Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Môn
Ads
Tuy Ninh Thiên Hòa đã đến Minh Châu công tác, nhưng hiện tại Ninh Sương vẫn lưu lại học đại học tại Giang Trung.
Đúng như lời Diệp Khai đã nói, trình độ chuyên nghiệp nhạc cụ dân gian tại đại học Giang Trung xác thực vượt hơn một số trường học khác, rất nhiều truyền thống nghệ thuật được bảo lưu tại nơi này, âm nhạc truyền thừa cùng công tác phát triển vẫn luôn được tiến hành duy trì.
Chỉ là Diệp Khai không nghĩ tới sẽ gặp Ninh Sương tại sân bay, điều này làm cho hắn có cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Hơn nữa hắn cũng chú ý tới một điểm, Ninh Sương thật sự không chỉ đi một mình, bên cạnh nàng còn có hai mươi mấy thanh thiếu niên nam nữ, mọi người đang cười nói, vai mang balo đựng nhạc khí, ngoài ra còn có vài người có tuổi tác lớn hơn, xem ra hẳn là giáo viên dẫn đội.
Chung quanh Ninh Sương đang có nhóm nam sinh vây quanh.
- Ninh Sương, tôi giúp cô vác túi đàn đi.
- Ninh Sương, cùng đi tham gia hoạt động chúc mừng với mọi người, hoàn cảnh Golden Age rất tốt đấy.
- Đúng đó đúng đó, nghe nói ở đó muốn bao một ghế lô phải tốn hơn mười ngàn, lần này Tô Tỉnh xuất tiền, chúng ta không đi thể nghiệm một chút thật là tiếc nuối.
Ninh Sương khẽ cau mày, có chút không vui khi phải ứng phó những bạn học kia.
Lần này các sinh viên học viện âm nhạc Giang Trung cùng đi tỉnh Vân Điền sưu tầm dân ca, đồng thời cũng làm một buổi diễn xuất trao đổi, hiệu quả rất tốt, đã nhận được Ban tuyên truyền tỉnh ủy Vân Điền đánh giá cao, hoạt động lần này nghe nói sẽ được đưa lên chuyên mục tin tức của CCTV.
Các giáo viên dẫn đội cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, bởi vậy ai cũng hưng phấn, có học sinh đưa ra ý kiến tổ chức hoạt động chúc mừng tại Golden Age, bọn họ đều không phản đối.
Kinh tế của tỉnh Giang Trung tuy không tính là phi thường phát đạt, nhưng nghiệp giải trí vẫn tốt, tỉnh thành Ninh Châu phát triển không tệ, với địa vị của Golden Age tại Ninh Châu mà nói, người bình thường vốn không thể đến.
Chỉ nói với khả năng của mấy vị giáo viên nơi đây, cũng không tính là thấp, còn có khoản thu nhập thêm, nhưng nếu nói chính mình xuất tiền túi đến loại địa phương như Golden Age tiêu phí, đánh chết họ cũng sẽ không đi.
Mấy năm nay tuy nói trình độ sinh hoạt có đề cao, nhưng thu nhập của giáo viên trong trường cao đẳng không cao, mặc dù tham gia một ít tuần diễn bên ngoài cũng có được thu nhập, thu được vài đệ tử thì còn có chút phụ cấp gia dụng, nhưng đều chỉ là những món tiền nhỏ, xa không đạt tới như tiêu chuẩn giá thù lao cao trên trời của đời sau.
Hơn nữa trong thời kỳ này, mọi người cũng không quá xem trọng đối với nhạc cụ dân gian, duy nhất phát triển chỉ là ngành ca sĩ.
Mấy nam sinh vây quanh Ninh Sương ồn ào cũng không phải không có nguyên nhân, bình thường Ninh Sương không quá lưu danh trong trường học, nhưng vẻ đẹp của nàng lại không cách nào che giấu, người truy cầu nàng thật nhiều vô cùng.
Chỉ là nàng chưa từng kết giao với ai, điều này làm tất cả mọi người đều thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng mọi người đều nhìn ra được tựa hồ điều kiện gia đình Ninh Sương không tệ, ít nhất chưa từng buồn bã trong phương diện tài chính, bình thường tuy nàng không có vẻ tiêu xài xa xỉ, nhưng nhìn cách ăn mặc chi tiêu của nàng cũng làm mọi người sản sinh ý nghĩ với gia thế của nàng, không biết rốt cục lai lịch của nàng như thế nào?
Lần này hoạt động trong kỳ nghỉ hè, là do Đoàn thanh niên trong trường liên hệ tổ chức, bộ môn hiệp trợ tự nhiên là Hội học sinh trong trường, mà đêm nay tài trợ chúc mừng là Tô Tỉnh, phó hội trưởng Hội học sinh của trường.
Nam sinh này dáng vóc cao ráo, nhìn bề ngoài không tệ, nghe nói trong nhà tựa hồ có chút lai lịch.
Trong quá trình đến tỉnh Vân Điền sưu tầm dân ca, Tô Tỉnh nảy sinh hứng thú đối với Ninh Sương, luôn quấn quýt thật chặt, muốn lôi kéo làm quen với nàng, chỉ là Ninh Sương không hề có chút hứng thú nói chuyện với hắn, làm cho Tô Tỉnh vô cùng căm tức.
Hôm nay máy bay vừa hạ cánh, Tô Tỉnh lại tỏ vẻ muốn tổ chức hoạt động chúc mừng tại Golden Age, phí tổn đều do hắn bỏ ra, kéo thêm vài tên bạn học giúp hắn thuyết phục Ninh Sương.
- Nếu Ninh Sương không đi thì đành chờ dịp khác rồi.
Tô Tỉnh nói như thế.
Bởi vậy vì muốn biết một chút về Golden Age, mấy bạn học vô cùng hào hứng nhao nhao vây quanh Ninh Sương mở miệng khuyên bảo nàng.
Ninh Sương còn đang phiền não, chợt nghe có người gọi tên của mình.
- Diệp Khai!
Ninh Sương vừa nhìn thấy Diệp Khai, đôi mắt lập tức sáng ngời, không khỏi kêu lên.
Nàng cũng không nghĩ đến Diệp Khai lại xuất hiện ở Ninh Châu tỉnh Giang Trung, còn gặp mình ngay trong phi trường.
Nhìn thấy Diệp Khai hướng mình vẫy tay, vẻ mặt Ninh Sương lập tức hiện lên dáng tươi cười, nàng cũng vẫy tay tỏ vẻ mình đã nhìn thấy hắn.
- Người nọ là ai?
Mấy nam sinh lập tức nhíu mày, xì xào bàn tán.
Ninh Sương ở lại Ninh Châu chỉ một mình, cho nên đối với tình huống về nàng, cơ bản không có người nào hiểu rõ.
Ninh Thiên Hòa ở lại làm việc tại Ninh Châu thời gian ngắn ngủi, cơ bản không hề hình thành chút lực ảnh hưởng nào thì đã đi Minh Châu nhậm chức, cho nên người bên này cũng không có ấn tượng gì với Ninh Thiên Hòa, đối với Ninh Sương lại càng không biết rõ.
Không ai hiểu rõ ràng cô bạn học Ninh Sương bình thường luôn điệu thấp, vậy mà cha của nàng cũng đã là cán bộ cấp chính sảnh, hơn nữa còn là khu trưởng tân khu Phổ Giang của Minh Châu, khu trưởng Ninh Thiên Hòa.
Diệp Khai rất nhanh đi tới, sau lưng đi theo bốn gã bảo tiêu, nhìn lại có chút tư thế như xã hội đen.
- Diệp Khai, sao anh lại ở nơi này?
Ninh Sương có chút vui mừng hỏi thăm.
- Vốn định bay tới Minh Châu, nhưng bên kia có mưa bão nên phải thay đổi tuyến đường đến sân bay Ninh Châu rồi.
Diệp Khai cười đáp, hắn nhìn nhìn sau lưng Ninh Sương đang vác túi đàn, liền thuận tay nhận lấy, rất tự nhiên vác lên trên vai của mình:
- Anh đưa em về.
Ninh Sương ứng tiếng, hai người muốn rời đi.
- Ai, Ninh Sương, một lát nữa đi Golden Age, tập thể hoạt động cô cũng đừng thoát đội chứ?
Có một nam sinh kêu lên.
Chứng kiến Ninh Sương cùng người trẻ tuổi vừa xuất hiện lại quen thuộc đến như thế, mấy nam sinh lập tức có chút sốt ruột, vạn nhất nếu Ninh Sương đi rồi, như vậy hoạt động đêm nay không còn, Tô Tỉnh là hướng về Ninh Sương mới chịu tổ chức, nếu không phải vậy tiêu phí cao giá như thế, Tô Tỉnh dựa vào cái gì mà chịu chi tiền cho mọi người?
- Mọi người đi chơi đi, tôi không thoải mái nên không đi đâu.
Ninh Sương không quay đầu lại chỉ khoát tay, đi theo Diệp Khai muốn rời khỏi.
Bởi như vậy các nữ sinh cũng có chút sốt ruột, nhao nhao tới khuyên can.
- Mọi người chưa từng được chứng kiến Golden Age đâu.
- Ninh Sương, đi ngồi chơi một chút thôi, cô đi rồi sẽ không còn ai chịu xuất tiền, thật khó có cơ hội đó.
Ninh Sương bị các nàng quấn quýt, lập tức không còn biện pháp, không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai cười cười nói:
- Golden Age? Chưa từng nghe qua!
- Anh làm sao nghe nói qua chứ? Golden Age là chỗ giải trí nổi danh nhất Ninh Châu đó, bao một phòng cũng phải mười ngàn đồng!
Một nam sinh có chút khinh bỉ nhìn Diệp Khai nói.
Bình thường Diệp Khai ăn mặc khá tùy ý, cũng tương đối điệu thấp, dù sao hắn là cán bộ cấp phó sảnh, lại là thiếu tướng phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, bình thường tiếp xúc cùng đại nhân vật khá nhiều, cho nên quần áo đều là đặt may, không hi vọng bị người nhìn ra chi tiết.
Những nhà thiết kế chuyên nghiệp chế tạo ra quần áo, tự nhiên không mang chút nhãn hiệu gì, cho nên người bình thường làm sao nhận ra được? Chỉ có nhân sĩ lăn lộn đã lâu trong ngành mới có thể theo phong cách mà nhìn ra được chút đầu mối, về phần phân biệt cấp bậc, người bình thường càng không thể nhìn ra.
Đây cũng là lý do những học sinh kia xem thường Diệp Khai, quần áo ngay cả nhãn hiệu cũng không thấy, rất hiển nhiên là người tầm thường thôi.
Nếu biết rõ ý nghĩ của những người này, đoán chừng Diệp Khai cười đau bụng không thể đứng thẳng người.
Nhưng luôn là như thế, rất nhiều người mua một bộ quần áo, tuyệt đối sẽ không chịu tháo nhãn hiệu bỏ xuống, bởi vì nhãn hiệu mới có thể phản ánh được giá trị của bộ âu phục kia, nếu bị hủy đi thì người khác làm sao biết ngươi mặc quần áo một trăm đồng một bộ hay là một ngàn đồng một bộ đây?
- Bao một lần mười ngàn sao, rất rẻ đấy.
Ai biết lời thốt ra trong miệng Diệp Khai lại làm họ nghẹn giọng cả buổi:
- Tôi ở thủ đô cùng Minh Châu đi chơi, bao một đêm là trăm ngàn hoặc hai trăm ngàn đấy, tiêu phí bên Ninh Châu đúng là khá thấp, chỉ là không biết thiết bị như thế nào.
- Bao một đêm phải một hai trăm ngàn sao?
Lập tức có người tỏ vẻ không tin.
Chỉ là ca hát uống chút rượu thôi, có cần bao một đêm một hai trăm ngàn sao?
- Thủ đô câu lạc bộ Đế Hào, ngu nhạc thành Đại Thế Giới Minh Châu, phí tổn bao phòng một đêm hai trăm ngàn đấy, hơn nữa cũng không dễ dàng đặt được, nếu có thời gian đi vào chơi, các bạn sẽ biết!
Diệp Khai thuận miệng đáp.
Mấy nam sinh lập tức không lên tiếng rồi, nghe khẩu khí của Diệp Khai tựa hồ là từng đi qua đó thể nghiệm, lại nhìn bốn bảo tiêu đi theo sau lưng hắn, bọn họ đột nhiên cảm giác được Diệp Khai tựa hồ có chút không đơn giản, không chừng người ta xác thực đã đi qua những địa phương kia.
- Câu lạc bộ Đế Hào xác thực phí tổn rất đắt, nhưng loại một đêm hai trăm ngàn hẳn là phòng đỉnh cấp rồi.
Lúc này một nam sinh cao lớn đã đi tới, nhìn Diệp Khai nói:
- Golden Age của Ninh Châu cũng không kém hơn câu lạc bộ Đế Hào bao nhiêu, chỉ là bên này cùng thủ đô đương nhiên là không so sánh được, tiêu phí tự nhiên là thấp hơn rất nhiều. Vị tiên sinh này là bạn của bạn học Ninh Sương sao? Không bằng cùng đi uống chút gì đó đi. Đây là Đoàn thanh niên cùng Hội học sinh trong trường tổ chức hoạt động, vắng mặt thật không tốt.
Diệp Khai nhìn nhìn người kia, lại nhìn vẻ mặt không vui của Ninh Sương, lập tức liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong nội tâm không khỏi buồn cười, rõ ràng có người muốn đào góc tường của Diệp nhị thiếu, vậy hôm nay Golden Age gì đó không đi thì không được rồi.
- Đã người ta nhiệt tình mời, lại là tập thể hoạt động, như vậy nếu chúng ta không đi thì có phải không chút lễ phép rồi không?
Diệp Khai cười nói với Ninh Sương.
- Tùy anh thôi.
Ninh Sương lườm Diệp Khai.
Tài sản của Diệp Khai, Ninh Sương cũng biết được, chỉ là nàng không nghĩ tới để Diệp Khai xuất hiện trước mặt bạn học của mình quá sớm mà thôi.
Nhưng theo một mặt khác mà nói, Ninh Sương cũng hi vọng Diệp Khai ra mặt một chút, nàng đối với những nam sinh theo đuổi thật nhàm chán kia, xác thực luôn cảm thấy có chút đau đầu không thôi.
Nàng đến đại học Giang Trung là vì học tập, không muốn có quan hệ gì với những tên tiểu tử phiền toái kia chút nào.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Môn, truyện Quan Môn, đọc truyện Quan Môn, Quan Môn full, Quan Môn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!