Phượng Tù Hoàng

Chương 61: Chiến thần Thẩm Khánh Chi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phượng Tù Hoàng

“Trong đó có chứa chất độc không?”

“Không có”

“Có hương liệu gây nghiện không?”

“Thế nào là gây nghiện?”

“Tức là dùng một thời gian thì quen rồi bị phụ thuộc, không thể dứt ra hay từ bỏ được?”

“Không có”

Sở Ngọc còn hỏi Vương Ý Chi rất nhiều câu, nhưng mấu chốt quan trọng nhất là những vấn đề trên.

Về phần từng loại hương liệu, tên gọi, công dụng, đặc tính, mặc dù Sở Ngọc cố gắng ghi nhớ nhưng cũng thấy không cần thiết.

Theo lời Vương Ý Chi, hương liệu bị tán vụn, sau đó còn ngâm qua một loại dung dịch, cho nên hắn cố gắng hết sức cũng chỉ phán đoán được đa số chứ không được tất cả.

Hương liệu và dược liệu, trước mắt cả hai thứ này đều nằm trong tay Dung Chỉ.

Sở Ngọc vẫn đang ngồi, nhận lại túi hương liệu với vẻ suy tư.

Vương Ý Chi lúc này đã đứng lên, dáng vẻ uể oải dựa vào tường, Hắn gõ nhịp guốc gỗ xuống nền nhà, tiếng gỗ tử đàn tạo nên những âm vang khe khẽ đều đặn: “Hình như nàng có chuyện khó xử? Nói ra biết đâu ta có thể giúp đỡ được gì?”

Sở Ngọc thu hồi thần sắc lo lắng, lắc đầu: “Không, chỉ là ta đang nghĩ đến một vài việc”. Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt khoan dung thấu tỏ của Vương Ý Chi

Hắn biết nàng không nói thật, chỉ là khoan dung không muốn vạch trần.

Sở Ngọc lại có chút áy náy: “Ta không cố ý giấu giếm ngươi. Chỉ là, vừa không biết nói thế nào, vừa có chuyện còn phải lo nghĩ…”

Vương Ý Chi hiểu ý, cười cười nói: “Đừng ngại! Trên đời này, ai cũng có vài chuyện riêng không muốn nói với người khác”.

Bên ngoài bỗng có hai tiếng gõ cửa, rồi truyền đến thanh âm non nớt của trẻ con: “Bẩm chủ nhân, mấy người chỗ Tiêu công tử nói hôm nay xin phép về trước, ngày khác lại đến”.

Vương Ý Chi lúc này mới sực nhớ vẫn bỏ mặc các vị khách khác ở thủy đình, liền cười khổ mà mở cửa ra. Ngoài cửa là tiểu đồng áo xanh lúc trước dẫn đường cho Sở Ngọc, cúi đầu cung kính với Vương Ý Chi “Mấy người và Tiêu công tử đã rời đi rồi!”

Sở Ngọc giật mình, nàng và Vương Ý Chi đã ở đây khá lâu, làm mất thời gian của Tiêu Biệt. Nàng nghĩ, đành để lần sau tiếp tục đánh tập kích hắn!

Tiểu đồng áo xanh nói xong nhưng vẫn chưa đi, do dự một chút rồi nói nhỏ: “Trước khi rời đi, Tiêu công tử dặn lại vị khách này một câu!”

Vương Ý Chi mỉm cười liếc nhìn Sở Ngọc: “Nói đi!”

Tiểu đồng áo xanh hắng giọng một chút rồi nói rành mạch: “Tiêu công tử muốn lần sau vị này dạy bảo ột chút về tài đánh đàn!”

Vương Ý Chi cho tiểu đồng lui ra, nhìn Sở Ngọc tủm tỉm cười. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một lúc rồi cả hai cùng bật cười thành tiếng.

Vương Ý Chi vừa lắc đầu vừa nói: “Nàng chọc giận Tiêu Biệt rồi! Tiêu Biệt ngày thường lạnh lùng băng giá, chẳng hề quan tâm đến điều gì xung quanh. Có thể chọc giận được Tiêu Biệt là cực khó! Không hiểu nàng đã làm gì mà để hắn ghi hận trong lòng như vậy?”

Sở Ngọc đứng lên, vừa cười vừa nói: “Có lẽ ta đã làm vấy bẩn hắn chăng?”

“Thật đáng thương!” Vương Ý Chi tuy nói đáng thương, nhưng vẻ mặt lại là hào hứng muốn chờ xem một vở kịch hay, không hề thấy cái gọi là thông cảm với Tiêu Biệt!

Hai người sóng vai đi đến ven hồ. Sắc trời đã dần chuyển chiều tà, trên mặt hồ bao phủ một màu xám mờ. Trong bóng chiều, Việt Tiệp Phi đứng thẳng tắp bên bờ hồ, hai tay khoanh trước ngực, dáng người cao ngất. Bóng trường kiếm đổ dài trên mặt đất, cũng thẳng tắp như người.

Vương Ý Chi đi vài bước thì dừng lại: “Nàng còn có hộ vệ đang chờ, ta không tiện tiễn xa”.

Sở Ngọc quay lại nhìn hắn, nâng tay vái chào: “Hôm nay đa tạ Ý Chi huynh! Nhưng thân phận của ta, mong Ý Chi huynh giữ bí mật. Không phải người nào sau khi biết thân phận ta cũng không để tâm như huynh!”

Vương Ý Chi khe khẽ mỉm cười: “Tất nhiên rồi!”

Sở Ngọc và Việt Tiệp Phi ra khỏi nhà Vương Ý Chi, đến bờ sông Tần Hoài thì trời cũng nhá nhem tối. Hoàng hôn buông xuống, sông Tần Hoài ban ngày náo nhiệt trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng dòng nước chảy lững lờ ở phía xa xa.

Cảnh chiều hôm yên tĩnh.

Thuyền không còn đậu ở đây nữa, Sở Ngọc và Việt Tiệp Phi chỉ có thể đi bộ trở về, khá là vất vả. Lúc vào trong thành, bóng tối đã bao trùm khắp nơi. Trên đường chỉ có Sở Ngọc và Việt Tiệp Phi, hai người một trước một sau.

Bỗng nhiên Việt Tiệp Phi đi nhanh đến sát cạnh Sở Ngọc, thấp giọng nói: “Công chúa đợi chút!” Tay hắn đã đặt ở chuôi kiếm bên hông.

Ngay sau đó, ở góc cua ngã tư đường trước mặt xuất hiện một đoàn người, trong đó có một người cầm đèn lồng. Ánh sáng đèn lồng chiếu rọi cho thấy phần lớn bọn họ đều mặc đồ nhà binh.

Đối phương cũng phát hiện ra hai người, đi đầu là một người trẻ tuổi. Hắn đi tới nhìn bọn họ, ánh mắt cảnh giác, đặc biệt là chú ý đến Việt Tiệp Phi: “Các ngươi từ đâu tới? Không biết gần đây có lệnh cấm đi lại ban đêm sao?”

Nhìn rõ người tới gần, ngược lại Việc Tiệp Phi thu hồi vẻ đề phòng. Hắn rút ra tấm lệnh bài giắt ở thắt lưng, giơ lên lạnh giọng nói: “Chúng ta là người của phủ công chúa, hôm nay ra ngoại thành có chút việc, hơi chậm trễ nên về muộn”.

Vị quân nhân trẻ tuổi xem lệnh bài một chút, sắc mặt đã hòa hoãn, nhưng nhìn thấy Sở Ngọc lại lộ vẻ khinh thường.

Sở Ngọc đang cải trang nam giới, mặt mũi tuấn tú, đoán rằng đối phương nghĩ mình là nam sủng của phủ công chúa. Nàng cũng không giải thích, hướng vị quân nhân chắp tay nói: “Làm phiền ngài!”, rồi định đi vượt qua bọn họ.

Lúc này ở góc đường vọng tới một tiếng người: “Có chuyện gì vậy?”

Tiếng nói khàn khàn già nua, nhưng vẫn bộc lộ khí khái hào hùng. Sở Ngọc không khỏi quay lại nhìn. Ở góc đường hiện ra một người một ngựa. Người ngồi trên ngựa râu tóc bạc trắng, tuy trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy nếp nhăn trên gương mặt. Tuổi chắc đã cao, ngồi trên mình ngựa nhưng khí phách ông ta vẫn bừng bừng hùng tráng như núi.

Người quân nhân trẻ tuổi nhìn thấy ông già, lập tức bày tỏ sự tôn kính ngưỡng mộ. Hắn bước nhanh đến bẩm báo, ông già kia nghe xong liền nhìn thoáng qua Sở Ngọc.

Sở Ngọc cảm thấy đôi mắt ông ta sáng quắc, bén nhọn, vô cùng uy thế. Bị nhìn một cái, nàng sợ hãi không dám động đậy, thậm chí nín thở. Cho đến khi ông già và người quân nhân cùng cả đám rời đi, nàng mới dám thở ra một hơi. Sở Ngọc sợ hãi hỏi: “Người nhiều tuổi vừa rồi là ai?”

Việt Tiệp Phi quay đầu nhìn theo bóng lưng ông ta, rồi nói: “Thẩm Khánh Chi”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phượng Tù Hoàng, truyện Phượng Tù Hoàng, đọc truyện Phượng Tù Hoàng, Phượng Tù Hoàng full, Phượng Tù Hoàng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top