Phong Thần Châu

Chương 98: Minh Ngục vương quyền


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phong Thần Châu

      “Hơn nữa, đế quốc Bắc Minh ta hồi đó chiếm giữ gần một nửa biên cương của cả Cửu U đại lục này, thậm chí còn cao hơn một bậc so với các gia tộc tông môn truyền thừa hàng vạn năm!”   

      “Lúc đó, đế quốc Bắc Minh có uy phong lẫy lừng, thậm chí còn có cả cường giả tuyệt thế, vượt qua bốn đại Linh cảnh”.  

      “Trong thời gian đó, hoàng thất Minh gia của đế quốc Bắc Minh cực kỳ có uy”.  

      “Nhưng về sau, khi Minh Uyên đại đế không còn nữa thì quốc lực của đế quốc Bắc Minh ta đã dần dần lụi bại, đến giờ cũng chỉ đủ xưng đế quốc!”  

      “Phải biết rằng tổ tiên chúng ta năm đó đã kiến tạo ra vương quốc Bắc Minh, đến cả thế lực của các tông môn trên Cửu U đại lục đều phải lùi mấy bước!”  

      Nói đến đây, Minh Ung đại đế lộ ra vẻ bất lực.  

      Thủ nghiệp còn khó hơn lập nghiệp!  

      Trong số các con cháu đời sau mà xuất hiện kẻ nào buông thả thì cơ nghiệp của tổ tiên coi như mất.  

      Cương quốc Bắc Minh của ngày xưa và của hiện tại thì đúng là một trời một vực.  

      Cửu U đại lục hiện giờ, tông môn mở ra như núi, đế quốc Bắc Minh ngược lại còn phải chịu sự áp chế của các tông môn đó, phải không ngừng cung phụng để sinh tồn.  

      Thời gian cứ thế trôi qua, sau hàng trăm ngàn năm, mọi thứ đã trôi vào dĩ vãng.  

      Minh Ung thở dài rồi nói: “Từ lớn mạnh đến lụi bại thì dễ, cho nên các loại bảo vật của hoàng thất chúng ta cũng bị cướp đi không ít!”  

      “Đế quốc ban đầu có không ít linh quyết ngũ phẩm và lục phẩm, nhưng đến giờ... đến linh quyết tứ phẩm còn được trở thành chí bảo trong triều!”  

      “Mà hoàng thất cũng chẳng có cường giả vượt qua bốn đại linh cảnh nữa. Đế quốc Bắc Minh chỉ chiếm được mấy trăm quận thành, diện tích không quá chục ngàn vạn lý!”  

      Chục ngàn vạn lý nghe thì rộng đấy, nhưng so với Cửu U đại lục thì cũng chỉ như viên đạn.  

      Linh quyết ngũ phẩm, linh quyết lục phẩm...  

      Mấy vị hoàng tử nghe vậy thì đều thầm than trong lòng.  

      Giờ đây cường giả cảnh giới Linh Phách đã được gọi là đỉnh cấp cường giả của đế quốc Bắc Minh rồi.  

      Linh quyết tứ phẩm có giá trên trời, bất kỳ gia tộc hay thế lực nào trong đế quốc mà có linh quyết tứ phẩm thì sẽ không dễ dang đem ra đâu.  

      Nó đủ để trở thành truyền thừa của gia tộc.  

      Trong đế quốc, tứ phẩm đã là đỉnh cấp rồi, cũng cao cao tại thượng y hệt cảnh giới Linh Phách.  

      Minh Ung hít sâu rồi thở dài. Nói đến chuyện cũ, thân là hậu nhân của Minh Uyên đại đế, nhìn đế quốc Bắc Minh như thế này mà không thể phát huy trọng trách, ông ta cảm thấy rất tự trách.  

      “Kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt là hai linh kiếm nhất phẩm được lưu lại thời đó”.  

      Minh Ung lại nói: “Mặc dù là nhất phẩm, nhưng giấu trong nó là Minh Ngục vương quyền, một loại linh cấp tứ phẩm!”  

      “Minh Ngục vương quyền chính là linh quyết tứ phẩm do lão tổ sáng tạo ra, rất hợp để con cháu Minh gia chúng ta tu hành”.  

      “Linh quyết tứ phẩm này nếu tu hành chăm chỉ sẽ còn hơn cả linh quyết ngũ phẩm!”  

      Nghe vậy, mấy vị hoàng tử lập tức hít thở dồn dập hơn.  

      Linh quyết tứ phẩm, Minh Ngục vương quyền, nghe tên thôi cũng đủ thấy kinh hãi rồi.  



      Nhưng linh quyết tứ phẩm này lại còn hơn cả ngũ phẩm...  

      Ngũ phẩm là sao chứ?  

      Là linh quyết mạnh mẽ có một không hai trong đế quốc.  

      Thành viên hoàng thất tu hành thì thực lực chắc chắn sẽ nâng lên một bậc, nói không chừng, trong vòng mấy chục năm nữa sẽ xuất hiện cường giả vượt qua bốn đại linh cảnh.  

      Như vậy thì có thể trông chờ vào ngày phục hưng đế quốc rồi!  

      Mấy vị hoàng tử nhìn Minh Ung đại đế với ánh mắt nóng rực.  

      “Các con đừng vui mừng quá sớm!”  

      Minh Ung đại đế cười khổ: “Hai thanh bảo kiếm này, trẫm đã quan sát nhưng lại không có được pháp môn. Trẫm xác định đây chính là kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt, nhưng huyền cơ bên trong thì trẫm lại không nhìn thấu!”  

      Ông ta nói xong thì nhóm người lập tức cảm thấy lạnh gáy.  

      Đây giống như khi bọn họ đã tìm được một con đường khiến đế quốc mình phát triển, nhưng tự dưng lại bị khóa chặt. Bọn họ cố gắng mở nhưng chẳng biết chìa khóa ở đâu!  

      “Nay ta gọi các con tới đây cũng là vì chuyện này!”  

      Minh Ung nghiêm túc nói: “Ai mà mở ra được bí mật bên trong hai thanh kiếm này, trẫm sẽ... phong người đó làm thái tử!  

      Ôi...  

      Lúc này, chư vị hoàng tử đều hít một hơi khí lạnh.  

      Mở ra bí mật trong bảo kiếm, tìm được môn pháp tu luyện Minh Ngục vương quyền, sẽ được phong làm thái tử!  

      Đây là một sự mê hoặc cực lớn!  

      Vị trí thái tử là thứ mà các hoàng tử luôn luôn hướng tới.  

      Giờ đây, hoàng đế Minh Ung đã cho bọn họ cơ hội.  

      “Ba ngày sau, các con có thể tìm trợ thủ, dẫn người vào cung. Nếu mở được bảo kiếm ra thì trẫm sẽ sắc phong ngay tại chỗ!”  

      “Người mở được kiếm ra cũng sẽ được trọng thưởng!”  

      Hoàng đế Minh Ung nói xong thì rời đi.  

      Trong đại điện, các vị hoàng tử đều trở nên suy tư.  

      Thậm chí mọi người đều không kịp chúc mừng Minh Vũ được phong làm Vũ thân vương mà đã tản đi.  

      Ba ngày rất quý giá, bọn họ phải cố gắng toàn lực. Chuyện liên can đến vị trí thái tử, không thể không cẩn thận.  

      Minh Vũ không rời đi ngay, giờ hắn ta đã trở thành Vũ thân vương, có thể vào cung gặp mẫu hậu của mình.  

      Hắn ta đến hậu cung, vào trong cung điện của mẫu hậu mình rồi kể hết mọi chuyện đêm nay ra.  

      “Đây là chuyện tốt mà!”  

      Thân là mẫu phi của Minh Vũ, Thư phi tên đầy đủ là Tần Thư Nguyệt, xuất thân không cao quý lắm, chỉ là một gia tộc thuộc một quận thành của đế quốc Bắc Minh. So sánh với mẹ của các hoàng tử khác thì Minh Vũ cũng thuộc dạng yếu nhất.  



      “Nhưng phụ hoàng đã không có cách rồi thì con làm sao được chứ?”  

      Minh Vũ thở dài: “Đám đại ca, lục đệ có bối cảnh mạnh, chắc chắn sẽ tìm được linh khí sư tứ phẩm hay linh trận sư cấp bốn, còn con...”  

      Nghe đến đây, Thư phi khẽ chau mày.  

      “Con lấy kiếm này ở đâu ra?”  

      “Ở hội đấu giá của Thánh Đan các...”  

      Hội đấu giá!  

      Tần Ninh!  

      Mắt Minh Vũ sáng lên, một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt.  

      Đúng vậy, hội đấu giá!  

      Tần Ninh!  

      Minh Vũ nhớ đến sự tự tin của Tần Ninh.  

      Hắn chắc chắn biết lai lịch của thanh kiếm này nên mới tự tin như vậy.  

      “Mẹ, con biết rồi, con sẽ đi tìm hắn luôn!”  

      Minh Vũ lập tức rời đi.  

      Tần Thư Nguyệt nhìn bóng dáng vội vàng của con trai, cũng lại thở dài.  

      “Cô lão!”  

      “Có thuộc hạ!”  

      Một bóng dáng gầy gò xuất hiện trong phòng.  

      “Đi điều tra lai lịch của Tần Ninh đó đi!”  

      “Thuộc hạ tuân lệnh!”  

      Lão già vừa định rời đi, Tần Thư Phi thở dài: “Năm đó, khi đế quốc Bắc Minh vẫn còn là cương quốc Bắc Minh. Tổ thượng của nhà họ Tần chúng ta cũng đi theo Minh Uyên đại đế chinh phạt khắp nơi, lập nên chiến công hiển hách!”  

      “Nếu chúng ta còn như xưa...”  

      “Đại tiểu thư!”  

      Lão già nói: “Tiểu công tử có chí tiến thủ lắm, Tần gia và Minh gia cũng coi như có sự liên hợp đặc thù, đây cũng là chuyện tốt!”  

      “Ừ!”  

      Tần Thư Nguyệt nói: “Nếu Tần gia ta vẫn còn Chu Tước quyền và Huyền Vũ quyển của Tứ Linh hóa thân kinh thì cũng không đến nỗi chỉ là chủ của một quận... Có lẽ còn có thể bằng Diệp gia, Từ gia hiện giờ...”  

      Nghe vậy, lão già cũng chỉ thở dài, không nói nữa mà lặng lẽ rời đi.  

      

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phong Thần Châu, truyện Phong Thần Châu, đọc truyện Phong Thần Châu, Phong Thần Châu full, Phong Thần Châu chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top