Phù Diêu

Chương 255: Lừa gạt


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phù Diêu

Bao Tiểu Tùng có bản lĩnh thật, nói chuyện càng lúc càng hưng phấn. Hai người đều muốn làm việc nên hợp lại không hòa hợp mới là lạ.

Thân thiện hơn nên nói chuyện cũng tùy ý hơn. Bao Tiểu Tùng không khỏi thở dài nói:
- Kết quả nghiên cứu của tôi chính là muốn mỗi hộ nông dân đều có thể dùng, đáng tiếc chính quyền không coi trọng, kết quả nghiên cứu mãi không được áp dụng vào thực tế.

Câu này Bao Tiểu Tùng nói không sao, Vương Quốc Hoa không thể nói như vậy. Bao Tiểu Tùng không ít lần đề nghị với chính quyền nhưng không được chấp nhận. Vương Quốc Hoa là người trong nhà nước mà phê bình chính quyền chính là phê bình lãnh đạo, bên cạnh còn có một vị trưởng phòng nữa.

- Giáo sư Bao, quan điểm của ngài tôi không dám đồng ý toàn bộ.
Vương Quốc Hoa bắt đầu đào hốnên làm đối phương mơ hồ trước.

Bao Tiểu Tùng sao ngờ hắn có tâm tư phức tạp như vậy, nghe thấy hắn không dám đồng ý toàn bộ đó là có tranh luận. Người có tri thức đều thích tranh luận, quân tử động khẩu không động thủ, miệng lưỡi vô địch là điều mà phần tử tri thức thích nhất.

- Tiểu Vương, không có cùng ý kiến có thể nói rõ, tôi không ngại.
Tuy nói như vậy nhưng Bao Tiểu Tùng vẫn lộ ra vẻ hờn giận trên mặt.

Vương Quốc Hoa muốn chính là hiệu quả này, hắn cần nắm quyền chủ động cuộc nói chuyện trong tay. Vương Quốc Hoa thầm đắc ý nói:
- Giáo sư Bao, ngài đã từng công tác ở dưới cơ sở chưa?

Bao Tiểu Tùng lắc đầu, y là người thành thật căn bản không ngờ Vương Quốc Hoa lại có âm mưu quỷ kế gì.

- Tôi nói với ngài giáo sư Bao, trong nước mặc kệ có chính sách kinh tế gì thì từ Trung ương đến địa phương đều là cần phải cẩn thận áp dụng, nếu không sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng. Tôi lấy ví dụ như hạng mục nuôi trâu thịt sạch này, nếu như Ủy ban nhân dân tỉnh toàn lực phổ biến trong toàn tỉnh, ngài đoán xem kết quả cuối cùng là như thế nào?

- Tôi không đoán ra được.
Bao Tiểu Tùng lắc đầu nói. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, giáo sư, chuyên gia bây giờ đều là thế, cái biết sẽ biết, không biết là không biết. Không giống như sau này, mặc kệ có hiểu hay không đều phải đặt lợi ích bản thân lên đầu, muốn chứng minh mình là chuyên gia nên gì cũng nói được.

- Muốn làm rõ vấn đề này thì đầu tiên là phải làm rõ một điều đó là thu nhập bình quân của nông dân tỉnh ta là bao nhiêu, bọn họ có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để tự nuôi trâu không? Dù có thể bỏ ra khoản tiền đó thì bọn họ có thể tin lợi ích từ hạng mục đó mang tới không? Mà nếu hạng mục này được ủy ban tỉnh ủng hộ tiến hành phổ biến toàn diện thì xin hỏi giáo sư Bao là nhiều trâu như vậy sẽ bán cho ai? Nếu không bán được thì nông dân phải làm sao? Dù bán được nhưng giá thấp thì sao? Sau này nông dân còn muốn nuôi trâu nữa không?

Vương Quốc Hoa đã đẩy đề tài ra rất xa, Bao Tiểu Tùng rơi vào mơ hồ. Đây là mấy vấn đề thực tế, đây là chỗ cao minh khi nói chuyện với người của Vương Quốc Hoa. Trí thức đều cố chấp nhưng bọn họ không ngu, khi anh nói đề tài của bọn họ tuy tốt nhưng nếu phổ biến sẽ phản tác dụng thì bọn họ sẽ sốt ruột. Đây là chỗ âm hiểm của Vương Quốc Hoa.

- Ừ Tiểu Vương, mấy vấn đề anh nói rất quan trọng, nếu cậu tìm tới tôi tức là nói rõ cậu có biện pháp giải quyết vấn đề này. Cậu nói xem mình nghĩ như thế nào đi.
Giọng điệu của Bao Tiểu Tùng đã thay đổi, chuyển sang thái độ hỏi ý.

Bao Tiểu Tùng hoàn toàn bị lừa rồi, Vương Quốc Hoa đang mừng thầm. Hắn quay đầu lại thấy trưởng phòng Vương ngồi bên đang cười cười, hắn không khỏi giật mình.
- Chút nữa thì quên bên cạnh còn có người.

- Giáo sư Bao, thực ra tất cả nguyên nhân vấn đề chính là do không hiểu cơ sở. Mà suy nghĩ của tôi chính là dựa trên trụ cột này. Làm cán bộ nhà nước thẳng thắn mà nói khi phổ biến một chính sách nào đó đầu tiên phải cân nhắc là chính sách này có thể mang đến thành tích cho mình không?
Vừa nói Vương Quốc Hoa cố ý dừng lại một chút quan sát vẻ mặt của Bao Tiểu Tùng, thấy đối phương gật đầu tán thành nên nói tiếp.
- Nhưng quan chức chỉ đơn thuần tính tới thành tích sẽ dễ dàng lợi dụng chính sách đó để tạo điểm cho mình, thời gian dài sẽ khiến cho chính sách vặn vẹo. Rất không may tôi là một cán bộ nhà nước nhưng tôi vẫn chưa thoái hóa thành kẻ quan liêu.

Bao Tiểu Tùng động tâm nhất chính là sự thẳng thắn của Vương Quốc Hoa. Bao Tiểu Tùng cũng là người trả qua mưa gió, ở trong trường đại học cũng tranh đấu không ít. Vì thế y khá tin vào lời nói của Vương Quốc Hoa.

- Không nói việc này, Tiểu Vương, cậu nói ra vài tư tưởng cụ thể của mình đi. Tôi biết cán bộ cơ sở không dễ dàng.
Bao Tiểu Tùng nói.

- Ý của tôi thực ra không phức tạp chính là trong phạm vi chức quyền của mình thông qua việc phổ biến hạng mục chăn nuôi gia súc sạch để mang lại lợi ích cho nông dân nhưng mà….

- Tiểu Vương, cậu đừng có ngập ngừng như vậy, hại chết người đó.
Bao Tiểu Tùng không chịu được cách nói chuyện của Vương Quốc Hoa, nó luôn làm y như đi trên dây. Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:
- Do nông dân là quần thể yếu ớt, bọn họ gặp phải khó khăn gì không phải người ngồi trong văn phòng biết được hết. Khi nông dân đi ra thị trường thì chính quyền phải sớm nhắc nhở nông dân làm như thế nào tránh né được các nhân tố mạo hiểm.

Lúc này vị trưởng phòng Vương bên cạnh không nhịn được xen miệng vào.
- Tiểu Vương, cậu biết đúng là không ít.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đều là ép ra vậy, càng là cơ sở thì càng phải ép mình học. Nếu không làm quan dễ đi theo hướng hình thức, dễ mất đi sự tin tưởng của dân chúng.

- Nói rất đúng.
Trưởng phòng Vương vỗ đùi, Bao Tiểu Tùng có chút tức giận trừng mắt nhìn:
- Lão Vương đừng ngắt lời, để Tiểu Vương nói tiếp.
Vương Quốc Hoa thấy thế đột nhiên biết tại sao Bao Tiểu Tùng có công trình nghiên cứu tốt như vậy lại không được phổ biến.

- Được, chúng ta nói tiếp hạng mục này. Đầu tiên tôi muốn tiến hành thí điểm ở một hai xã, dù sao tài chính có hạn để quần chúng trong thời gian ngắn tiếp nhận hạng mục này là không thực tế. Nông dân đều là người thực tế hoặc là nói là thiển cận. Việc này không trách được bọn họ, đây là do vấn đề của chính quyền, do cuộc sống khó khăn tạo thành.
Vương Quốc Hoa nói thuận miệng nên có chút không khống chế được, hắn vội vàng sửa lời:
- Do tài chính có hạn nên chính quyền giúp đỡ thí điểm ở hai xã, chỉ cần nông dân ở xã thí điểm có lợi ích thì các xã khác cũng muốn tiến hành hạng mục này. Khi toàn huyện đạt lợi ích từ hạng mục này thì lãnh đạo thị xã sẽ không thể không thấy, đương nhiên muốn phổ biến trong toàn thị xã.

- Vậy khi nông dân thị xã Bắc Câu được lợi thì tự nhiên sẽ phổ biến ra toàn tỉnh thậm chí cả nước.
Bao Tiểu Tùng rất kích động nói xen vào. Vương Quốc Hoa mỉm cười xem ra đối phương cũng biết học hỏi.

- Tiểu Vương, tôi muốn tới huyện cậu xem xét tình hình thực tế.
Bao Tiểu Tùng nói, Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Rất chào mừng giáo sư Bao tới huyện Phương Lan chúng tôi. Nhưng tôi còn có một suy nghĩ là trước khi chúng ta thí điểm có nên lập cơ cấu nghiên cứu hay không?

- Rất tốt, có nhiều hạng mục nghiên cứu mang lại lợi ích cho nông dân nhưng do điều kiện hạn chế nên không được áp dụng. Ví dụ như hạng mục này của tôi mà nói không đơn giản là vấn đề nuôi dưỡng mà còn liên quan tới trồng cỏ, không có nguồn cỏ thì nói gì tới chăn nuôi? Tiểu Vương, cậu thấy như thế này có được không? Tôi đi liên lạc với mấy người cùng trường rồi cùng tới huyện của cậu xem một chút. Nếu thích hợp hoàn toàn có thể thành lập trụ sở nghiên cứu thí nghiệm ở đó. Như vậy khi xin tài chính cấp trên cũng tiện hơn đôi chút. Đương nhiên tốt nhất chính quyền huyện cũng nên ủng hộ một ít tài chính.

Mục đích của Vương Quốc Hoa chính là lừa được Bao Tiểu Tùng đi xuống huyện Phương Lan, không có dã tâm lớn như vậy. Ai ngờ Bao Tiểu Tùng đưa ra tư tưởng này. Vương Quốc Hoa cảm thấy đây không chỉ là một cơ hội, sản xuất nông nghiệp cần khoa học kỹ thuật ủng hộ, có Đại học nông nghiệp ủng hộ về kỹ thuật thì quá tốt.

- Huyện ủng hộ tài chính là không thực tế nhưng tôi có thể tìm kiếm tài chính trên thị xã, trên tỉnh. Thật sự không được thì có thể nghĩ biện pháp ở ngoài xã hội. Chỉ cần thấy có hiệu quả thì không sợ không ai đầu tư vào.
Vương Quốc Hoa nói khá mơ hồ, Bao Tiểu Tùng không nghe ra.

Hưng phấn nên Bao Tiểu Tùng uống nhiều vài chén, cuối cùng Vương Quốc Hoa và vị trưởng phòng Vương kia phải đỡ y về nhà.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phù Diêu, truyện Phù Diêu, đọc truyện Phù Diêu, Phù Diêu full, Phù Diêu chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top