Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Nhạc Châu phủ. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Trong phòng chính của căn nhà tráng lệ, ở giữa bức tường quét vôi trắng đối diện với cửa ra vào, treo một bức tranh lớn vẽ cảnh sơn thủy hữu tình, trên bức tranh chỉ nhìn thấy trong màn sương mù mờ mờ ẩn hiện một cây cầu bắc ngang qua dòng suối nhỏ. Đây đúng là tác phẩm của Bình Viễn.
Trước cái bàn dài đặt giữa phòng là một cái ghế thái sư được phủ bằng da hổ, Chân phu nhân mỹ lệ cao nhã đang ngồi một cách thoải mái trên ghế, giống như một người đang nghỉ ngơi thư giãn. Trần thiết xung quanh sang trọng, những chiếc bàn cổ ở hai bên xếp đầy đồ trân phẩm đều thuộc loại hiếm thấy như cổ ngọc, tượng điêu khắc bằng sừng, đồ sứ và san hô.
Lúc này có bốn người đứng bên phải Chân phu nhân toàn là hình tướng quái dị và phục sức thì đều chẳng giống như nhân sỹ Trung thổ, hiển nhiên là những cao thủ ở biên ngoại theo Chân phu nhân đến Trung Thổ. Người đứng ở vị trí đầu tiên là một lão già ước khoảng năm mươi tuổi, mũi cao mắt sâu, đặc biệt khiến người ấn tượng là mái tóc trắng rủ xuống vai, thân hình và tướng mạo vô cùng uy mãnh, ánh mắt thâm thúy, xung quanh viền mắt còn hiện lên sắc đỏ tía kỳ dị khiến người nghĩ ngay đến hắn tập một loại võ công cực kỳ tà môn. Người này ở Vực Ngoại không ai là không biết, thanh danh gần bằng Lý Xích Mi, cũng thuộc vào Vực Ngoại tam đại cao thủ, tên gọi là Tử Đồng Ma Quân Hoa Trát Ngao. Ngoại trừ Chân phu nhân thì trí, kế và võ công của y đều đứng đầu toàn tộc và còn là sư thúc của Chân phu nhân.
Đứng ở vị trí thứ hai là một hán tử trung niên hung hãn, chỉ cần nhìn vũ khí bằng đồng đeo ở sau lưng y có lẽ nặng hơn một trăm cân là biết không phải là vật tầm thường, qua đấy cũng biết được người này nội ngoại công đều đã đạt đến hóa cảnh.
Người này kêu là Đồng Tôn Sơn Tra Nhạc, dựa vào tính tình hung tàn và dũng mãnh dương danh đại mạc, dù cho người nào võ công cao hơn y nhưng trong lúc quyết đấu sinh tử cũng vì không hung hãn bằng y mà ôm hận xuống suối vàng.
Chỉ là hai người này cũng đủ cho Chân phu nhân hoành hành Trung Nguyên, trừ phi gặp được những cao thủ siêu cấp như Lãng Phiên Vân, Tần Mộng Dao hoặc Hư Nhược Vô. Nếu không ngay những người đứng đầu các phái Trung Nguyên hay là Hắc bảng cao thủ muốn thắng được bọn họ không phải là việc dễ dàng. Còn hai người khác là một đôi thanh niên nam nữ, chỉ nhìn hai người bọn họ cùng nhau đứng ở một chỗ với thái độ thân mật, có thể biết quan hệ của bọn họ là một đôi tình nhân.
Nam nhân trên lưng đeo một cái liềm chuôi dài, dung mạo quê mùa hung ác, cho người ta cảm giác y đã trải qua nhiều phong sương. Nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ, eo đeo trường kiếm.
Khí chất và hình tướng hai người hoàn toàn bất đồng, nhưng cùng nhau đứng ở một chỗ lại vô cùng đẹp đôi.
Sự thật trong đó hai nam nữ này rất giỏi phép hợp kích, một cương một nhu. Nam kêu là Nghiễm Ứng Thành còn nữ thì gọi là Nhã Hàn Thanh, võ lâm Vực Ngoại xưng bọn họ là “Quách Nam Tiếu Xu”, thanh danh vang lừng.
Có những người như vậy vì Chân phu nhân tận lực, thảo nào Phương Dạ Vũ có thể yên tâm đem việc đối phó với Nộ Giang bang hoàn toàn phó thác vào tay thị như thế.
Đứng ở phía bên kia ngoại trừ bọn Do Xi Địch, Cường Vọng Sinh và Liễu Diêu Chi còn có một lão già cao gầy toàn thân mặc một bộ y phục màu nâu sậm.
Người này thân hình giống như cây tre, mặt đầy nếp nhăn, tuổi ít ra cũng phải ngoài bảy mươi, ánh mắt thâm ảo tinh quang chói lọi, dưới nách kẹp một cây trượng bằng sắt, một đầu kê xuống đất.
Người này ở Vực Ngoại tề danh với Tử Đồng Ma Quân Hoa Trát Ngao và là sư đệ của Hoa Tiên Niên Liên Đan, ham mộ kỳ danh nên được mời đến trợ trận, tên gọi là Hàn Trượng Trúc Tẩu.
Chỉ cần nhìn tình trạng cung kính của bọn cao thủ tuyệt đỉnh ở Vực Ngoại đối với Chân phu nhân đang an nhiên ngồi trên ghế là biết thị không phải đơn giản chỉ dựa vào thân phận tôn quý của mình mà bằng vào trí, kế và võ công đều đủ năng lực để phục chúng.
Vì thế cũng có thể hình dung Chân phu nhân quả là đáng sợ.
Liễu Diêu Chi ho khan một tiếng, nói: “Theo các tin tức trước sau thu được vẫn chưa phát hiện được hành tung của Thích Trường Chinh và Thủy Nhu Tinh.”
Chân phu nhân cười nhè nhẹ hỏi: “Tình hình của Ưng Phi thế nào?”
Cường Vọng Sinh hướng về nữ chủ nhân mới đáp: “Phi gia vì bị Thích Trường Chinh đả thương hiện đang ẩn tránh tiềm tu, xem ra cũng đã mấy ngày rồi mà vẫn khó động thủ đối phó địch nhân.”
Do Xi Địch căm hận nói: “Con tiện nhân Thủy Nhu Tinh dám phản bội lại Ma cung, ta thề sẽ chém thị ra vạn khúc.”
Chân phu nhân lắc đầu than: “Ta đã sớm cảnh cáo qua với Ưng Phi, không nên đụng vào người của mình. Coi đi, đây là hậu quả tự y rước lấy.”
Mọi người im lặng không nói, đều hiểu kiến giải của Chân phu nhân rất có đạo lý, nếu Thủy Nhu Tinh không phải là vì yêu thành hận tuyệt sẽ không dễ dàng ngả vào lòng Thích Trường Chinh như thế.
Do thế cũng có thể nhìn ra Ưng Phi thật sự đã động chân tình đối với Thủy Nhu Tinh, nếu không sao có thể bất chấp sự cảnh cáo của Chân phu nhân, chiếm đoạt Thủy Nhu Tinh.
Chân phu nhân hướng sang Hàn Trượng Trúc Tẩu hỏi: “Trúc lão sư đối với việc đột nhiên thất tung của hai người có cách nhìn thế nào?”
Trong tất cả những người ở đây thì Hàn Trượng Trúc Tẩu và Tử Đồng Ma Quân Hoa Trát Ngao thân phận và danh vọng cao nhất, chẳng qua thì Hoa Trát Ngao là người bên mình, cho nên mới lịch sự và khách khí ngỏ lời hỏi Trúc Tẩu là người ngoài giáo trước.
Trúc Tẩu và Hoa Trát Ngao giao tình thâm hậu, nghe tiếng cười nói: “Có lão Ngao ở đây đầu cần đến lượt ta động não chứ.”
Hoa Trát Ngao cười “ha ha” nói: “Trúc huynh lại lười rồi!”
Rồi nhìn sang Chân phu nhân trong mắt bắn ra thần sắc yêu thương nói: “Theo ngu kiến, tên Thích Trường Chinh ấy đã có thể cứu thoát Thủy Nhu Tinh từ trên tay Ưng công tử, thì luận về võ công và tài trí so với Ưng công tử không chênh lệch mấy. Chỉ từ điểm đó suy đoán thì hắn đã hiểu rõ cách tránh nặng lấy nhẹ nên sẽ không mù quáng đi về hướng Động Đình để đâm đầu vào thiên la địa võng do bọn ta bố trí.”
Mọi người lần lượt gật đầu biểu thị đồng ý với lời nói của hắn.
Chân phu nhân điềm tĩnh nói: “Sư thúc nói một chút cũng không sai, hắn có khả năng vẫn còn ở trong Trường Sa phủ, bởi vì đấy là nơi duy nhất gần đây có thể dễ dàng giấu thân.”
Đồng Tôn Sơn Tra Nhạc dùng giọng nói Hoa ngữ không thuần chánh: “Nếu đổi lại là ta thì sẽ nhất định không tránh vào những thành thị lớn nhiều tai mắt, mà tìm một chỗ nơi đồi núi hoang dã nấp vào đó, chẳng phải là càng an toàn hơn sao?”
Mọi người nơi đây ngoài Liễu Diêu Chi, Trúc Tẩu và mỹ nữ Nhã Hàn Thanh ánh mắt đều lộ ra vẻ đồng ý, chỉ thiếu chút nữa thì gật đầu, nhân vì lời nói này đại biểu cho không đồng ý với cách nhìn nhận của Chân phu nhân.
Chân phu nhân đã có chủ ý trong lòng, nói: “Thứ nhất, điều này không hợp với tính cách của Thích Trường Chinh, người này dám làm dám chịu, muốn hắn ẩn náu như một con chuột già so với giết chết hắn còn dễ chịu hơn.”
Sau khi dừng một lát quan sát phản ứng của mọi người, mới mỉm cười tiếp tục nói: “Người này coi nghĩa khí là quan trọng nhất, chuyện sống chết lại không để một chút trong lòng, cho nên tất sẽ dùng bản thân làm mồi câu dẫn bọn ta, thế nên bọn ta sẽ rất mau có được tin tức liên quan đến hành tung của hắn do hắn chủ động tung ra.”
Trúc Tẩu hừ lạnh một tiếng nói: “Tên tiểu tử này như con thiêu thân lao vào lửa, bọn ta nhất định sẽ giúp hắn đổ huyết mà tiêu đời.”
Thanh niên cao thủ đến từ Hoa Lạt Tử Mô* Nghiễm Ứng Thành thận trọng nói: “Hắn có thể đấu quân bình cùng với Phi gia, mà thậm chí còn chiếm được thượng phong, bọn ta cũng không thể coi thường hắn quá.”
Chân phu nhân âu sầu thở dài nói: “Đã nhắc đến điểm này ta cũng phải tự phụ nói một câu, Ưng Phi tịnh không phải thua bởi tài trí và võ công mà là vì không thể vong tình Thủy Nhu Tinh, cho nên mới mất đi tiên cơ rơi vào thế bối rối chân tay, không thể phát huy lực lượng chân chính của y. Khi y hiểu được và vượt qua được nỗi đau này thì chính là lúc mà Thích Trường Chinh sẽ gặp tai ương.”
Giả như Thích Trường Chinh và Ưng Phi có mặt ở đây, khẳng định sẽ phải thán phục sự quan sát tỉ mỉ và phân tích chuẩn xác của Chân phu nhân. Bởi vì nếu Ưng Phi một lòng muốn giết chết Thích Trường Chinh thì đã sớm thành công.
Chân phu nhân cười mềm mại nói: “Cách làm như thế của Thích Trường Chinh ngược lại giúp bọn ta một việc tốt. Bọn ta lập tức đem tin tức hắn vẫn đang còn ở trong Trường Sa phủ truyền bá rộng rãi ra ngoài, người của Nộ Giao Bang nhận được tin tức tất sẽ từ nơi ẩn nấp ra tiếp ứng, đó cũng là đến ngày mạt vận của bọn chúng. Dù bọn họ qua được cửa Triển Vũ cũng sẽ chạy không khỏi bàn tay của ta.”
Tiếp theo trong lòng tràn đầy mãn ý thở dài nói: “Thường nghe Trạch Vũ Thời là đệ nhất mưu sỹ của Nộ Giao Bang, tiện đây để ta gặp gỡ một lần với vị Gia Cát tái sinh này.”
Liễu Diêu Chi cau mày nói: “Tuy nói là bọn ta đã tập trung cắt đứt đường dẫn đến Động Đình hồ, nhưng Thích Trường Chinh vẫn phải tránh thoát được tai mắt của bọn ta bố trí ở Trường Sa phủ, mà điều đó là không có khả năng. Cứ thế mà nghĩ có thật hắn quay lại Trường Sa phủ không?”
Chân phu nhân điềm đạm nói: “Thiếp thân đã sớm nghĩ qua vấn đề này. Trước tiên ta phải khẳng định hắn vẫn còn ở trong Trường Sa phủ nghĩa là hắn đã có thể thoát qua tai mắt của bọn ta, chắc chắn được một bang phái có thực lực ở địa phương giúp cho hắn che giấu hành tung. Các người nói thực xem sẽ là bang phái nào đây?”
Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có Liễu Diêu Chi là thuộc hết những việc của võ lâm Trung Nguyên, hắn thầm nghĩ các bang phái nhỏ có thể không cần nghĩ đến, hắc đạo có hiềm khích với Nộ Giao Bang cũng có thể bỏ qua, chỉ còn dư lại một số rất ít, vội vàng nói: “Nhất định là Đan Thanh phái, do nữ chưởng môn Hàn Bích Thúy của bọn nó luôn luôn muốn làm một đại sự gây chấn động võ lâm, hòng chấn hưng thanh danh của Đan Thanh Phái, để bình đẳng sánh vai với bát đại môn phái. Nếu có người dám giúp Thích Trường Chinh thì không ngoài Đan Thanh Phái.”
Chân phu nhân cười một tràng dài, rồi nói: “Đây chính hợp với cách nghĩ và kế hoạch của ta. Trước tiên bọn ta tung ra phong thanh, nêu rõ là muốn tận diệt Đan Thanh phái cả chó gà cũng không tha. Nếu Thích Trường Chinh nghe được chuyện này thì bất luận Đan Thanh phái có phải đã từng trợ giúp hắn hay không, hắn cũng không chịu đừng ngoài nhìn, như thế thì bọn ta có thể cùng lúc tiêu diệt bọn họ, lập uy thiên hạ.”
Mọi người không ai là chẳng vỗ bàn kêu hay.
Chân phu nhân mỉm cười nói: “Chỉ có phương pháp này bọn ta mới tập trung được thực lực, từ bị động chuyển lại chủ động, còn địch nhân thì bị đả kích trầm trọng. Ngược lại ta muốn coi xem Thích Trường Chinh lần này làm sao thoát thân.”
Trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Lúc nào Ưng Phi phục nguyên là lúc bọn ta tấn công Đan Thanh Phái. Nộ Giao Bang tạm thời do Triển Vũ đối phó, Nộ Giao Bang ở trên bờ không khác gì hùng ưng bị cắt mất cánh, muốn bay cũng bay không được xa.”
Mọi người đến lúc này không ai là chẳng thán phục.
Liễu Diêu Chi nói: “Đã là như thế để ta lập tức thông báo cho Bặc Địch của Tôn Tín môn, Mao Bạch Ý của Sơn thành, Ngụy Lập Điệp của Vạn Ác Sa bảo và người đối với Nộ Giao Bang có hận thấu xương là Mạc Ý Nhàn của Tiêu Diêu Môn Vương, suất lĩnh thủ hạ bao vây trùng trùng Trường Sa phủ, như bắt ba ba trong rọ, cho Đan Thanh Phái và Thích Trường Chinh như lũ cá nhỏ một con cũng không thể lọt lưới ra ngoài. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Đôi mắt đẹp của Chân phu nhân sáng bừng lên, nói: “Nhớ thông báo cho Ưng Phi, bất luận y không nguyện ý thế nào, ta cũng muốn y phải lập tức giết chết Thích Trường Chinh, tránh để đêm dài lắm mộng!”
.*..*..*.
Hàn Bách cười hì hì đi theo sau bọn Tần Mộng Dao bốn người trở về phòng Chuyên sứ của y, đang định đẩy cửa đi vào thì Phạm Lương Cực ở đằng sau đẩy vào lưng y đi đến một đoạn hành lang dài khác, rồi đi vào trong phòng Phạm Lương Cực.
Sự cảm kích của Hàn Bách đối với vừa rồi Phạm Lương Cực bạt đao tương trợ vẫn còn ở trong đầu nên mới phá lệ không biểu hiện một chút bất mãn nào, hỏi: “Có chuyện gì?”
Phạm Lương Cực vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng, thở dài nói: “Nhận được phong thư thứ hai được gửi đến bằng tên của yêu nữ, ngươi coi!”
Hàn Bách thất thanh kêu: “Cái gì?”
Nhận lấy phong thư mở ra xem, chỉ thấy trong thư viết: “Văn Chánh lang! Nếu chàng phụ tâm, cố chấp không tới thì tiện thiếp sẽ thông cáo thiên hạ, nói là Dương Phụng và Ưng đao đều đang ẩn mình ở trên quý thuyền. Xin suy nghĩ cho kỹ!”
Hàn Bách bị dọa sợ quá nhảy dựng lên nói: “Vì sao yêu nữ này lợi hại như thế, giống như là ở bên cạnh nghe được ta nói chuyện.”
Phạm Lương Cực có chút hưng phấn nói: “Ta đã sớm nói yêu nữ càng đẹp càng ác mà. Thế nào? Có muốn đưa thị lên thuyền đấu một trận lớn hay không.”
Sau khi Hàn Bách ngây người nhìn y một lát mới nói: “Ở trên thư nàng ta viết như vậy, hiển thị sẽ không tùy tiện bóc trần thân phận của bọn ta, hoặc là biết được dù có vạch chân tướng bọn ta ra cũng có khả năng người khác không tin. Vì sao ngược lại ngươi muốn phụ thuộc vào nàng ta?”
Phạm Lương Cực cong ngón tay lại gõ lên đầu y mấy cái, nói: “Nếu ngươi vẫn như những ngày trước đây không chịu động não một chút, sao có thể khiến cho Dao muội cam tâm tình nguyện đầu hàng ngươi. Mau dụng tâm suy nghĩ xem, vì sao Doanh Tán Hoa có thể viết thư tình cho ngươi như vậy.”
Lần này Hàn Bách rất là nghe lời, chuyên tâm suy nghĩ lập tức nghĩ ra được nhiều vấn đề.
Giả như bọn họ thật sự là Sứ tiết đoàn từ Cao Lệ đến, thì sự uy hiếp này tự nhiên không thể sinh ra tác dụng đối với bọn họ, thậm chí bọn họ đối với “Dương Phụng” và “Ưng đao” là chuyện gì thì cũng không cần biết đến.
Cho nên nếu bọn họ tiếp nhận uy hiếp, chỉ là một hình thức khác thừa nhận mình là giả mạo.
Điều này lại là kỳ quái phi thường, vì sao Doanh Tán Hoa vẫn muốn tìm hiểu sự thật giả của bọn họ?
Giải thích duy nhất là sau khi điều tra biết được sự việc phát sinh trong buổi yến tiệc đêm qua, thấy ngay cả Lăng Nghiêm cũng không hoài nghi bọn họ, cho nên lòng tin bị dao động, mới lại dùng thư tín để thăm dò bọn họ nữa.
Nghĩ đến đây trong lòng chấn động nói: “Hỏng rồi! Có khả năng yêu nữ đoán được thân phận của ta và Mộng Dao.”
Phạm Lương Cực trong mắt thoáng qua vẻ tán thưởng thật tình, nói: “Đã nói ngươi không phải là ngu mà. Yêu nữ này quả thật lợi hại, tin tức thông linh đến thế. Cho nên hai phong thư tình trước sau này, xem qua thì không có chút gì tương quan, nhưng kỳ thật lại cùng một dụng ý. Bất quá khiến bọn ta biết được thị có vốn để uy hiếp bọn ta, làm cho bọn ta không thể không khuất phục.”
Hàn Bách hít một hơi khí lạnh, nói: “Bây giờ làm thế nào mới tốt?”
Nhất thời Phạm Lương Cực trợn mắt nhìn y nói: “Ta không phải là thần tiên, sao biết làm thế nào mới tốt. Bộ dạng ngươi vừa nãy không phải là rất có lòng tin sao.”
Hàn Bách hai mắt lấp lánh tinh quang, hừ lạnh nói: “Nàng bất nhân thì ta bất nghĩa, ta vừa nãy sớm đã quyết định rời thuyền lên bờ gặp nàng ta đấu một trận lớn để xem nàng lợi hại đến mức nào. Nếu không thu phục nổi nàng thì cách đơn giản là giết phứt nàng ta đi, không có nàng, dù cho người khác có vâng mệnh nàng tung ra lời đồn cũng dễ dàng ứng phó hơn nhiều.”
Phạm Lương Cực thở dài, nói: “Trước khi nhận được phong thư thứ hai này, ta nhất định đồng ý với giải pháp của ngươi, bất quá nếu trong “lời đồn” có điểm chứng minh được Sứ tiết đoàn này là do Lãng Côn đại hiệp ngươi và Thần Thâu ta giả trang, lại có thiên hạ đệ nhất hiệp nữ Tần Mộng Dao ở trên thuyền, bọn ta tuyệt sẽ không dễ dàng qua khỏi, thế là một phen tân khổ sẽ theo nước sông mà chảy ra biển hết. Sự lợi hại của yêu nữ chính ở chỗ này, khiến cho bọn ta không thể dùng bạo lực với thị.”
Hàn Bách ngạc nhiên một lúc lâu, đột nhiên trở nên hưng phấn, trước tiên nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ rồi đầy vẻ tự tin nói: “Đã không thể dùng bạo lực thì ta dùng nhu, xem yêu nữ đó ứng phó thế nào? Điều tệ hại nhất là tạm thời phải giả trang chịu sự uy hiếp của nàng ta, để trấn an nàng ta trước.”
Sau đó lại chau mày khổ sở trầm tư suy nghĩ.
Phạm Lương Cực gật đầu nói: “Đây là biện pháp trong lúc chưa có biện pháp. Hây! Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
Vẻ mặt Hàn Bách có chút cổ quái, nói: “Ta cảm thấy hình như nhân tuyển thích hợp nhất để đối phó với yêu nữ không phải là ta mà là Tần Mộng Dao. Bởi vì lúc bọn ta ba người ở cùng một chỗ thì tựa hồ như nàng ta có hứng thú đối với Mộng Dao hơn ta rất nhiều.”
Phạm Lương Cực nhất chấn nói: “Thị đã yêu Dao muội rồi.”
Hàn Bách giật mình kêu: “Cái gì?”
Phạm Lương Cực lắc đầu cười khổ nói: “Thực ra ta cũng không muốn nói cho ngươi biết bí mật này, vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến hứng thú của ngươi đối với yêu nữ đó.”
Hàn Bách nhớ lại lần đầu tiên gặp Doanh Tán Hoa ở nơi thác nước trong núi, Tú Sắc* đi cùng nàng đối với y rõ ràng lộ ra địch ý, lập tức ý thức được, nói: “Thảo nào Tú Sắc ấy hôm đó khi biết được ta là ai mà còn đối với ta hung ác như thế, hóa ra là sợ ta cướp mất “tình lang” hoặc “tình phụ” của nàng.”
Phạm Lương Cực gật đầu nói: “Tú Sắc là truyền nhân của Nữ phái nên tự nhiên sinh ra cảm ứng đối với Ma chủng của ngươi, hiểu được ngươi là người duy nhất có năng lực cải biến thói quen sinh lý chỉ thích nữ không thích nam của Doanh Tán Hoa.”
Hàn Bách giận dữ nói: “Lão quỷ chết toi ngươi! Rõ ràng biết quan hệ của bọn họ mà vẫn cố tình đẩy ta vào đấy, còn kêu gì là bằng hữu chứ?”
Phạm Lương Cực cười nói: “Dâm côn ngươi thật phải ganh đua một chút chứ, nghĩ xem, nếu ngươi có thể ngay cả nữ nhân không thích nam nhân mà ngươi cũng thu phục được, không cảm thấy mình có thành tựu sao?”
Hàn Bách thầm nghĩ mình xác thực không có cơ hội gặp kiểu ganh đua thế này, vui vẻ nói: “Bài toán của hai thiếu nữ này quá thất sách rồi, không biết là lão huynh đã hiểu rõ bí mật giữa hai người bọn họ, chỉ cần đánh thẳng vào điểm đó, nói không chừng bọn ta có thể xoay chuyển tình thế ngược lại, có khi còn có thể thu phục bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.”
Phạm Lương Cực nói: “Cho nên ta mới nghĩ đến sao không để cho bọn họ lên thuyền, rồi để cho Dâm côn đại cái gì ngươi lần lượt kích bại từng người bọn họ.”
Hàn Bách đã có chủ đích trong lòng nói: “Không được! Bọn họ tuyệt không thể lên thuyền được, ta tự có phương pháp đối phó với bọn họ.”
Phạm Lương Cực ngạc nhiên hỏi: “Phương pháp gì?”
Hàn Bách vừa đi ra cửa phòng vừa nói: “Hiện tại mới chỉ là có chút ý tưởng, biện pháp thực tế vẫn chưa có, mấu chốt quan trọng vẫn là sự quan hệ giữa hai yêu nữ ấy”. Đẩy cửa phòng rồi quay đầu lại nói: “Đợi ta lên bờ chạy một vòng, hoạt động gân cốt, bọn ngươi hãy ở An Khánh đợi ta khải hoàn trở về!”
Nói xong thì bước ra khỏi phòng đi về phòng ngủ Chuyên sứ của mình.
Mở cửa đi vào nhìn thấy trong phòng chỉ cón mỗi một mình Tần Mộng Dao đang đứng bên của sổ nhìn cảnh sắc tú lệ trên bờ sông đến xuất thần.
Hàn Bách trong lòng đang cảm thấy kỳ quái không hiểu bọn Tả Thi ba người đi đâu rồi, thì Tần Mộng Dao dẫu không quay đầu lại đã nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đi đến phòng ăn chuẩn bị bữa tối rồi, nếu chàng không chịu nổi dục hỏa thì có thể tới đó kiếm bọn họ.”
Hàn Bách nghe thấy trong giọng nói có hàm ý hờn trách, hiểu rằng nàng bất mãn với mình vừa rồi nổi lên dục niệm đối với nàng, y tự cảm thấy mình có lỗi. Thầm nghĩ nếu không thể khống chế Ma chủng ở trong nội thể, sẽ biến thành một người chỉ thích dục. Vô luận là viện vào bất cứ lý do gì thì cũng sẽ khiến nàng coi thường mình, nên y thầm hạ quyết tâm, đi về phía nàng.
Đến bên cạnh nàng rồi y phải cố gắng đè nén sự xung động trong lòng muốn ôm chặt lấy thân hình mềm mại thơm tho của nàng, thu nhiếp tinh thấn đạt đến trong sáng như gương mới đứng sánh vai cùng nàng nhìn ra ngoài của sổ.
Trong lòng đồng thời nghĩ đến, mỗi lần cùng bọn Tả Thi ba người hoan hảo, khi mà Ma chủng vận hành đến cảnh giới tối cao thì sẽ tiến vào cảnh giới tinh thần trong sáng, chí tĩnh chí cực, tựa như có thể thấu suất vạn vật trên thế gian, hiển nhiên đó mới là cảnh giới thượng thừa chân chính của Ma chủng, mà không phải là điên cuồng háo sắc, chìm đắm trong trạng thái nhục dục hèn hạ. Giả như mình có thể luôn luôn như thế, thường ở trong tình trạng ma đạo huyền diệu kiểu đó, không thể chân chính phát huy ra uy lực của Ma chủng, cũng đừng mong đạt được chiêu “Nội minh” cuối cùng trong Vô Tướng Thập Thức ấy.
Nghĩ đến đây, một loại cảm giác sung sướng dâng lên mạnh mẽ trong đầu, vội dựa theo phép “Nội minh”, một chút ý niệm cũng không nghĩ được chỉ kịp giữ một điểm trong sáng tại linh đài. Ngay y tự mình cũng không hiểu được câu “đốn ngộ” ấy mà Tần Mộng Dao đã nhắc đi nhắc lại vài lần đối với y quan trọng như thế nào.
Điều trọng yếu của Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp chính là từ đạo nhập ma, rồi lại từ ma nhập đạo. Cho đến tận lúc này Hàn Bách mới từ trong “tu luyện” hiểu ra được Đạo tâm ở trong Ma chủng.
Tần Mộng Dao sinh ra cảm ứng, thân hình hơi run, quay sang nhìn Hàn Bách ánh mắt xạ ra thần sắc từ trước đến này chưa từng có.
Trong lòng Hàn Bách một chút tạp niệm cũng không có, tinh thần chăm chú nhìn mỹ cảnh ở bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Phong cảnh bên ngoài hóa ra lại mỹ lệ đến như vậy!”
Tần Mộng Dao nghe ra sự ngạc nhiên trong giọng nói của chàng, cảm nhận được một trái tim chân thành chứa đầy sự hiếu kỳ và thuần khiết không tì vết, tâm thần nàng tự động dâng lên, tại một thứ bậc trinh nguyên của tinh thần đã liên kết mật thiết một chỗ cùng với Hàn Bách.
Cảm thụ lặp lại như lần trước đó cùng Hàn Bách ở trên mái nhà giám thị Hà Kỳ Dương, ngay sau khi nàng cảm nhận được cái chết của sư phụ trong sát na thăng hoa ấy tâm thần đã nối liền với Hàn Bách. Chính tại thời khắc đấy nàng đã thật sự động chân tình đối với Hàn Bách.
Cái kiểu cảm giác khắc sâu trong nội tâm huyền diệu này so với cảnh giới lúc cùng ở một chỗ với Hàn Bách quên hết u sầu lại còn tuyệt diệu hơn một tầng nữa, vi diệu đến mức không thể tả bằng lời được.
Nàng không ý thức được nàng đã di chuyển đến trước Hàn Bách và dựa sát vào trong lòng người có thể làm cho nàng say mê.
Hàn Bách tựa như đối với việc nàng tự dựa vào lòng mình hồn nhiên không biết, cũng không có thừa cơ hội ôm ấp nàng để chiếm tiện nghi. Trong mắt lấp lánh sắc thái kỳ dị, tán thưởng: “Vì sao từ trước đến nay ta nhìn không thấy tự nhiên lại có sự tinh tế và biến hóa cuốn hút người ta đến như vậy? Mộng Dao à! Ta hy vọng bao nhiêu có thể buông bỏ những sự việc giang hồ, cùng nàng đi tìm một mảnh đất xinh đẹp, sống cuộc sống một đôi vợ chồng thần tiên vui vẻ hạnh phúc, mỗi ngày đều có một đại sự là coi xem làm thế nào có thể mang đến cho nàng hoan thiên hỷ địa, khoái nhạc vong ưu.”
Tần Mộng Dao hưởng thụ cùng Hàn Bách phong cảnh xinh đẹp không vương chút bụi trần bên ngoài, nhắm mắt lại say sưa nói: “Nếu chàng có thể đối đãi Mộng Dao như vậy, Mộng Dao sẽ nguyện đi theo bên cạnh chàng làm một người vợ tốt.”
Hàn Bách chấn động nhìn Tần Mộng Dao, tâm thần run rẩy, hơi thở nặng nề, nói: “Ngoại trừ những lúc cùng ta ở trên giường vui vẻ, Mộng Dao có thể dùng số thời gian còn lại để tu đại nghiệp tiên đạo của nàng, đó không phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao?”
Tần Mộng Dao lắc đầu mỉm cười nói: “Không!”
Rồi xoay người lại vòng tay ôm lấy cổ của y, thân thể mềm mại dán chặt vào cơ thể cường tráng hùng vĩ của Hàn Bách, ngửa gương mặt xinh đẹp lên, khóe miệng hiện ra một chút hỷ ý, bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Mộng Dao muốn đem tất cả thời gian hiến cho hảo phu quân của ta. Ôi! Đến hiện tại ta mới minh bạch lời nói của Lãng đại ca, ở cùng một chỗ với chàng đối với sự truy cầu tiên đạo của ta thật là chỉ có ích vô hại. Mộng Dao thật muốn được lập tức cùng chàng đi tới Vu sơn biết nhường nào.”
Hàn Bách cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, yêu thương vô hạn nói: “Vạn vạn lần không thể! Ta hiện tại còn chưa thể dẫn khởi nhục dục của nàng phát ra từ chân tâm thì chỉ có thể tự khắc phục bản thân. Bất quá Mộng Dao đừng quá lo lắng, do hiện tại thân thể và tâm trí nàng lại không đủ năng lực kháng cự nổi ta, cho nên mới chủ động dâng hiến để ta vui vẻ, nhưng ta tự có phương pháp khống chế lúc nàng không tự khắc chế bản thân nữa, chứ không giống bây giờ tuệ tâm của nàng so với trước đây còn trong sáng hơn, ngay một chút dục niệm cũng không có.”
Tần Mộng Dao im lặng cúi đầu, cắn môi nói nhỏ: “Xin lỗi!”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Đâu có chuyện gì mà phải nói xin lỗi chứ?”
Tần Mộng Dao hơi giận nói: “Không phải vì Mộng Dao không thể sinh ra dục niệm mà xin lỗi mà là vì đã đánh giá thấp chàng mà cảm thấy xấu hổ. Mộng Dao luôn luôn tự phụ, thật không ngờ thiên phú của chàng một chút cũng chẳng thua sút ta, thảo nào Xích Tôn Tín lão nhân gia nhìn thấy chàng lại chấp nhận hy sinh bản thân mình để thành tựu cho chàng.”
Hàn Bách nói: “Lý do tại sao ta thình lình có thể đột phá cảnh giới trước đây toàn là vì có quan hệ với Mộng Dao, nếu không phải nàng dùng khả năng và trí tuệ tuyệt vời của mình để tìm ra các loại thủ pháp kích thích Ma chủng của ta, thì ta sao có thể đạt đến được thứ bậc như bây giờ, mà không phải là một tên cẩu nô tài chỉ vì nhục dục mà sinh tồn nữa. Mộng Dao! Ta yêu nàng đến phát điên rồi.”
Tiếp theo hét tướng lên một tiếng “Ah!” rồi nói: “Ta hiểu rồi!”
Tần Mộng Dao ngạc nhiên hỏi: “Hiểu cái gì?”
Trong mắt Hàn Bách lộ ra vẻ sùng mộ nói: “Ngày đó ở trong phòng lao Xích Tôn Tín lão nhân gia đã đặc biệt quan tâm đến nàng, có thể thấy lão nhân gia lúc đó đã sớm nghĩ đến Đạo thai của nàng sẽ có tác dụng rất lớn đối với ta, chỉ là không có nói ra thôi!”
Tần Mộng Dao còn muốn nói thì Hàn Bách đã cúi đầu hôn lên môi nàng.
Tần Mộng Dao cố tình hé miệng đưa lưỡi qua miệng y chịu để cho y được vui vẻ. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tình ý vô tận khiến cho nàng chìm đắm vào biển ái tình bao la mỹ lệ ấy. Một cỗ tiên thiên chân khí thuần chất theo kinh mạch tiến vào cơ thể nàng và từ từ mà có lực lan tới những kinh mạch đã đứt đoạn của nàng dung hòa làm một với tiên thên chân khí trong nội thể nàng, làm cho những kinh mạch đã khô cạn chân khí của nàng mau chóng hồi phục sức sống, tăng cường liên hệ với những đoạn kinh mạch đã đứt.
Hai cỗ chân khí giống như sự kết hợp của nam nữ khi giao hợp, sản sinh ra sức sống mới, kéo dài thêm sinh mạng cho Tần Mộng Dao.
Hàn Bách rời khỏi môi nàng, dịu dàng đẩy nàng đang dán chặt vào người mình rời ra, rồi đột nhiên xắn tay áo lên hai tay bắt chéo sau lưng, ánh mắt lấp lánh quan sát trên dưới nàng ước lượng.
Tần Mộng Dao từ trong mê say tỉnh lại phát giác ánh mắt đối phương đang nhìn mình thì sinh ra phản ứng xấu hổ, hoảng sợ hỏi: “Chàng muốn làm gì?”
Hàn Bách trở lại mặt dầy chẳng có ý tốt, nói: “Mộng Dao theo đây có thể tin tưởng ta hiện tại có đủ năng lực khắc chế bản thân mình, bây giờ Mộng Dao tình trạng rõ ràng chịu ủy thân để làm vợ ta, tựa như sẽ không phản đối bồi thường cho thỏa mãn dục niệm của ta, do đấy ta bắt đầu tự lượng được rõ nàng phần nào.”
Tần Mộng Dao cảm nhận được ma công của y có tăng không giảm, biết rõ y đang cố tình trêu ghẹo mình cũng cảm thấy không thể tiêu hóa được, lại thấy ánh mắt y đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao đẹp của mình càng cảm thấy chịu không nổi, chân tay bối rối, nói: “Người ta từ nhỏ thanh tu, chàng lại tính muốn khi phụ người ta, phải tuần tự từng bước mà tiến, nhiều lắm thì cũng cùng người ta nói chuyện tâm tình, chứ không phải được một lần thì tiện đấy sử ra thủ đoạn bất lương như vậy đối với người ta.”
Hàn Bách cảm nhận được mình đã tiến vào một cảnh giới viên đạo không gì so sánh được, tuyệt không chịu sự ước thúc của bất kỳ một phép tắc nào trên nhân gian, bất kể việc gì thích thì làm, ngay cả đối với Tần Mộng Dao tiên tử ấy cũng không ngoại lệ, cố tình kinh ngạc hỏi: “Tuần tự tiến từng bước? Bọn ta ngay cả lên giường cũng đã có qua, ngoại trừ chân chính hợp hoan còn việc gì mà chưa từng làm chứ, sờ sờ một chút thì có cái gì mà không được?”
Tần Mộng Dao nghe thấy hai má càng nóng bừng lên, dậm chân giận dữ nói: “Đấy đâu có thể giống nhau, sáng nay lúc ở trên giường…lúc sáng ở trên giường…Ức! Mộng Dao không thèm nói ra, tóm lại hiện tại làm không được, chàng quên mất là đã từng đáp ứng không chủ động chạm đến người ta sao.”
Hàn Bách đương nhiên hiểu được quan hệ của mình với Tần Mộng Dao dù nguyên bản chỉ còn cách một cái vực bằng gang tay có thể bước qua, nhưng chân chính chinh phục được Tần Mộng Dao còn phải đi một chặng đường dài khó khăn nữa, mới không bức bách nàng mà chắp tay nghiêm chỉnh đứng mỉm cười nhìn nàng.
Một cỗ cảm giác vui sướng dâng lên mạnh mẽ trên tuệ tâm của Tần Mộng Dao, nàng đột nhiên bình tĩnh trở lại, sâu sắc nhìn Hàn Bách rồi dựa vào lòng y, di miệng đến sát tận bên tai Hàn Bách hạ giọng cười nói: “Chàng cố tình tụ âm như vậy nói chuyện với Mộng Dao, cẩn thận đấy thế nào Phạm đại ca cũng sẽ tìm chàng tính sổ.”
Hàn Bách cả giận nói: “Đâu đến lượt lão nhiều chuyện! Mộng Dao hãy nói cho ta biết trước có thể mạnh tay mạnh chân với nàng không?”
Tần Mộng Dao nhẹ thở dài, nói: “Cái ngày mà ta rời khỏi Tĩnh Trai sư phụ đã từng hỏi ta, thực ra có thể có nam nhân khiến cho ta động tâm không? Ta đáp rằng, ngoại trừ con đường tu tiên ra thì trên thế gian này không có bất kể sự vật gì có thể khiến cho ta động tâm. Ôi! Khi đó sư phụ còn khen ngợi ta. Cho nên hy vọng Bách lang có thể thông cảm tâm cảnh của ta mà cho Mộng Dao có một chút thời gian để chuẩn bị. Ối! Trời ơi! Chàng làm gì thế?”
Nguyên lai Hàn Bách đã thọc hai tay vào trong áo nàng, nâng nội y trắng như tuyết lên và hai tay tại song hoàn*** của nàng thi triển một trận thủ đoạn.
“Phựt!”
Hàn Bách bất chợt dùng lực xé rách nội y của nàng kéo ra ngoài, sau đó tiếp tục mỉm cười nói với Tần Mộng Dao đang không ngừng thở hổn hển: “Lại đây! Phủ lên đầu cho ta.”
Tần Mộng Dao hít một hơi thật sâu, tựa như vừa vui vừa giận trợn mắt nhìn nam tử vừa mới chẳng kiêng kỵ gì dám khinh bạc đôi bồng đảo thần thánh của nàng, tiếp lấy tấm vải y vừa xé ra từ nội y của nàng vẫn còn mang theo hương thơm thoang thoảng nhu hòa của thân thể nàng, phủ kín hoàn toàn cả đầu và mặt cho y, rồi ôn nhu nói: “Nếu chàng muốn dùng khăn tơ của ta che mặt, cẩn thận không nên để mất đấy.” Tiếp theo hạ giọng nói: “Mau trở về chút, đừng để người ta phải lo lắng.”
Hàn Bách vui vẻ nói: “Ở cùng với Mộng Dao thật là thống khoái, chẳng cần nói ra nàng cũng hiểu được ta muốn làm cái gì.”
Sau khi che cẩn thận đầu và mặt cho y Tần Mộng Dao lùi lại hai bước, bộ dạng như đang ước lượng y, đột nhiên bật cười hì hì nói: “Nếu chàng nghĩ giả trang như vậy mà qua mặt được Doanh Tán Hoa chỉ sợ rằng uổng phí tâm cơ thôi, ai cũng có thể từ khí độ của chàng mà nhận ra chàng là ai.”
Hàn Bách nhìn thần thái nữ nhân duyên dáng của nàng, đôi mắt đẹp trong sáng lòng trắng lòng đen phân minh, chịu không nổi lại nghĩ đến cơ thể với làn da mượt mà, trắng như ngọc như ngà bên trong nội y của nàng, đôi môi đẹp và đầu lưỡi mềm mại, thiếu chút nữa là không giữ được “Tâm ma”. Y không ý thức được mình đang tự vận khởi thức đầu tiên “Chỉ niệm” trong Vô Tướng Thập Thức, lập tức mọi ý niệm tan biến, niệm liền một mạch mười câu phật hiệu, rồi nghiêm mặt nói: “Nữ thí chủ, bần tăng có cái gì để cho thí chủ nhìn.”
Tần Mộng Dao nhìn thấy tự nhiên cả con người y khí chất biến đổi, trong lòng thiếu nữ chợt rung động, biết rằng y đã bắt đầu nắm bắt được tính chất đặc thù thiên biến vạn hóa của Ma chủng.
Phải biết Ma và Đạo thật ra là hai thái cực tương phản hoàn toàn.
Ma công thuộc tử, Đạo công thuộc sinh. Ma chủ về thiên biến vạn hóa, Đạo chủ về chuyên nhất vô nhị.
Hàn Bách hiện tại bất thình lình biến thành cao tăng đắc đạo một trăm phần trăm, chính vì y có thể phát ra đặc tính của Ma chủng, điều trọng yêu hơn nữa là y có cả “Đạo tâm”.
Tần Mộng Dao buột miệng nói ra: “Có gì đáng nhìn chứ.”
Ánh mắt Hàn Bách chợt biến thành thâm sâu khó dò, sau khi cười nhè nhẹ bắt đầu cởi cúc ở vạt áo phía trước. Tần Mộng Dao trong lòng nhất thời run sợ, chẳng lẽ y lại muồn cởi bỏ hết y phục của mình để dùng thân hình lõa thể của y dẫn dụ bản thân mình chăng?
Hàn Bách lại cười lên một tràng nữa, thở ra một hơi, cởi bỏ bộ quan phục Cao Lệ đang mặc trên người xuống để lộ ra bên trong là một bộ kình trang. Chỉ thấy vai rộng eo nhỏ, thân hình hoàn mỹ, hình thái uy võ, nam tính mỵ lực nhiếp người hướng thẳng đến Tần Mộng Dao. Tần Mộng Dao chưa từng nhìn thấy qua một thân thể có nam tính hấp dẫn đến như vậy, thành ra nhìn đến ngây người, nhất thời quên cả nói chuyện. Hàn Bách trước tiên sử dụng tận “Ma pháp” xâm nhập vào song hoàn trên bộ ngực đồng thời phá tan kiếm tâm trong sáng của nàng, rồi lại biến thành cao tăng đạo mạo ngang nhiên, tiếp tục dùng động tác cởi y phục để dẫn khởi sự e thẹn của Tần Mộng Dao, sau đó mới hướng về nàng thi triển sức mạnh của nhục thể. Dù những cách thức hành động khác nhau nhưng chẳng phải đều muốn đưa hình tượng của mình tiến sâu vào Đạo tâm của Tần Mộng Dao, như thiên mã hành không theo phương thức ý tới là hành động dù cho những người như bọn Lãng Phiên Vân hay Bằng Ban cũng phải vô cùng tán thưởng. Theo đó cũng có thể thấy sự lợi hại của Ma chủng.
Hàn Bách hai mắt xạ ra lấp lánh thần quang, giang hai tay ra định ôm lấy thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ấy.
Tần Mộng Dao nhìn y bằng ánh mắt vô cùng u oán, đã đánh mất đi sự kiềm chế, nhào vào trong lòng y, thẹn thùng nói: “Hàn Bách à! Mộng Dao muốn triệt để thua chàng rồi.”
Hàn Bách ôm chặt lấy nàng cười lớn nói: “Thua cái gì?”
Tần Mộng Dao thân hình mềm mại cựa quậy không chịu yên nói: “Người ta không nghe lời muốn đầu hàng với chàng.”
Hàn Bách dùng ý chí cao nhấn để đẩy nàng ra, lần lượt thơm nhẹ lên hai bên má nàng, thâm tình nói: “Nàng ngoan ngoãn ở trên thuyền đợi ta trở về, phải suy nghĩ một vấn đề cho thật kỹ, để sau đó cho ta một đáp án.”
Với tuệ căn của Tần Mộng Dao cũng nhìn không thấu được Hàn Bách đang muốn làm cái gì, rướn đôi lông mày ôn nhu hỏi: “Bách lang muốn Mộng Dao nghĩ cái gì?”
Hàn Bách nghiêm mặt nói: “Ta muốn nàng suy nghĩ ra bộ dạng nam nhân nào hấp dẫn nàng nhất.”
Tần Mộng Dao dậm chân hờn giận nói: “Bách lang à! Vô luận là chàng giả trang thành bộ dạng gì, cũng sẽ không thay đổi được tình ý của ta đối với chàng, đừng hoang phí tâm cơ nữa.”
Hàn Bách thở dài: “Ta vừa rồi kiểm tra qua tâm mạch của nàng, nếu không thể trong thời gian mười ngày tạm thời nối lại bọn nó, một khi suy thoái sẽ vĩnh viễn không có hy vọng nối lại được. Cho nên bọn ta với bất kể phương pháp gì cũng phải thử xem. Ngoan chút đi, làm theo lời của ta, được không?”
Tần Mộng Dao liếc nhìn y một cái rồi im lặng gật đầu.
Sau khi Hàn Bách hôn một cái lên môi nàng, nói: “Ta phải đi đối phó yêu nữ rồi, nàng ngoại trừ suy nghĩ sự tình ấy còn không được quên đi cảm giác vừa nãy bị ta công nhiên xâm phạm vào bộ ngực động nhân của nàng.”
Gương mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao ửng hồng rung động lòng người, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng! Mộng Dao muốn quên cũng làm không được.”
Hàn Bách mãn ý nói: “Ta còn phải đi tìm mũ và đến chỗ Phạm Lương Cực lấy một vài vật, ta đi đây.”
Chú thích:
*Hoa Lạt Tử Mô là một quốc gia cổ đại nằm ở phía tây của Trung Á.
**Tú Sắc: Thiều nữ xinh đẹp.
***Song hoàn: Song là đôi/hai, Hoàn là vật có hình tròn như viên bi gọi là hoàn. Song hoàn là gì ^__^.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phúc Vũ Phiên Vân, truyện Phúc Vũ Phiên Vân, đọc truyện Phúc Vũ Phiên Vân, Phúc Vũ Phiên Vân full, Phúc Vũ Phiên Vân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!