Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Đạo Vô Cương
- Cũng tạm được, đa tạ Chủ tịch huyện Lý đã quan tâm. Tôi nghĩ tôi vẫn còn trẻ, kinh nghiệm công việc vẫn còn chỗ thiếu sót, nhân lúc vẫn còn trẻ đi xuống cấp cơ sở rèn luyện một chút, đối với bản thân tôi cũng có lợi. Chủ tịch huyện Lý cũng là từ xã từng bước vững chắc trưởng thành, tôi cũng hi vọng bản thân tôi có thể có càng nhiều cơ hội đi tiếp xúc một chút với cấp cơ sở.
Lục Vi Dân nhìn thoáng qua xung quanh. Ánh mắt của vài vị Ủy viên thường vụ bên cạnh đều liếc qua, liền mỉm cười trả lời.
- Vẫn phải nhờ Chủ tịch huyện Lý sau này chiếu cố nhiều hơn.
- Ha ha, Vi Dân tuổi trẻ tài cao, tôi ở độ tuổi này ngay đến những lời nói xằng bậy, xấu xa còn không hiểu. Đến cơ sở có lợi ích của cơ sở, ở huyện cũng có lợi ích ở huyện. Đối với cậu mà nói, nơi nào cũng là nơi rèn luyện, học hỏi đấy.
Lý Đình Chương gật đầu…
- Nhưng, tôi tôn trọng lựa chọn của cá nhân cậu.
Hội nghị thường vụ Huyện ủy sau mười phút nghỉ lại tiếp tục tiến hành.
Về vấn đề phân công công tác của Lục Vi Dân chắc chắn là rất nhiều người quan tâm. Đặc biệt là trước khi hội nghị truyền ra ý kiến cá nhân của Lục Vi Dân là muốn tới quận, xã công tác. Điều đó khiến nhiều người đều vô cùng kinh ngạc…Người sẽ được điều động nội bộ làm Trưởng ban Tuyên giáo lại muốn tới quận, xã công tác? Có lầm hay không?
Tất cả ủy viên thường vụ lúc biết tin tức này đầu tiên đều cảm thấy không thể tin nổi. Người khác đều là muốn tìm cách đi lên, nhưng Lục Vi Dân này đã là Ủy viên thường ủy Huyện ủy rồi. Hơn nữa Địa ủy mặc dù chưa xác định rõ sắp xếp công việc của hắn, nhưng chức Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy khuyết chức mấy tháng trời vẫn chưa có quyết định, điều này còn không tuyên bố là chuẩn bị cho hắn sao. Thời gian này hắn lại ra chiêu này… chắc chắn là gây ra vô số ngờ vực vô căn cứ.
Nhưng mãi cho đến sau khi trong cuộc họp Lục Vi Dân đĩnh đạc nói rõ ý kiến của bản thân, các ủy viên thường vụ mới cảm thấy từ trước đúng là xem nhẹ con người gần như cách bản thân mình cả thế hệ này.
- Tôi nghĩ như vậy. Ngoài tuổi trẻ của tôi, tôi cũng muốn tìm tòi một chút làm thế nào để có khả năng nhập gia tùy tục, khiến huyện nông nghiệp như Song Phong chúng ta có đột phá trong cơ cấu sản xuất. Làm thế nào lại giành được thời cơ khi trước mắt toàn quốc trên dưới đều tâm sự cải cách mở cửa, đem gió xuân của cải cách mở cửa thâm nhập vào cấp cơ sở của nông thôn chúng ta. Trước đây tôi cũng đã báo cáo với Bí thư Lương một số ý kiến của tôi, ông cũng đồng ý với một số quan điểm của tôi. Song Phong chúng ta là huyện nông nghiệp…Tuy nhân khẩu trong toàn địa khu không coi là nhiều, nhưng nếu như tính tỉ lệ nhân khẩu nông thôn và thành thị, tỉ lệ nhân khẩu nông thôn của Song Phong chúng ta thậm chí là lớn hơn so với các huyện như Hoài Sơn, Phụ Đầu… Làm thế nào để giải quyết lối thoát cho những lao động dư thừa, khiến những người này có thể trở thành lực lượng chủ lực kiếm tiền tăng thu nhập trong các hộ gia đình nông nghiệp, đây là điều quan trọng nhất.
Lục Vi Dân đối mặt với ánh nhìn chăm chú của các ủy viên thường vụ, lộ rõ vẻ bình thản, không mảy may câu nệ hay căng thẳng, thậm chí làm cho người khác có cảm giác khá thoải mái và tự nhiên.
- Tôi hi vọng tôi đến quận, xã công tác có thể làm một thí điểm. Cho dù thành công hay không, chí ít chúng ta cũng thử qua. Anh không thử, làm sao có thể chắc chắn có thể thành công hay không, làm sao có thể biết là có thể tìm thấy con đường phù hợp cho bản thân chúng ta hay không? Tôi trước kia đã từng công tác ở Nam Đàm hơn một năm… cảm thấy có khi chúng ta cảm thấy thực sự không có con đường nào có thể đi, không bằng mạnh dạn đi thử một lần. Tôi nghĩ tối thiểu Ủy ban nhân dân Địa khu cũng có thể nhìn thấy Song Phong chúng ta là có dũng khí dám thử.
Câu nói cuối cùng của Lục Vi Dân lại lần nữa làm Lương Quốc Uy cảm động. Mặc dù ông ta cũng biết Lục Vi Dân là người khởi xướng chủ yếu của khu Khai thác Phát triển kinh tế kĩ thuật Nam Đàm, nhưng tới quận, xã làm việc lại là hai khái niệm khác nhau. Đó là công tác trên đủ mọi phương diện của quận… và lại không đơn thuần chỉ là làm khai thác, phát triển và thu hút đầu tư đơn giản như vậy. Công việc nông thôn lộn xộn có thể khiến ngay cả các đồng chí lão thành công tác ở cấp cơ sở thời gian dài đều cảm thấy phiền chán, đau đầu, càng không cần nói đến cán bộ trẻ tuổi như Lục Vi Dân.
Tuy nhiên câu nói của Lục Vi Dân - chí ít cũng có thể khiến Ủy ban nhân dân Địa khu nhìn thấy dũng khí và động thái của Song Phong quả thực rất có ý nghĩa. Chỉ cần Song Phong có động thái gì đó, cho dù kết quả như thế nào, ít nhất Song Phong cũng từng thử. Hơn nữa là để một vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy từ văn phòng Địa ủy xuống dũng cảm thử sức gánh vác trọng trách, chính điểm này cũng có thể khiến Ủy ban nhân dân Địa khu phê bình Song Phong điều động xuống thấp mấy cấp.
- Đồng chí Vi Dân, ý kiến của cậu rất tốt. Nhưng lại giống những gì Chủ tịch huyện Lý vừa nói, cải thiện cơ cấu phát triển kinh tế phát triển của Song Phong chúng ta không phải là một lần là xong, điều này cần cả một quá trình. Nóng lòng cầu thành công ngược lại có thể dục tốc bất đạt, mang lại cho chúng ta tổn thất. Tôi tán thành thử, nhưng giống như cậu nói, chọn làm thí điểm ở quận nông nghiệp chủ yếu như Vĩnh Tế có phải là có hơi quá mạo hiểm rồi không?
Thích Bản Dự lại cũng không kiềm chế được nữa, tài ăn nói của Lục Vi Dân ngoài tầm dự liệu của anh ta. Hắn chẳng những khiến những người khác ở đó đều bị thuyết phục, anh ta còn cảm thấy Lương Quốc Uy có ý tán đồng. Nếu như không kịp ngăn chặn, chỉ e ý đồ của bản thân sẽ phải tan vỡ. Nói thực, anh ta căn bản sẽ không tin một tên tiểu tử ba hoa kiểu này có thể có bao nhiêu bản lĩnh. Một quận hơn một trăm nghìn dân, chẳng lẽ hắn mở miệng nói vài câu hữu danh vô thực, khoác lác huênh hoang thì có thể giải quyết được vấn đề?
- Mọi người đều nói ý kiến của bản thân đi, thái độ của Vi Dân muốn đi quận, xã công tác thực sự đáng được cổ vũ, nhưng không phải là phù hợp với tình hình của Song Phong trước mắt. Mọi người cũng có thể phát biểu một chút ý kiến.
Lương Quốc Uy cười. Ông ta cảm thấy bộ dạng hổn hển của Thích Bản Dự, có chút đáng cười. Ông Thích này, ngay cả một chút khôn ngoan cũng không có, còn không bằng người trẻ tuổi này.
- Tôi cảm thấy Vi Dân nói đúng đó. Giai đoạn này các nơi đều chăm chỉ học hỏi, quán triệt chu đáo tinh thần Đại hội đại biểu lần thứ 14, tăng tốc tiến độ cải cách mở cửa và xây dựng hiện đại hóa. Song Phong chúng ta cần phải có hành động, khi đồng chí Tiểu Bình tuần hành phía Nam đã nêu ra phải kiên quyết thử, dũng cảm xông xáo. Đề nghị của Vi Dân không phải chính là hiện thực cách nói này sao?
Khiến nhiều người cảm thấy điều không ngờ chính là lời phát biểu tỏ ý tán đồng đầu tiên của Chủ tịch huyện Lý Đình Chương. Thấy các ánh mắt bị thu hút về phía bản thân, Lý Đình Chương lộ rõ vẻ vô cùng điềm tĩnh, tự tin.
- Song Phong bây giờ trong địa khu đang ở vào thế rất không tốt, điểm này mọi người có thể nhìn thấy từ nhiều bảng biểu, số liệu trong hội nghị kinh tế địa khu. Từ quý một đến quý ba, tổng giá trị sản lượng của Song Phong chúng ta xếp hạng thứ hai từ dưới lên, thu hút đầu tư đứng cuối cùng, căn bản là bằng không. Nguồn đầu tư tài sản cố định chạm đáy, giá trị tăng trưởng công nghiệp gần như chỉ cao hơn so với Phụ Đầu, xếp thứ hai từ dưới lên, thông thường dự báo thu nhập chưa có chuyển biến tốt. Tổng hợp lại, tình hình phát triển kinh tế năm nay của chúng ta tương đối nghiêm trọng. Tôi là Chủ tịch huyện cũng có trách nhiệm rất lớn. Thời gian này đòi hỏi chúng ta nghĩ ra phương pháp để thực hiện bước đột phá. Chỉ cần là có lợi cho con đường phát triển sự nghiệp kinh tế - xã hội của chúng ta, chúng ta đều có thể thử, xông pha. Giống như lời của Vi Dân nói, anh không thử, làm sao biết được hay không?
- Chủ tịch huyện Lý, thử thì đương nhiên là việc tốt, cũng nhất thiết là phải thử, nhưng chúng ta trước khi thử có phải là nên xem xét hậu quả một chút không? Nếu như nói thử với cái giá phải trả là mạo hiểm một địa phương, thậm chí có thể xuất hiện tổn thất cực lớn, như vậy ai chịu trách nhiệm, ai gánh vác đây? Đồng chí Tiểu Bình quả thực từng nói cần kiên quyết thử, dũng cảm xông pha, nhưng đồng chí Tiểu Bình cũng nói rằng phải mò đá mà qua sông, thử nhưng cũng không phải là mạo hiểm. Tính tích cực của đồng chí Vi Dân chúng ta nên cổ vũ. Nhưng hắn tham gia công việc mới hai năm, như những gì hắn nói, vẫn chưa có bao nhiều kinh nghiệm ở cấp cơ sở. Mạo hiểm như thế đưa hắn vào cương vị Bí thư Quận ủy có phải là có chút qua loa đại khái không? Tại sao không thể để hắn hiểu rõ hơn tình hình trong một thời gian nữa, tìm hiểu sâu sắc thêm về tình hình huyện Song Phong chúng ta rồi lại xem xét vấn đề này?
Đối với ý kiến của Lý Đình Chương, Thích Bản Dự phản bác không khách khí.
- Bí thư Lương, tôi cảm thấy hiện tại không nên để đồng chí Vi Dân gánh thêm trách nhiệm nặng nề hơn nữa. Từ góc độ bồi dưỡng và đào tạo cán bộ, ý kiến của tôi là có thể để đồng chí Vi Dân sẽ duy trì tình trạng hiện có, để hắn dành nhiều thời gian tìm hiểu rõ hơn về các mặt. Công tác kinh tế cũng tốt, công tác chính trị và pháp luật cũng tốt, bao gồm công tác tổ chức cũng được, đều có thể trợ giúp chúng ta. Tôi nghĩ làm như vậy có thể nâng cao trình độ của hắn càng nhanh.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quan Đạo Vô Cương, truyện Quan Đạo Vô Cương, đọc truyện Quan Đạo Vô Cương, Quan Đạo Vô Cương full, Quan Đạo Vô Cương chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!