó một tháng, các cô gái chưa có gia đình thi nhau đem ươm các loại hạt ngũ cốc. Ngày mùng 7, các cô gái ăn mặc đẹp, trang điểm cẩn thận, trâm cài lược giắt... Trên bàn dọn những món ngon... thành tiên khấn nguyện phù hộ cho mình có được một "đức lang quân" như ý!

(*) diễu võ dương oai: Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe dọa đối phương

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ, truyện [Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ, đọc truyện [Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ, [Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ full, [Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top