Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Lộ Thương Đồ
Chuyến bay trực tiếp từ Perth đến Bắc Kinh còn chưa khai thông, Trương Khác ở Perth hai ngày, rồi ngồi chuyến máy bay trung chuyển của Hồng Kông cùng Vệ Lan rời khỏi Perth. Xuyên qua cửa sổ máy bay, cùng với khe giữa các tầng mây, có thể thấy vùng hoang mạc rộng rãi cùng mặt biển xanh thẳm của tây Australia.
Ngồi trên chiếc ghế mềm hình cung trong cabin rộng rãi, Trương Khác thấy Vệ Lan ngóng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ đến thất thần, y mới hỏi: - Quyết định muốn đến Perth rồi sao?
- Ừm. Vệ Lan gật đầu: - Bị hoang mạc cùng nước biển vây quanh, có cảm giác ngăn cách, cũng được.
- Ài...
Trương Khác khẽ thở dài, những năm gần đây xảy ra nhiều việc như vậy ở trên người Vệ Lan, người nhà của cô cũng không có năng lực bảo vệ mà cô muốn đạt được. Trong nhà nghèo khổ, vì để cho hai em trai có thể tiếp tục đến trường, Vệ Lan đành phải nghỉ học công tác vào năm học cao nhị(~ lớp 11), là Địch Đan Thanh bảo vệ giúp cô không bị tiếp tục trầm luân trong dòng chảy nhơ bẩn.
Trong lòng của Vệ Lan, Địch Đan Thanh là người còn thân thiết hơn, quan trọng hơn cả người nhà. Mà hiện tại cũng còn một số lời đồn đãi đang ngầm sinh sôi, Vệ Lan muốn rời khỏi quốc nội đến Perth cùng Địch Đan Thanh cũng không khó lý giải.
Nghĩ đến quá trầm trọng như vậy, Trương Khác thay đổi đề tài, cười xấu xa hỏi: - Quên hỏi chị một việc, sáng sớm hôm trước, chị cùng Đan Thanh không mặc đồ ngủ cùng nhau làm gì vậy?
- Em! Vệ Lan trừng mắt với Trương Khác, mặt đỏ bừng, chuyện sáng hôm trước thật đúng là giải thích khó mà rõ ràng, chung quy không thể nói quần lót bị ướt mới cởi ra ngủ. Cô thò tay véo eo Trương Khác: - Em còn dám nói bậy!
Trương Khác lặng lẽ cười xấu xa, nhấc tay đầu hàng, để Vệ Lan đừng véo eo y nữa.
Perth vẫn là mùa đông lạnh nhất trong năm, bay qua mặt biển xanh thẳm, Hồng Kông lại lại mùa hạ nóng bức trong một năm nhất sau mùa bão mới đi qua. Lộ trình dài thường có thể tạo cho người ta một số cảm giác kì dị.
Trương Khác cùng Vệ Lan khi lên máy bay tại Perth đã có chuẩn bị, cởi xuống áo khoác, bên trong là trang phục hè mỏng manh. Vệ Lan không còn trang phục công sở nữa, mà mặc quần jean, áo thun thêm đôi giày thể thao, trong trang phục của một nữ sinh viên thanh thuần.
- Không ở lại Hồng Kông chơi mấy ngày hả? - Trương Khác hỏi.
Xuống máy bay, Vệ Lan không chuẩn bị thủ tục xuất cảnh, mà dự định đi ngay, ngồi chuyến bay quốc nội về Kiến Nghiệp.
- Ngày kia phải chính thức đi học rồi...
Cho dù muốn mau chóng chuyển trường đến Đại học Perth, Vệ Lan cũng không muốn trốn học tùy ý như Trương Khác, hoàn toàn không có dáng dấp của một sinh viên.
Nhìn Đường Thanh chuẩn bị thủ tục đến gặp mặt ở nhà đón khách sân bay. Vệ Lan giơ tay vẫy gọi cô qua. Thấy dáng dấp nhu mì của Đường Thanh, Vệ Lan nghĩ thầm, nếu mình như Đường Thanh, có thể đối với Trương Khác từ Perth bay trở về Hồng Kông mà nhìn như không để ý tới hay không. Cô liếc nhìn Trương Khác, lại nghĩ đến câu "ái tình không phải là nước tinh khiết" của Địch Đan Thanh, cô cười hàn huyên với Đường Thanh, nghĩ có người yêu hạnh phúc hơn nhiều so với mình bị tình yêu ruồng bỏ. Nếu như tên khốn này có chủ ý với mình, chắc mình không có sức mà đẩy y ra.
Đường Thanh một tuần trước đã đến Hồng Kông, cùng Trương Khác đưa Vệ Lan lên máy bay đến Kiến Nghiệp, sau đó mới rời khỏi sân bay.
Ở trên xe, Trương Khác nói với Đường Thanh việc có thể sẽ di dân đến Tây Úc.
Đường Thanh ôm lấy cánh tay Trương Khác, vụ án La Quy Nguyên đã qua rất lâu rồi, nhưng một số lời đồn đại cũng rất khó dẹp tan. Vệ Lan trong lòng đã từng chịu tổn thương muốn rời khỏi quốc nội cũng tốt. Dịu dàng tựa đầu lên vai Trương Khác, cho tới bây giờ Đường Thanh cũng không có ý nghĩ di dân.
Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩa cũng không có ở Hồng Kông, công trình san biển của khu sản nghiệp sắt thép nghìn vạn tấn đã tiến hành được gần một nửa, cuộc đàm phán về sắt thép liên hợp Đông Hải cùng sắt thép Đông Sơn xác nhập cũng đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, cộng thêm hạng mục cơ sở đóng tàu, Diệp Kiến Bân cùng Tôn Thượng Nghĩa đều ở Tân Đình, cao tầng của Nam Dương Hải Viễn cũng có mặt tại Tân Đình rất nhiều.
Mặc dù Diệp Kiến Bân cùng Tôn Thượng Nghĩa cũng không có ở Hồng Kông, Trương Khác đặt chân tại Hồng Kông cũng không được an nhàn. Y vừa đến khách sạn, điện thoại của Tưởng Vi liền gọi đến, nói là Tiêu Thụy Dân của Liên Tín cũng ở Hồng Kông, hy vọng có thể bí mật cùng y gặp mặt.
Trương Khác không biết Tiêu Thụy Dân từ đâu biết được ngày hôm nay mình sẽ có mặt tại Hồng Kông, nếu hắn yêu cầu gặp mặt, hơn nữa ban đêm cũng không có an bài khác, y liền mời Tiêu Thụy Dân đến khách sạn Bán Đảo Bán Đảo cùng nhau ăn bữa cơm tối.
※※※※
Tiêu Thụy Dân mới 46 tuổi, tóc đã đốm muối tiêu, hắn không cố gắng nhuộm đen tóc, nghĩ thầm có một ít tóc bạc sẽ thêm chút khí chất nho nhã. Hắn gặp mặt cùng Trương Khác lần đầu tiên vẫn là ở trong nhà Vương Húc Sâm, lần đó cũng là hắn cố muốn gặp nhân vật ở sau lưng sáng lập ra đế quốc kinh tế Cẩm Hồ một lần, tới cùng có bộ dạng thế nào, cho dù khi đó hắn thừa nhận, trận lốc xoáy mà Cẩm Hồ khơi lên tại quốc nội không nhỏ, trong lòng cũng không đặc biệt chấp nhận.
Thời gian cũng gần 3 năm rồi, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng Tiêu Thụy Dân cũng rất khó dùng ngôn ngữ mà đi miêu tả, và hắn đành phải thừa nhận, có một số việc, có một số người sinh ra đã có thiên phú có thể làm tốt.
Xuống xe trước khách sạn Bán Đảo, lúc này đã hoàng hôn, ánh nắng chiều phủ kín bầu trời, đứng ở trước khách sạn Bán Đảo có thể nghe được tiếng sóng biển xa xa. Hắn biết Trương Khác đến Hồng Kông theo thường lệ thích ở trong khách sạn Bán Đảo, không nghĩ ra Cẩm Hồ tài lực hùng hậu như vậy, vì sao không ở Hồng Kông mua một trạch viện, lại cứ muốn ở khách sạn thoải mái nhiều hơn.
Nhìn Phó Tuấn từ trong đại sảnh đi ra đón, Tiêu Thụy Dân cười nắm tay với hắn.
Tiêu Thụy Dân cũng không hy vọng xa vời Trương Khác có thể tự mình xuống lầu tiếp đón hắn nữa, cho dù Cát Kiến Đức cùng Cẩm Hồ không có ân oán, Trương Khác xuống lầu hay không, cũng là việc thích thì làm. Hắn nghĩ việc bản thân cùng Trương Khác lén gặp mặt nếu như truyền tới tai Cát Kiến Đức, Cát Kiến Đức có lẽ sẽ nổi trận lôi đình thôi.
Tầng trên cùng của khách sạn Bán Đảo là nhà hàng Pháp, xuyên qua thủy tinh sát đất, có thể nhìn ra biển rộng vào buổi hoàng hôn được ánh nắng chiều như biển lửa hừng hực nhuộm mặt biển xanh thẳm lấp lánh muôn màu muôn vẻ.
Đi vào trong, Tiêu Thụy Dân không thừa nhận cũng không được, lúc này ngồi ở chỗ này ăn cơm tuyệt đối là một loại hưởng thụ xa xỉ.
- Giám đốc Tiêu cũng ở Hồng Kông à?
Trương Khác nhìn Phó Tuấn dẫn Tiêu Thụy Dân đến, đứng lên nắm tay với hắn, mời hắn nhập tọa.
- Nghe nói Khác thiếu gia từ Texas trực tiếp đến Perth luôn, nghĩ Khác thiếu gia từ Perth về nước có thể sẽ dừng lại ở Hồng Kông, trong khoảng thời gian này vừa lúc có cơ hội đến Hồng Kông, nên ở lại thêm vài ngày.
Tiêu Thụy Dân cũng không che giấu, hắn dừng lại Hồng Kông chính là chờ gặp mặt với Trương Khác. Gặp mặt tại Hồng Kông, luôn thuận tiện hơn so với gặp mặt tại Kiến Nghiệp.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Quan Lộ Thương Đồ,
truyện Quan Lộ Thương Đồ,
đọc truyện Quan Lộ Thương Đồ,
Quan Lộ Thương Đồ full,
Quan Lộ Thương Đồ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!