Quan Gia

Chương 733: Ông cụ lại bệnh tình nguy kịch


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Gia

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 733: Ông cụ lại bệnh tình nguy kịch

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

- Vợ à, ngôi nhà này của chúng mình, anh vẫn là mới đến lần 2 à…

Mùng 5 tết, Chủ tịch thị xã Lưu và Chủ tịch Vân trở về thành phố Giang Khẩu, đi vào căn biệt thự kia của Vân Vũ Thường, Chủ tịch thị xã Lưu liền cảm thán nói.

Chủ tịch Vân liếc mắt nhìn hắn, “hừ” một tiếng, ra vẻ không hài lòng nói:

- Đây phải hỏi bản thân Chủ tịch thị xã Lưu. Vợ anh không gọi anh cũng không đến, thì thành ra thế thôi!

Chủ tịch thị xã Lưu lập tức có tật giật mình, cười hì hì ôm lấy bà xã, hôn một cái lên khuôn mặt xinh xắn, nghiêm mặt nói:

- Chị, công việc em đây rất bận chứ bộ?

- Em biết anh bận nhiều việc, cho nên em cũng không trách anh. Tuy nhiên, Chủ tịch thị xã Lưu, anh mới làm Chủ tịch thị xã thì đã bận đến vậy, sau này làm Chủ tịch tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy, không biết mỗi năm có thể dành chút thời gian đến thăm vợ và con hay không đây?

Vân Vũ Thường trêu tức nói.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, hai tay giơ lên, liền bồng lấy bà xã, đi nhanh về phía phòng ngủ

- Này, anh làm gì thế?

Vân Vũ Thường lập tức kinh hãi hô lên. Có vẻ tên này lại có ý xấu đây. Mấy ngày nay, vốn không có một tối nào là yên tĩnh, hiện tại càng thêm tệ hơn, giữa ban ngày ban mặt cũng không nghĩ chuyện tốt

Lưu Vĩ Hồng cười hì hì nói:

- Vợ yêu, em vừa rồi không phải nói vợ và con sao? Anh đây vợ thì có rồi, con thì vẫn chưa. Điểm này phải nắm chắc, sinh con là việc đứng hàng đầu

- Đừng quậy nữa đừng quậy nữa, mới về đến nhà, còn bao nhiêu chuyện chính sự phải phải đấy…

Vân Vũ Thường "Quá sợ hãi" người này thật đúng là chẳng phân biệt địa điểm trường hợp, nghĩ tới là làm liền

Ban đầu vốn nói là ở lại thành phố Tân Hải đến mùng 6, sau đó bay thẳng tới Đại Ninh, chạy về Hạo Dương đi làm. Sau đó tính lại với Vân Vũ Thường, cảm thấy Giang Khẩu bên này, còn có mấy người cũng phải đi thăm hỏi một chút, thí dụ như Quý Thụy Lâm bố của Quý Tiểu Xuyên, Mạnh Thanh Sơn tham mưu trưởng hạm đội Nam Hải, mấy chú bác này ít lui tới thăm hỏi, cũng hơi kỳ cục. Quý Thụy Lâm hiện giờ chính thức trở thành Phó chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, Vân Vũ Thường kinh doanh ở Giang Khẩu, đã trợ giúp không ít, năm mới tết đến, theo lý cũng nên đến nhà thăm hỏi. Cho nên mới về Giang Khẩu sớm một ngày, buổi tối cùng mấy vị bạn bè Giang Khẩu ăn một bữa cơm, ngày mai khởi hành đi thành phố Nam Phương.

Ai biết tên này bỗng nhiên lại muốn càn quấy

Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không để ý tới "Kháng nghị" của Vân Vũ Thường, trực tiếp ôm vợ vào phòng ngủ. Dù sao hắn bây giờ đang ôm chính là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của mình, càn quấy tuyệt không phạm pháp.

Hai người trực tiếp ngã vào chiếc giường đôi cực lớn

Đầu Lưu Vĩ Hồng ủi loạn cả lên, ở phần ngực cao ngất mềm mại của Vân Vũ Thường bắt đầu hoành hành. Vân Vũ Thường khóe miệng mỉm cười, vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của hắn, khe khẽ thở dài.

Hắn nhất định muốn càn quấy, thì để mặc hắn vậy!

Đối với Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường cho tới bây giờ đều chưa có thời điểm thật sự tức giận. Thỉnh thoảng Vân Vũ Thường cũng có chút kỳ quái, sao mình lại không thể nổi giận với hắn cơ chứ?

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng lần này, cũng thực chỉ là quậy chút thôi, vẫn chưa có “ý cầm thú” làm một trận lớn, từ trên người Vân Vũ Thường leo xuống, kéo cánh tay mềm mại của Vân Vũ Thường làm gối cho đầu mình

- Chị, em nghĩ chút đây, bữa cơm tối vẫn còn sớm a

Lưu Vĩ Hồng nói xong, đã đem đầu ủi lên ngực Vân Vũ Thường, nhắm hai mắt lại. Ngửi mùi thơm trên người vợ, bộ dáng rất thích thú.

Vân Vũ Thường vốn hơi động tình, thấy tên này dựa dẫm như thế, lại vừa tức giận lại vừa buồn cười, nâng lên bàn tay thon dài nhỏ bé, liền nhẹ nhàng đánh hắn hai bạt tai

Lưu Vĩ Hồng miệng hé mở, cắn lấy phần ngực cao ngất cách lớp quần áo bên miệng, hung hăng mà ngấu nghiến

- Ngứa chết được…

Vân Vũ Thường cười khanh khách, thân mình co rút ra phía sau

Liền vào lúc này, điện thoại di động của Vân Vũ Thường rung vang lên, Vân Vũ Thường liền vội vàng cầm lấy điện thoại, ấn phím nhận nghe:

- Mẹ anh…

- Vũ Thường, Vĩ Hồng có ở cùng con không? Nhanh, các con mau về Bắc Kinh, ông nội nằm viện rồi!

Trong điện thoại truyền đến thanh âm vô cùng lo lắng của Lâm Mỹ Như

- Á?

Vân Vũ Thường đột nhiên biến đổi sắc mặt.

- Nhanh lên nhanh lên, lúc này khá nghiêm trọng, bệnh viện đã phát thông báo bệnh tình nguy kịch…

Lâm Mỹ Như vội vã kêu lên.

Lưu Vĩ Hồng ngồi bật dậy, đoạt lấy điện thoại từ trong tay Vân Vũ Thường, vội vàng nói:

- Mẹ, sao lại thế? Ông nội lại nằm viện sao?

- Đúng vậy, vẫn là bệnh cũ, lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn… Đừng nói nữa, các con lập tức khởi hành, lập tức mau trở về. Ba con đã gọi điện thoại cho tư lệnh Đổng ở quân khu Nam Phương, chiều hôm nay không còn chuyến bay, các con bây giờ lập tức tới thành phố Nam Phương, tư lệnh Đổng nói vừa lúc có một chiếc máy bay quân dụng cũng đi Bắc Kinh, đợi các con đó, khẩn trương đi thôi!

Lâm Mỹ Như vô cùng lo lắng nói.

Lưu Vĩ Hồng trong óc loạn thành một nùi. Xem ra bệnh tình ông cụ thực tại đã đến lúc nguy kịch lắm rồi, thậm chí đến ngày mai cũng đợi không được, không thể không sử dụng máy bay quân sự

- Này, này, Vĩ Hồng, đây là điện thoại của tư lệnh Đổng...

Lâm Mỹ Như liên thanh kêu lên.

Vân Vũ Thường vội vàng tiếp lấy điện thoại, nói:

- Được, mẹ, mẹ nói đi, con ghi lại cho… Vâng, vâng, con ghi lại rồi! Mẹ yên tâm, con và Vĩ Hồng lập tức đi Nam Phương!

- Đi!

Đợi Vân Vũ Thường vừa buông điện thoại, Lưu Vĩ Hồng liền đứng dậy.

- Ừ!

Vân Vũ Thường vội vàng gật đầu, vừa đi ra ngoài vừa bấm số gọi điện cho tư lệnh Đổng, đem điện thoại di động giao cho Lưu Vĩ Hồng.

- Xin chào!

Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền tới thanh âm hùng hồn của một người đàn ông trung niên, rất uy nghiêm

Lưu Vĩ Hồng đã bình tĩnh lại, cung kính nói:

- Chào bác, bác Đổng, con là Lưu Vĩ Hồng, con trai Lưu Thành Gia ở quân khu Đông Nam

Hắn và tư lệnh Đổng chưa từng gặp nhau, nghe thanh âm, tuổi tác tư lệnh Đổng so với Lưu Thành Gia hẳn là lớn hơn, Lưu Thành Gia vốn là đại Tư lệnh quân khu trẻ tuổi nhất trong giai đoạn hiện nay

Tư lệnh Đổng lập tức nói:

- Xin chào, tiểu Lưu. A, ba cậu đã gọi điện thoại cho tôi rồi, vừa vặn có một chiếc máy bay phải đi Bắc Kinh, các cậu bây giờ lập tức tới sân bay Nam Phương, tôi sẽ cho người ở sân bay đợi các cậu. Biển số xe các cậu là bao nhiêu? A, được, tôi biết rồi! Các cậu lập tức qua đó đi!

- Cảm ơn bác Đổng!

Lưu Vĩ Hồng khách khí nói lời cảm ơn với tư lệnh Đổng, cúp máy, bước nhanh ra cửa.

Vân Vũ Thường cũng không nói một tiếng, lập tức lên buồng lái, không tính cho Lưu Vĩ Hồng lái xe. Lưu Vĩ Hồng hiện tại tâm trạng không ổn định. Hơn nữa, đường từ Giang Khẩu đến Nam Phương, Vân Vũ Thường cũng quen thuộc hơn so với Lưu Vĩ Hồng

Đối với sắp xếp này, Lưu Vĩ Hồng không phản đối, hắn hiện tại cần yên tĩnh một chút.

Đường cao tốc đầu tiên từ Giang Khẩu đến thành phố Nam Phương, toàn bộ hành trình vẫn chưa hoàn toàn thông suốt, tuy nhiên tình hình giao thông tuyến quốc lộ cũng tốt, xe đi rất nhanh. Vân Vũ Thường rất tập trung lái xe, dọc đường đi gần như không nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng.

Lúc này, nói cái gì cũng là không thích hợp cho lắm. Ông cụ tháng năm năm trước bị bạo bệnh một trận, Vân Vũ Thường liền có điềm dự cảm xấu. Dù sao ông cụ đã hơn tám mươi tuổi, sinh lão bệnh tử, chính là quy luật tự nhiên, ai cũng khó có thể nghịch chuyển. Chỉ có điều là người một nhà, ai không hy vọng ông cụ sống thọ trăm tuổi?

Vân Vũ Thường tin tưởng, tâm trí Lưu Vĩ Hồng đã hoàn toàn chín chắn, có thể rất lý trí mà đối diện vấn đề này.

Hành trình hơn hai giờ xe, Lưu Vĩ Hồng vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng, mở cửa sổ xe ra mà hút một điếu thuốc. Trước đây, Vân Vũ Thường là phản đối Lưu Vĩ Hồng hút thuốc ở trên xe, tuy nhiên lần này, tất nhiên không phản đối, chỉ là giảm bớt tốc độ xe cho thích hợp

Khi xe BMW chạy tới sân bay Nam Phương, đã là hơn 5 giờ chiều

“Reng reng reng…”

Điện thoại di động của Vân Vũ Thường lại một lần nữa vang lên

Lưu Vĩ Hồng cầm lấy điện thoại, trầm giọng nói:

- Xin chào

- Xin hỏi anh có phải là Lưu Vĩ Hồng không?

Trong điện thoại truyền đến thanh âm của một người thanh niên, rất đàn ông

- Vâng, tôi đây. Anh là ai?

- Tôi tên Đổng Vĩ, ba tôi là Đổng Triều Dương.

Đổng Triều Dương chính là tư lệnh viên Đổng của quân khu không quân Nam Phương

- Xin chào, Đổng Vĩ

- Xin chào, Vĩ Hồng. Các anh hiện tại tới đâu? Tôi đang ở ngay lối vào sân bay Nam Phương đợi các anh!

Lưu Vĩ Hồng trong lòng dâng lên một sự cảm động, tư lệnh Đổng làm việc thật đúng là cẩn thận, không ngờ đặc biệt cho con mình chờ ở sân bay

- Cảm ơn anh, Đổng Vĩ, chúng tôi cũng sắp tới rồi. Khoảng mấy phút thôi

- Được, tôi biết xe của các anh, BMW màu trắng ngà, biển số là…

Đổng Vĩ làm việc cũng rất cẩn thận, ở trong điện thoại thuật lại biển số xe của Lưu Vĩ Hồng, để tránh nhận sai.

Rất nhanh, xe BMW liền chạy tới lối vào sân bay Nam Phương, từ xa, đã nhìn thấy một chiếc con màu trắng mang biển số cảnh sát, một chàng thanh niên cao lớn mạnh mẽ đứng ở bên cạnh, cơ thể như bang súng đứng thẳng tắp, hiện rõ phong thái người lính. Nhưng, cậu ta ăn mặc lại không phải trang phục quân đội, mà là trang phục cảnh sát.

Xe BMW dừng trước mặt người cảnh sát trẻ

Người cảnh sát trẻ bước nhanh tiến lên phía trước, hướng về Lưu Vĩ Hồng từ trên xe bước xuống kính chào theo nghi thức quân đội một cái, cao giọng nói:

- Xin chào, Vĩ Hồng!

- Xin chào, Đổng Vĩ!

Vừa nghe thanh âm, Lưu Vĩ Hồng liền biết cậu ta là Đổng Vĩ, hai người nắm chặt tay nhau, Lưu Vĩ Hồng chú ý thấy, găng tay Đổng Vĩ đeo chính là của cảnh sát an toàn quốc gia

Tình hình khẩn cấp, mọi người không hàn huyên gì nhiều, Đổng Vĩ nói:

- Đi thôi, máy bay đang đợi, ngồi xe tôi mà vào

Lưu Vĩ Hồng Vân Vũ Thường tự nhiên không có dị nghị, liền sau đó Vân Vũ Thường đem chiếc BMW đậu vào bãi đậu xe của sân bay, làm thủ tục ký gửi, rồi cùng Lưu Vĩ Hồng lên xe cảnh sát của Đổng Vĩ, trực tiếp lái vào bãi đáp của sân bay Nam Phương

Cảnh vệ kiểm tra bên sân bay kiểm tra giấy tờ của Đổng Vĩ, không hề ngăn trở, lập tức cho đi

Cuối đường băng, một chiếc máy bay quân đội vận chuyển màu xanh lá mạ cực lớn, đang sẵn sàng cất cánh. Đổng Vĩ trực tiếp cho xe cảnh sát chạy vào cabin máy bay, nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Vĩ Hồng, tôi cùng các anh quay về Bắc Kinh, tôi công tác ở bộ An ninh Quốc gia

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Hắn tuy rằng chưa từng gặp qua mặt tư lệnh Đổng, nhưng đối với danh tiếng tư lệnh Đổng, cũng là ngưỡng mộ đã lâu. Đổng gia cũng là thế gia Bắc Kinh, khi ông cụ Đổng còn sống, thanh danh hiển hách, chính là một trong những người sáng lập của Đảng ta, nhà cách mạng giai cấp vô sản kiệt xuất, người có công lớn khai quốc. Ông cụ mất hơi sớm, con cháu Đổng gia trước nay vẫn luôn khiêm tốn, nhưng con cháu đời thứ hai của Đổng gia, ở quân giới chính giới đều là người kiệt xuất. Khi ông cụ Đổng còn sống, quan hệ cá nhân với ông cụ Lưu cũng rất tốt

Đây có lẽ cũng là nguyên nhân của việc Lưu Thành Gia vào thời khắc mấu chốt gọi điện thoại cho tư lệnh viên Đổng.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Gia, truyện Quan Gia, đọc truyện Quan Gia, Quan Gia full, Quan Gia chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top