Phiến Tội

Chương 197: Cửa vào thật sự


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phiến Tội

Chương 196:Cửa vào thật sự

Cũng trong ngày 13 tháng 7, đám người Cố Vấn đang ở Châu Âu trải qua hai ngày chuẩn bị, cuối cùng đã chính thức tiến hành khai quật bảo tàng.

Người dẫn đầu thăm dò di tích đương nhiên là Dark Water, còn Cố Vấn và Gunsmith xem như phụ trợ. Trong thời gian hai ngày này, Dark Water đã nói với Cố vấn về phương án thăm dò đại khái, những tin tức mình biết và dự đoán sai số về tình hình hiện thực, cùng với tình huống bất ngờ có thể xảy ra trong di tích vv. Cố Vấn dĩ nhiên là in vào trong đầu không sót chữ nào.

Gunsmith thì chủ yếu ghi nhớ những tin tức như kết cấu v·ũ k·hí của di tích, nguyên lý vận hành hệ thống phòng ngự. Phương diện này là sở trường của hắn, có điều hắn không phải loại người có thể học thuộc lòng kiến thức tràng giang đại hải, thường thì trong hoàn cảnh đặc biệt mới hiện lên ký ức hữu dụng. Chế tạo đồ vật hay xạ kích cũng vậy, Gunsmith cơ bản là “làm theo cảm giác” đương nhiên trực giác của hắn quả thật rất chuẩn.

Ngoài ra là phía Giới Luật Thép, bọn họ có thể nói là đề phòng ba người Nghịch Thập Tự khắp nơi, cho nên mấy ngày nay cũng không rãnh rỗi. Buổi tối ngày 10 tháng 7, Dasher đã nộp cho Lodovico một phần tài liệu, ghi chép tình huống cặn kẽ của John Desoto. Dù sao Lodovico cũng giữ chức vị thánh địa giá·m s·át trưởng, với góc độ người siêu năng lực, hắn chỉ là cấp Giấy mà có thể leo đến vị trí này, đương nhiên không phải dựa vào sức mạnh. Ngày thường hắn có vẻ mặt mày hiền hậu giống như ông già Noel, thực ra bản tính lại đa nghi, hơn nữa còn giỏi ẩn nhẫn. Cũng không phải Cố Vấn nói gì hắn cũng tin theo, cho dù chỉ là một cái tên, Lodovico cũng phải phái người âm thầm điều tra triệt để, mới có thể yên tâm một chút.

Tin tức thu được từ các nơi chứng minh, John Desoto đúng là một nhà khảo cổ, nhà thám hiểm có chút danh tiếng. Người này đã từng lưu lại dấu chân trong rừng thiêng nước độc ở các nơi trên thế giới, hắn và tiểu đội của hắn cũng từng khai quật một ít di sản văn minh rất có giá trị. Mấy năm trước vị John tiên sinh này còn dùng danh nghĩa cá nhân xuất bản vài cuốn sách, lượng tiêu thụ cũng không tệ.

Nhìn vào hình ảnh, người này khẳng định chính là John, sáng ngày 11 hắn phát biểu lý luận về nền văn minh Olmec xem ra cũng khá đáng tin. Tóm lại vị tiên sinh thám hiểm này cũng xem như có chức vụ “giáo sư” đương nhiên chỉ là giáo sư vinh dự, chính là loại người chạy đến đại học diễn thuyết một lần lập tức được trao tặng, nhưng có còn hơn không.

Lại nói phái học viện cũng chẳng có gì tài giỏi, ngươi đến đại học tìm một giáo sư chuyên nghiên cứu nền văn minh Olmec dẫn đội thăm dò di tích này, vậy khẳng định là mười phần c·hết chắc. Vô số kinh nghiệm thực tế và tác phẩm điện ảnh đều nói cho chúng ta biết, nếu ngươi muốn đi khảo cổ, thám hiểm, đào mộ... tốt nhất nên tìm một người dẫn đường giống như thần. Chẳng hạn như một dân địa phương ngồi ở ven đường, dùng ngón tay chấm vào vũng nước trên đất nhìn giống như nước tiểu, đưa lên miệng nếm một chút, sau đó nói với ngươi rẽ trái mười lăm cây số có thể nhìn thấy một đám ngựa vằn. Lại ví dụ như một gã đàn ông thân cao một mét chín, thể trọng 100 kg, bắp thịt toàn thân cứng như đá, nhạy bén quả cảm, có dũng có mưu, dùng cạm bẫy đơn giản có thể tiêu diệt Predator. Tệ nhất thì ngươi cũng phải tìm một người thuộc phái học viện biết kết hợp lý luận và thực tế, đội mũ cao bồi tay cầm roi da có vẻ rất chuyên nghiệp.

Nói tóm lại, John hẳn là người thích hợp dẫn đội nhất. Cho dù Giới Luật Thép bất đắc dĩ phải giao chiến với Nghịch Thập Tự, ít nhất cũng phải lưu lại nhà thám hiểm này để sử dụng.

Điểm đáng ngờ duy nhất, đó là hành tung cuối cùng của John Desoto có thể điều tra được là vào tháng 11 năm ngoái, hắn và tiểu đội của hắn cùng nhau biến mất trong một cánh rừng mưa Nam Mỹ. Sau đó bọn họ giống như bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả người nhà và bạn bè của bọn họ cũng cho rằng những người này đã m·ất t·ích hoặc t·ử v·ong. Nhưng tại sao hôm nay gã John này lại đột nhiên xuất hiện với thân phận thành viên của Nghịch Thập Tự? Hắn đã trải qua những gì? Làm thế nào có quan hệ với Nghịch Thập Tự? Những vấn đề này Giới Luật Thép không biết, hơn nữa cũng không quan trọng, bọn họ chỉ cần xác nhận thân phận của hắn là được rồi.

Bởi vì người của Giới Luật Thép và Dark Water chưa từng tiếp xúc trực tiếp, vì vậy bọn họ căn bản không biết trên đời có loại sinh vật này tồn tại. Không ai hoài nghi tính chân thực của John Desoto trước mắt, càng không thể nhìn ra hắn và chủng tộc cổ đại xây dựng di tích này có liên quan, điều này cũng khiến bọn họ trong quá trình thăm dò di tích sau đó bị thua thiệt nhiều...

Sáng ngày 13, ba người Nghịch Thập Tự đi ra khỏi khách sạn, sau lưng mỗi người đều đeo một chiếc ba lô leo núi, nhìn có vẻ căng phồng, nhét đầy đồ vật. Nhìn hình dáng này, cho dù bên trong chứa đồ ăn vặt cũng đủ cho một người ăn cả tuần rồi.

Có điều đồ vật trong ba lô cũng không phải bí mật gì, ngay cả ba lô cũng là do Giới Luật Thép phái người chạy đi mua. Cố Vấn chỉ cùng với Dark Water, Gunsmith thương lượng một chút, liệt kê ra một danh sách vật phẩm mà thôi.

Mấy ngày nay đãi ngộ của bọn họ vẫn như trước, không cần biết hành động một mình hay là ở cùng nhau, sau lưng mỗi người đều có hai hiệp sĩ đi theo. Muốn đi đâu thì nói trước, sẽ có xe riêng tới đưa đón. Đi bộ cũng được, nhưng cho dù ngươi có chạy bộ, hai hiệp sĩ phụ trách giám thị cũng sẽ đi theo. Thực ra nếu bọn Cố Vấn muốn bỏ rơi mấy cái đuôi này cũng không quá khó, chỉ là bọn họ cảm thấy không cần phải làm như vậy, bởi vì chơi trò m·ất t·ích rất có thể sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền như giới nghiêm toàn thành phố lùng bắt. Dù sao đang trong thời kỳ c·hiến t·ranh, đây là một thành phố bị chính phủ b·ất h·ợp p·háp chiếm giữ, tổng bộ và cơ cở của Giới Luật Thép có thể gọi là khu giải phóng, cũng có thể gọi là khu thất thủ. Tóm lại thần kinh của mọi người đều đang căng thẳng, lúc nào cũng có thể phát động một trăm người siêu năng lực đi truy tìm.

Hôm nay ba người cũng ngồi xe riêng sang trọng, chạy đến điểm khai quật tại đấu trường. Lodovico đã chờ đợi ở đó, nơi nào có hắn thì có thể nhìn thấy tay Dasher giả làm người Mexico kia.

Từ trên xe bước xuống, Cố Vấn đi thẳng về phía Lodovico, vừa đi vừa liếc nhìn đám người chung quanh. Ngoại trừ Vanessa và Suicide thì hắn còn nhìn thấy mấy gương mặt mới, những người này rõ ràng là “đội viên thám hiểm” do Giới Luật Thép lựa chọn ra, ít nhất phải là hiệp sĩ thiện chiến hoặc hiệp sĩ tinh anh gì đó. Xem ra từ trang bị mang theo lần này, đối phương đã dự kiến được nguy hiểm trong di tích, do đó biết nhìn xa trông rộng tìm tới một số chốt thí tương đối hữu dụng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

- Nhìn như vậy, đội ngũ sẽ rất cồng kềnh.

Cố Vấn cũng không chào hỏi hoặc khách sáo với đối phương.

- Mang theo mười lăm người, ta cho rằng không phải quá nhiều.

Lodovico trả lời.

Cố Vấn nói:

- Ta không nói nhân số nhiều, ta nói là đội ngũ cồng kềnh.

- Có gì khác biệt?

Lodovico không vui hỏi.

Vanessa đi đến bên cạnh Cố Vấn, nàng đã cột tóc đuôi ngựa, trong miệng cũng không nhai đồ ngọt, đây là chuyện rất hiếm thấy:



- Ý của hắn là làm vướng tay vướng chân, một người cũng ngại nhiều.

Lodovico nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, nói với Cố Vấn:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, dưới tình huống không có người giám thị, ta sẽ cho phép ba người ngoài các ngươi đi vào di tích có chôn bảo tàng thuộc về tổ chức chúng ta sao? Cũng đừng được voi đòi tiên, Cố Vấn tiên sinh.

- Thuộc về các ngươi?

Cố Vấn lặp lại, hắn cười lên:

- Đừng nói giỡn, Giới Luật Thép các ngươi vốn không phải là hiệp sĩ Thánh Điện chân chính. Thời đại khác nhau rồi, trong lòng đại đoàn trưởng và mục sư trưởng của các ngươi chắc đều hiểu rõ, cách thức hoạt động hiện nay cao minh hơn thế kỷ 14 rất nhiều.

- Bàn lui một bước, coi như các ngươi là đời sau của đoàn hiệp sĩ Thánh Điện, vậy bảo tàng cũng là do những hiệp sĩ Thánh Điện trước kia c·ướp đoạt từ các nơi ở Châu Âu. Chẳng lẽ đồ vật c·ướp được, qua mấy trăm năm lại tự nhiên biến thành tài sản hợp pháp sao?

- Không sai.

Vanessa giành trước Lodovico, nói với Cố Vấn:

- Cho dù là quyền lực hay tiền bạc, chỉ cần bảo đảm sẽ không bị người khác đoạt lại, có thể bình yên hưởng dụng mà không bị t·rừng t·rị, vậy đừng nói qua mấy trăm năm, tại thời khắc c·ướp đến tay xem như đã đổi chủ rồi. Điều này không phù hợp với pháp luật, đạo đức, nhưng thế giới này vẫn luôn vận chuyển như vậy, không đúng sao?

- Ha ha... thật là một nữ nhân hiểu lí lẽ.

Cố Vấn cười nói:

- Vậy ta có thể cho rằng như thế này, bảo tàng chôn ở phía dưới, ai có thể c·ướp được tới tay thì thuộc về người đó.

- Có thể, nếu như ngươi có bản lĩnh thì c·ướp hết mọi thứ đi cũng được, sẽ không ai chỉ trích ngươi lấy cắp tài sản của Giới Luật Thép.

Vanessa nói.

- Tự tin như vậy sao.

Cố Vấn giả vờ như đang suy nghĩ:

- Năng lực của cô không phải tùy thời búng tay một cái là có thể nổ tung đầu của ta chứ?

Vanessa dĩ nhiên không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói:

- Đừng nói luyên thuyên nữa, dù sao nhân số của đội ngũ sẽ không giảm bớt. Ngươi có kế hoạch của ngươi, ta...

Nàng dừng một chút rồi nói:

- Chúng ta có suy nghĩ của chúng ta. Các ngươi chỉ là người hợp tác có giá trị lợi dụng, không phải chúng ta chủ động mời tới để chỉ huy.

Cố Vấn nhìn ánh mắt của nàng, rất nhanh hiểu được ám thị ẩn giấu trong lời nói của đối phương. Vanessa đúng là một người rất có lai lịch, nhưng dù sao cũng không phải nhân vật như đại đoàn trưởng, tại thành phố Rome này, nàng còn chưa đến cấp bậc nói sao làm vậy. Nàng cần thỏa hiệp với những cao tầng khác của tổ chức, đưa ra một vài quyết định không thể xem là cao minh, ví dụ như mang theo mười mấy tên chốt thí kia... như vậy mới có thể khiến một số người im miệng.

Cố Vấn rất khinh thường những kẻ gọi là “tầng lớp quyết sách” thích chỉ tay năm ngón trong thể chế quan liêu. Trên đời này thường xuất hiện tình huống người ngoài nghề lãnh đạo người trong nghề, đám lãnh đạo tay ngang có địa vị cao vì muốn cho thấy sự tồn tại hoặc biểu thị sự khôn ngoan tài cán của mình, truyền đạt một số mệnh lệnh làm nhiều nhưng hiệu quả chẳng bao nhiêu, thậm chí nghĩ một đường làm một nẻo, còn cần cấp dưới đi chấp hành thực tế. Kết quả chỉ là lãng phí tài nguyên xã hội, tiêu hao thời gian và công sức của người khác, lại biểu hiện sự kém cỏi của mình. Nhưng lần tới những kẻ kia vẫn sẽ không rút ra được bài học, mười lần như một.



- Ài, ta thật đồng tình với cô.

Cố Vấn dùng một tay khoác lên vai Vanessa.

Vanessa đẩy tay hắn ra:

- Đừng thừa cơ động tay động chân.

Lúc nói lời này gương mặt nàng mỉm cười, nhưng giọng điệu lại rất bất thiện.

Lúc này Gunsmith vừa đi tới, trên lưng hắn đeo ba lô du lịch của mình, trước ngực ôm ba lô của Cố Vấn. Bởi vì ba lô rất lớn nên Gunsmith không nhìn thấy Cố Vấn đã làm gì, sau khi nghe vậy hắn cũng sững sốt, nghĩ thầm: “Tên Cố Vấn này có phải làm càn quá hay không, ban ngày ban mặt trời đất sáng trưng, chung quanh còn có nhiều người như vậy, dưới con mắt mọi người, ta chỉ mới mở cốp xe lấy ba lô ra, ngươi đã không nhịn được “động tay động chân” với một cô gái thuộc thế lực đối địch. Vậy nếu bốn phía không người, chẳng phải ngươi sẽ trực tiếp dùng sợi dây chân lý trói người ta lại, xông lên như hổ đói vồ mồi?”

- Lần tới cô cứ hét thẳng lên là vô lễ, có lẽ áp lực xã hội sẽ buộc hắn phải sửa đổi hành vi của mình.

Gunsmith ném ba lô vào tay Cố Vấn, chế giễu rồi xoay người rời khỏi, không cho người khác bất kỳ cơ hội giải thích nào.

Dark Water cũng đeo ba lô của mình, đi lên trước, nói với Lodovico:

- Cụ thể các ngươi định phái bao nhiêu người theo chúng ta xuống, còn nữa, trang bị của các ngươi thế nào? Giống như chúng ta sao?

Rốt cuộc cũng có một người nói chuyện tương đối thiết thực đáng tin, Lodovico liền mượn thang xuống đài, giới thiệu mười tên hiệp sĩ được phái đi với ba người Nghịch Thập Tự, ngoài ra còn có hai người muốn đi theo là Suicide và Vanessa.

Còn về trang bị, người của Giới Luật Thép cũng đều tự chuẩn bị đồ vật, mỗi người bọn họ đều mang một chiếc ba lô, đương nhiên bên trong cụ thể chứa gì thì là bí mật.

Cố Vấn thấy vậy lại xì mũi coi thường, hắn biết đám người này khẳng định là mang theo v·ũ k·hí. Nói cho cùng Lodovico cũng không tin Cố Vấn có thể an phận giúp bọn họ tìm kiếm bảo tàng, đề phòng uy h·iếp của Nghịch Thập Tự mới là ưu tiên hàng đầu, còn nguy hiểm đến từ di tích dường như chẳng là gì cả.

Sau khi hiểu rõ tình hình hiện trường, Dark Water lộ ra phong thái của nhà thám hiểm dẫn đội, dùng lời thoại diễn thuyết trong trí nhớ của John Desoto, nói lung tung một phen không có nội dung thực chất gì với đám hiệp sĩ của Giới Luật Thép. Ý tứ đại khái là dưới sự dẫn dắt của ta, mọi người nhất định có thể an toàn đi lại, lấy bảo tàng ra, lập được công lớn.

Dark Water vốn không có cảm xúc của loài người, nhưng hắn có thể thông qua phân tích ký ức của người bị cắn nuốt, suy đoán ra tác dụng mà cảm xúc của loài người mang đến, từ đó mô phỏng dáng vẻ của một sinh vật có cảm xúc. Chẳng qua là dùng vẻ mặt và giọng nói để truyền đạt một tin tức tiềm ẩn mà thôi.

Lúc này hắn diễn thuyết khích lệ sĩ khí, quả thật đã xoa dịu không khí khẩn trương một chút. Dù sao hiện giờ đang hợp tác, cũng phải có người đứng ra điều hòa quan hệ giương cung bạt kiếm giữa hai tổ chức.

Thấy chuẩn bị đã xong, Lodovico nói:

- John tiên sinh, hôm qua ngươi nói đã nghĩ ra phương pháp tiến vào di tích, nhưng không chịu tiết lộ cho chúng ta biết trước. Bây giờ sắp xuất phát rồi, có thể nói rõ một chút chứ. Người của chúng ta chờ ở phía trên cũng phải nắm rõ tình huống, mới có thể tiến hành chi viện kịp thời.

Cố Vấn thầm nói, lão hồ ly ngươi chẳng qua là muốn biết, lỡ may tình huống có biến, nên làm thế nào cấp tốc phái đội ngũ tiếp viện xông vào di tích ứng phó.

Dark Water dùng giọng điệu rất bình thường trả lời:

- Đi vào từ cửa là được rồi.

- Cửa vào?

Lodovico nghi hoặc hỏi:

- Cửa vào kim tự tháp dưới hố kia hẳn là nằm dưới lòng đất sâu hơn, chẳng lẽ ngươi biết độ sâu chuẩn xác của cửa vào?



- Nếu nằm dưới lòng đất sâu hơn, vậy phải tiếp tục khai quật, ta cũng sẽ không định xuất phát vào hôm nay.

Dark Water trả lời:

- Cửa vào di tích cũng không phải nằm dưới cái hố này, mà là ở nơi khác.

Cố Vấn thấy Lodovico dường như còn có lời muốn hỏi, hắn giành nói trước:

- Đừng làm vẻ mặt như vậy, nếu trước đó chúng ta nói cho ngươi biết cửa vào thật sự, ngươi nhất định sẽ phái người đi điều tra một phen, tám thành sẽ lại làm mọi chuyện hỏng bét, khiến cho cửa vào kia cũng không sử dụng được nữa.

Lodovico hỏi:

- Làm sao các ngươi biết có cửa vào ở nơi khác? Chúng ta ở chỗ này nghiên cứu mấy tháng, từ đỉnh tháp dưới hố căn bản không tìm được tin tức gợi ý hữu dụng nào, còn các ngươi chỉ nhìn một lần là biết?

Vanessa ở bên cạnh trầm mặc một hồi, giống như có suy nghĩ nói:

- Ta nghĩ mình biết lai lịch của “cửa vào” kia...

- Vẫn có người thông minh mà.

Cố Vấn nói tiếp:

- Không sai, chính là lối đi do bá tước Beaujeu năm xưa khai quật ra.

- Cái gì?

Lodovico rõ ràng không hiểu lắm.

Vanessa nói:

- Di tích này vốn thuộc về một nền văn minh cổ đại trước công nguyên, cũng không phải do những hiệp sĩ Thánh Điện còn sót lại xây dựng. Vào thế kỷ 14, đám hiệp sĩ Thánh Điện chỉ nhờ nhân duyên trùng hợp nên phát hiện ra sự tồn tại của di tích, lại chọn nơi đó làm địa điểm cất giấu bảo tàng. Bỏ qua nhân tố người siêu năng lực, với trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới hiện nay, cũng không thể cưỡng ép dùng ngoại lực xâm nhập vào trong kiến trúc này. Như vậy mấy trăm năm trước, người vận chuyển bảo tàng vào trong di tích, nhất định là tìm được một lối đi bình thường có thể sử dụng.

Lúc nàng giải thích với bọn Lodovico, Dark Water đã vác trang bị lên lưng bước tới trước, đi về góc đông nam của sân thi đấu. Gunsmith cũng bước nhanh theo.

Cố Vấn cảm thấy có giải thích với đám người Lodovico này cũng chỉ lãng phí thời gian, hắn thúc giục những người muốn đi theo xuất phát nhanh một chút.

Mọi người đi theo Dark Water tới bên bức tường ở góc đông nam đấu trường, tường ở phía này cũng không bị hư hại. Dark Water đi tới đầu tường, xoa lên tường đá muốn tìm kiếm thứ gì. Trên đó cái gì cũng có, thậm chí có thể tìm được chữ viết nguệch ngoạc của du khách mấy năm trước tới đây tham quan.

Dark Water khom người, tìm kiếm từng tấc ở độ cao khoảng một mét. Rất nhanh một ký hiệu lọt vào tầm mắt của hắn, đó là loại dấu hiệu đặc thù, mấy trăm năm dãi nắng dầm mưa cũng không thể rửa đi. Vào thời trung cổ, mọi người giải thích loại kỹ thuật này là thuật luyện kim hoặc là ma pháp, cho đến hôm nay cũng không thể khảo chứng những thứ này rốt cuộc hoạt động như thế nào.

- Đây là ký hiệu khi đó bọn họ lưu lại.

Dark Water vừa nói vừa lần theo vách tường tiếp tục tìm kiếm, đã tìm được ký hiệu thứ hai.

Đối với người ngoài, những dấu hiệu kia chỉ là một dấu vết rất nhỏ màu sắc khác biệt, nằm ở một nơi trên mặt tường mà thôi. Nếu nói đây là hình vẽ, cũng không nhìn ra rốt cuộc là vẽ thứ gì, chỉ là một đống đường nét lộn xộn.

Lodovico đi theo phía sau, dường như đã nhìn ra một chút đạo lý, trong lòng hắn bồn chồn: “Tay John Desoto này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao lại hiểu rõ ký hiệu thần bí của hiệp sĩ Thánh Điện như vậy? Ngay cả trong Giới Luật Thép, cũng chỉ có số ít người thuộc cao tầng nắm giữ tri thức về mặt này.”

Nhưng Dark Water dường như có thể hiểu được tin tức từ trong những dấu hiệu này, dọc theo vách tường lần lượt tìm được từng cái, hơn nữa vị trí của những ký hiệu kia cái sau khó tìm hơn cái trước, cái sau cũng nằm thấp hơn cái trước.

Đến lúc sau, Dark Water đã ngồi xổm xuống đất tìm kiếm những ký hiệu kia. Cuối cùng hắn dùng tay phủi một chút đất vàng, tìm được một dấu hiệu hơi ngả màu đỏ dưới chân một bức tường đá. Đồ án khắc họa trên dấu hiệu này nhìn khá dễ hiểu, đó là hai chữ thập màu đỏ, một lớn một nhỏ, một cao một thấp.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phiến Tội, truyện Phiến Tội, đọc truyện Phiến Tội, Phiến Tội full, Phiến Tội chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top