Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Môn
- Diệp Khai nói không thả người?
Trong một khách sạn nào đó, Long Chính Tiết đang ngồi đối diện Cù Hữu Nghĩa, nghe Đổng Siêu Toàn báo cáo sự tình của Cù Sĩ Vinh.
- Đúng vậy, hắn còn nói tôi làm như vậy là ảnh hưởng tư pháp công chính.
Đổng Siêu Toàn đem tình hình lúc đó miêu tả lại với Long Chính Tiết một chút, sau đó còn nói thêm:
- Hơn nữa hắn còn nói chuyện này sẽ làm ảnh hưởng tới vị Bùi tổng kia đầu tư hạng mục hơn một tỷ vào thành phố Đông Sơn, chất vấn tôi có gánh chịu được trách nhiệm đó hay không?
Nói thật Đổng Siêu Toàn phi thường hoài nghi với lời nói của Diệp Khai về hạng mục đầu tư một tỷ kia.
Phải biết rằng Long Chính Tiết tự mình mời Cù Hữu Nghĩa từ Hong Kong đi qua tăng thêm thanh thế cho hắn, chỉ cân nhắc đầu tư vào thành phố Đông Sơn chừng hơn trăm triệu mà thôi, như vậy đã được xem là hạng mục tương đối lớn, thành phố Đông Sơn lại có gì đáng đầu tư tới một tỷ đây này?
Nếu như người ta có số tài chính một tỷ nhàn rỗi, có thể làm được rất nhiều chuyện, hoàn toàn không cần phải ném tới tận sâu trong nội địa hẻo lánh như thành phố Đông Sơn này nha, đây cũng không phải lựa chọn tốt nhất.
Căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, Đổng Siêu Toàn đều không cho rằng lời của Diệp Khai là thực sự.
Chỉ là sau khi nói ra loại lời này, Đổng Siêu Toàn lại không thể không để ý tới hậu quả, hắn không thể gánh chịu loại trách nhiệm như thế, dù sao sau khi nghe xong lời nói của Diệp Khai hắn ý thức được trong sự kiện của Cù Sĩ Vinh hẳn là do Cù Sĩ Vinh sai lầm trước, chỉ có điều bởi vì lực lượng của đối phương đủ cường đại cho nên Cù Sĩ Vinh gặp bi kịch.
Nếu đi theo trình tự bình thường giải quyết chuyện này, đoán chừng Cù Sĩ Vinh phải gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật.
- Đáng hận! Thật quá kiêu ngạo rồi!
Sau khi Cù Hữu Nghĩa nghe xong lập tức phẫn nộ nói.
Mặc dù nói Cù Sĩ Vinh cũng không bị tổn thương thân thể, nhưng bị nhốt vào Cục cảnh sát nhận điều tra, làm Cù Hữu Nghĩa cảm thấy vô cùng sỉ nhục, cho dù ở tại Hong Kong cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Loại chuyện nhỏ nhặt này thường thường chỉ cần có một luật sư thì có thể giải quyết vấn đề, cần gì phải chịu nhiều khó xử như thế?
Theo hắn thoạt nhìn chỉ cần là Long Chính Tiết nói một câu với bên Đông Sơn thì chuyện này có thể giải quyết xong, thế nhưng vì sao Long Chính Tiết đã đi tới Đông Sơn mà vẫn còn bó tay bó chân như vậy?
- Tình huống lúc đó rốt cục là như thế nào?
Long Chính Tiết trầm mặc một thoáng rốt cục dò hỏi Đổng Siêu Toàn.
Nếu đối phương không phải Diệp Khai, có lẽ Long Chính Tiết có thể trực tiếp lên tiếng cho họ thả người, nhưng bởi vì nơi này là thành phố Đông Sơn, liên quan tới Diệp Khai, cho nên Long Chính Tiết không thể không cẩn thận đối đãi.
Người khác không biết chi tiết của Diệp Khai, nhưng Long Chính Tiết hiểu tinh tường, nếu như chuyện này chính Cù Sĩ Vinh có vấn đề thì hắn thật sự không thể nói được gì, sự tình phải xử lý theo quy củ, bằng không rất dễ dàng đưa tới bất trắc cho chính hắn.
Dù sao trước chữ chủ tịch tỉnh của hắn còn kèm thêm một chữ “quyền”.
Cù Hữu Nghĩa nghe được lời của Long Chính Tiết không khỏi có chút ngạc nhiên, theo Long Chính Tiết hỏi thăm sự tình phát triển lúc ấy rõ ràng cho thấy chính hắn cũng không thể chống lại với Diệp Khai, thế cho nên không thể không dựa theo đúng trình tự hợp lý lúc xảy ra chuyện mà suy tính phương pháp giải quyết chuyện này.
Tình huống này làm Cù Hữu Nghĩa có chút âm thầm kinh hãi.
Hắn nhận thức Long Chính Tiết không chỉ là chuyện một hai năm nay, hắn nhìn thấy Long Chính Tiết bước tới từng bước một, đối với tầng quan hệ này cũng thật dè chừng, cũng rõ hắn chờ ngày hôm nay đã thật lâu, chờ đến khi Long Chính Tiết đảm nhiệm chức chủ tịch tỉnh tưởng rằng có thể dễ dàng làm việc hơn trước kia nhưng không ngờ lại không được như ý muốn, điều này không khỏi làm Cù Hữu Nghĩa cảm thấy thất vọng.
- Tình huống ngay lúc đó, đám người Diệp Khai xác thực không hề nói sai…
Đổng Siêu Toàn nhìn Cù Hữu Nghĩa, trong lòng tự nhủ vị Cù chủ tịch này giáo dục con mình thật sự quá khiếm khuyết, liền đem tình huống lúc đó nói lại với hai người nghe qua thêm một lần.
Nghe xong lời nói của Đổng Siêu Toàn, chân mày Cù Hữu Nghĩa lập tức cau lại, hắn nghe ra được con trai mình xác thực là không chiếm lý, nếu đi theo trình tự bình thường thì rất khó giải quyết.
Dù sao Diệp Khai là cán bộ cấp chính sảnh, là chủ tịch một thành phố, cho dù Long Chính Tiết là chủ tịch tỉnh cũng không thể áp chế hắn trong loại chuyện này, nói như vậy rất dễ dàng lưu lại vấn đề, dù sao bên trên Long Chính Tiết còn có người khác ah!
Nếu Diệp Khai tức giận đem chuyện này báo cáo đi lên, Long Chính Tiết cũng không chiếm được chỗ tốt.
Cho nên hiện tại Cù Hữu Nghĩa cũng hiểu được nỗi khó xử của Long Chính Tiết.
- Nếu thật sự không được thì đành phải giải quyết theo việc chung rồi, chỉ hi vọng việc này có thể nhanh chóng xử lý cho xong, đừng xử quá nghiêm khắc…
Cù Hữu Nghĩa có chút bất đắc dĩ nói.
Đối với con mình Cù Hữu Nghĩa hiểu rõ tinh tường, xác thực là bùn lầy đỡ không nổi, hôm nay rơi xuống trong tay người ta, chỉ có thể nói là do vận khí không tốt.
Long Chính Tiết ngồi suy nghĩ một lúc, cảm thấy nếu không lên tiếng nhìn thấy Diệp Khai liều lĩnh như vậy tại thành phố Đông Sơn cũng không phải biện pháp, dù sao phải thể hiện một chút sự hiện hữu của mình mới được.
Bằng không mà nói lòng người tản, đội ngũ sẽ khó thể dẫn dắt, không thể để cho cấp dưới nói một chủ tịch tỉnh như mình còn không tác dụng bằng một chủ tịch thành phố như Diệp Khai đi?
- Cù chủ tịch không nên gấp gáp, chuyện này tôi đã có tính toán!
Long Chính Tiết nói.
Trong lòng Cù Hữu Nghĩa tự nhủ, làm sao tôi có thể không nóng nảy, người bị bắt là con trai của tôi!
Đổng Siêu Toàn cũng nói:
- Cù chủ tịch đừng gấp, mặc dù đối phương không chịu thả người nhưng sau khi biết thân phận của Cù công tử cũng sẽ không làm khó xử hắn.
Lời này ngược lại có đạo lý, Cù Hữu Nghĩa nghĩ thầm, Diệp Khai khẳng định cũng biết đây là chuyện gì, nếu Cù Sĩ Vinh nhận lấy đãi ngộ không công chính trong Cục cảnh sát thì Long Chính Tiết cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.
Hiện tại Cù Sĩ Vinh ở trong Cục cảnh sát dù là phiền toái lớn nhưng nếu Diệp Khai không chịu thả người, nhưng cũng sẽ không làm được quá phận.
Sau khi nghĩ tới đây, Cù Hữu Nghĩa cảm thấy yên tâm nhiều hơn.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn tức giận, hắn đi theo Long Chính Tiết đến thành phố Đông Sơn là vì trùng tu Đông Sơn Tự cùng phát triển du lịch Đông Sơn, đây là chuyện có thể tạo nên lợi ích, hạng mục hơn trăm triệu phóng tới đâu cũng được hoan nghênh, nhưng không nghĩ tới Diệp Khai không chút quan tâm tới chuyện này, ngược lại còn kéo về hạng mục đầu tư hơn một tỷ để chấn nhiếp bọn họ.
Ý tứ hiện tại của Diệp Khai đã thật rõ ràng, là cho thấy hắn chướng mắt hạng mục trăm triệu kia, các người nghĩ muốn nắm hạng mục đó đến cắt cổ hắn, đó là chuyện không thực tế!
- Diệp Khai đúng thật là khó đối phó!
Cù Hữu Nghĩa suy nghĩ cẩn thận mọi nguyên nhân bên trong, không khỏi cảm thấy cảm khái.
Trước kia hắn chỉ cảm thấy Diệp Khai bất quá là một công tử ăn chơi mà thôi, không biết gặp phải vận khí gì mà làm được quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, còn không biết hắn làm được mấy ngày, nhưng bây giờ thoạt nhìn không phải như vậy, chỉ nhìn hắn dám đối chọi với Long Chính Tiết cũng hiểu rõ lực lượng của tiểu tử kia cứng rắn tới bao nhiêu.
- Lần này chúng ta có chút tính sai…
Long Chính Tiết vuốt cằm suy nghĩ một lúc nói ra.
Lần này bọn họ lén lút đi vào thành phố Đông Sơn vốn dự định khi Diệp Khai không biết tin làm ra ít chuyện, ít nhất tra xét chút ít nhược điểm của Diệp Khai sau đó đột ngột xuất hiện làm hắn không xử trí kịp, đuổi hắn ra khỏi thành phố Đông Sơn, ít nhất cũng phải làm Diệp Khai chật vật đối phó.
Thế nhưng bởi vì sự tình của Cù Sĩ Vinh khiến chuyện này không thể làm được, nếu hắn dám đi soi mói Diệp Khai, Diệp Khai sẽ bí quá hóa liều trực tiếp thu thập Cù Sĩ Vinh.
Ở trong mắt Long Chính Tiết, tầm quan trọng của đồng bọn hợp tác như Cù Hữu Nghĩa hiển nhiên là quan trọng hơn việc thu thập Diệp Khai một ít, hắn không hi vọng bởi vì việc nhỏ mà mất lớn, cho nên đành phải thu hồi tâm tư ban đầu, chấm dứt chuyện cải trang vi hành, nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt công chúng, bắt đầu chính thức khảo sát thành phố Đông Sơn.
- Lão Đổng, ngày mai anh thông tri thành phố Đông Sơn, nói tôi đến khảo sát công tác!
Long Chính Tiết nói với Đổng Siêu Toàn.
- Dạ!
Đổng Siêu Toàn ứng tiếng, trong nội tâm có chút phiền muộn, hắn thực sự không dám đem chuyện bản thân mình lúc đến bệnh viện thăm hỏi Ngưu Lãm Sơn mà gặp phải Diệp Khai nói với Long Chính Tiết, nếu hắn nói ra khẳng định Long Chính Tiết sẽ đem chuyện lần này cải trang vi hành thất bại trách tội lên trên đầu của hắn.
Nói tới chuyện trùng kiến Đông Sơn Tự, Cù Hữu Nghĩa vẫn còn có chút lo lắng:
- Tôi nghe nói vị Bùi tổng kia có tài chính phi thường đầy đủ, hơn nữa còn rất có hứng thú đối với việc trùng kiến Đông Sơn Tự, có thể sẽ cấu thành uy hiếp đối với chuyện của chúng ta hay không?
- Gần đây trong thành phố Đông Sơn đã xảy ra rất nhiều chuyện, Diệp Khai chưa hẳn đã có khẩu vị lớn như vậy.
Long Chính Tiết phân tích nói:
- Tôi cũng không tin hắn có thể nói động cho người khác chịu đầu tư một tỷ đồng như thế, đừng nói tới hạng mục có đáng giá đầu tư hay không, chỉ nói tới vấn đề hồi báo đã đủ làm người đau đầu rồi, chẳng lẽ còn có nhà đầu tư không cầu hồi báo chỉ vì tạo chiến tích cho hắn sao? Tôi thật không tin tưởng lắm!
Theo bọn hắn thoạt nhìn đồng ý đầu nhập một tỷ tài chính vào Đông Sơn, trên cơ bản xem như là ném thủy phiêu, với tình huống thực tế của Đông Sơn mà nói sẽ không tạo ra được xí nghiệp gì kiếm được tiền.
Diệp Khai mời Bùi Quân Thu tới đầu tư có lẽ chỉ là một loại mánh lới mà thôi, mục đích của hắn là vì chống lại Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa, làm cho Diệp Khai đứng ở thế có lợi trong đàm phán, nếu quả thật cần đầu nhập tài chính thực sự thì chưa chắc Bùi Quân Thu đã đồng ý.
- Hi vọng sự tình có thể thuận lợi, tiểu tử kia quả thật làm tôi cảm thấy phi thường chán ghét!
Cù Hữu Nghĩa không hề che giấu cảm giác ác cảm với Diệp Khai.
Trên thực tế từ lần trước Cù Sĩ Vinh bị thương, Cù Hữu Nghĩa cảm giác sự tình có quan hệ tới Diệp Khai, chỉ là không nắm giữ được bằng chứng, lần này Cù Sĩ Vinh lại rơi vào trong tay Diệp Khai, làm hắn mất mặt, làm Cù Hữu Nghĩa hận thêm hận, thù thêm thù.
- Sớm muộn gì phải cho hắn đẹp mắt!
Long Chính Tiết nói một câu phi thường không phù hợp với chính thân phận của mình.
Đổng Siêu Toàn nghe xong, chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà, xem như mình chưa từng nghe qua những lời này.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Quan Môn,
truyện Quan Môn,
đọc truyện Quan Môn,
Quan Môn full,
Quan Môn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!