Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phiến Tội
Chương 236:Thần long vẫy đuôi
Một tiếng “rầm” vang lên, một bóng người phá vỡ bức tường tòa nhà văn phòng của nhà máy phát điện, từ trong lầu bay ngược ra.
Nhìn đồng phục màu lam đậm liền biết người này là anh bạn Thợ May của Evolution, nơi hắn bay ra là lầu ba. Còn chưa chờ hắn rơi xuống đất, một bóng người khác đã dùng động tác nhanh lẹ nhảy ra khỏi lỗ thủng trên vách tường, giữa không trung đuổi theo t·ấn c·ông hắn, không cho đối thủ có cơ hội thở dốc.
Mấy phút trước ở bên ngoài, từ vị đồng nghiệp tay chân đều bị gãy kia, Thợ May đã biết được trong nhà máy điện có hai người siêu năng lực, nhiều khả năng là thành viên của tổ chức phản kháng. Trong đó một người rất mạnh, còn một người khác có vẻ khá yếu, chỉ là phương pháp chiến đấu rất hèn hạ bỉ ổi.
Thế là Thợ May cẩn thận lẻn vào, tìm tới kẻ “khá yếu” kia. Kế hoạch của hắn là... trước tiên đánh lén Tả Đạo, chế ngự đối phương, sau đó lại đi đàm phán với Blood Owl.
Sự tình dường như tiến triển rất thuận lợi, Thợ May lặng lẽ hành động, đã thành công tiếp cận mục tiêu. Khi đó Tả Đạo đang đứng trước một tủ hồ sơ, trong miệng ngậm một chiếc đèn pin, liếc nhìn một đống văn kiện bằng giấy trong ngăn kéo.
Trong nháy mắt khi Thợ May chuẩn bị dùng tay làm đao giải quyết đối phương, Tả Đạo cũng không quay đầu lại thi triển một chiêu “Thần Long Vẫy Đuôi”. Chiêu thức này thật sự quá đột ngột, hơn nữa còn rất nhanh, lực đạo cũng tuyệt đối không nhỏ.
Thợ May không hề chuẩn bị tâm lý cho tình huồng này, hắn không ngờ tên kia lại giả vờ như chẳng có chuyện gì, tương kế tựu kế. Thợ May bị trúng một đá vào bụng, dạ dày nhộn nhạo, thiếu chút nữa đã phun cả bữa cơm trước đó ra. Nếu hắn gồng cơ bắp chịu một đá này, có thể sẽ không đáng ngại, nhưng lúc này hắn không hề phòng bị, không bị đá b·ất t·ỉnh đã giỏi lắm rồi.
- Tiểu nhân hèn hạ! Chạy đi đâu!
Tả Đạo giữa không trung t·ruy s·át, liên tục thi triển kiếm khí, đồng thời thốt ra hai câu rất vô sỉ.
Thợ May cảm thấy logic của kẻ trước mắt này thật khó tưởng tượng: “Ta đang chạy sao? Đây là ta bị ngươi đá bay mới đúng. Còn nữa... ngươi bảo ta là tiểu nhân hèn hạ... cho dù ta đánh lén sau lưng có phần hèn hạ, nhưng so với hành vi âm hiểm của ngươi thì có tính là gì.”
Lần này xem như Thợ May đã chính diện đối địch, tuy hắn đang bay ngược giữa không trung, nhưng rất nhanh đã ổn định thân hình. Cố nén cảm giác khó chịu do khí huyết sôi trào trong ngực, hắn nhanh chóng thi triển năng lực, hai tay làm động tác vén rèm cửa sổ ra hai bên. Sau đó không gian trước người hắn một mét vuông bỗng trở nên vặn vẹo, kiếm khí của Tả Đạo đi lệch quỹ tích ban đầu, bị không gian uốn khúc đẩy về hai bên.
Thợ May căng người triệt tiêu thế lui, lật mình rơi xuống đất. Tả Đạo không dám đến quá gần nên cũng thuận thế đáp xuống. Hai người đứng yên trên đất đối diện với nhau, cách năm sáu mét.
Vẫn là Thợ May lên tiếng trước:
- Các hạ còn khó đối phó ta tưởng tượng, không biết...
Hắn còn chưa hỏi ra, Tả Đạo đã giành nói:
- Không sai! Ta chính là... kẻ được mọi người gọi là “máu đào trung nghĩa soi thiên cổ, mơ màng một kiếm đón gió cao”... Tả... Đạo!
Khóe miệng Thợ May đã sớm cứng ngắc, lúc này cũng không nhịn được co giật mấy cái, thầm nghĩ: “Trước giờ chưa từng nghe đến danh hiệu này... hơn nữa tên này đột nhiên lớn giọng giống như đang kích động... tưởng mình đang diễn kịch sao... mấu chốt là hai câu thơ do hắn nghĩ ra và hành vi của hắn lại hoàn toàn trái ngược... Nhắc đến cái tên Tả Đạo này thì lại có nghe qua, không phải là tên điên lúc trước sản xuất hàng loạt thẻ tín dụng giả ở quận Long sao...”
- Gian tặc!
Tả Đạo nghiêm nghị quát lên:
- Ngươi lại dám đánh lén ta! May mà bần đạo có tiên khí hộ thể, nếu không chẳng phải là vô duyên vô cớ bị ngươi ám toán rồi!
- Ừm... dấu giày của ngươi còn in trên y phục của ta...
Thợ May thật sự không chịu nổi, hắn không kìm được muốn vạch trần lời nói bậy bạ của tên khốn nạn này.
- Không ngờ ngươi cũng là một kẻ có mắt, không tệ! Đây chính là... Vô Địch Phong Hỏa Luân trong truyền thuyết.
- Đầu tiên... Vô Địch Phong Hỏa Luân là chiêu thức hư cấu trong một bộ phim, hơn nữa không liên quan gì đến chân... Tiếp theo, Phong Hỏa Luân đúng là pháp khí đạp dưới chân trong truyện thần thoại, nhưng đó là bánh xe chứ không phải giày...
Thợ May cũng không biết tại sao mình lại muốn giải thích với Tả Đạo.
- Được rồi! Ngươi không cần nói nữa.
Tả Đạo ngắt lời:
- Trải qua lần giao thủ vừa rồi, chắc ngươi đã lĩnh giáo thực lực của bần đạo. Ta cho ngươi biết, nếu như bần đạo dùng toàn lực, trong nháy mắt có thể khiến cho phàm phu tục tử như ngươi hóa thành bụi phấn, ta khuyên ngươi vẫn nên...
- Ta hiểu rồi.
Thợ May đột nhiên chủ động ngắt lời Tả Đạo.
- Hả? Ngươi hiểu rồi? Vậy thì tốt, ngươi mau rời đi, không nên tự tìm c·hết...
Tả Đạo đang nói lại bị cắt ngang.
Thợ May nói tiếp:
- Ta hiểu rồi, ngươi muốn kéo dài thời gian.
Còn chưa dứt lời hắn đã phản công, trải qua một hai phút này, Thợ May cũng xem như đã lấy lại hơi sức. Từ tốc độ và sức mạnh của Tả Đạo, hắn có thể phán đoán tên này khẳng định là yếu hơn mình. Đối phương nói nhảm nhiều như vậy, chính là đang đợi đồng bọn chú ý đến tình huống bên này chạy tới giúp đỡ.
Thợ May đã chịu đau khổ, há có thể để đối phương tiếp tục dắt mũi. Mười ngón tay của hắn biến thành móng vuốt, xông tới trước mặt Tả Đạo, làm động tác như xé rách.
Tả Đạo loạng choạng một cái, ngã xuống đất một cách khó hiểu, vừa lúc tránh khỏi mười luồng năng lượng trước mặt. Tại vị trí nửa người trên của hắn vừa rồi, không gian xảy ra hiện tượng vặn vẹo, vết nứt không gian vô hình giống như ngón tay con người đan xen với nhau.
Nhất thời Thợ May cũng không rõ đối phương cố tình hay vô ý tránh khỏi một chiêu này, nhưng hắn suy đoán đây hơn phân nửa là cố ý. Dù sao tốc độ Tả Đạo ngã xuống đất không thể giả được, Thợ May cũng sẽ không mắc lừa mấy chiêu giả heo ăn hổ này.
Hắn không hề dám khinh thường, thuận thế khom lưng cúi người chụp lấy Tả Đạo. Tên này quả nhiên vô sỉ tới cực điểm, nằm trên mặt đất, nhắm chuẩn vào đũng quần của Thợ May đá ra.
Lần này Thợ May đã có phòng bị, xoay người lướt qua, nhảy sang phía đỉnh đầu Tả Đạo.
Tả Đạo lại bật người như cá chép, sau đó ôm đầu nửa ngồi xổm, giống như muốn chạy tới trước.
Thợ May thầm nghĩ: “Ngươi cho ta là kẻ ngốc à? Làm như vậy ta sẽ xông lên sao? Ngươi không phải là muốn dụ ta tiến lên, lại thi triển một chiêu “Thần Long Vẫy Đuôi” sao? Lần này đến lượt ta tương kế tựu kế... dù sao sức mạnh và tốc độ ra chân của ngươi đã rõ ràng, ta có phòng bị, trong nháy mắt khi ngươi công kích hoàn toàn có thể bắt lấy cổ chân của ngươi, kế tiếp hãy xem lão tử dùng mặt ngươi làm bóng ném.”
Trong lòng hắn suy nghĩ, khẽ quát một tiếng, cố ý để Tả Đạo nghe được. Sau đó hắn tiến lên một bước, một tay che trước ngực, tay kia đã chuẩn bị khi Tả Đạo đá ra sẽ bắt lấy cổ chân đối phương.
Khóe miệng Tả Đạo nở một nụ cười lạnh...
Hắn lại đá ra, phương thức giống nhau, chiêu thức đồng dạng, điểm khác biệt là tốc độ và sức mạnh gấp khoảng ba lần vừa rồi.
Thợ May không thể bắt lấy cổ chân Tả Đạo, bàn tay của hắn che trước ngực lưu lại một dấu giày, sau đó tay bị ép dẹp, xương bàn tay vỡ nứt, một lực lượng lớn xuyên qua bàn tay truyền tới ngực, bữa cơm trong dạ dày vẫn bị nôn ra.
Một giây kế tiếp hắn lại bay ngược ra ngoài, lần này hắn không thể ổn định thân hình giữa không trung, mà là ngửa mặt té xuống đất, miệng sùi bọt mép.
Tả Đạo chậm rãi đứng lên, quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi, nói hai chữ với Thợ May:
- Ngu ngốc...
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Phiến Tội,
truyện Phiến Tội,
đọc truyện Phiến Tội,
Phiến Tội full,
Phiến Tội chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!