Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phong Mang
Nghệ sĩ mất tích, không còn khả năng nào khác ngoài —— bắt cóc.
Nhưng là ở trên người Hàn Đông lại có nhiều hơn một khả năng, chính là tự mình đưa tới cửa.
Vương Trung Đỉnh điều tra băng ghi hình theo dõi ở phòng nghỉ studio, quả nhiên thấy Hàn Đông là mộng du lẻn đi.
Càng đòi mạng hơn là, hắn mặc nữ trang, đéo kính râm, làm quá trình tìm kiếm lại tăng thêm vài phần khó khăn.
"Khẳng định có người dẫn đường, nếu không cậu ấy sẽ không vô duyên vô cớ mộng du." Vương Trung Đỉnh nói.
Vì thế, Nhị Lôi gọi vị ở yến hội tán gẫu cùng Hàn Đông, còn có vị ngồi ở bên cạnh nói chuyện phiếm khả năng hắn nghe được.
Trải qua "cưỡng ép lợi dụ", hai vị nghị luận chuyện "cao tầng Trung Đỉnh biến thiên" này rốt cục bị thu phục, quả nhiên là Y Lộ ở sau lưng sai khiến.
Vương Trung Đỉnh nháy mắt minh bạch rồi.
Y Lộ là muốn dẫn Hàn Đông tìm gặp Vương Hải Chí, bởi vì nàng biết Hàn Đông muốn trợ giúp Vương Trung Đỉnh một tay, biện pháp tốt nhất chính là tự đem mình đưa tới cửa.
Chỉ có như vậy, Hàn Đông mới có thể moi ra chút gốc gác của Vương Hải Chí. Bởi vì hiện tại Y Lộ đang ghen với hắn, Vương Hải Chí không có khả năng đem hắn giấu ở chỗ Y Lộ biết, như vậy nói cách khác khác chỗ ẩn thân chính là chưa từng được biết tới.
Vì thế, từ động lực này, Hàn Đông tự mình phủ da dê chui vào ổ sói.
Vương Trung Đỉnh phải lo lắng đến như thế nào!!
Hiện tại trong tay đã nắm giữ toàn bộ "Chứng cứ phạm tội" của Vương Hải Chí, lật quyền dễ như trở bàn tay. Nhưng vấn đề là Hàn Đông ở trong tay Vương Hải Chí, y căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Y Lộ đối với thúc của anh thật đúng là một khối tình si, đầu tiên giúp lão ổn định giang sơn, sau đó lại vì lão đưa lên 'Mỹ nhân', nữ nhân làm được những thứ này đã định trước rất không đơn giản!" Phùng Tuấn nói.
Vương Trung Đỉnh căn bản không lòng dạ nào suy nghĩ vấn đề si hay không si tình, y hiện tại chỉ quan tâm "lễ vật" kia có thể thoát hay không.
Đang rối rắm, Nhị Lôi đột nhiên phá cửa vào.
"Vương tổng, không ổn, tôi lục soát được tư liệu này trong ngăn kéo của chủ tịch."
Vương Trung Đỉnh lấy ra vừa nhìn, nháy mắt như bị sét đánh.
Đây là giấy tờ chứng minh của cục công an, đồng ý sửa chữa giấy căn cước sau khi Hàn Đông thực hiện phẫu thuật chuyển giới.
Phùng Tuấn cũng trợn tròn mắt, "Thúc của anh có phải điên rồi không?"
Vương Trung Đỉnh không nói hai lời, lái xe thẳng đến nhà Vương Hải Chí.
Vương Hải Chí một năm bốn mùa bôn ba bên ngoài, cực ít về nhà. Cho nên mục đích chuyến này của Vương Trung Đỉnh khẳng định không phải thúc của mình, mà là vị thím thâm tàng bất lộ kia.
Vương Thẩm là tướng quân chi nữ, bối cảnh gia thế rất lớn, thậm chí so với Vương gia lúc mới vừa kết hôn còn hiển hách hơn.
Tập đoàn Trung Đỉnh điện ảnh và truyền hình đời trước ——công ty truyền thông Hải Kinh, chính là một trong những phần lễ ông nội Vương Trung Đỉnh chuẩn bị cho người con dâu này.
Sau lại sở dĩ đổi tên là "Trung Đỉnh điện ảnh và truyền hình", là bởi vì Vương thẩm cảm thấy bố mẹ chồng đối đãi với mình không tệ, để biểu đạt hiếu tâm, trước khi mẹ chồng lâm chung bà liền đổi tên công ty thành tên người cháu nội mà Nhị lão đắc ý nhất, cũng hứa hẹn tương lai sẽ đem công ty giao do Vương Trung Đỉnh chưởng quản.
Sáu năm trước công ty niêm yết thành công.
Lúc đầu niêm yết, Vương Hải Chí giữ gần 40% cổ phần công ty. Trong khoảng thời gian này thường xuyên giảm trì cũng bất quá vẫn còn đến 36%, như trước vững vàng chiếm cứ vị trí đầu não.
Vương thẩm giữ 22% cổ phần công ty, y muốn lay động vị trí của Vương Hải Chí, liên hợp bao nhiêu đổng sự đi nữa cũng vô dụng, chỉ có thể nhờ đến bà thím này.
Cho tới nay đều là Vương thẩm nắm giữ đại quyền tài chính trong nhà, từ bé chịu sự ảnh hưởng của hoàn cảnh, quan niệm gia tộc của bà phi thường nặng. Vương Hải Chí phong lưu bà có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, điều kiện tiên quyết là không thể động căn cơ.
Cái gọi là "Căn cơ" chính là tài sản gia tộc.
Trong tay bà tiền có thể cho nhi tử, cho cháu, hoặc là cháu gái bà không quan tâm, nhưng là tuyệt đối không thể cho người khác.
Vương Trung Đỉnh chính là dựa vào loại tâm lý này, mới lựa chọn tra rõ hướng đi tài sản của Vương Hải Chí.
Quả nhiên, sau khi Vương Trung Đỉnh trình cho Vương thẩm một loạt giấy tờ "Chứng cứ phạm tội", Vương thẩm liền tiểu vũ trụ bạo phát.
(tiểu vũ trụ bạo phát: được kích thích bùng nổ năng lượng, khả năng tăng lên phi thường)Dưỡng tình nhân coi như thôi đi, còn dám dưỡng 'ngầm' lão bản nương?
(Ngầm ở đây chỉ tài sản ngầm)Vì thế, mười mấy cỗ xe, hung hăng xuất phát hướng về biệt thự bí mật của Vương Hải Chí.
Vương Hải Chí mới từ bên ngoài trở về không lâu, còn chưa kịp đổi giày vào nhà, liền nhận được thông cáo khẩn cấp từ cửa truyền đến.
"Chủ tịch, nguy rồi, phu nhân mang theo mười mấy người xông vào, ngăn không được."
Vương Hải Chí nhíu mày, "Bà ấy như thế nào lại tìm được chỗ này?"
"Tôi không rõ, Vương tổng cũng cùng theo đến đây."
Vương Hải Chí đã nhận ra điều gì, nhưng chưa lộ vẻ chột dạ, vững vàng đứng ở cửa nghênh đón phu nhân.
Vương thẩm khí thế nữ nhân không phải bình thường có thể khống chế, đó chân chính là phong thái tướng môn. Cho dù bà đoan trang tao nhã tiêu sái đi đến, cũng sẽ làm cho người ta rùng mình.
"Sao bà lại tới đây?" Vương Hải Chí hỏi.
Vương thẩm hừ nói: "Nhìn xem sườn điện của ông có tráng lệ như trong truyền thuyết hay không."
Vương Hải Chí xấu hổ cười, "Xem bà nói, đây là cái trại an dưỡng thôi mà, không thấy ngoài cửa còn treo móc bài sao? Bà có biết tôi có bệnh phong thấp, thỉnh thoảng tới ở trong nhà gỗ, mới có lợi cho thân thể."
Vương thẩm không tính tiếp tục vô nghĩa, trực tiếp đưa ra chứng cớ.
"Đây là văn kiện sao chép giấy căn cước của chủ nhà, đây là tư liệu thân phận giả của thư ký cũ của ông, nhìn xem có phải cùng là một người hay không?"
Vương Hải Chí ám liếc Vương Trung Đỉnh một cái, sau đó đem ánh mắt quay lại trên mặt Vương thẩm, vẻ mặt cười cười làm lành, "Tôi là lưu trữ cho mình an dưỡng tuổi già còn không được sao?"
"Còn cái này?" Vương thẩm vứt ra một đống văn kiện sao chép, "Đều là ông lưu cho chính mình an dưỡng sao?"
Ánh mắt Vương Hải Chí nháy mắt âm trầm vài phần, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ ngốc, "Đây đều là từ đâu tới?"
"Từ trong tay một nữ nhân chảy ra." Mặt Vương thẩm không chút thay đổi trần thuật.
Vương Hải Chí hùng hồn lý lẽ, "Tôi chỉ là giao do cô ta bảo quản, cũng không có nghĩa là tôi cùng cô ta có cái gì. Hơn nữa thông tin thân phận bề ngoài đều là giả, tương lai tôi nói nhà này của ai chính là người đó, có thể là nhi tử, là con dâu..."
"Được rồi!" Vương thẩm lớn tiếng ngắt lời, "Ông vẫn là câm miệng đi."
Vương Hải Chí lại trừng mắt lườm Vương Trung Đỉnh một cái, "Bà đừng nghe lời nói từ một phía của hỗn tiểu tử này, căn nhà đó tôi đã..."
"Ông có thể về hưu." Vương thẩm nói.
Vương Hải Chí trừng trừng mắt, "Bà nói cái gì?"
"Đem đại quyền giao ra đây, an hưởng tuổi già đi."
"Tôi mới năm mươi tuổi, bà bắt tôi an hưởng tuổi già?!!"
Vương thẩm thản nhiên trả lời: "Đầu óc ông đã hồ đồ, tôi không muốn của cải Vương gia bị hủy ở trong tay ông."
Vương Hải Chí lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, giờ này khắc này nói một ít hư đầu ba não đã không ý nghĩa nữa, còn không bằng thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.
"Tôi thừa nhận tôi nhất thời hồ đồ, từng nghĩ tới cấp cho người đàn bà kia một ít kinh tế bảo đảm. Nhưng cũng không nghĩ bà thấy nghiêm trọng như thế, kỳ thật tôi vẫn để lại một tay. Chứng minh bất động sản có hai cái, cô ta một cái tôi một cái, của cô ta là lâm thời, sau khi tôi bổ sung mới là chính thức."
Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt u ám.
Dù vậy, sắc mặt Vương thẩm cũng không có gì thay đổi.
"Ông nói thứ này có thể là có thể tẩy trắng sao? Ông bỏ cô ta liền chứng minh hai ta vợ chồng tình thâm sao?"
Vương Hải Chí bất đắc dĩ giải thích, "Tôi không phải muốn tẩy trắng, tôi chỉ là hi vọng bà đừng xúc động như vậy, không cần quản vấn đề gia đình bay đến đến phương diện công ty. Bà ngẫm lại, hai vợ chồng chúng ta kinh doanh công ty cho tới nay dễ dàng sao..."
"Có bao nhiêu công lao của ông a? Còn không phải một mình Trung Đỉnh phí tâm làm lên?"
Vương thẩm tuy rằng nói như vậy, nhưng ý nghĩ "Hoàn toàn diệt trừ quyền lực Vương Hải Chí" vẫn là nơi lỏng. Dù sao cũng là vợ chồng cùng một chỗ, không dễ dàng buông tay như vậy.
Vương Hải Chí nhân cơ hội đem mũi nhọn chỉ hướng Vương Trung Đỉnh, "Bà cho là tiểu tử này sẽ không rắp tâm bất lương sao? Bà cho là sinh hoạt cá nhân của nó có bao nhiêu quy củ?"
Nín lâu như vậy, Vương Trung Đỉnh rốt cục lộ ra bài tẩy.
"Ít nhất cháu sẽ không xâm phạm nhân quyền làm đại giá để thu được thỏa mãn cá nhân!"
Nghe nói như thế, tròng mắt Vương thẩm lần thứ hai tóe ra hàn quang.
"Cháu nói cái gì?"
Vương Hải Chí trước tiên hồi xích, "Vương Trung Đỉnh, cháu tốt nhất đem lời nói cho rõ ràng, nếu không đừng trách ta mất hết tính người."
Vương Trung Đỉnh coi thường cảnh cáo của lão, trực tiếp đem ánh mắt sắc bén ném về hướng Vương thẩm, "Thúc thúc nhìn trúng một nghệ sĩ nam giả nữ, liền cố chấp muốn cậu ta chuyển giới."
Mặt Vương thẩm nháy mắt liền trắng.
Đây cũng không phải đơn giản là vấn đề ăn vụng, mà là bay đến nhân phẩm rồi.
Vương Hải Chí đúng lý hợp tình phản bác: "Cháu cho rằng biến tính là đùa giỡn sao? Không có tài liệu xác minh của cục công an có thể qua thẩm sao? Không có thân chủ kí tên có thể thuật thai sao? Không có tính hướng khác giới đặc biệt rõ ràng có thể cưỡng chế thi hành sao?"
Vương thẩm đột nhiên hỏi: "Làm sao ông biết rõ ràng như thế?"
"... tôi tra qua a!"
Thấy Vương thẩm đã phát nghi ngờ, Vương Hải Chí vội tiếp nói: "Cũng bởi vì tôi đã tra qua, cho nên càng không khả năng làm chuyện loại này!"
Vừa dứt lời, một phần tài liệu chứng minh liền quăng lại đây, mặt trên còn có chữ ký Vương Hải Chí.
"Tài liệu này tuyệt đối là giả!" Vương Hải Chí khăng khăng, "Tôi căn bản chưa từng đến cục công an, không tin tôi tìm cảnh sát đến, cho bọn họ nghiệm nghiệm thật giả."
"Tốt, vậy ông lập gọi 110."
Vương Trung Đỉnh vốn tưởng rằng Vương Hải Chí chính là làm bộ làm dáng, không ngờ lão thật sự gọi.
Một khắc này, Vương Trung Đỉnh mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Cảnh sát không thể trực tiếp có kết luận, phải cầm đến cục công an thêm một bước nghiệm chứng.
Kết quả chứng thật phần này tài liệu thật là giả.
Chẳng qua kỹ thuật làm giả quá cao, cơ hồ có thể lấy giả đánh tráo.
Đến đây, gió lại đổi hướng, đến phiên Vương Hải Chí hùng hổ doạ người.
"Cháu có dã tâm là chuyện tốt, nhưng không nên vội vã cầu thành như vậy. Công ty sớm muộn gì là của cháu, cháu lấy một đống tài liệu giả vũ nhục ai đó? Vũ nhục ta hay là vũ nhục chính cháu đây?"
"Người đó đâu?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Vương Hải Chí hừ nói: "Hắn đang thế nào cháu còn không rõ sao? Cháu cho là hỏi như vậy có thể che giấu tâm tính bất lương của mình?"
Vương Trung Đỉnh đột nhiên một phen túm cổ áo Vương Hải Chí, giận dữ hét: "Ngươi con mẹ nó đem Hàn Đông giấu ở đâu rồi?"
Vương Hải Chí lạnh lùng khinh bỉ Vương Trung Đỉnh, "Ngươi quên mất mình họ gì rồi sao?"
Vương thẩm cũng bị Vương Trung Đỉnh hù sợ, vội vàng tiến đến khuyên.
"Trước đừng kích động, có cái gì ủy khuất nói với thẩm."
Vương Trung Đỉnh như trước trừng mắt Vương Hải Chí, "Hàn Đông đâu? Tôi hỏi ông Hàn Đông đâu?"
Vương Hải Chí một mực khẳng định, "Không có ở chỗ ta!"
Nhị Lôi cũng nhỏ giọng nói với Vương Trung Đỉnh nói: "Tìm khắp rồi, quả thật không có."
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đã khó coi tới cực điểm.
Vương thẩm thấy tình huống không ổn, liền khuyên bảo: "Xúc động không giải quyết được vấn đề, ta đi về trước."
Mười mấy người cùng nhau,mới miễn cưỡng kéo được Vương Trung Đỉnh đi khỏi.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Phong Mang,
truyện Phong Mang,
đọc truyện Phong Mang,
Phong Mang full,
Phong Mang chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!