Quan Gia

Chương 997: Trịnh Hiểu Yến sẽ ở lại Cửu An


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Gia

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 997: Trịnh Hiểu Yến sẽ ở lại Cửu An

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Trong kỳ viện Nhạn Phong thanh tĩnh, Lưu Vĩ Hồng và Phương Lê đối diện bên bàn cờ.

Tay nâng chén trà xanh, hương thơm thoang thoảng.

Thế cờ vô cùng ôn hòa, hai người không nhanh không chậm bước đi, chưa phát sinh giằng co kịch liệt. Thật ra, tâm tư hai người không để vào bàn cờ.

Lý Dật Phong đã đi được hai ngày rồi. Ngày mai, Phương Lê cũng phải về Bắc Kinh. Cuộc hẹn hôm nay do Phương Lê chủ động lên tiếng. Nếu Lưu Vĩ Hồng mời Phương Lê cũng hơi kiêng kị. Dù sao, Lý Dật Phong và Phương Lê ở Cửu An mấy ngày nay đã khiến cho các lãnh đạo khác ở Cửu An bất mãn và bất an nghiêm trọng. Không phải bất mãn Lý Dật Phong và Phương Lê mà là bất mãn Lưu Vĩ Hồng.

Lý Dật Phong và Phương Lê là lãnh đạo thượng cấp, các cán bộ Cửu An không thể làm gì được. Nhưng Bí thư Lưu anh thì khác. Không nể mặt các đồng nghiệp khác nhưng cũng phải nể mặt Trương Hiệu Liêm và Lục Mặc, hai vị đứng đầu Đảng ủy và chính quyền này chứ? Sao có thể ỷ vào Lý Dật Phong và Phương Lê mà không xem ai vào đâu?

Lưu Vĩ Hồng cũng không tiện giải thích gì cả.

Chỉ có hắn rõ nhất, Lý Dật Phong và Phương Lê đến đây vì hắn. Thậm chí mấy ngày trước, Lý Dật Phong tuyên bố trong cuộc họp là thành lập Văn phòng quản lý và giám sát tài sản nhà nước cũng là ý của phó Thủ tướng Hồng. Lý Dật Phong lần này đặc biệt đến Cửu An một chuyến, ông ta phải đảm bảo Văn phòng quản lý giám sát tài sản Cửu An được đặt dưới tay Lưu Vĩ Hồng. Về mặt nào đó, Văn phòng này chính là thí điểm của phó Thủ tướng Hồng ở Sở Giang. Nếu thí điểm thành công, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc phó Thủ tướng Hồng đang thực hiện thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước trong cả nước. Sở dĩ không nói thẳng là thí điểm vì việc này tạm thời vô định luận, không được lên giọng quá mức.

Vả lại, đây cũng là một cách bảo vệ Lưu Vĩ Hồng.

Gần đây ở Cửu An, Lưu Vĩ Hồng không cần bất cứ người nào bảo vệ. Trong cảm nhận của cán bộ Cửu An hiện nay, Lưu Vĩ Hồng có thể sánh vai cùng Trương Hiệu Liêm và Lục Mặc làm thành tam giác đầu sỏ ở Cửu An, xếp Lưu Vĩ Hồng còn trên cả Phó Bí thư phụ trách công tác Đảng và quần chúng Kiều Hiền Bình, anh này ngày càng sa sút, không có sức kêu gọi và uy hiếp. Chỉ riêng hai cơ quan đầy quyền lực mà hắn nắm trong tay cũng đủ cho các cán bộ khác ở Cửu An kinh hãi.

Nhưng ảnh hưởng lâu dài của việc này không chỉ ở Cửu An. Trong cả nước, Lưu Vĩ Hồng còn trẻ mà đã làm đến cán bộ cấp phó giám đốc sở, nói thật, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Tiến hành công tác thí điểm này khiêm tốn một chúng thì càng ổn thỏa.

Phải rời Cửu An ngay để về Bắc Kinh, cuộc nói chuyện này giữa Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng phải có. Nhưng không ngờ Phương Lê biết được Kỳ viện Nhạn Phong này, lại hẹn Lưu Vĩ Hồng đến nơi này nói chuyện. Lưu Vĩ Hồng thấy cũng thú vị.

Hai người ngồi đối diện, ngăn cách bởi bàn cờ. Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng thoáng một nụ cười.

Kỳ lực của Phương Lê không kém.

Phương Lê thật ra cũng thấy thú vị, kỳ lực Lưu Vĩ Hồng cũng không tệ:

- Bí thư Lưu, không ngờ anh chơi cờ tốt như vậy.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Phó Chủ nhiệm Phương quá khen, khen tôi cũng là khen anh đó.

Phương Lê ngẩn ra, lập tức cười ha hả.

Không khí cuộc cờ đã thay đổi.

- Bí thư Lưu, lúc trước khi học đại học, anh cũng biết đó, đại học Công Nông Binh không có trò giải trí gì. Chỉ có chơi cờ mới không bị phê đấu, vì thế lúc đó chúng ta ai cũng chơi cờ.

Phương Lê thuận miệng giải thích vài câu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Phó Chủ nhiệm Phương, thật ra mấy trò chơi cờ này nọ không có quan hệ lớn với hoàn cảnh, quan trọng là có yêu thích hay không.

- Vậy cũng đúng.

Phương Lê gật gù. Sinh viên Đại học Công Nông Binh không phải người nào cũng hay cờ. Thích hoạt động thì thích, nhưng người không thích cờ vua thì cũng miễn cưỡng không đến. Mọi người đều bận việc, viết báo, mở cuộc họp đấu tranh phê bình.

Những lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng xem như giải thích với Phương Lê vì sao kỳ lực của hắn không kém.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn lấy làm lạ, hỏi:

- Phó Chủ nhiệm Phương, sao anh lại muốn chơi cờ với tôi?

Phương Lê nhìn hắn, bình tĩnh nói:

- Tôi và Vương Thì Hằng là bạn học, tôi lớn hơn cậu ấy hai tuổi. Cậu ấy nói cho tôi biết anh chơi cờ tướng rất khá.

Hai mắt Lưu Vĩ Hồng sáng lên, cười nói:

- Hóa ra Chủ nhiệm Phương vì báo thù cho bạn học mà đến đây. Thật ra ván cờ đó Bí thư Vương thua hơi oan ức. Tâm tư anh ấy hoàn toàn không để vào bàn cờ.

Phương Lê mỉm cười gật đầu:

- Tôi biết.

Vương Thì Hằng lúc ấy lâm vào khốn cảnh. Giờ xem ra, Vương Thì Hằng chắc chắn cũng đã nói với Phương Lê nỗi khổ của mình, nhưng Phương Lê lại không tiện nhúng tay vào chuyện này. Là một trong những người phụ trách văn phòng phó Thủ tướng Hồng, nhiều lúc, Phương Lê phải làm việc cực kỳ cẩn thận. Theo Lưu Vĩ Hồng biết, từ lúc phó Thủ tướng Hồng về Bắc Kinh, đến cuối cùng khi lui về phía sau, tổng cộng hơn mười năm, không lúc nào là không bị bao vây bởi đầu sóng ngọn gió. Phương Lê tùy tiện nhúng tay vào sắp xếp cho cán bộ địa phương đúng là không sáng suốt.

- Bí thư Lưu, cảm ơn anh đã trượng nghĩa giúp đỡ. Lúc đó, tuy có nhiều bạn học, nhưng tôi và Thì Hằng rất hợp nhau, thường xuyên chơi cùng. Sau khi cậu ấy đến Bắc Kinh, tâm sự với tôi rất nhiều về anh. Nói thật, Bí thư Lưu, tôi không ngờ anh sẽ phát biểu ý kiến về việc thay đổi cơ cấu của doanh nghiệp nhà nước như vậy. Rất quyết liệt!

Phương Lê thẳng thắn nói.

Dù cho nhờ Lưu Vĩ Hồng đề bạt trực tiếp, phó Thủ tướng Hồng mới nâng Phương Lê lên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, Phương Lê mới có cấp bậc Thứ trưởng. Nhưng thăng chức một bậc, đối với Phương Lê là tốt hay xấu, giờ kết luận vẫn còn hơi sớm.

Cũng không thể nói, làm việc dưới trướng phó Thủ tướng Hồng không phải “được chăng hay chớ” nhưng cũng không khác lắm. Phương Lê làm Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, rõ ràng không phải là một vị trí có thể “bò lên” được.

Phó Thủ tướng Hồng gởi gắm kỳ vọng nơi anh ta rất cao.

Hay có thể nói là Lưu Vĩ Hồng đã trói anh ta lại đưa lên chiến xa.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay chặn lại nói:

- Phó Chủ nhiệm Phương, đừng nói trượng nghĩa giúp đỡ. Tôi chỉ phản ánh tình hình thực tế của Cửu An và Bí thư Vương. Còn vấn đề thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, tôi vẫn không hối hận. Có những việc nên làm. Những gì chúng ta đang làm, so với hai năm qua đã tốt hơn nhiều, còn những gì không làm, lại càng nhiều hơn nữa.

Phương Lê nhìn thật sâu vào mắt hắn, tiện tay đem quân tốt của mình tiến thẳng về trước một bước, nói:

- Bí thư Lưu, nhà máy phân hóa học Thanh Sơn quả thật là tốt. Nếu tất cả các doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu đếu có thể tiến hành theo hình thức này thì đã tránh được rất nhiều vấn đề. Nhưng Bí thư Lưu, thứ cho tôi nói thẳng, trên thực tế, khả năng này không lớn. Cả nước lớn như vậy, doanh nghiệp nhà nước cần thay đổi cơ cấu nhiều như vậy, kẻ muốn ăn thịt càng nhiều hơn. Dù là ai cũng không có cách chặt đứt bàn tay của mình. Người như Liễu Tề, dù là dưới trướng Bí thư Lưu, cũng chỉ là một hai người mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng cũng tùy tay ứng đối trên bàn cờ, nói:

- Người có tài không thiếu, người có tài đức vẹn toàn mới hiếm. Nhưng chỉ cần có lòng tìm kiếm, có lẽ cũng tìm được một ít. Dù chỉ tìm được một người còn tốt hơn so với không có người nào.

Phương Lê cười nói:

- Bí thư Lưu thật là người kiên định theo chủ nghĩa thực dụng.

Vốn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng còn trẻ như vậy đã là cán bộ lãnh đạo thì ít nhiều gì cũng sẽ có chủ nghĩa hoàn mỹ trong người, hoặc ít nhất cũng là chủ nghĩa lãng mạn. Cũng như vị lãnh tụ vĩ đại năm đó, một vị Thống soái và là một nhà quân sự tài ba không gì sánh kịp, đồng thời cũng là một thi nhân lãng mạn. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại biểu hiện hắn là một người theo chủ nghĩa thực dụng rành rành.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:

- Quy luật tự nhiên, người thích hợp mới tồn tại. Chủ nghĩa hoàn mỹ và chủ nghĩa lãng mạn còn cách tôi rất xa, được sinh ra mà không có cách nào để bắt chước.

Phương Lê lúc này không vui, khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Đây vốn chính là những lời mà nghe rồi thì không sao thoải mái nổi.

- Bí thư Lưu, việc doanh nghiệp nhà nước ở Cửu An thay đổi cơ cấu, có lẽ anh cũng không còn nhiều thời gian.

Im lặng một lúc, Phương Lê chậm rãi nói.

Trên bàn cờ, quân tốt đã qua sông, không ngờ khơi mào chiến hỏa nơi biên giới.

- Khoảng bao lâu?

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng hỏi một câu, nhưng cũng không ứng phó với tấn công nơi biên lộ, mà lại đi một con tốt, bày ra thế tấn công.

- Có lẽ ba bốn tháng. Sếp đã khảo sát các nơi, có lẽ trong vòng mấy tháng nữa, tinh lực chủ yếu của ông ấy sẽ đặt vào vấn đề thuế. Mấy chuyện này, xu thế là phải làm. Hẳn là trong vòng mấy tháng sẽ có kết quả. Cải cách doanh nghiệp nhà nước, có thể xem là bổ sung chế độ cải cách thuế. Ở địa phương, chắc sẽ tranh thủ giữ lại nguồn thuế, chuyện cải cách doanh nghiệp nhà nước có vẻ quan trọng hơn. Đến sáu tháng cuối năm, trọng điểm của Sếp có thể sẽ chuyển qua việc cải cách doanh nghiệp nhà nước. Ba bốn tháng nay, Văn phòng quản lý giám sát tài sản chúng tôi có nhiệm vụ chủ yếu là điều tra tình hình thay đổi cơ cấu của tất cả doanh nghiệp nhà nước trọng điểm, cung cấp nguồn cho sếp quyết định.

Phương Lê tùy ý nói, dường như anh ta và Lưu Vĩ Hồng đã là bạn tốt lâu năm.

Những lời này đã rất rõ ràng. Trong vòng ba bốn tháng, Lưu Vĩ Hồng phải trình được trọn vẹn phương thức thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước. Chuyện này do hắn chọn, bụng làm dạ chịu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, khẽ vò đầu, trên bàn cờ lại có thay đổi, xe mã pháo xuất binh cùng lúc, mãnh liệt tấn công.

Phương Lê điều binh khiển tướng rất thong dong, vừa ứng phó vừa thuận miệng nói:

- Đồng chí Hiểu Yến và ba đồng chí khác sẽ ở lại Cửu An, tham gia toàn bộ quá trình thay đổi cơ cấu của các doanh nghiệp nhà nước ở Cửu An. Đồng chí Hiểu Yến tạm thời tạm giữ chức phó Chủ nhiệm ở Văn phòng quản lý và giám sát tài sản thành phố các anh. Anh cảm thấy thế nào? Đương nhiên, họ sẽ không can thiệp vào quyết sách của anh, chỉ là tham gia để làm báo cáo.

Lưu Vĩ Hồng hơi ngẩn ra, không ngờ Phương Lê lại sắp xếp như vậy.

Cũng không biết có phải do Trịnh Hiểu Yến chủ động yên cầu không nữa.

Vậy cũng không tệ, mấy tháng này Trịnh Hiểu Yến tạm thời ở lại Cửu An, thanh thản ổn định làm công tác thống kê của cô, còn có thể tránh được nhiều chuyện.

- Phó Chủ nhiệm Phương, cảm ơn!

Được một lúc, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.

- Đừng khách sáo!

Phương Lê trả lời một cách thản nhiên.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Gia, truyện Quan Gia, đọc truyện Quan Gia, Quan Gia full, Quan Gia chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top