Quan Môn

Chương 428: Chúng Ta Cũng Có Lò Phản Ứng Hạt Nhân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Môn

Nhưng Diệp Khai cũng hiểurằng những vấn đề mang tính kết cấu này trong thời gian ngắn khó có thểgiải quyết được, do đó trong hai năm kế tiếp hoặc là điện lực thiếu hụthoặc là tiếp tục nguy kịch hơn, thậm chí có thể xuất hiện tình trạngthiếu điện nghiêm trọng.

Trước mắt cả nước đã có hơn 10 tỉnh gặp phải tình trạng thiếu điện, đặcbiệt là tình trạng thiếu điện ở khu vực Hoa Đông và Hoa Trung, do nguyên nhân mang tính kết cấu không thể giải quyết trong thời gian ngắn nêntình trạng này sẽ tiếp diễn trong thời gian dài.

- Việc cung cấp điện cho thành phố Minh Châu, chủ yếu là thông qua nguồn điện được chuyển đến từ tỉnh Giang Trung. Tuy trong một số chính sáchcủa đất nước có đưa ra những sự bảo đảm nhưng lại luôn xảy ra một sốđiều không mong muốn cũng là chuyện bình thường.

Trữ Thiên Hòa nói tiếp.

Diệp Khai gật đầu.

- Vấn đề này có thể đưa ra làm một điều kiện, việc sử dụng điện củathành phố Minh Châu buộc phải đạt được một sự bảo đảm có hiệu quả, chavà ông cậu nói một tiếng, khi lựa chọn chủ tịch tỉnh Giang Trung cầnphải nhấn mạnh điểm này.

- Hả?

Diệp Tử Bình nghe xong như hiểu ra điều gì đó, cảm thấy Diệp Khai đưa ra đề nghị này không phải là không thể cân nhắc được.

Lần này nếu người nhà họ Diệp có thể thu được lợi trong cuộc tuyển chọnchủ tịch tỉnh Giang Trung thì việc giải quyết vấn đề ở thành phố MinhChâu cũng trở nên dễ dàng, dù gì bản thân cũng là ủy viên cục chính trị , cho nên vẫn có quyền phát ngôn cho lá phiếu lần này.

Khách sạn Minh Châu vẫn còn nhiều cách xử lý cho tình trạng này, điệnchỉ bị cắt trong vòng mười mấy phút thì đèn lại sáng trở lại, nhân viênphục vụ lại lần lượt mang nến ra ngoài, sau đó thổi tắt để tránh khóinến sẽ ảnh hưởng đến khách .

- Sao con lại ngồi ngây ra vậy, đang nghĩ gì sao?

Đột nhiên Ninh Sương nhận ra Diệp Khai ngồi đó dường như đang suy nghĩ điều gì, nên tò mò hỏi.

- Con đang nghĩ, nếu địa bàn khu Thánh Vương có thể mở rộng hơn thìchắc chắn có thể xây thêm một nhà máy điện để giải quyết nguy cơ thiếuđiện trước mắt.

Diệp Khai xoa xoa cằm nói.

- Xây dựng nhà máy phát điện?

Diệp Tử Bình và Trữ Thiên Hòa nghe xong tuy có chút đồng tình nhưng lại đưa ra những vấn đề xung quanh điều này.

- Nhưng ở đây không có than đá, nếu xây dựng máy phát điện thì sẽ cầnphải vận chuyển than từ bên ngoài đến, giá thành vận chuyển cũng rấtcao, vậy thì chi bằng trực tiếp mua điện sẽ tiết kiệm hơn. Hơn nữa xâydựng nhà máy phát điện sẽ gây ra ô nhiễm môi trường cũng là vấn đề phảixem xét. Còn nữa, phía Tam Hiệp cũng đang chuẩn bị tiến hành xây dựng,có thêm công trình mới này thì việc đảm bảo cung cấp điện cho vùng phíaĐông sẽ được chắc chắn hơn.

- Tam Hiệp?

Diệp Khai nghe xong cười và không nói thêm điều gì, chỉ là sắc mặt có chút khó coi khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

- Thái độ như vậy là sao?

Diệp Tử Bình thấy vậy có chút không vui nói.

- Dù là có trạm phát điện Tam Hiệp thì sao chứ? Việc thiếu điện nghiêm trọng thì vẫn phải xem xét …

Diệp Khai đáp.

Đối với một công trình thủy điện cỡ lớn với thời gian và chiều rộng lớnnhư vậy, Diệp Khai cũng không biết nên nhận xét như thế nào, chỉ biếtrằng một khi dự án này được tiến hành thì thực sự có thể bù lại sự thiếu điện ở vùng phía Đông và phía Nam, nhưng nếu nói rằng có thể hoàn toàngiải quyết vấn đề thiếu điện nghiêm trọng thì không khác gì chuyện hoang đường viển vông, là điều tuyệt đối không thể thực hiện được.

- Vẫn tốt hơn là không xây, ít nhất có thể giải quyết được vấn đề thiếu điện trên diện rộng.

Diệp Tử Bình 

- Con chỉ lợi chẳng thấy đâu mà lại chịu tổn thất, hiện tại nước Mỹ đều không xây dựng các dự án thủy điện nữa.

Diệp Khai đáp.

- Tại sao? Dự án thủy điện không hề gây ô nhiễm mà.

Ninh Sương nghe xong cũng cảm thấy có chút tò mò.

- Nhưng dự án thủy điện cũng có thể làm mất cân bằng sinh thái của mộtkhu vực, thậm chí còn nguy hại nghiêm trọng đến toàn bộ môi trường sinhthái vùng trung hạ du sông Trường Giang và kết cấu an toàn.

Diệp Khai nói.

- Tại sao không nghĩ về việc tại vùng thượng du sông Trường Giang có một đập nước treo trên đỉnh lớn như vậy, một khi đập lớn xảy ra vấn đề cóthể một trận lũ lụt lớn mà từ trước đến nay chưa từng gặp sẽ cuốn trôiđi tất cả, lúc đó sẽ gây ra một hậu quả như thế nào chứ?

- Việc này…

Ninh Sương nghe xong trong đầu liền xuất hiện một cảnh tưởng kinh hoàng.

Một trận lũ lụt kinh thiên động địa tràn tới thì cả cả phía Nam sẽ trở thành biển nước.

- Vậy ý của anh là gì? Sẽ xây dựng nhà máy nhiệt điện ở khu Thánh Vương sao?

Diệp Tử Bình hỏi.

- Đương nhiên không mọi chuyện không đơn giản như vậy, ý con là phát triển nguồn năng lượng mới mang tính tổng hợp.

Diệp Khai thấy mọi người có vẻ không hiểu về ý kiến của mình nên giải thích răng.

- Chính là tập trung sức gió, năng lượng mặt trời, năng lượng thủy triều, năng lượng hạt nhân thành một trạm phát điện tổng hợp.

Lúc này Diệp Tử Bình mới hiểu ý Diệp Khai, nhưng suy nghĩ một lát ông lại lên tiếng.

- Tuy ý kiến của con rất hay nhưng mấy dự án này không cái nào dễ dàngthao tác được, theo tình hình trước mắt thì đều chưa đạt đến độ mangtính thực chất, ba thấy rằng suy nghĩ đó vẫn chưa thực tế.

- Nếu không thì hiện tại chúng ta vẫn sống trong thời kỳ đồ đá.

Diệp Khai có chút khó chịu mà nói.

- Chuyện mà mọi người cảm thấy không thể nhưng dưới con mắt của các nhàkhoa học chưa chắc đã là không thể, hơn nữa con dám nói những điều nhưvậy, thực thế là vì con đã có sự xem xét toàn diện, có thể thực hiệntổng thể dự án, ít nhất việc sử dụng điện ở khu Thánh Vương có thể đượcbảo đảm, đồng thời còn có thể bán lại nguồn điện dồi dào cho thành phốMinh Châu của mọi người.

- Vậy thì con cũng phải có được sự phê chuẩn đã, cửa phía lão Vân không dễ vượt qua đâu.

Diệp Tử Bình nói.

Thủ tướng Vân nắm quyền ở toàn cục, có quyền quyết định đối với việcphê duyệt các dự án lớn này cho nên Diệp Tử Bình không chắc rằng ông tasẽ đồng ý cho xây dựng một nhà máy phát điện tổng thể mà không khả thinhư vậy.

- Thực ra rất đơn giản.

Diệp Khai nhìn nhận vấn đề này khá đơn giản.

- Con sẽ tự xây trước chẳng phải là được sao, cần gì phải được sự quyếtđịnh của ông ta, đợi đến lúc các vị công quan kia đưa ra quyết sách thìtất cả đều sụp đổ.

- Con…. cậu càng ngày càng to gan đấy, để xem ông con sẽ xử lý con ra sao.

Diệp Tử Bình trong chốc lát không biết nên nói gì chỉ có thể lôi Diệp lão gia ra để dọa Diệp Khai.

Thực ra Diệp Tử Bình cũng không đồng tình với một số cách làm của Thủtướng Vân, đặc biệt là về việc bảo đảm nguồn năng lượng, Diệp Tử Bìnhvà Diệp Khai cùng có chung cách nghĩ, đều cho rằng chính sách có phầnsai lệch. Chẳng hạn như chính sách nhập khẩu một số lượng lớn dầu mỏcùng với việc giải quyết thiếu điện thì đều được Diệp Tử Bình coi trọng nhưng tổng giám đốc Vân lại coi như không, ông ta cho rằng việc xâydựng nhà máy điện sẽ dễ gây ra cung lớn hơn nhu cầu về điện, hiện tạicũng không nhìn ra được sự cần thiếu của việc xây dựng nhà máy điện.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Môn, truyện Quan Môn, đọc truyện Quan Môn, Quan Môn full, Quan Môn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top