Quan Gia

Chương 735: Cơ trí nhân sinh, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Gia

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 735: Cơ trí nhân sinh, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn!

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Mọi người cực kỳ lo âu bất an chờ đợi hai tiếng

Thời gian này, đồng chí Vương Bỉnh Trung, đồng chí Thạch Hán Nguyên, đồng chí Hồng Trực Chính, đồng chí Lý Trị Quốc sáu ông lớn khác, lần lượt tới bệnh viện thăm ông cụ, được biết bác sĩ đang cấp cứu, mấy vị đồng chí lãnh đạo cũng không tiện ở lâu, an ủi người nhà một phen, lo lắng mà rời đi

Đã vào ban đêm

Cửa phòng bệnh, đột nhiên lại lần nữa mở ra, viện trưởng Lô vẻ mặt mệt mỏi đi ra, mấy vị bác sĩ chủ nhiệm ở sau lưng cũng mệt mỏi, ai nấy vẻ mặt nghiêm túc.

- Viện trưởng Lô, thế nào?

Lưu Thành Thắng bước nhanh tới, thấp giọng hỏi

Viện trưởng Lô do dự một chút mới nói:

- Lão Lưu tạm thời tỉnh táo lại rồi, nhưng chúng tôi không cách nào đảm bảo ông ấy có thể duy trì trạng thái này trong bao lâu…

Có thể thấy được, viện trưởng Lô có những lời không có nói ra

Mọi người liền trầm xuống

Dựa theo tình hình hiện nay, không thích hợp đi quấy nhiễu người bệnh, tốt nhất là có thể khiến ông cụ yên tĩnh, nhưng giống như viện trưởng Lô nói, ai cũng không thể đảm bảo ông cụ còn có thể tỉnh táo bao lâu, nếu chẳng may đây là khoảng thời gian tỉnh táo cuối cùng của ông cụ thì sao? Bỏ qua như vậy, không khỏi tạo thành nuối tiếc cả đời

Rốt cuộc là có cho người nhà vào trong hay không, viện trưởng Lô cũng không dễ quyết định

Lưu Thành Thắng sắc mặt âm trầm bất định, xoay đầu nhìn bà cụ đang được Đỗ Vu Hinh, Lưu Thành Ái dìu đỡ

Bà cụ không có chần chừ gì, đi thẳng vào phòng bệnh

Bất kể thế nào, phải ngay lúc ông cụ còn tỉnh táo, gặp ông một lần, có lẽ chính là lần cuối cùng. Thời khắc mấu chốt, bà cụ cực kỳ có quyết đoán, không hổ là bà cụ cơ trí trải qua vô số sóng gió

Tất cả con cháu dòng chính của Lưu gia, đều đi theo bà cụ vào phòng bệnh

Trong phòng bệnh, còn có một bác sĩ và 2 y tá ở lại. Vị bác sĩ ở lại chính là Lâm Mỹ Như. Lúc này Lâm Mỹ Như đang ngồi trước giường của ông cụ, vẻ mặt cũng rất mệt mỏi, bên ngoài gió lạnh gào thét, Lâm Mỹ Như trên trán toàn là mồ hôi, còn có nước mắt không cách nào ngừng lại. là bác sĩ, không có ai biết rõ tình hình ông cụ hơn bà

Ông cụ cũng là sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi hô hấp, không lộ ra nhiều đau khổ, thậm chí ánh mắt vô cùng trong suốt, nhìn thấy bà cụ dẫn theo đám con cháu đi vào, khóe miệng hiện ra tươi cười thản nhiên. Giống như năm xưa, khi đối mặt với vô số cường địch vây quanh công kích, tác phong tự nhiên thành thục, điềm tĩnh như hằng

Không có khó khăn gì có thể làm suy sụp tinh thần của ông cụ cả đời chiến đấu này!

Ngay cả căn bệnh lâu ngày không thể nào kháng cự cũng không làm tinh thần ông cụ suy sụp!

Bà cụ từ từ đi đến trước giường, nhẹ nhàng nắm tay ông cụ, bình tĩnh nói:

- Ông à, bọn trẻ đều đến rồi, có gì dặn dò không?

Ánh mắt của ông cụ, chậm rãi lướt qua mặt đám con cháu, không nói gì, chỉ là hô hấp hơi dồn dập một chút, một hồi, ông cụ từ từ mở miệng, âm thanh trầm thấp mà có sức nói:

- Thành Thắng, phải kiên trì nguyên tắc! Tuyển chọn cán bộ, nhất định phải tài đức đều có!

- Dạ, thưa ba, con nhớ rồi

Lưu Thành Thắng vội vàng gật đầu, trong mắt nước mắt trong suốt. Cho dù Lưu Thành Thắng là trưởng ban tổ chức trung ương, quyền cao chức trọng, rất ít biểu lộ tình cảm của mình, lúc này lại khó mà khống chế

Ánh mắt của ông cụ, lại chậm rãi chuyển tới trên mặt Lưu Thành Mỹ, nói:

- Thành Mỹ, đừng có so đo, bình an là phúc!

Lưu Thành Mỹ giơ tay che miệng lại, gật đầu thật mạnh, nước mắt cứ như lũ lụt vỡ đê, mãnh liệt mà ra, gắt gao áp chế chính mình, không dám khóc ra tiếng, sợ ảnh hưởng tới ông cụ

Bốn anh em của Lưu gia, tương đối mà nói, quan chức của Hồ Phấn Cường thấp nhất, Lưu Thành Mỹ luôn có chút canh cánh trong lòng, ông cụ đây là nhắc nhở cô, mỗi người duyên pháp khác nhau, không thể cưỡng cầu, không hẳn quan to là chuyện tốt

“Như hà tứ kỷ vi thiên tử, bất cập lô gia hữu mạc sầu” (vì sao một người làm vua hơn 40 năm cũng không thể bảo vệ người vợ của mình như dân chúng bình thường)

Đây là miêu tả chân thật!

Đường Minh Hoàng làm 45 năm Hoàng đế, uy thế một thời, vô cùng nở mày nở mặt, cuối cùng cũng không thể bảo vệ được người vợ đoạt từ bên gối của con trai! Lục quân không phát không làm sao hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn uyển chuyển nga mi chết trước ngựa!

Dặn dò Lưu Thành Mỹ xong, ông cụ nhìn Lưu Thành Gia, Lâm Mỹ Như vội vàng đứng dậy, cùng đứng ngang hàng với Lưu Thành Gia, giơ tay lau khô nước mắt trên gò má, cố gắng tươi cười

Ánh mắt dịu dàng của ông cụ lại dần dần trở nên nghiêm khắc, phụt ra ánh hào quang, giọng nói cũng hơi đề ột chút, nói:

- Thành Gia, đông nam trọng địa, có trách nhiệm giữ gìn đất đai, không thể sơ sẩy buông thả…Có một ngày, bảo đảo nhất định sẽ trở về, đáng tiếc, ba không nhìn thấy được…Các con nhất định phải cố gắng!

Lưu Thành Gia hai chân khép lại, thân mình khá thẳng tắp, cao giọng đáp:

- Dạ!

Ông cụ khóe miệng hiện lên một chút tươi cười, trong mắt tràn đầy ý khích lệ. Có lẽ đứa con tướng quân này, khiến ông cụ lần nữa nghĩ tới ngày tháng vẻ vang tư thế hào hùng, khơi dậy lý tưởng hào hùng đại phá địch

Khi ông cụ nhìn Lưu Thành Ái, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng, vô cùng cưng chiều. Đứa con gái út nhất này cũng là ông cụ cưng chiều nhất, quan tâm nhất

- Ba…

Lưu Thành Ái nước mắt không dứt trào ra, nhẹ nhàng tiến lên, quỳ gối bên giường, cầm bàn tay khô gầy của ông cụ, bất kể như thế nào đều không kìm nổi tiếng khóc.

Ông cụ cố gắng nâng bàn tay còn lại lên, nhẹ nhàng vỗ về tóc của Lưu Thành Ái, hiền lành nói:

- Thành Ái, cứng quá dễ gãy, con phải chú ý nhiều hơn…

Bởi vì ở nhà trẻ nhất, từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều, Lưu Thành Ái dưỡng thành tính cách quật cường"Tranh cường háo thắng", có lúc thậm chí còn hơi cố chấp, ông cụ lo lắng cho cô

- Con biết, con biết, con nhất định sẽ chú ý, ba yên tâm đi…

Lưu Thành Ái gật đầu thật mạnh, nước mắt làm ướt đệm giường.

- Đừng khóc, cả đời người, cũng phải có cõi đi về. Ba cách mạng cả đời, không thẹn với lương tâm!

Ông cụ vỗ nhẹ tóc của Lưu Thành Ái, mỉm cười nói, giọng điệu có chút kiêu ngạo.

Sự thật cũng như thế, ông cụ hơn 10 tuổi là dấn thân vào cách mạng, trải qua vô số chiến đấu tàn khốc, chẳng những tác chiến với phái phản động, chiến đấu hăng hái đẫm máu với kẻ xâm lược, cũng kiên quyết đấu tranh với các đường lối và tư tưởng sai lầm trong đảng. Vì nước vì dân, cống hiến tinh lực cả đời. Hơn nữa ông cụ sau khi dựng nước trong thời gian dài làm công tác tài chính và kinh tế, lại nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm cả đời thanh liêm, cực kỳ phản đối phô trương lãng phí, đối với hiện tượng bại hoại căm thù đến tận xương tuỷ. Điểm này, Lưu Thành Thắng liền chịu ảnh hưởng rất sâu, làm quan cao lâu năm, cũng không vụ lợi

Sau đó, ánh mắt của ông cụ chuyển sang Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng, trước là dừng ở Lưu Vĩ Đông, chậm rãi nói:

- Vĩ Đông, mấy ngày trước cháu đã phản ánh với ông, quần chúng Tân Xuân còn khá nghèo khó… Tân Xuân là vùng giải phóng cũ, là quê nhà của ông, năm đó vì cách mạng làm ra cống hiến thật lớn, quần chúng sinh sống nghèo khó, là trách nhiệm của đảng và chính phủ chúng ta, cháu nhất định phải cố gắng thay đổi cục diện này

- Dạ thưa ông nội, cháu nhất định dốc toàn lực!

Lưu Vĩ Đông liên tục gật đầu, nước mắt cũng không kìm nổi chảy xuôi xuống dưới.

- Ngoài ra, cháu phải nhớ kỹ một điểm, làm nhiều nói ít, không có nắm chắc thì đừng nói…

Nói tới đây, hơi thở của ông cụ hơi dồn dập, dường như có chút không đủ khí lực

Mọi người trên mặt liền lộ ra vẻ lo âu

Trong lời nói ngắn ngủi, lại bao hàm trí tuệ chính trị cả đời của ông cụ. Nhìn chung lịch sử cận đại, có hai vị nhân vật lớn vẫn giữ chức vụ quan trọng trên chính trị, sừng sững không ngã. Một vị là nguyên soái nổi tiếng đã qua đời vài năm trước, một vị khác chính là ông cụ Lưu gia. Cho dù trước khi dựng nước hay sau khi dựng nước, trong các cuộc tranh đấu chính trị sóng gió quỷ dị, ông cụ trước sau vững vàng ở trên vị trí cao, xưa nay chưa từng bị hoàn toàn đánh ngã, hơn nữa luôn ở trong thời khắc quan trọng nhất phát huy tác dụng chống đỡ, trong nguyên lão ở đảng có uy vọng cực cao và địa vị cực kỳ tôn sùng

“Làm nhiều nói ít, không có nắm chắc thì không nói” chính là tín điều nhân sinh và tín điều chính trị mà ông cụ cả đời tuân thủ nghiêm ngặt. Năm đó tây chinh thất bại, các vị tướng quân rất lận đận, duy có ông cụ trước sau được lãnh tụ tối cao tín nhiệm, có liên quan rất lớn với tính cách cẩn thận khiêm tốn của ông. Ông cụ cả đời bằng phẳng, dũng cảm tự mình kiểm điểm, dũng cảm gánh vác sai lầm, không hề hổ thẹn với người, trong đảng được đánh giá tốt và khen thưởng cực cao, đồng chí cũ đều đối với ông cụ cực kỳ tôn trọng

- Vĩ Hồng...

Một hồi, ông cụ thở đều, ánh mắt dừng trên mặt Lưu Vĩ Hồng, lộ ra vẻ mặt cực kỳ từ ái và mong đợi

- Ông nội…

Lưu Vĩ Hồng vội tiến lên một bước, nghẹn ngào kêu lên

- Cháu rất tốt, rất tốt

Ông cụ hạ giọng nói, trong mắt càng mong đợi

Lưu Vĩ Hồng tâm tình kích động không ngừng, giờ này khắc này, hai tiếng “rất tốt” của ông cụ, biểu lộ ông cụ đối với hắn hoàn toàn tán thành, là một sự khen thưởng vô thượng

- Cháu có chủ kiến, hiểu sách lược, ông không có gì đáng lo, cháu ghi nhớ, chỉ cần là chính xác, thì phải kiên trì, đừng nhìn trước ngó sau... Kiên trì, chính là thắng lợi!

Ông cụ trầm mặc một hồi, trầm giọng nói.

- Dạ thưa ông nội, cháu nhớ kỹ rồi!

Lưu Vĩ Hồng tâm trạng chấn động, vội vàng gật đầu đồng ý. Cho dù ông cụ cả đời cẩn thận cần cù, nhưng ở vấn đề nguyên tắc trái phải rõ ràng, cho tới bây giờ đều không nhượng bộ, cho tới bây giờ đều là kiên trì nguyên tắc của mình. Ông cụ đã dùng sự thực chứng minh ọi người thấy, kiên trì chính là thắng lợi!

Ông cụ vui mừng gật gật đầu, ánh mắt lại lướt qua những vãn bối khác, vẻ mặt hình dung cực kỳ hiền lành, cũng cực kỳ hài lòng. Sau cùng, ông cụ nhìn bà cụ, mỉm cười, nói:

- Bao nhiêu năm nay, cực khổ cho bà rồi!

Bà cụ nắm chặt tay ông, vẻ mặt bình tĩnh lộ ra mỉm cười, nước mắt cuối cùng đã chảy xuôi xuống dưới

- Bọn nhỏ đều không chịu thua kém, ông không cần lo lắng

- Tôi không lo lắng... Bà yên tâm đi

Bà cụ hạ giọng nói

Ông cụ nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho vợ

Không lâu, ông cụ lại lâm vào hôn mê, không còn tỉnh lại, ba ngày sau, một trái tim vĩ đại đã ngừng đập

Trung ương đảng chấp chính Trung Quốc, Quốc vụ viện, quân ủy đối ngoại đau xót tuyên bố tin tức bất hạnh qua đời của đồng chí Lưu Trung Nguyên, cho đồng chí Lưu Trung Nguyên đánh giá rất cao: Nhà cách mạng giai cấp vô sản vĩ đại, nhà chính trị, nhà quân sự, người kiên định chủ nghĩa tư tưởng Mác, người lãnh đạo tuyệt với của quốc gia và đảng. Cả đời phấn đấu, vì độc lập dân tộc của Trung Quốc và giải phóng nhân dân, vì cách mạng xã hội chủ nghĩa, xây dựng, sự nghiệp cải cách, vì xây dựng quốc gia hiện đại hóa chủ nghĩa xã hội hài hòa văn minh dân chủ giàu mạnh, làm ra cống hiến không thể xóa nhòa, thắng được sự sùng kính và kính yêu của nhân dân toàn đảng toàn quân toàn quốc

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Gia, truyện Quan Gia, đọc truyện Quan Gia, Quan Gia full, Quan Gia chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top