Quan Môn

Chương 581: Không Phải Là Người Ngoài


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Môn


Trên thực tế lại càng có một vấn đề mấu chốt, chính là Hách Đức Thắng giới thiệu với hắn những quan hệ khác, về sau nếu hắn cẩn thận giữ gìn, thời gian lâu dài, mặc dù là lướt qua mặt Hách Đức Thắng, cũng có thể làm thành một ít nghiệp vụ, đến lúc đó, hắn đối với việc ỷ lại Hách Đức Thắng thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Đương nhiên, ý nghĩ này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, ở trước mặt của Hách Đức Thắng, hắn cũng không thể biểu hiện quá mức khôn khéo.
Lòng người khó dò, ai cũng không hy vọng, tiểu đệ của mình xoay người làm đại ca.
- Tiểu Lâm a, hôm nay ta mời cậu đi ăn thịt dê nướng ở Đông Lai Thuận Nhi, chính là do lão lãnh đạo đặt vị trí, ông ấy có chuyện gấp không đi được, nên tiện nghi cho chúng ta.
Sau khi nói đến lão lãnh đạo, Hách Đức Thắng không khỏi đắc ý nói với Lâm Uy.
- Ha ha, vẫn là Hách cục trưởng có bản lĩnh, tôi tính toán đi theo thơm lây rồi.
Lâm Uy cười lấy lòng nói.
Kỳ thật thì Đông Lai Thuận Nhi có cái gì ăn ngon đâu? Đơn giản chính là thịt dê nướng nha, trong nội tâm của Lâm Uy cũng không cho là đúng, bất quá trên mặt lại là một bộ dáng vô cùng hưng phấn.
Hai người đi Đông Lai Thuận Nhi, vừa mới vào đại môn thì đúng lúc phát hiện ra hai vị ở đối diện, một nam một nữ.
- Ồ, Tiểu Lâm, đây không phải là lão bà của cậu sao?
Hách Đức Thắng thấy được nữ tử ở đối diện, lập tức hơi kinh ngạc mà hỏi thăm.
Hách Đức Thắng ở trong nhà Lâm Uy, đã gặp qua lão bà của hăn một lần rồi, cảm thấy có chút hâm mộ, cũng không làm sao nói ra được, nghe nói còn là một vị thị trưởng thành phố, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hách Đức Thắng nguyện ý tiếp xúc với Lâm Uy.
Bất kể nói thế nào, cán bộ nữ tính cấp sở còn trẻ như vậy, đều là một con ngựa ô trên chính đàn, không chừng có một ngày liền bạo phát, lúc đó Hách Đức Thắng đều muốn kéo lên một chút quan hệ.
Chỉ là hắn không biết, Lâm Uy và lão bà hắn đã sớm bằng mặt nhưng không bằng lòng, gần đây lại càng như nước với lửa rồi.
Lâm Uy nghe xong Hách Đức Thắng nói, nhìn lại phía trước xem xét, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó chịu.
Nữ tử đối diện, quả nhiên là lão bà Mộc Uyển của hắn, còn nam tử trẻ tuổi đi bên cạnh kia, chính là người vừa mở của xe dã.
Được! Tốt cho một đôi cẩu nam nữ, rõ ràng ở loại địa phương như kinh thành này, cũng dám lúc đi hai người khi về một đôi!
Tính khí Lâm Uy lập tức liền dâng lên cao rồi.
Tự nhiên, cũng không có chuyện gì, có thể so với thời điểm tận mắt nhìn thấy lão bà đi với nam nhân khác, còn có người khác ở một bên lại là sự tình càng thêm khó chịu.
Tâm tình hôm nay của Lâm Uy chính là như thế, ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn) cũng khó có thể hình dung.
Nếu như không có Hách Đức Thắng ở bên, hơn nữa lại nhận ra lão bà Mộc Uyển của hắn mà nói…, Lâm Uy cũng không phát hỏa lớn như vậy, nhiều lắm thì trong nội tâm phiền muộn một chút mà thôi, dù sao quan hệ của Mộc Uyển và hắn, trên cơ bản cũng chỉ kém chút nữa là ly hôn mà thôi.
Theo đạo lý nói, ai muốn làm gì thì làm cũng là rất bình thường, ai cũng không được ngang ngược can thiệp.
Chỉ là, đạo lý thì là đạo lý, nhưng mà đến thời điểm rơi lên đầu mình, muốn nói trong nội tâm không có phản ứng, cũng là không thể nào.
Mà khiến người ta buồn bực nhất, chính là Hách Đức Thắng nhận ra Mộc Uyển, cho nên hắn đối với chuyện này cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bất quá dù gì Lâm Uy cũng là người từ kinh thành đi ra, đối nhân xử thế tự nhiên là rất có nghề, cũng không thể giống như mấy tên mao đầu tiểu tử, không thể làm to chuyện lên được…, khiến cho tất cả mọi người đều không xuống đài được.
- Há, thật đúng là nàng.
Lâm Uy nhìn Mộc Uyển ở đối diện, tận lực dùng một loại ngữ khí lạnh nhạt, đối với Hách Đức Thắng nói ra:
- Nàng là thị trưởng của thành phố, xã giao bình thường cũng rất lớn, hay là có tiệc chiêu đã đi.
Hách Đức Thắng ngược lại không hoài nghi chút gì, dù sao hắn xác thực biết rõ lão bà Mộc Uyển của Lâm Uy là thị trưởng của thành phố Long Thành, là quan viên cấp sở, cùng cấp bậc với hắn, ở tất cả cán bộ nữ tính bên trong tương đối có danh tiếng đấy.
Hơn nữa điểm trọng yếu nhất, chính là Mộc Uyển bất quá chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi. So với hắn còn trẻ tuổi hơn, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng, cho nên hắn cũng nguyện ý đến gần Lâm Uy một chút, ở chỗ này lâu dài nghĩ cách đầu tư.
- Đã sớm nghe nói phu nhân cậu là hắc mã chính đàn, thấy là muốn chào hỏi đấy.
Hách Đức Thắng nhìn Lâm Uy nói ra.
Mặc dù nói Hách Đức Thắng cũng là cán bộ cấp sở, nhưng bình thường mà nói, cục trưởng bộ ủy cùng thị trưởng, thì cục trưởng chính là quan viên tương đối, theo cấp bậc mà xét thì không có gì khác biệt, nhưng mà từ tâm lý đến xem, lại có một chút ưu thế.
Cái này cũng có chút cùng loại như: Quan ở kinh thành thì quý hơn.
Theo ý nghĩa hiện đại mà nói, công tác tại bộ ủy, là phóng nhãn toàn cục đấy, tự nhiên không có khả năng giống như thị trưởng chỉ ở một góc. Cho nên sức nặng của hai từ cục trưởng này là tương đối nặng, cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý.
Cho nên Hách Đức Thắng đối với lão bà Mộc Uyển của Lâm Uy, cũng không có cảm giác thua kém gì, mà là có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Mà Lâm Uy đối với đề nghị của Hách Đức Thắng, lại vạn phần không muốn.
Quan hệ của hắn cùng Mộc Uyển vốn đã phi thường ác liệt, ở trong nhà hai người trước mặt của lão nhân, tuy còn chưa có triệt để cãi nhau mà trở mặt, nhưng mà tình huống thực tế thì tất cả đều rõ ràng, huống hồ hai người cũng không có hài tử, tầng liên kết cuối cùng, quan hệ ràng buộc cũng không tồn tại. Nếu như không phải song phương còn có chỗ cần thiết, đều có sự tình kiêng kỵ, thì đoạn hôn nhân này đã sớm chung kết rồi.
Nói cho cùng, Lâm Uy cần một ít thanh thế quan trường của Mộc Uyển đến trợ trận, Mộc Uyển lại cần cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này để đảm bảo chính mình ở trên quan trường không có vết bẩn về gia đình, đây là theo như nhu cầu.
Tuy Lâm Uy không muốn, nhưng mà Hách Đức Thắng đã đi tới.
- Xin chào Lâm phu nhân, không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải cô.
Hách Đức Thắng cười ha ha mà đi tới trước mặt Mộc Uyển chào hỏi.
Khi Mộc Uyển nhìn thấy Lâm Uy, trong nội tâm đã có nhiều chán ngán rồi.
Nhất là khi ở bên người mình là Diệp Khai, bỗng nhiên đụng phải Lâm Uy và hồ bằng cẩu hữu của hắn, Mộc Uyển cảm giác thật là không tốt.
Đối với Hách Đức Thắng người này, Mộc Uyển ngược lại là gặp một lần đấy, biết rõ hắn là cục trưởng của Bộ vệ sinh, trên tay có một ít quyền phê duyệt về bộ môn mua sắm. Cho nên Lâm Uy vẫn luôn tương đối nịnh bợ hắn.
- Hách cục trưởng, chào ông.
Mộc Uyển cũng lên tiếng chào.
- Các em có hoạt động à?
Lâm Uy hỏi Mộc Uyển một câu, ánh mắt cũng dừng tại thân hình Diệp Khai mà xem xét.
Tiểu tử còn trẻ như vậy, thả vào chính quyền, làm cái bí thư cũng không được, chẳng lẽ nói là lái xe mới có Mộc Uyển hay sao?
Nhưng mà dung mạo, khí độ và quần áo của Diệp Khai, lại khiến cho người ta rất khó tin tưởng hắn chỉ là một lái xe nho nhỏ, muốn nói là nhân tình của Mộc Uyển còn tạm được.
Nói tóm lại, Lâm Uy căn bản cũng không có cân nhắc đến, Diệp Khai rõ ràng cũng là người trong quan trường.
Thật sự là, chuyện này cũng không hợp với lẽ thường.
Lấy niên kỷ Diệp Khai mà nói, nếu như mà là người ở trong quan trường, tối đa chính là một tên cán sự đi, ngay cả cấp phó khoa cũng đều không lăn lộn đến được.
- Đây là kỷ ủy của thành phố Long Thành chúng tôi Diệp thư ký.
Mộc Uyển đều lười nói chuyện giống như Lâm Uy, chỉ nhìn hắn đảo một vòng đã biết rõ hắn đem mình cùng Diệp Khai trở thành loại quan hệ gì rồi.
Nếu như chỗ này chỉ có Lâm Uy, Mộc Uyển căn bản cũng sẽ không để ý tới hắn, chỉ là bên cạnh hắn còn có vị cục trưởng Bộ vệ sinh Hách Đức Thắng này, cho nên Mộc Uyển không được phép không giới thiệu thân phận Diệp Khai một chút, tránh cho người ta cũng sinh ra một ít liên tưởng không tốt, đến lúc đó thì lời đồn đã bay đầy trời.
- Thư ký kỷ ủy thành phố?
Lâm Uy và Hách Đức Thắng nghe xong, đều là sững sờ, tỏng nội tâm có chút kinh ngạc.
Mộc Uyển nói thế nhưng là thư ký kỷ ủy thành phố, cái này chính là cán bộ cấp phó sở, khó trách có thể cùng đi với Mộc Uyển.
Mặc dù nói Mộc Uyển là thị trưởng thanh phố, nhưng mà Ban kỷ luật làm việc tương đối độc lập, lại là hàng ngũ thị ủy thường ủy, cho nên cùng đi với nàng, cũng không phải là sự tình hiếm lạ gì.
- Còn trẻ như vậy mà đã là kỷ ủy thư ký a, thật hiếm thấy, là phó chức chứ?
Hách Đức Thắng có chút tò mò hỏi thăm.
Trong lòng của hắn phi thường kinh ngạc, coi như Diệp Khai chỉ là thị kỷ ủy phó thư ký đi, vậy cũng phải là cán bộ cấp chánh cấp phòng mới có thể đảm nhiệm đấy, nhưng khi nhìn đến tuổi của hắn, làm sao có thể là cấp phòng cơ chứ? Cái này rõ ràng chính là tuổi của một sinh viên nha.
- Không phải là phó chức, Diệp thư ký là kỷ ủy thư ký của thành phố Long Thành chúng tôi, là cán bộ chánh cấp sở trẻ tuổi nhất.
Mộc Uyển hồi đáp.
Sau khi Hách Đức Thắng nghe xong, lập tức kịp phản ứng.
Hắn nhậm chức ở Bộ vệ sinh, lại là cán bộ bản địa, đối với các phương diện tin tức vẫn tương đối hiểu rõ, nhất là thời điểm vấn an cán bộ kỳ cựu lần thứ nhất trước đó, chợt nghe người nhắc qua, nói là ở thành phố Long Thành có một vị thư ký kỷ ủy trẻ tuổi, chính là đệ tử nhà lão Diệp, phi thường khó lường.
Lại thật không ngờ, hôm nay rõ ràng lại gặp mặt được.
- Nguyên lai là Diệp thư ký a, thật sự là đúng dịp, không nghĩ tới lại gặp được ngài ở chỗ này.
Hông của Hách Đức Thắng đã bắt đầu lập tức gập lại…, hoàn toàn là một bộ dạng thụ sủng nhược kinh, hai cánh tay nắm lấy hai tay của Diệp Khai, tựa hồ không muốn buông lỏng ra.
- Hách cục trưởng khách khí, chỉ là hẹn người trong nhà ăn một bữa cơm ở chỗ này mà thôi.
Diệp Khai thấy hắn làm ra vẻ như thế, làm sao lại không biết đối phương đã nhận ra lai lịch của hắn rồi.
Trên thực tế, ở kinh thành này, người biết rõ chi tiết về Diệp Khai hắn số lượng cũng không ít, nhưng tương đối là nói, đều là những lãnh đạo cao tầng có cấp bậc tương đối cao, như Hách Đức Thắng một cái cục trưởng mà cũng nghe qua uy danh của hắn, cũng đúng là không dễ dàng, thằng này hẳn có nhân vật có chút bối cảnh.
- Tôi và đồng chí Diệp Tử Ngọc thường xuyên liên hệ, nghe nói qua Diệp thư ký.
Thấy Diệp Khai có chút tò mò, Hách Đức Thắng liền chủ động giải thích.
Đại cô của Diệp Khai là Diệp Tử Ngọc, là song bào thai tỷ đệ với Diệp Tử Bình, hiện đảm nhiệm phó viện trưởng của quân tổng bệnh viện, cũng là một chuyên gia tâm não ngoại khoa trứ danh trong nước, chông của nàng là La Hoa chính là chuyên gia về tài chính và kinh tế, là thành viên trung tâm của Bộ ngoại giao.
Đại khái là bởi vị Hách Đức Thắng làm việc ở Bộ vệ sinh, cùng Diệp Tử Ngọc có chút liên hệ, cho nên hai người nhận thức, ngẫu nhiên liền nghe nói qua chuyện tình của Diệp Khai, khó trách hắn phản ứng nhanh như vậy.
- Vậy thì không phải là người ngoài.
Diệp Khai gật đầu nói.
Lâm Uy ở một bên, nhưng lại thấy có chút ngẩn người.
Hắn thật hoàn toàn không ngờ, người bị hắn ngộ nhận là nhân tình kiêm lái xe của Mộc Uyển, dĩ nhiên là kỷ ủy thư ký của thành phố Long Thành, hơn nữa là chánh sở cấp quan lớn.
Sự thật này, đúng là lại để cho hắn chấn động, phải biết rằng, từ trên cấp bậc mà nói, Diệp Khai và Hách Đức Thắng là cùng cấp, nhưng mà từ tuổi nhìn lại, Hách Đức Thắng đã phải gấp hai lần Diệp Khai rồi.
Hơn nữa, người ta còn trẻ như vậy mà đã làm được cán bộ chánh sở cấp, sau này phát triển lên thì còn phải nói gì nữa? Tuyệt đối là đại nhân vật khó lường, cũng không trách được sau khi Hách Đức Thắng nhìn thấy, muốn đem tư thái hạ thấp như vậy.
Đụng phải thứ đại nhân vật này, chỉ cần là nhân vật trong quan trường biết lăn lộn thì đều liên tưởng đến lực lượng sau lưng hắn, đều sẽ không dễ dàng đắc tội người như vậy, hơn nữa phải tận lực giao hảo, mới phù hợp với lợi ích lâu dài.
- Diệp thư ký ngài khỏe chứ, tôi là Lâm Uy, là trượng phu của Mộc Uyển.
Lâm Uy kéo căng ra làm một bộ mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng đối với Diệp Khai nói ra.
Lại nói tiếp cũng là kỳ quái, vừa rồi hắn cũng bì người bên cạnh của Mộc Uyển, có một vị thanh niên anh tuấn cao lớn như vậy mà cảm thấy căm tức, lúc này lại ước gì Mộc Uyển cùng vị Diệp thư ký này có cái quan hệ mập mờ gì đó.
Bất kể nói như thế nào, hắn chính là trượng phu trên danh nghĩa của Mộc Uyển, hơn nữa là có quan hệ với pháp luật.
Nếu như hắn kéo mặt đến, tư thái đủ thấp, như vậy những tài nguyên của Mộc Uyển, hoàn toàn có thể được hắn lợi dụng đấy, đây cũng là hắn tình nguyện đỡ lấy một chút ở trên đầu, cũng không muốn cùng Mộc Uyển ly hôn.
Muốn có nữ nhân, bên ngoài còn có rất nhiều loại, không sợ tìm không thấy. Nhưng mà lão bà thân là chánh sở cấp thị trưởng, đúng là rất khó gặp phải, cả nước cũng không có mấy người, Lâm Uy làm sao có thể chủ động buông tha cho người vợ có thân phận thị trưởng này được?
Chỉ cần là Mộc Uyển nguyện ý, nàng có tìm thêm mấy cái nhân tình cũng không đáng kể, ít nhất là Lâm Uy sẽ không đi quản đấy.
- Há, là Lâm tiên sinh a.
Dk có chút tò mò nhìn lu, cảm thấy người này lớn lên cũng là cao cao to to đấy, theo ngoại hình nhìn lại, vẫn là xứng đôi với mu đấy.
Chỉ là Diệp Khai cũng có thể cảm giác được, quan hệ của Mộc Uyển và Lâm Uy, cũng không phải hòa hợp như vậy, hai người tựa hồ tồn tại ngăn cách tương đối lớn, chỉ là không có biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Bốn người đứng ở trước cửa lớn của tiệm cơm, có thể nói là theo đuổi tâm tư của mình, mỗi cá nhân đều không giống nhau.
Bỗng nhiên lúc này, Diệp Khai bỗng quay đầu, liền cười nói:
- Ha ha, Hách cục trưởng, Lâm tiên sinh, các ông đi trước đi, người nhà của tôi đã đến rồi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Môn, truyện Quan Môn, đọc truyện Quan Môn, Quan Môn full, Quan Môn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top