Phong Mang

Chương 152: Đáng đời cậu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phong Mang

Ba ngày sau đó, Du Minh chính thức tiến tổ.(bắt đầu quay phim)

Ngày trước khi Du Minh quay phim thường không đi cùng các thành viên khác trong đoàn, hoặc là trang bị phòng xe, hoặc là tự trả tiền ở lại khách sạn năm sao gần đó. Bây giờ không còn loại đãi ngộ này nữa, nhà sản xuất sắp xếp cho cậu cùng đoàn phim ngủ tại khách sạn, còn ấn định phòng ở cho cậu.

"Cậu vào đoàn muộn, cứ ở tạm một phòng như vậy, cố chịu chút đi." Người phụ trách sinh hoạt nói.

Du Minh cũng không có ý kiến, "Cứ ở phòng này đi, cũng ổn mà."

Sau khi người phụ trách đi, Du Minh xách hành lý vào, xếp đặt gọn gàng.

Ngay khi cậu lấy chăn ra định trải lên giường, đột nhiên phát hiện trên vỏ chăn có một vết bẩn lớn, giống như là một vết nước bọt, nhìn cực độ ghê tởm.

Du Minh đi tìm quản lý khách sạn phản ánh tình hình, thái độ quản lý rất lãnh đạm.

"Phòng đó đã được đoàn các cậu bao từ lâu, vệ sinh cũng là có chuyên gia phụ trách. Chưa được nhà sản xuất của các cậu cho phép, chúng tôi không thể tùy tiện đi vào phòng các cậu."

Nghe nói như thế, Du Minh lại gọi điện thoại cho người phụ trách.

Không ngờ, người đó so với quản lý thái độ còn tệ hơn.

"Vừa rồi hỏi cậu được chưa, cậu nói ổn rồi, hiện tại lại chê điều kiện không tốt, cậu có ý gì?"

Du Minh trả lời: "Tôi không phải chê điều kiện không tốt, tôi chỉ là muốn phản ánh lại..."

"Không thích ở thì đừng ở!" người phụ trách lạnh cứng ngắt lời Du Minh, "Cậu không phải có rất nhiều tiền sao? Tự mình đặt khách sạn đi!"

Du Minh không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Trợ lý đã bị cậu sa thải, Du Minh chỉ có thể tự tay mình dỡ vỏ chăn xuống đem đi giặt. Kết quả phòng giặt của khách sạn đột nhiên khóa cửa, hỏi phục vụ, họ nói là máy giặt bị hỏng.

Rơi vào đường cùng, Du Minh lại đành tự tay giặt.

Giày vò một trận liền giằng co đến hơn một giờ đêm, nằm xuống chưa đến hai giờ, đã bị chuông điện thoại đánh thức rồi.

"Năm giờ bắt đầu quay, nhanh chóng đến studio chuẩn bị đi."

Du Minh vội vàng rời giường, dọn dẹp một chút rồi xuống lầu. Kết quả đợi hơn nửa giờ, vẫn không thấy bất kì người nào trong đoàn đi xuống.

Có một gã bảo vệ lắc lư đến bên cạnh, hỏi: "Cậu là cùng một đoàn với bọn họ sao?"

Du Minh gật gật đầu.

"Xe đoàn phim đã lái đi rồi." Bảo vệ nói.

Du Minh thắc mắc, "Rời đi khi nào?"

"Ba rưỡi."

Du Minh vừa nhìn đồng hồ, cũng đã bốn rưỡi, xe của đoàn có vẻ như không hề chờ cậu đã lái đi.

Bởi vì nơi này cách studio không xa, đường hẻo lánh xe taxi lại thiếu, cho nên Du Minh không có bắt xe, một mạch chạy vội tới studio, khi đến nơi cả người đều mệt đến tê liệt.

Kết quả, studio bị khóa.

Du Minh ngây ngốc nhìn trường quay không một bóng người, mồ hôi rơi thành dòng xuống đất tí tách.

Cậu hiểu ra, mình vừa bị chơi xỏ.

Không có cảm giác buồn bực hoặc là tức giận, Du Minh coi như không có chuyện gì ngồi ở bên ngoài tập lời thoại. Đợi hơn hai tiếng, mấy nhân viên công tác trong đoàn mới lục tục chạy tới.

Lúc dựng phông, tràng vụ quay sang Du Minh nói: "Tới sớm như vậy đừng ngồi không a, giúp một tay đi!"

Du Minh vội đặt kịch bản xuống, kết quả giúp một tay này chính là hơn hai tiếng, đến nhân viên tạp vụ địa vị "to" nhất trong đoàn, cũng dám nhảy trên đầu của cậu, đối với cậu chỉ đông chỉ tây.

Mười giờ sáng, cảnh của Du Minh mới chính thức quay.

Đây là một cảnh cổ trang lạn tục, Du Minh diễn một vị hoàng tử không được sủng ái, ở trong phim chịu đủ loại lăng nhục.

(lạn tục)) không rõ nghĩa)

Du Minh vốn tưởng rằng mình sẽ bị đạo diễn làm khó dễ, không ngờ tới này cảnh này quay thật sự thuận lợi.

Hơn nữa đạo diễn khen Du Minh không dứt miệng, "Trạng thái của cậu hôm nay rất tốt."

Du Minh rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cho nên tôi và nhà làm phim đã thương lượng, lâm thời quyết định cho cậu thêm một cảnh." Đạo diễn nói.

Người sản xuất bộ phim này, cũng là nam chính chính trong phim —— Tôn Mục.

Tôn Mục mấy năm trước vẫn luôn không nóng không lạnh, hai năm trở lại đây dựa vào bộ phim "Cơ vòng" đại bán trở thành người có địa vị.

Mười phần thiệp đen của Du Minh thì có 9 cái là hắn đăng, hai người lại chưa từng cùng xuất hiện, Tôn Mục thậm chí cả Hạ Hoằng Uy là ai cũng không biết, chỉ đơn thuần là không muốn thấy bộ dạng đắc ý của Du Minh. Sau khi vừa nghe nói Du Minh thất thế, lập tức khuyến khích đạo diễn nhận cậu vào đoàn.

(thiệp đen: tin vu khống nặc danh)

Tất cả chuyện này Du Minh đều không biết, nghe nói cần thêm cảnh, không nói hai lời lập tức đi thay đổi trang phục.

Cảnh thêm này cũng là phân đoạn lạn tục thiết yếu, chuẩn bị màn —— đánh bằng roi.

Trên mông Du Minh đệm ba tầng bọt biển, cây gậy trong tay thị vệ cũng là làm bằng bọt biển. Toàn bộ âm thanh chủ yếu đều được thêm ở hậu kỳ, Du Minh chỉ cần diễn vẻ mặt thống khổ là được.

Đạo diễn hô một tiếng bắt đầu, Du Minh bị hai người đặt lên ghế gỗ.

Tiếp theo gậy liền đập xuống, bởi vì đệm đến quá dày, cảm giác của Du Minh mất nhạy, khiến cho tiết tấu kêu gào không hoàn toàn đồng nhất với tiết tấu gậy nện xuống.

"Cắt!" Đạo diễn quả nhiên kêu ngừng.

Đệm trên mông Du Minh bị rút ra một tầng, cảm giác nhạy cảm hơn một chút, nhưng diễn cảm vẫn như trước không đạt.

Lần này chưa cần đạo diễn kêu NG, Du Minh tự mình chủ động kêu ngừng, hướng tràng vụ nói: "Hay là dùng gậy thật, cảm nhận sẽ chân thực hơn, tôi cũng có thể nhập vai nhanh hơn."

Vì thế, gậy bọt biển đổi thành thực gậy.

Đạo diễn đặc biệt phân phó hai diễn viên vào vai thị vệ, "Nâng cao nhưng đánh xuống nhẹ, làm được không?"

Hai thị vệ rất thoải mái đáp ứng, nhưng là thời gian "Hành hình" vẫn trước không nhẹ không nặng. Có vài cái đánh quá nặng, có vài cái lại quá nhẹ, khiến cho Du Minh diễn cả đoạn cực kì không thuận lợi.

"Cắt!"

Đạo diễn vẫn hòa khí hướng Du Minh nói: "Trạng thái của cậu không ổn định, lúc thì tốt lúc thì hỏng, khống chế bản thân chút."

Vì thế, Du Minh quay đầu nói với hai thị vệ: "Các anh cứ dùng sức đánh đi, không cần phải lo đến tôi"

Hai thị vệ giống như chỉ chờ mấy lời này, mới vừa bắt đầu liền vung gậy quật cực kỳ hứng thú.

Tuy rằng đệm lên hai tầng đệm, Du Minh vẫn cảm thấy đau đớn mãnh liệt, biểu cảm thống khổ trên mặt đã có giả ít thật nhiều.

Nhưng đạo diễn vẫn hô NG. "Cậu như vậy không được a, diễn cảm này của cậu nhìn thấy rất mất tự nhiên." Lại quay đầu hỏi người làm phim, "Cậu cảm thấy thế nào?"

Tôn Mục chỉ cười, không nói lời nào.

Du Minh vừa nhìn thấy hắn cười, trong lòng mơ hồ hiểu ra gì đó. Nhưng không hề kêu khổ cũng không tự biện minh gì, vẫn như trước dựa theo yêu cầu của đạo diễn chỉnh sửa lại trang phục lại quay lại.

Lần này thị vệ xuống tay ác hơn, Du Minh cũng diễn tương đối ra sức, nhưng vẫn bị NG.

Đạo diễn hổn hển, "Biểu cảm trên mặt cậu có thể sống động hơn một chút được không? Hiện tại cậu chỉ cho tôi cảm thấy là cơn đau kia hoàn toàn có thể nhịn xuống, chưa có đạt đến trạng thái thống khổ không chịu nổi."

Không khí cả studio đều trở nên đặc biệt khẩn trương, Du Minh dường như nghe được tiếng người xung quanh bực tức.

Vì thế, cậu không nói gì, lại bỏ ra một tầng bọt biển trên mông.

Lần này tiếp tục bị đánh, trên trán Du Minh đều đã nổi gân xanh, cả khuôn mặt dị thường vặn vẹo. Nếu không phải thực sự đau, e là chỉ có người bạn cùng phòng kia của cậu mới có thể diễn được loại trạng thái này.

Một gậy lại một gậy, thái độ của đạo diễn vẫn luôn rất hài lòng, kết quả tới vài giây gần cuối, lông mày đột nhiên lại nhíu lại.

"Cắt!"

Tất cả mọi người không rõ vấn đề ở đâu, đạo diễn cũng trầm mặc nửa ngày mới mở miệng.

"Trang điểm trên mặt có chút nhòe, nhân viên hóa trang sửa lại cho cậu ấy đi."

Du Minh đứng dậy chờ nhân viên hóa trang bổ trang. Kết quả nhân viên hóa trang lại nói: "Cậu ngồi xuống, cao quá tôi với không tới."

Du Minh mới vừa ngồi xuống liền hút một hơi khí lạnh, để tiện cho nhân viên hoá trang, cậu chỉ có thể ngồi hờ lên, hai cái chân giống như đứng tấn, chỉ có lúc quá mệt nhịn không được mới chạm mông xuống.

Kết quả, hóa trang gần xong rồi, đột nhiên có người đạp bay ghế dựa dưới mông. Du Minh nháy mắt ngã thật mạnh xuống, lúc ấy đau đến hoa mắt chóng mặt.

Cậu nhận ra người đá ghế là trợ lý của Tôn Mục, khẩu khí ngông cuồng dị thường.

"Đây là ghế của nam chính, ngươi có tư cách gì đòi ngồi?"

Tôn Mục ho nhẹ một tiếng, giọng điệu hờ hững hướng trợ lý mắng: "Nói nhăng nói quậy gì đấy? Cái ghế này có đánh dấu tên không, ai ngồi mà không được a?"

Vì thế, cố ý lau sạch ghế cho Du Minh, một tay ấn cậu ngồi lên.

"Ngồi đi!"

Nếu là người bình thường, lúc này sớm đã bị làm cho đau đến gào khóc.

Nhưng là Du Minh mặt nhược băng sương, không có một chút biến sắc, cứ như vậy bình tĩnh ngồi trên ghế. Thậm chí không thèm liếc mắt một cái với Tôn Mục, hoàn toàn coi khiêu khích của hắn là không khí.

Trên thế giới này, quá mạnh mẽ sẽ đổi lấy bạo lực.

Tôn Mục lúc ấy liền bị ép đến giận điên, quay về thì vứt cho đạo diễn một ánh mắt.

Lại một lần đau đớn mãnh liệt, lại một lần NG. Lúc ấy đạo diễn trực tiếp hỏi: "Trên mông còn cái đệm nào không?"

Du Minh không có kêu khổ cũng không cầu xin, trực tiếp tự mình lột xuống trước mặt mọi người, chỉ còn lại một lớp quần mỏng.

Lần này một gậy hạ xuống, tiếng Du Minh kêu thảm thiết khiến tay thị vệ đều sợ tới mức run rẩy.

Tôn Mục lại ở bên cạnh vỗ tay khen ngợi.

"Không hổ là nam phụ xuất sắc nhất, rất phấn khích!"

Đạo diễn cũng có chút không đành lòng, nhỏ giọng trao đổi cùng Tôn Mục, "Tôi cảm thấy có thể đạt rồi?"

Tôn Mục hỏi lại: "Có thể sao?"

Vì thế, da đầu đạo diễn lại lập tức cứng lên hô một tiếng "cắt".

Rất nhiều người lúc trước ôm hi vọng xem náo nhiệt, lúc này đều có chút nhìn không nỡ. Sôi nổi khuyên Du Minh trước tiên lùi này cảnh, chờ tâm tình đạo diễn tốt lên lại tiếp tục quay, nhưng Du Minh cố tình không nghe.

Một lần lại một lần, Tôn Mục vẫn luôn chờ tiếng kêu khổ của Du Minh.

Nhưng mà Du Minh từ đầu đến cuối vẫn chuyên nghiệp như vậy, thời gian diễn bất luận bao nhiêu tê tâm liệt phế, dừng lại lập tức bật người khôi phục bình thường.

Cuối cùng tất cả mọi người đều không nỡ, đạo diễn cưỡng ép đem cảnh này đã cho qua.

...

Buổi tối, Hàn Đông đang ở ký túc xá thu dọn đồ đạc, đột nhiên thấy Du Minh đi đến.

"Nha! Sao cậu lại trở về?"

Du Minh cố nén thống khổ nói: "Đoàn phim còn chưa sắp xếp được phòng cho tôi."

"Có cần tôi đi cùng cậu không?" Hàn Đông đặt túi trên tay xuống.

Du Minh vẫn là biểu tình lãnh đạm kia, "Cách tôi xa một chút."

Hàn Đông cười hắc hắc, "Tôi đi đây, cậu cũng đừng hối hận."

Du Minh trực tiếp đánh lên cửa phòng, bày ra bộ dạng khó chịu... Hàn Đông đã vui tươi hớn hở đi ra ngoài.

Một khắc Du Minh nghe thấy tiếng đóng cửa kia tựa như nghe được lệnh đặc xá, hai cái chân hoàn toàn mất hết lực chống đỡ, rầm một tiếng nằm bò trên giường, lười biếng một lúc mới chậm rãi cởi quần ra.

Một mảng lớn xanh tím, đập vào mắt cảm thấy ghê người.

Cho dù một mình ở phòng, Du Minh cũng không biểu hiện ra bất cứ vẻ yếu đuối gì. Lấy thuốc mỡ trong tủ, ngày trước chỉ tổn thương ở giữa, hôm nay trừ bỏ ở giữa ra không còn chỗ nào là nguyên vẹn.

Mới vừa bôi thuốc xong chưa được một lúc, Du Minh lại nghe tiếng cửa mở.

Cậu nhanh chóng kéo chăn phủ lên người, giả vờ đã nằm úp sấp ngủ.

Nhưng lần này người vào không phải Hàn Đông, mà là Hạ Hoằng Uy.

Hạ Hoằng Uy chỉ nghe nói lúc Du Minh quay phim bị làm khó dễ, mông bị ăn không ít đau đớn, về phần đau đớn này nghiêm trọng bao nhiêu, hắn cũng không rõ.

Hắn là ôm tâm tính chế giễu tới, nhưng nhìn thấy bộ dạng Du Minh nằm úp sấp lên ngủ, đau lòng cứ thế mà bắt đầu tràn ra.

Du Minh nghe ra tiếng bước chân không phải Hàn Đông, nhưng cực lực cố nén không ngẩng đầu lên.

Hạ Hoằng Uy đi đến bên giường Du Minh ngồi xuống, muốn lật chăn Du Minh ra xem tình trạng của cậu, lại bị tay Du Minh giữ lấy.

"Đi ra ngoài." Hai chữ ngạnh sanh.

Đau lòng của Hạ Hoằng Uy nháy mắt bị tức giận lấn át, tới lời quan tâm trên miệng cũng thay đổi thành một hương vị khác.

"Nghe nói cái mông của cậu bị người ta đánh?"

Du Minh như trước quật cường nghiêm mặt không nói lời nào.

Hạ Hoằng Uy triệt để bị chọc tức, trực tiếp thêm một cái tát lên vết thương của Du Minh.

"Tôi chính là tới xem chuyện cười của cậu, thuận tiện tặng cậu ba chữ: đáng — đời — cậu."

Quẳng xuống một câu tàn nhẫn này, Hạ Hoằng Uy cũng bước đi không quay đầu lại.

Một khắc tiếng đóng cửa vang lên, sống lưng Du Minh vẫn còn cứng ngắc nâng cao. Không biết qua bao lâu, bả vai đột nhiên liền sụp xuống, nước mắt bất ngờ không đề phòng cứ thế trào ra.

Hàn Đông chạy tới cửa công ty, đột nhiên cảm giác ngực khó chịu, cước bộ lại dừng lại.

Tiểu Lương quay sang hắn hô to.

"Này, tôi ở đây!"

Hàn Đông phảng phất giống như không nghe thấy, đột nhiên xoay người chạy trở về.

Hạ Hoằng Uy đi rồi, cửa phòng Du Minh vẫn mở. Lúc Hàn Đông đi tới, Du Minh đang khóc đến lợi hại. Đây là lần đầu tiên Hàn Đông thấy Du Minh khóc, lúc ấy cảm thấy tim mình đều vỡ nát.

"Cậu làm sao vậy?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh nháy mắt dừng tiếng khóc, nhưng là như trước không nói chuyện.

Hàn Đông đột nhiên ý thức được gì đó, một phen xốc chăn Du Minh lên.

Một mảng lớn xanh tím đập vào mắt.

Hàn Đông cả người đều cứng lại rồi.

Du Minh gắt gao túm tay hắn cầu khẩn nói: "Cậu đừng đi gây chuyện, tôi xin cậu."

Hàn Đông đột nhiên hướng cậu cười, chưa từng cười đến "Thiện lương" như vậy.

"Yên tâm, tôi sẽ không đi."

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phong Mang, truyện Phong Mang, đọc truyện Phong Mang, Phong Mang full, Phong Mang chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top