Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quân Vi Hạ
“Cô gia, Từ gia chúng ta cũng không phải là phú khả địch quốc, chẳng qua chỉ là đau sủng ấu muội, cho nàng thêm một chút đồ cưới, nhưng thêm nữa thì cũng được bao nhiêu bạc mà đáng giá đến mức các người lấy tiền của hài tử như thế?” Thanh âm lạnh lùng của đại cữu mẫu truyền sang từ bên kia bình phong.
“Ai, Trạc Ngọc thật đáng thương, tuổi nhỏ đã mất mẫu thân, hiện giờ cả hồi môn của mẫu thân cũng bị cướp đi.” Nhị thẩm lấy khăn tay điểm điểm khóe mắt, “Nếu không phải cữu mẫu đến kinh thành thăm hỏi, chẳng phải di vật của mẫu thân cứ như vậy bị người đoạt đi hay sao?”
“Đúng thế!” Tam thẩm đi theo phụ họa.
“Ngươi bớt nói vài câu đi!” Nhị thúc gấp đến độ dậm chân, sao có thể nói lung tung vào lúc mấu chốt này!
“Không có khả năng!” Ngụy thị thét chói tai chạy đến, cầm sổ sách lật xem, “Rõ ràng Trình Tu Nho đã nói đây là sổ sách của Chu Tước đường!”
“Đi gọi Trình Tu Nho đến đây!” Lâu Kiến Du khép sổ sách trong tay, liếc mắt nhìn kế thất một cái, thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, lời quở trách lên đến bên miệng lại nuốt xuống, “Ngươi vào bên trong ngồi, chạy ra đây làm cái gì?”
Ngụy thị liếc nhìn trượng phu, thấy hắn không có trách móc nặng nề gì, liền biết hắn đang bận tâm hài tử trong bụng mình nên không phát tác. Nàng bèn trấn tĩnh lại, xoay người đi vào trong bình phong, hung hăng trừng mắt với nhị thẩm, lại không dám nhìn sang bên Bình Giang hầu phu nhân, căm giận mà ngồi xuống ghế để nha hoàn đấm bóp, dâng trà.
Bình Giang Hậu phu nhân liếc liếc Ngụy thị đang tức đến nghẹn thở, hạ mắt, không nhanh không chậm dùng trà.
Trình Tu Nho mang theo bàn tính tới, sau khi hành lễ với mọi người, hắn liền đứng ở phía sau Lâu Cảnh.
“Đây là người quản lý thu chi của Chu Tước đường, Trình tiên sinh.” Lâu Cảnh ngồi ở bên người nhị cữu, giới thiệu Trình Tu Nho, “Phụ thân ta muốn hỏi cái gì thì cứ nhất nhất trả lời.”
Buổi lâm triều lấy Thuần Đức đế phất tay áo rời khỏi mà kết thúc trong bầu không khí nặng nề.
Tiêu Thừa Quân từ từ đứng lên, sửa sang lại y bào, xoay người rời đi. Văn võ bá quan cũng đi theo sau Thái tử, lũ lượt bước ra ngoài.
“Này…” Tên đạo sĩ vẫn mờ mịt đứng tại chỗ không biết làm thế nào, khâm thiên giám giám chính liền bận rộn lôi hắn đi.
Tả tướng Triệu Đoan nhìn bóng lưng thẳng tắp, thanh quý của Thái tử điện hạ mà thở dài, xoay người đi đến nha môn của thượng thư tỉnh, phỏng chừng lát nữa Hoàng Thượng sẽ cho người đến tìm hắn.
“Ngươi thật đúng là thủ đoạn gì cũng dám dùng a!” Thẩm Liên giống như vô ý hữu ý mà đi song song với hữu tướng Trần Thế Xương, mặt không đổi sắc nhìn thẳng về phía trước, lời nói trong miệng cũng là âm dương quái khí, “Khả năng quyết đoán của Trần đại nhân thật khiến người ta phải bội phục!”
“Công công cứ nói đùa, năng lực của Trần mỗ có hơn ai đâu, làm sao có thể so sánh với tài năng và bản lĩnh tuyệt đỉnh của công công được.” Trần Thế Xương khiêm tốn nói.
Ánh mắt tối đen và lạnh lẽo của Thẩm Liên nhìn chằm chằm Trần Thế Xương, “Thái Sơn mà ngươi cũng dám động, nếu lần này Hoàng Thượng không phế Thái tử, có phải sắp tới Trần đại nhân lại đi xốc thái miếu hay không?” Nói xong, không hề để ý đến hắn, Thẩm Liên xoay người hướng trong cung đi đến.
Trần Thế Xương đột nhiên dừng lại, mày chậm rãi nhăn chặt, thật không lường được việc lần này đã bị Thẩm Liên ghi hận, đây cũng không phải là tin tức tốt lành gì.
“Đây là danh sách đồ cưới của phu nhân, còn thiếu một cái trâm phỉ thúy bạch ngọc, một bộ chén lưu li.” Bàn tay của Trình Tu Nho đánh trên bàn tính lách cách, rất nhanh liền kiểm tra xong, số đồ vật này mới được dọn đến thượng viện hôm qua, cho nên đồ vật trong danh sách của hắn cũng không quá nhiều.
Nhị thẩm bĩu môi, nói khẽ với tam thẩm: “Trước đây ta từng thấy đại tẩu mang bạch ngọc trâm kia, quả nhiên là đoan trang thanh lịch, cũng chỉ có mỹ nhân như đại tẩu mới có thể cài đẹp như thế. Ta đã cài thử rồi, ai u, trông cứ như bà già bôi son ấy —— thật xấu xí vô cùng!” Nói đến mấy chữ sau cùng, nhị thẩm còn cố ý cao giọng lên.
Ngụy thị giống như vừa phải nhận vũ nhục cực lớn, khuôn mặt thoắt cái trắng bệch, quay sang nói với nha hoàn bên người: “Đem hai thứ kia đến đây.”
“Thôi!” Lâu Cảnh cười cười, “Nếu phu nhân thích thì đưa cho phu nhân là được, nếu không ngày mai sẽ có người nói ta khắt khe kế mẫu.” Mấy thứ đồ vật Ngụy thị đã dùng qua, hắn cũng không tính toán muốn lấy lại làm gì.
Lâu Kiến Du tức run người, nhìn tư thế của Trình Tu Nho, rõ ràng là đã cùng tên súc sinh này thương lượng tốt, cố ý để đồ hồi môn của mẫu thân vào trong tài sản riêng ở Chu Tước đường rồi đưa cho Ngụy thị, hại hắn mất mặt trước bao nhiêu người hôm nay.
“Tên nghịch tử!” Lâu Kiến Du vươn tay quơ cái chén nhỏ gần đó, ném thẳng vào mặt Lâu Cảnh.
“Loảng xoảng đương!” Một đạo tàn ảnh màu bạc hiện lên, ngân thương trong tay Từ Triệt chuẩn xác mà đập văng cái chén ra ngoài. Cái chén oanh oanh liệt liệt vỡ thành mảnh vụn trên mặt đất, còn ngân thương thì hung hăng chĩa sang, mang theo kình lực, thẳng tắp mà cắm phập vào nền đá xanh. “Định làm trò gì trước mặt Từ Triệt ta? Trước nuốt đồ hồi môn của muội muội, sau lại ức hiếp ngoại sanh, các ngươi thật coi Từ gia chúng ta không có người sao?”
Thanh âm trung khí mười phần vang vọng khắp phòng, tam thúc co rúm lại một chút, hướng sang bên người nhị ca nhà mình né tránh. Phía sau bình phong, nhị thẩm cũng không dám nói tiếp nữa.
(Tác giả cứ lặp lại cái tư thế này của bạn tam thúc thiệt khiến làm bạn nghĩ ngợi mà, lớn bằng chừng ấy, lấy vợ có con mà lần nào xuất hiện cũng đi cùng nhị ca, nói chuyện cũng không có chính kiến gì, nhị ca nói gì là phụ họa theo thế đó, hở chút lại nấp ra phía sau nhị ca nhà mình là seo? ò(─‿‿─)ó)
“Cữu huynh, lời này không đúng rồi! Lâu Cảnh là nhi tử của ta, giáp mặt dạy dỗ hắn không phải do ngoại gia can thiệp vào!” Lâu Kiến Du cũng giận, ngạnh cổ lớn tiếng nói.
Lâu Cảnh cười cười giữ chặt cánh tay của Từ Triệt, “Phụ thân không nên tức giận, nhị cữu cũng là muốn tốt cho ngài thôi. Thái tử điện hạ vẫn chờ ta về dùng cơm trưa đấy, nếu để điện hạ nhìn thấy ta đầu rơi máu chảy trở về, sẽ không tốt!”
Lời vừa nói ra, những người ở đây đều bị một kích đánh tỉnh, lúc này mới nhớ tới, hiện giờ Lâu Cảnh chính là Thái tử phi quý giá, một chút cũng không thể bị tổn thương.
“Nói đến nói đi, đều là vì gia tài mà nháo ra.” Nãy giờ vẫn yên lặng, Tam lão thái gia đột nhiên mở miệng, “Nữ nhân kiến thức đoản, sao các ngươi lại chấp nhặt với nữ tử làm gì? Nếu Trạc Ngọc đã được gả ra ngoài, vậy thì thừa dịp nhị cữu lão gia, đại cữu thái thái ở trong này, đem tài sản riêng của Trạc Ngọc tính cho rõ ràng hết đi.”
“Tam lão thái gia nói đúng lắm, ít ngày nữa ta cùng nhị thúc phải trở về Lĩnh Nam rồi. Mà tình hình này làm chúng ta cảm thấy thật lo lắng cho Trạc Ngọc, không bằng liền theo ý tứ của Tam lão thái gia đi, bây giờ đem sổ sách ra tính cho thật rõ ràng.” Lúc này đại cữu mẫu mới buông chén trà, không nhanh không chậm nói.
“Được, nếu đã muốn tính, vậy thì hôm nay sẽ tính thật minh bạch.” Lâu Kiến Du nghe vậy, cũng không tiếp tục tức giận, ngồi trở lại vị trí, cho người đi gọi tiên sinh phòng thu chi của mình đến.
Thuần Đức đế ngồi trong ngự thư phòng, càng nghĩ càng không ra tư vị gì, “Hoài Trung, đi gọi hữu… Không, đi kêu tả tướng đến đây.”
“Vâng.” Hoài Trung tươi cười bước ra ngoài phân phó người đi thượng thư tỉnh, gọi tả tướng Triệu Đoan đến đây.
Tất cả tấu chương trên bàn đều buộc tội Thái tử, lấy quyền mưu tư, kết đảng loạn chính, sửa chữa hoàng từ, thậm chí là âm mưu phản nghịch,… phàm là tội danh người ta có thể nghĩ ra, đều có thể tìm thấy ở trong đống này. Thuần Đức đế gắt gao cau mày, “Cái tên đạo sĩ kia đâu?”
“Vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi ạ.” Hoài Trung nhẹ nhàng đáp.
Thuần Đức đế khoát tay áo cho người gọi Đào Mâu tiến vào, “Trời giáng dị tượng như vậy, ngươi đã tính ra điềm báo gì chưa?”
Đào Mâu lắc lắc phất trần, nhắm nửa con mắt nói: “Kỳ thật chuyện này không cần thiết phải tính, chỉ là khâm thiên giám giám chính không dám nói ra mà thôi. Thảo dân lại càng không dám nói.”
“Ngươi cứ nói, trẫm thứ ngươi vô tội.” Thuần Đức đế nhìn hắn chằm chằm.
“Thái Sơn động vào xuân là vì trời ban thưởng, còn mùa thu mà động thì có nghĩa là trời phạt.” Đào Mâu vuốt vuốt chòm râu dài, “Hiện giờ đang là mùa thu, chính là vì trời phạt.”
“Phạt cái gì?” Thuần Đức đế nắm tấu chương về Thái Sơn trong tay, do huynh đệ đều mất sớm nên hắn mới có thể kế thừa ngai vàng, cho nên hắn vẫn luôn tin rằng mình là quân vương được trời đất phù hộ. Hắn tuyệt đối không tin chuyện trời phạt hôm nay là dành cho chính mình.
“Thái Sơn ám chỉ Đông Cung, phạt, tự nhiên là phạt Thái tử vô đạo.” Đào Mâu cúi đầu, trộm liếc vẻ mặt của Thuần Đức đế, sau khi nói ra lời này, lòng bàn tay của hắn tràn đầy mồ hôi lạnh. Đột nhiên hắn cảm thấy thật may mắn vì không đứng trước đại điện mà nói ra những lời này, nếu không văn võ bá quan đều nghe được, nếu nói không đúng đến lời trong lòng Hoàng Đế, chỉ sợ sẽ lập tức rơi vào lăng trì xử tử.
Sau một khoảng thời gian im lặng đến rợn người, cuối cùng Thuần Đức đế xua tay cho hắn đi xuống, “Về sau ngươi chính là khâm thiên giám giám chính.”
Đào Mâu sửng sốt một chút, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, “Tạ… Tạ chủ long ân!”
“Lâu Cảnh là nhi tử xuất giá, đã chi bốn vạn lượng đặt mua đồ cưới cho hắn, còn thừa thì nên quy về quỹ chung.” Lâu Kiến Du chỉ vào tập sổ sách trong tay tiên sinh phòng thu chi, nói: “Hiện giờ, sản nghiệp ở Tấn Châu của tổ tiên vẫn còn nằm trong tay tên nghịch tử này.”
Lâu Cảnh cong môi, cũng không phản bác, chỉ hơi hơi nâng cằm lên, “Đọc đi.”
Nhạc Nhàn đứng ở phía sau lấy ra một quyển sách màu xanh thật dày, cũng không phải là sổ sách tính toán gì, mà bên trên viết bốn chữ lớn ‘Luật lệ Đại Dục’. Lật đến một tờ, hắn đọc thật to: “Luật của Đại Dục, phàm là nữ tử xuất giá, đến quỹ chung nhận một phần ngân lượng; phàm là nhi tử xuất giá, ngoài một phần ngân lượng, còn được nhận thêm một phần gia sản.”
Lâu Cảnh hơi hơi mỉm cười, “Toàn bộ Đại Dục chỉ có hoàng gia là có thể cưới nam thê, phụ thân quên mất chuyện này cũng là bình thường. Nhưng hôm nay đã nắm rõ luật rồi, phụ thân có phải cũng nên phân thêm một phần gia sản cho nhi tử hay không?”
“Ngươi…” Lâu Kiến Du mở to hai mắt nhìn, trăm triệu lần không dự đoán được Lâu Cảnh sẽ ra một chiêu này. Hắn chỉ lo nhớ thương sản nghiệp ở Tấn Châu của tổ tiên, lại quên mất tiểu súc sinh cũng nhớ thương tài vật của hắn a!
“Đọc tiếp đi.” Lâu Cảnh rót thêm nước vào ấm trà, sau đó cấp thêm trà cho nhị cữu, rồi thuận tay cũng rót cho phụ thân đang tức đến khó thở một ly.
Nhạc Nhàn lập tức nghe lời mà tiếp tục cao giọng đọc: “Trường hợp tách ra ở riêng mà phụ thân, mẫu thân, tổ phụ, tổ mẫu vẫn còn tại thì không được phân gia sản, nhưng nhi tử xuất giá là ngoại lệ. Bất luận là đích hay thứ, đều được phân một phần tài sản, riêng đích trưởng tử thì được phân hai phần… Khi đích mẫu qua đời, toàn bộ của hồi môn đều quy về trưởng tử.”
“Vừa vặn hôm nay tam gia gia có mặt ở đây, liền nhờ ngài làm chứng, đem gia sản phân ra cho ta, cũng miễn cho sau này lại làm phụ thân ta tức giận.” Lâu Cảnh đem công văn Nhạc Nhàn đã chuẩn bị tốt giao cho Tam lão thái gia.
“Được, được lắm!” Lâu Kiến Du đặt mạnh chén trà lên mặt bàn, “Muốn gia sản ở riêng thì phân, nhưng trước đó ngươi phải đem sản nghiệp ở Tấn Châu của tổ tiên nhập vào quỹ chung cái đã.”
Nói cho cùng, việc phân tài sản khi ở riêng chính là chia đồ đạc, vật phẩm có trong sổ sách; còn tế điền, sản nghiệp của tổ tiên vốn chẳng phân biệt được, cho nên hai loại này thường được quy trực tiếp về tay người thừa kế. Mà hiện giờ, người thừa kế của Lâu gia chính là Lâu Kiến Du, như vậy thì ruộng đất và sản nghiệp của tổ tiên đều thuộc về hắn, không cần lấy ra phân chia.
“Phụ thân đang nói đùa sao?” Lâu Cảnh tiếp nhận hộp gấm trong tay Nhạc Nhàn, lấy ra một xấp công văn, “Sản nghiệp ở Tấn Châu đều là tài sản riêng của ta. Khi ta mười ba tuổi, tổ phụ đã dùng bạc do Hoàng Thượng ban thưởng để đặt mua. Tất cả chỗ giấy tờ này đều có đại ấn của thứ sử Tấn Châu, tên được ký bên dưới đều là tên của ta.”
Lâu Kiến Du cầm xấp công văn kia, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nếu không phải có gã sai vặt bên người nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì đã ngã sấp về phía trước. Thật vất vả mới hoãn lại được một hơi, hắn run rẩy giơ tay chỉ vào mặt Lâu Cảnh: “Nghịch tử… nghịch tử a!”
(1) phỉ thúy bạch ngọc: cây trâm được làm từ một khối ngọc có cả hai màu xanh và trắng.
Cứ tưởng tượng nó giống cái này đi ^-^
20110421104208245
(2) Lưu li: 琉璃 một thứ ngọc quý màu xanh ở Tây Vực
Chén ngọc lưu li sen xanh
chen-luu-ly
(3) ngoại sanh: cháu ngoại
(4) lăng trì xử tử: còn gọi là tùng xẻo, đây là hình thức ghê rợn vào bậc nhất trong các án tử hình, phạm nhân sẽ vô cùng đau đớn vì không được chết nhanh chóng, có trường hợp xẻo tróc nửa phần thịt trên cơ thể mà phạm nhân vẫn còn giãy dụa gào thét. Mức độ tàn bạo của nó thì không có gì có thể sánh nổi; ngoài việc xẻo từng miếng thịt trên người tử tội, đao phủ còn có nhiệm vụ là giữ cho tử tội không được chết một cách nhanh chóng, tức là sau bao nhiêu nhát xẻo thì nạn nhân mới được chết.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Quân Vi Hạ,
truyện Quân Vi Hạ,
đọc truyện Quân Vi Hạ,
Quân Vi Hạ full,
Quân Vi Hạ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!