Quan Thần

Chương 260: Mỗi người đều có tâm tư


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Thần

- Căn cứ theo tài liệu, hai bên sườn núi này đều có quặng có hàm lượng đá vôi cao, hay là đi về phía trước nữa xem sao.

Mai Hiểu Lâm cũng không lo lắng.

Hạ Tưởng cũng không cam lòng, lại tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi thỉnh thoảng lại gặp một mỏ quặng đang được khai thác, tương đương một chạm trung chuyển nhỏ, có vài xe chở than đổ vào bãi than đá sau đó lại quay trở lại Tây Tỉnh lấy than. Bãi đổ than tất cả đều bình thường, cũng nhìn không ra bất kỳ vấn đề gì. Lại đi về phía trước thêm vài chục kilomet nữa, đi đến vùng giáp ranh với Tây Tỉnh. Hạ Tưởng thất vọng, đi thêm về phía trước là ra khỏi Tây Tỉnh, Lệ Triều Sinh có lợi hại hơn nữa thì tay hắn cũng không thể vươn ra Tây Tỉnh, xem ra phán đoán của mình về việc hắn trộm khai thác mỏ là sai rồi.

Hạ Tưởng cúi đầu đang chuẩn bị quay xe trở về, đột nhiên nghe Mai Hiểu Lâm kinh ngạc hô lên một tiếng:

- Bên kia có một câu cầu thông vào trong núi, đến đó xem sao.

Bên phải quả nhiên có một câu cầu, Hạ Tưởng đánh tay lái sang bên phải, vừa mới đi được một đoạn không xa thì nhìn thấy giữa đường có một biển báo, trên đó viết một dòng chữ: Đường này chưa thông, mời quay lại!

Đây là cây cầu gãy, phía dưới là con sông nhỏ dài khoảng vài chục mét, nước sông ào ào xem ra cũng không nông, Hạ Tưởng lại lắc đầu cười:

- Nếu như Lệ Triều Sinh có thể khai thác quặng ở ngọn núi bên kia sông, vậy hắn đã là thần tiên rồi, xe tải có thể bơi qua sông sao? Quên đi, đường này không thông, chúng ta nghĩ biện pháp khác.

Trở lại tòa nhà huyện ủy, lúc đi lên lầu Hạ Tưởng vừa vặn gặp Lệ Triều Sinh đang xuống lầu. Lệ Triều Sinh liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, không nói gì. Hạ Tưởng lại cung kích hô một tiếng:

- Bí thư Lệ!

Lệ Triều Sinh gật đầu, vẫn không thèm để ý đến Hạ Tưởng, bộ dáng như đang có tâm sự nặng nề, vội vã rời đi.

Mặc dù không có bất kỳ thu hoạch nào nhưng trong lòng Hạ Tưởng vẫn nghi ngờ không thôi, vẫn cảm thấy Lệ Triều Sinh kiệt lực phản đối Khâu Tự Phong có vấn đề.

Đồng thời, nếu tài liệu gửi đến Ủy ban kỷ luật không có đồng tĩnh, hắn chỉ đành phải tự thân ra mặt, tìm Phó bí thư Vương đánh bài, nhìn xem có thể mượn cơ hội làm quen với trưởng ban kỷ luật thành phố Yến là Tần Thác Phu hay không, cho dù không làm quen được cũng phải nghĩ biện pháp chuyển tài liệu trực tiếp đến tay ông ta.

Cũng chỉ có các nhân vật chuyên nghiệp của Ủy ban kỷ luật ra mặt, âm thầm điều tra thu thập chứng cớ, không quản bọn họ dùng phương pháp nào khiến cho Du Lệ mở miệng, đều danh chính ngôn thuận hơn hắn và Mai Hiểu Lâm nhiều lắm, càng có kỹ xảo và chuyên nghiệp hơn.

Lại nghĩ một hồi, Hạ Tưởng vẫn cảm thấy trên người Lệ Triều Sinh có điểm đáng ngờ, lại gọi cho Tiêu Ngũ một cuộc, hẹn hắn buổi tối gặp mặt.

Tám giờ tối, nhà hàng Thường Sơn, Tiêu Ngũ đến như ước hẹn.

Trải qua khoảng thời gian ngắn phơi nắng, Tiêu Ngũ đen đi không ít, trên mặt tăng thêm vài phần chín chắn, hắn vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền cung kích khom người vái chào một cái:

- Cám ơn Phó chủ tịch Hạ đã giúp đỡ tôi, hiện tại tôi đã hiểu được một đạo lý, đó là một con người muốn được người khác tôn trọng cần phải làm được việc khiến cho mọi người tin phục. Tôi vô cùng cám kích Phó chủ tịch Hạ làm tôi có được như ngày hôm nay!

Hóa ra khi Tiêu Ngũ đi tuần tra trên núi, một tên bảo vệ không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách núi, hắn nắm chặt lấy một khối đá mới không rơi xuống, chẳng qua lại leo lên không được, lên không được xuống chẳng xong nguy hiểm vạn phần.

Những người khác không dám tiến tới giải cứu, đợi người dưới chân núi đưa dụng cụ lên cứu. Nhưng sức người có hạn, đợi đám người dưới chân núi lên tới hơi thì sợ rằng người kia đã sớm kiên trì không nổi nữa rồi. Trong lúc nguy cấp vạn phần, Tiêu Ngũ dựa vào một thân bản lãnh tôi luyện từ trong quân đội, mạo hiểm tính mạng cứu tên bảo vệ kia lên.

Tiêu Ngũ nhận được sự tôn trọng của tất cả bảo vệ, mọi người đối với hắn đều tâm phục khẩu phục. Tiêu Ngũ cũng cảm nhận được cảm giác được người khác tôn trọng, loại cảm giác trước nay chưa từng có, mới biết được đánh nháo trước đây thật buồn cười biết bao. Muốn người khác tôn trọng mình từ nội tâm chỉ dựa vào vũ lực mà chinh phục tuyệt đối không được.

Hạ Tưởng nghe được cảm xúc của Tiêu Ngũ, cũng vì hắn mà cảm thấy vui mừng:

- Tốt, Tiêu Ngũ, cậu tiến bộ rất lớn, sau này sẽ có không gian phát triển lớn hơn nữa. Hiện tại có một việc, tôi muốn mời cậu giúp tôi điều tra xem trong núi ở huyện An này, có người nào khai thác quặng phi pháp hay không?

- Khai thác quặng phi pháp?

Tiêu Ngũ rất ngạc nhiên:

- Kẻ có thể khai thác quặng đều có lai lịch, người bình thường dù có muốn cũng không có kỹ thuật không tổ chức nhân lực được, phó chủ tịch Hạ muốn điều tra ai?

- Vẫn là tên Lệ Triều Sinh kia.

Hạ Tưởng lại kể lại một lượt chuyện hắn vòng quanh khu khai thác đá vôi mà không thu hoạch được gì:

- Tránh trong núi sâu dễ nhưng khai thác quặng nhất định phải vận chuyển khoáng thạch ra ngoài, không thể sử dụng nhân lực chuyển từng khối ra được, nhật định phải có công cụ lén lút vận chuyển. Nhưng trong núi không có đường, cho nên tôi cũng không dám khẳng định.

- Tôi tìm vài huynh đệ thân tín cùng vào núi điều tra một chút xem sao. Trước kia bọn họ đều thích theo tôi vào núi đi săn, mấy năm nay không có ai đi nữa. Trong núi sâu rất nguy hiểm, ít nhất phải có ba người kết đội mới có thể đảm bảo an toàn.

Tiêu Ngũ đáp ứng, còn nói thêm:

- Lệ Triều Sinh người này rất lợi hại, xã Đán Bảo là thiên hạ của một mình hắn, không ai dám không nghe lời hắn. Nhưng bề ngoài hắn đối với người khác cũng rất lễ phép khiến cho người ta không chú ý, đây là nhân vật hai lòng điển hình.

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Tốt, thiếu thứ gì cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Các huynh đệ khác của cậu tôi cũng sẽ không để bọn họ phải thiệt thòi. Nhưng có một điểm, nhất định phải giữ bí mật, kẻ không đáng tin tưởng một tên cũng không cần. Người đáng tin tôi đều vì bọn họ mà an bài một công việc thích hợp.

Công viên Rừng Rậm của Liên Nhược Hạng cũng cần nhân viên bảo vệ có thể tin tưởng được, đám bằng hữu của Tiêu Ngũ nếu như thân thủ tốt, lại có thể tin tưởng được, quả thật có thể sắp xếp một chút.

- Phó chủ tịch Hạ yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Tiêu Ngũ nghiêm trang nói.

Hạ Tưởng cười:

- Ngồi đi, đừng coi tôi là Phó chủ tịch, cứ coi tôi là bạn bè bình thường là được rồi. Tình hình trong núi cậu quen thuộc hơn tôi, tôi cũng không nói nhiều, tóm lại chỉ có một câu, cần phải đảm bảo an toàn, không thể để cho đối phương phát hiện ra.

Ba ngày sau, trong phòng hội nghị của nhà khách huyện ủy chính thức cử hành nghi thức quyên góp khuyến học, Lý Đinh Sơn và Khâu Tự Phong đồng thời tham gia. Chủ tịch Phùng Húc Quang của siêu thị Giai Gia đại biểu cho toàn thể công nhân viêc chức siêu thị Giai Gia quyên góp một vạn bộ bàn ghế cho các trường trung học và tiểu học trong huyện, đồng thời tuyên bố thành lập quỹ khuyến học, trong tất cả các siêu thị Giai Gia đều đặt một hộp quyên góp, công khai quyên tiền tiền từ xã hội, hàng năm xây dựng một trường tiểu học ở những xã nghèo khó của huyện, tất cả tiền quyên được đều nhận sự giám sát từ xã hội.

Lý Đinh Sơn thay mặt đảng ủy ủy ban nhân dân huyện An phát biểu quan trọng, cám ơn cống hiến lớn lao của siêu thị Giai Gia vì thay đổi môi trường giáo dục của huyện An, đại biểu cho toàn bộ học sinh tiểu và trung học toàn huyện gửi lời cám ơn chân thành đến toàn thể nhân viên siêu thị Giai Gia và cá nhân Phùng Húc Quang, đồng thời kêu gọi xã hội quan tâm nhiều hơn đến những đứa trẻ vùng nghèo khó. Bọn trẻ không được ăn ngon, không được mặc đẹp bọn trẻ cũng không oán, bọn trẻ chỉ mong muốn có được cơ hội đến trường.

Sau đó đến lượt Khâu Tự Phong phát biểu, mặc dù hắn không tình nguyện những vẫn nói năng rất hăng say, cuối cùng khen ngợi Hạ Tưởng, khen hắn đặt nhiều tâm huyết trong việc cải thiện hoàn cảnh giáo dục của huyện, làm ra thành tích.

Hạ Tưởng là Phó chủ tịch huyện quản lý giáo dục cho nên được sắp xếp phát biểu cuối cùng, hắn không chuẩn bị để phát biểu, tay không đi lên bục phát biểu, thần sắc nặng nề nói:

- Một vạn bộ bàn ghế không thể giải quyết toàn bộ vấn đề phương diện giáo dục của chúng ta, nhưng ít ra cũng mang đến cho chúng ta một tia hi vọng. Cảm ơn hành động quyên tặng hào phóng của Tổng giám đốc Phùng đồng thời tôi cũng hi vọng có càng nhiều xí nghiệp gia nhập vào đội ngũ của Tổng giám đốc Phùng, bằng lương tri và tình yêu xây dựng một mảnh trời xanh cho các cháu nhỏ không có sách vở, không có trường lớp để học. Một vạn bộ bàn ghế mới chỉ có thể làm cho trẻ em đến trường đi học, không phải lo lắng trong lúc ngồi học bàn ghế không bị gãy đổ, nhưng vẫn còn chưa đủ, vẫn không thể giải quyết được những ngôi trường lộ thiên ở sâu trong núi cho những đứa trẻ nơi đó. Suy nghĩ cho tương lai, Tổng giám đốc Phùng hứa mỗi năm quyên tặng một ngôi trường tiểu học Hi Vọng, đó chính là muốn tạo hi vọng vào ngày mai tươi sáng cho mỗi trẻ em khát khao tri thức, khát khao được đi học.

Tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm, bài phát biểu của Hạ Tưởng hay nhất cũng là chân tình nhất trong số tất cả các bài phát biểu. Lý Đinh Sơn ngồi bên dưới nghe xong cũng gật đầu liên tục, nhỏ giọng nói với Phương Cách:

- Sau này viết báo cáo cho lãnh đạo nhớ kỹ phải đánh trúng thực tế, không cần viết mấy lời sáo rỗng, khách khí.

Phương Cách gật đầu:

- Tôi nhớ kỹ rồi, bí thư Lý.

Tờ Báo Chiều tỉnh Yến, đài truyền hình và các tờ báo lớn toàn tỉnh đều hướng về một điểm, tất cả đều đưa tin, cũng có không ít tờ báo muốn phỏng vấn Phùng Húc Quang, Phùng Húc Quang một mực từ tối, nói:

- Mọi người không cần phỏng vấn tôi, nếu như muốn lấy tin tức có giá trị xin mời đến siêu thị Giai Gia, phòng vấn khách hàng những người đang bỏ tiền vào thùng quyên góp dù chỉ một xu, bọn họ mới là những người đáng yêu nhất.

Phùng Húc Quang cũng là người thông minh, có đôi khi đối mặt với báo chí, giữ vẻ thần bí một chút ngược lại càng có thể kích thích lòng hiếu kỳ của bọn họ và của công chúng, khiến cho bọn họ đi phỏng vấn khách hàng của siêu thị Giai Gia, tương đương biến thành quảng cáo miễn phí cho siêu thị Giai Gia, hiệu quả tuyệt đối là hạng nhất.

Nghi thức tổ chức quyên tặng vô cùng thành công, không chỉ Khâu Tự Phong lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều giới truyền thông tụ tập ở huyện An như vậy mà ngay cả Lý Đinh Sơn cũng không phải là lần đầu tiên đối mặt với các tờ báo lớn, nhưng cũng không khỏi có chút khẩn trương và vui mừng. Có thể nói, một vạn bộ bàn ghế đổi lại là danh tiếng huyện An được mở rộng, hành động lần này của Hạ Tưởng quả thực là một đòn trúng nhiều đích.

Lý Đinh Sơn âm thầm bội phục thủ đoạn cao siêu của Hạ Tưởng. Đổi lại là người khác, cho dù kéo tới huyện An vài triệu đầu tư cũng sẽ không khiến cho giới truyền thông cảm thấy hứng thú như vậy. Hiện tại chỉ một triệu mà đã dẫn đến chấn động to lớn đến vậy, điều này cho thấy hiểu biết đầy đủ về truyền thông, hiểu thế nào là mượn thế, dựa thế, làm thế nào để khiến các xí nghiệp quyên góp cho huyện An, để các trường trung tiểu học huyện An và truyền thông đều chiếm được chỗ tốt, là kết quả tất cả mọi người đều vui vẻ.

Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, hắn không phải người trong giới truyền thông nhưng hiểu biết về truyền thông so với mình, một cựu trưởng chi nhánh tòa soạn báo, còn rõ ràng hơn rất nhiều, quả thật là làm cho người ta cảm thán không bằng.

Khâu Tự Phong không khỏi đố kỵ nhìn Hạ Tưởng, trong lòng phẫn hận bất bình, dựa vào cái gì mà chuyện tốt nào cũng khiến hắn một kẻ đứng trên dựa vào một tên Phó chủ tịch đằng sau chứ? Mảng giáo dục, vệ sinh vốn không có nhiều việc, cũng không có chiến tích gì, tại sao hắn lại có những thủ đoạn gây mưa tạo gió như vậy, tìm đến một vạn bộ bàn ghế thì thôi còn khiến cho rất nhiều tờ báo trên tỉnh chen chúc nhau chạy đến, thể diện của hắn cũng quá lớn đi?!

Khâu Tự Phong bất mãn cũng chỉ bất mãn thôi, trong lòng còn có chút bội phục thủ đoạn của Hạ Tưởng, đồng thời cũng cảm thấy đắc ý vì cả ngày hôm nay hắn lộ mặt trên báo.

Lý Đinh Sơn và Khâu Tự Phong không biết rằng, hôm nay sở dĩ có nhiều báo chí đến vượt qua sự tưởng tượng đều là vì Đỗ Đồng Quốc và Thu Viên.

Đỗ Đồng Quốc tự nhiên không cần phải nóiSau khi Hạ Tưởng nói chuyện nhờ giúp đỡ, hắn đã tận tâm tận lực liên hệ các mối quan hệ của hắn giúp Hạ Tưởng tìm không ít tờ báo trong tỉnh. Trong vòng hai ngày, khuyến học không phải là một sự kiện mới mẻ nhưng vẫn là tin tức có giá trị khai thác, hơn nữa hoạt động lần này không chỉ có ý nghĩa một lần quyên tặng một vạn bộ bàn ghế mà còn liên tục quyên tặng, điều này lập tức gia tăng giá trị tin tức.

Rất nhiều tờ báo vừa nghe Đỗ Đồng Quốc giới thiệu liền cảm thấy hứng thú, nhất là vô cùng tò mò đối với việc trong siêu thị đặt hòm tiền quyên góp, đều muốn biết thái độ của công chúng đối với việc quyên tặng này, có thể tiếp nhận hay không? Rốt cuộc có người nào bỏ tiền vào đó hay không? Một ngày có thể quyên góp bao nhiêu tiền? Công chúng cảm thấy thế nào đối với việc này?

Cả giới truyền thông đều chờ mong vì vậy mà dẫn tới sự quan tâm và bàn luận, cho nên Đỗ Đồng Quốc vừa nhắc tới gần như tất cả tờ báo lớn có ảnh hưởng của tỉnh đều chạy đến, tìm tòi nghiên cứu.

Thu Viên đến là bởi vì bữa tiệc thương nhân lần trước Hạ Tưởng tỏ ra lạnh nhạt với cô.

Mặc dù Hạ Tưởng không có hứng thú với cô nhưng cô lại có hứng thú rất lớn với Hạ Tưởng. Bởi vì cô không chỉ một lần nghe Khúc Nhã Hân nói đến, Hạ Tưởng thông mình cơ trí như thế nào, làm lãnh đạo vui vẻ như thế nào, sau này nhất định tiền đồ vô lượng, quan trọng nhất là hắn tuổi còn trẻ, vẫn còn độc thân.

Thu Viên cũng độc thân, tuổi cũng trẻ lại còn xinh đẹp nữa. Cô cũng giống như những cô gái xinh đẹp khác, khát vọng thành công lớn hơn nữa, khát vọng càng tiến bộ hơn nữa.

Mặc dù cô là người dẫn chương trình nổi tiếng toàn tỉnh nhưng sự sống chết của cô chẳng qua chỉ bằng vào một ý niệm của kẻ khác Chỉ cần cô không đáp ứng yêu cầu của tên mập phó phòng kia thôi, một câu của hắn có thể khiến cho cô từ MC nổi tiếng biến thành nhân viên phía sau, từ này về sau mất đi hoa tươi và tiếng vỗ tay cùng danh lợi.

Cô không muốn mất đi tất cả những thứ hiện có, lại không muốn chịu đựng thêm cái thân thể béo phì của người đàn ông kia, chỉ phải tìm hết thảy cơ hội, tìm lấy một người có thể thu thập được tên phó phòng kia để gửi gắm cuộc đời, an toàn và tôn nghiêm của cô mới được đảm bảo.

Trong bữa tiệc thương nhân lần trước, mới đầu cô nhìn thấy Hạ Tưởng lãnh đạm với mình, trong lòng còn không cho là đúng, chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ, kiêu ngạo vậy sao? Ở thành phố Yến này một tên cán bộ cấp Phó cục trưởng chẳng khác gì một con kiến hôi.

Chẳng qua sau này cô nhìn thấy ba vị phó chủ tịch tỉnh liên tục cùng Hạ Tưởng trò chuyện nhiệt tình, cô cũng giống như tất cả mọi người, ánh mắt bắt đầu trở nên nóng bỏng. Một phó chủ tịch tỉnh nhiệt tình với Hạ Tưởng có thể là người quen hoặc có quan hệ, hai phó chủ tịch tỉnh nhiệt tình với hắn đủ để chứng minh hắn có chỗ hơn người.

Liên tục ba vị phó chủ tịch tỉnh ưu ái hắn, Hạ Tưởng không chỉ có lai lịch lớn, sau này hắn nhất định là vì sao sáng chói trên đài chính trị.

Thu Viên lúc đó đã hạ quyết tâm, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì chỉ cần có thể câu dẫn tới tay, chỉ cần mượn thế Hạ Tưởng, thoát khỏi bàn tay tên phó phòng kia là một việc dễ dàng. Cho dù lên giường một lần để trao đổi cũng được, dù sao Hạ Tưởng tuổi trẻ đẹp trai, so với tên phó phòng mập ú xấu xí kia thì tốt hơn nhiều lắm.

Khi Thu Viên từ chỗ bạn bè nghe được Hạ Tưởng muốn mời Đỗ Đồng Quốc đến huyện An phỏng vấn, cô lập tức động tâm, viết báo cáo xin đi phỏng vấn, lại thì thầm nhỏ nhẹ vào tai vị phó phòng kia, ngay lập tức được phê chuẩn, đồng thời dưới sự quan tâm ân cần của vị phó phòng kia, phái ra một đội ngũ mạnh nhất đi với cô, chẳng những thiết bị loại tốt nhất mà ngay cả xe phỏng vấn cũng là chiếc tốt nhất.

Thu Viên lần này đến mang theo quyết tâm nhất định phải làm xong việc. Một là nhất định phải lấy được tin tức độc nhất vô nhị, hai là nhất định phải khiến cho Hạ Tưởng chú ý đến mình. Cô ôm mục đích như vậy mà đến, sau khi hoàn thành phỏng vấn, thấy Hạ Tưởng phát biểu xong vừa mới xuống đài, cô liền bước nhanh tới chủ động đưa tay ra:

- Phó chủ tịch Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi...

Hạ Tưởng khi ở trên bục phát biểu thì ngoài ý muốn phát hiện ra Thu Viên tới đây, trong lòng kinh ngạc cô ta làm sao có được tin này? Hắn cũng không nghĩ nhiều, còn cho rằng là có quan hệ với ban Tuyên giáo của huyện ủy, cho rằng là trưởng ban tuyên giáp Lạc Văn Tài có quan hệ với đài truyền hình tỉnh đã mời Thu Viên.

Từ xa đến là khách, huống chi lại là đến tuyên truyền cho huyện An, Hạ Tưởng mặc dù có chút không thích phong cách làm việc của Thu Viên nhưng vẫn mỉm cười bắt tay, nói:

- Hoan nghên Thu tiểu thư tới huyện An, vừa rồi bận rộn quá, có chỗ nào thất lễ xin bỏ qua cho.

Thu Viên thấy Hạ Tưởng nói lời khách sáo mà cũng hay như vậy, bất giác tươi cười rạng rỡ:

- Hóa ra Phó chủ tịch Hạ cũng rất biết nói chuyện, tôi còn cho rằng ngài là người lạnh lùng cách xa vạn dặm nữa chứ? Bữa tiệc thương nhân lần trước, Phó chủ tịch Hạ cũng không quá thân thiện...

Trong lòng Hạ Tưởng nổi lên một loại dự cảm phiền phức vô danh, thầm nghĩ cũng lạ, bản thân luôn trấn tĩnh, trước mắt giai nhân ứng phó tự nhiên như thường, vì sao lại chán ghét ác cảm với Thu Viên như vậy? Chẳng qua hắn vẫn kiên nhẫn khẽ cười:

- Thu tiểu thư hiểu lầm rồi, bữa tiệc thương nhân lần trước tôi là được người ta mời đến, có chuyện quan trọng trên người cho nên không tiện nói nhiều. Hôm nay tôi là chủ nhà, cô là khách, sao tôi có thể không tận tình địa chủ cho được? Có việc gì cần cứ nói với tôi, tôi nhất định tận khả năng của mình mà làm.

- Thật ra tôi cũng có một ý tưởng, hi vọng Phó chủ tịch Hạ thật tình giúp đỡ.

Tiếu Giai cười khanh khách, nâng chén rượu lên hướng về phía Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chỉ đành chạm cốc với cô ta, nỗ lực giữ vẻ tươi cười, nghe cô ta muốn nói chuyện gì... Nguồn truyện:

- Đừng cho rằng huyện An gần thành phố Yến như vậy, khu du lịch Tam Thạch tôi thật sự vẫn chưa đến đó, không biết Phó chủ tịch hạ có thể bớt chút thời gian đưa tôi dạo một vòng nơi đó hay không?

Thu Viên nói xong, ánh mắt như hồ nước mùa thu, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, bộ dạng tươi cười anh không đồng ý cũng phải đồng ý.

Có lẽ Thu Viên tự nhân lực hấp dẫn hơn người, bất kỳ nam nhân nào cũng không thể cưỡng lại, nhưng không biết rằng Hạ Tưởng đã gặp qua vô số mỹ nữ, mỗi người một vẻ thiêu kiêu bá mị, so với cô ta còn đẹp hơn nhiều, cho dù một nụ cười một cái nhăn mày của Nghiêm Tiểu Thì cũng phong tình hấp dẫn hơn cô ta rất nhiều, thậm chí Mai Hiểu Lâm không son phấn, thẳng thắn, không giả bộ như cô ta cũng tốt hơn rất nhiều.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Thần, truyện Quan Thần, đọc truyện Quan Thần, Quan Thần full, Quan Thần chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top