Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Gia
Miệng nói:
- Lập tức qua!
Trên thực tế vẫn trì hoãn một hồi. Hắn không thể để một mình Tiêu Du Tình ở đây được, dù sao cũng phải sắp xếp trước.
Lưu Vĩ Hồng dẫn Tiêu Du Tình vào văn phòng Đảng Chính quyền.
Tiểu hùng vội vã đứng dậy, miệng kêu: Bí thư Lưu. Nhưng ánh mắt lại chỉ liếc nhìn Tiêu Du Tình. Lúc Tiêu Du Tình mới đến ủy ban nhân dân khu Giáp Sơn, người mà cô tìm chính là Tiểu Hùng, nói là em gái của Lưu Vĩ Hồng, đến để tìm hắn. Nghe nói là em gái của Bí thư Lưu, nên Tiểu Hùng không dám chậm trễ, liền dẫn Tiêu Du Tình đến văn phòng của Lưu Vĩ Hồng, đúng lúc đó Lưu Vĩ Hồng đang nghe điện thoại, Tiêu Du Tình liền bảo Tiểu Hùng đi, sau đó trốn ở ngoài cửa "nghe lén".
Nói thật, Tiểu Hùng rất hiếu kỳ với cô em gái của Bí thư Lưu này.
Trông cô cũng rất xinh đẹp, diễn viên điện ảnh cũng chưa chắc đã đẹp được như vậy. Trước kia Trương Diệu Nga được coi là " bông hoa của khu Giáp Sơn", nhưng so sánh với em gái của Bí thư Lưu thì còn thua xa.
Tuy nhiên, Bí thư Lưu trông anh tuấn đẹp trai như vậy thì có cô em xinh đẹp cũng là điều dễ hiểu.
- Tiểu Hùng, đây là em gái tôi, họ Tiêu, sau này anh gọi là Tiểu Tiêu là được rồi.
Lưu Vĩ Hồng liền giới thiệu Tiêu Du Tình cho Tiểu Hùng. Hắn cũng không biết là Tiêu Du Tình nói với Tiểu Hùng rằng cô là em gái của hắn, nhưng em họ cũng thường gọi là em gái mà.
Tiêu Du Tình lập tức nói xen vào:
- Cứ gọi là Tiêu Tiêu đi, gọi như kia không hay.
Lưu Vĩ Hồng cũng không " giằng co" việc nhỏ như thế này mà làm gì, cứ theo ý của cô ấy đi. Hơn nữa Tiêu Tiêu đúng là nghe hay và thân mật hơn so với Tiểu Tiêu thật. Còn tên thân mật " Tình Nhi", thì những người thật thân mật mới được kêu, còn người quen bình thường thì chưa được "thân mật" như vậy.
- Hoàng Tiêu phải ở đây vài ngày, anh đi sắp xếp phòng cho cô ấy nhé.
Lưu Vĩ Hồng dặn bảo nói.
Thị trấn Giáp Sơn có một nhà khách nhỏ thuộc dạng ọp ẹp, Lưu Vĩ Hồng không cho rằng Tiêu Du Tình có thể chịu được điều kiện vệ sinh ở đó. Trong khu còn có hai phòng khách, mặc dù điều kiện rất kém, nhưng ít ra cũng hơn nhà khách kia, vệ sinh sạch sẽ, lại thanh tịnh.
- Vâng, vâng.
Tiểu Hùng liên thanh đáp. Nghe nói cô gái xinh đẹp này ở lại Giáp Sơn vài ngày, Tiểu Hùng cũng như mở cờ trong bụng. Tuy y không dám có chủ ý, nhưng ngày nào cũng được ngắm cô vài lần, như vậy cũng được coi à " hưởng thụ" rồi.
Cổ nhân có câu Ngắm cũng thấy no mà.
Tiểu Hùng lập tức dẫn Tiêu Du Tình vào phòng khách, Lưu Vĩ Hồng cũng đi theo.
Mọi người trong các phòng làm việc đều ngó ra nhìn với ánh mắt tò mò. Tại một địa phương hẻo lánh, nghèo nàn như vậy bỗng nhiên lại xuất hiện một mỹ nhân, còn nói là em gái của Bí thư Lưu, không làm cho mọi người chấn động cũng khó.
Duy chỉ Hùng Quang Vinh nói to, vội vã từ văn phòng bước ra, thấy Lưu Vĩ Hồng đi cùng Tiêu Du Tình cho nên cũng có chút do dự. Chắc chắn là anh ta đã nghe được tin tức gì rồi, Trương Diệu Nga trên văn phòng Huyện ủy làm "công tác tình báo" cũng thật đắ lực. Hùng Quang Vinh vừa nghe, một câu cũng không nói, liền nghĩ cách tìm Lưu Vĩ Hồng để báo cáo.
Thực ra cuộc điện thoại này, Trương Diệu Nga gọi cho Lưu Vĩ Hồng trước, nhưng máy bận liên tục, cho nên Trương Diệu Nga bèn nói lại với ông xã của mình, phải báo ngay cho Lưu Vĩ Hồng để chuẩn bị đối sách.
Tin này làm cho Hùng Quang Vinh không thể ngờ được.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là thốt lên: Không thể nào. Qua mấy tháng tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng, Hùng Quang Vinh cũng hiểu được tính cách, cách đối nhân xử thế và phẩm đức của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không phải là người như vậy. Nếu muốn giành ưu đãi, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn có thể cứ ở văn phòng Huyện ủy, không chuyển chỗ. Tuy đang làm nhân vật số một dưới khu, muốn giành quyền lợi cũng dễ dàng. Nhưng cũng phải tùy địa phương, khu Giáp Sơn hẻo lánh, nghèo rớt mùng tơi thì liệu có thể vớt vát được cái gì chứ? Bất luận thế nào cũng chẳng được bằng chỗ béo bở như cái ghế chánh văn phòng Huyện ủy.
Lưu Vĩ Hồng thật sự muốn ra chủ ý, cũng không cho quyền bệnh viện vay khoản tiền kia, bởi vay thì phải trả. Muốn có tiền cũng không nghĩ cách theo hướng này. Loại tiền này, chính là không có giám sát nào, còn dùng thế nào thì hoàn toàn là do Lưu Vĩ Hồng nói một câu là xong, hoặc nhiều nhất là thương lượng với Chủ tịch khu một chút mà thôi. An toàn bảo hiểm.
Hùng Quang Vinh chỉ biết chắc chắn là Mễ Khắc Lương đang phá rối.
Con người này, không chịu thiệt một chút nào, ngay cả Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Chu Kiến Quốc, ông ta cũng dám ra tay.
Vẻ mặt của Hùng Quang Vinh, Tiêu Du Tình cũng có thể nhận ra được, cô bé thông minh sắc sảo này liền nói:
- Anh, anh cứ đi làm việc của anh đi.
Nếu là việc bình thường, Tiêu Du Tình sẽ không " thâm minh đại nghĩa" như vậy. Nhưng hiện tại xem ra rõ ràng là có phiền phức gì đó, Tiêu Du Tình cũng không "bướng bỉnh" nữa. Những người con gái thông minh đều biết phân biệt trường hợp, biết đoán ý qua lời nói.
Tiếng "Anh" vừa rồi được nói ra một cách vô cùng lưu loát, vô cùng tự nhiên, không chút gượng gạo nào.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Không sao, chẳng có gì ghê gớm đâu.
Lập tức cùng với Tiểu Hùng đưa Tiêu Du Tình đến phòng khách. Trông thấy phòng khách như vậy, Tiêu Du Tình cũng cảm thấy có chút lạnh người. Cô còn trẻ tuổi, lại là lần đầu tiên đi xa nhà, lên tàu hỏa cũng là giường nằm. Mặc dù cũng biết là xuống nông thôn thì rất thiếu thốn, nhưng không ngờ lại lạc hậu đến như vậy.
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt một cái, thấy sắc mặt của cô, cũng cảm thấy buồn cười. Cô bé này, cứ muốn so sánh với ở nhà mình. Nhà cô thì ngay cả nhìn ra cả nước này cũng chẳng có mấy khách sạn có thẻ so sánh được về điều kiện, chứ đừng nói gì đến khu Giáp Sơn.
Tiểu Hùng liên lục xoa xoa tay, rất ngượng ngùng nói:
- Rất xin lỗi, Tiêu Tiêu. Chúng tôi…ở nông thôn cho nên điều kiện rất kém. Tuy nhiên, tôi đảm bảo với cô, chăn đệm ở đây đều là sạch sẽ, mới giặt cách đây mấy hôm, phơi nắng cả một này, tuyệt đối sạch sẽ.
Tiêu Du Tình không nói câu nào, đi đến chỗ đệm giường, mũi nhếch lên ngửi ngửi, rồi tươi cười. Đệm chăn hơi cũ một chút, nhưng mùi rất dễ chịu, rất thơm " mùi nắng". Xem ra Tiểu Hùng không nói sai.
- Được rồi, rất được. Tôi rất vừa lòng.
Cô bé nói xong, liền vất ba lô lên giường, rồi ngồi xuống, tỏ vẻ hài lòng.
Rồi lại cười với Lưu Vĩ Hồng.
Cô bé này cũng rất biết ý, không tỏ ra cái tính tiểu thư.
Thấy Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, Tiêu Du Tình rất vui vẻ, lắc lắc tay Lưu Vĩ Hồng nũng nịu nói:
- Anh, em đói rồi…
Tiểu Hùng vội vàng quay mặt qua chỗ khác, lúc này trong lòng là một loại cảm giác xao động.
Hóa ra, cô gái xinh đẹp nói lại "rung động lòng người" đến thế.
Lưu Vĩ Hồng xoa xoa lên đầu cô, cười nói:
- Được, thì đi ăn cơm. Kêu cả mọi người cùng đi.
Tiêu Du Tình gật đầu lia lịa, kéo cánh tay của Lưu Vĩ Hồng không chịu buông rời. Cô cô còn luyến tiếc thứ mùi đàn ông đặc biệt toát ra từ người Lưu Vĩ Hồng. Hơi thở đầy nam tính của hắn khiến bao cô gái phải say lòng.
Vì đã gọi là em gái rồi, nên Lưu Vĩ Hồng cũng cứ để cô khoác cánh tay của mình. Tuy khu Giáp Sơn còn lạc hậu, nhưng cũng không phong kiến đến nỗi để ý chuyện này. Anh em họ, đặc biệt là em gái họ tuổi còn nhỏ, hồn nhiên một chút cũng là điều dễ hiểu.
Thấy Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình từ trong nhà đi ra, Hùng Quang Vinh cảm thấy không do dự được nữa, bèn đi nhanh đến.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
- Chủ tịch khu, tôi biết rồi.
- Hả?
Hùng Quang Vinh trong chốc lát chưa lấy lại được tinh thần.
Mình còn chưa thông báo, mà cậu ấy đã biết rồi? Cậu ấy biết cái gì? Trương Diệu Nga thì nói rõ ràng rằng không gọi điện cho Lưu Vĩ Hồng báo chuyện này, bảo ông nhất định phải báo lại.
Có lẽ là Bí thư Lưu đang nói đến chuyện khác.
- Bí thư, Vương Ngọc Thánh của bệnh viện khu…
Hùng Quang Vinh vội vã đi đến chỗ cách Lưu Vĩ Hồng vài bước. Vẻ xinh đẹp động lòng người của Tiêu Du Tình, có " tác dụng phòng ngự", có thể "chặn" một người đàn ông ngoài vòng ba bốn bước.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Tôi đã biết rồi, Bí thư Chu và Chủ nhiệm Vương Hóa Văn gọi điện cho tôi rồi.
Thảo nào mà Trương Diệu Nga nói gọi điện thoại không được, hóa ra là như vậy.
Hùng Quang Vinh liền thở phào nhẹ nhõm, Chu Kiến Quốc và Vương Hóa Văn, đó đều là những nhân vật lợi hại. Hùng Quang Vinh lập tức hỏi:
- Thế làm thế nào bây giờ? Lão Mễ Khắc Lương kia, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:
- Không sao đâu, tôi đang đợi lão ta ra thiêu thân đây.
Hùng Quang Vinh lại ngẩn người ra.
Nói gì vậy?
Chẳng lẽ Bí thư Lưu thực sự đối phó được Mễ Khắc Lương? Người này đến Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện trước kia cũng phải dè chừng, chứ đừng nói những "hộ ngoại lai" như Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng.
Nhưng trông bộ Lưu Vĩ Hồng chẳng có chút e sợ nào. Cho dù là giả vờ thì cũng không được như vậy.
Bất luận thế nào, Hùng Quang Vinh cảm thấy cần thiết phải nói ra suy nghĩ của mình:
- Vâng, Bí thư, tôi biết chắn là bọn họ đang giở trò. Tuy nói, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cũng không thể sơ suất được. Cái tên Mễ Khắc Lương này thật sự là việc gì cũng có thể làm được. Trần Văn Đông lại là do một tay ông ta đề bạt lên, hai người này có quan hệ rất thân thiết với nhau.
Tiêu Du Tình cảm thấy mình không tiện nghe tiếp được nữa, có vẻ như vị cán bộ này và Lưu Vĩ Hồng đang có việc rất quan trọng, nên cô liền buông tay Lưu Vĩ Hồng ra, mỉm cười nói:
- Anh, các anh cứ nói chuyện đi, em qua bên kia xem một chút.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười gật gật đầu.
Tiêu Du Tình cười khúc khích, vẫy tay gọi Tiểu Hùng, Tiểu Hùng vội vàng chạy qua. Lúc này dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì, cả người đều mơ mơ màng màng.
Hùng Quang Vinh vội vàng tiến gần đến, hạ giọng nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư, có thể anh không biết, trước đây Mễ Khắc Lương thường xuyên làm như vậy, thích nhất là bịa đặt chuyện, cho dù cuối cùng chứng thực không được, thanh danh cũng bị ông ta làm hỏng rồi. Mấy cán bộ lâu năm ở địa khu đến cũng bị ông ta đuổi đi như vậy.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hơi nhếch lên, trong ánh mắt hiện lên sự linh hoạt, vẻ mặt lạnh lùng cười nói:
- Đi đêm lắm rồi cũng có ngày phải gặp ma.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Gia, truyện Quan Gia, đọc truyện Quan Gia, Quan Gia full, Quan Gia chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!