Phiến Tội

Chương 187: ngươi cũng đừng nằm mơ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phiến Tội

Chương 184:ngươi cũng đừng nằm mơ

Cố Lăng nói xong những gì nàng muốn nói, một lần nữa dời ánh mắt đến Pandora đỏ trong tay Thiên Nhất:

- Kim cương ngươi vẫn nên tự mình giữ đi, xem như một món đồ lưu niệm là được. Về sau chỉ cần nhìn thấy thứ này, ngươi sẽ có thể nhớ lại...

Lời nói của nàng dừng lại, bởi vì trên mặt Thiên Nhất đột nhiên lộ ra nụ cười quái gở, trán nổi gân xanh, b·iểu t·ình giống như đã kìm nén đến cực hạn, kích động đến cực điểm, sắp hoàn toàn phát điên rồi.

- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha ha ha!

Thiên Nhất cười lớn như điên, ngay cả nước mắt và nước miếng cũng chảy ra. Hắn giống như phát bệnh tâm thần cười đủ hai phút mới dừng lại, thở gấp vài hơi, sau đó làm một chuyện còn khó tưởng tượng hơn.

Chỉ thấy tên này bỏ kim cương vào túi âu phục, sửa sang lại cổ áo của mình, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, tay trái chống nạnh, tay phải giơ thẳng theo ánh mắt chỉ lên không trung.

Tạo dáng như vậy ba giây, sau đó Thiên Nhất bắt đầu nhảy múa...

Đúng vậy, hắn nhảy múa, trên đỉnh Khải Hoàn Môn, trước mặt chị gái của Cố Vấn, dưới bầu không khí giương cung bạt kiếm này, hắn đã nhảy múa.

Có lời bài hát rất hay: “Không có nhịp điệu thì không thể ca hát sao? Cho dù không có tiết tấu ta cũng có thể nhảy múa.” (bài “Hỏi” của Vũ Tuyền)

Dưới nhịp điệu mạnh mẽ tự mình tưởng tượng, Thiên Nhất nhảy theo nhạc Disco thịnh hành nhất vào đầu thập niên 80 của thế kỷ 20. Tôn chỉ của loại vũ đạo này là quên đi thân phận, địa vị, học vấn của mình, vứt bỏ tấm mặt nạ nhân cách có thể ngăn cản ngươi giải phóng tay chân nhảy múa điên cuồng, kèm theo tiết tấu âm nhạc mãnh liệt, ngẫu hứng tự do lắc lư.

Thiên Nhất động tác khoa trương, b·iểu t·ình vui vẻ, hành vi phóng túng, tất cả cũng không khiến thần sắc trầm tĩnh của Cố Lăng sản sinh bất kỳ biến hóa nào, chỉ là thay đổi giới hạn của hắn trong lòng quý cô mà thôi.

- Được rồi, ngươi bị đả kích quá lớn nên phát điên rồi sao, hay là...

Cố Lăng định thử giao tiếp với hắn một chút.

Kết quả Thiên Nhất không đợi nàng nói xong, bỗng ngắt lời:

- Nghe điện thoại đi.

- Ngươi nói... cái gì?

Cố Lăng sững sốt một chút, hoài nghi hỏi. Khi nàng nói ra hai chữ “cái gì” này, điện thoại di động của nàng lại thật sự reo lên.

Cố Lăng nhìn dãy số gọi tới, chủ nhân của dãy số này chính là thủ hạ mà nàng an bài phía xa, phụ trách quay phim ở nơi này.

Cố Lăng nhấn nút tiếp máy, đưa điện thoại di động lên bên tai. Bên kia không có người nói chuyện, nhưng lại phát ra tiếng nhạc Disco tiết tấu rất mạnh mẽ...

- Sáng sớm hôm nay lúc thủ hạ kia của cô đi vệ sinh, đã bị một quái thú mai phục trong bồn cầu tập kích và thay thế rồi.

Thiên Nhất dừng điệu múa, sửa sang lại áo quần, đi về phía Cố Lăng:

- Cô có thể tự mình xác nhận một chút.

Ánh mắt của Cố Lăng giống như bị đóng đinh trên mặt Thiên Nhất, cả người cứng đờ tại chỗ, nhưng nàng vẫn nói vào điện thoại di động:



- Ai ở đó?

- Ngươi nên biết ta là ai.

Giọng nói bên kia điện thoại tuyệt đối không phải là người mà Cố Lăng an bài.

Cố Lăng cũng lập tức nghĩ đến thân phận của đối phương:

- Dark Water?

Lúc này Thiên Nhất đã đi đến trước mặt nàng, đưa tay ra:

- Có thể để ta nói với hắn mấy câu không?

Cố Lăng đưa điện thoại di động cho Thiên Nhất giống như muốn vứt bỏ, còn hừ lạnh một tiếng. Lúc này nàng rất tức giận, bởi vì nàng biết Thiên Nhất đã thắng, hơn nữa cho đến vừa rồi tên này vẫn luôn giả ngu, kỹ năng biểu diễn có thể nói là xuất thần nhập hóa, hoàn toàn lừa gạt được nàng.

- Này? À, là ta.

Thiên nhất vừa nói vừa xoay người về một hướng khác phất phất tay:

- Làm không tệ, ngươi có thể rút lui rồi.

Nói xong hắn liền cúp máy.

- Cám ơn.

Thiên Nhất trả điện thoại di động lại cho Cố Lăng.

- Không cần nữa, thứ mà loại người như ngươi đã sờ qua tốt nhất đều nên thiêu hủy.

Cố Lăng trừng mắt nhìn Thiên Nhất, hoàn toàn không có ý đưa tay cầm lấy.

- Ta cũng từng sờ tay cô rồi.

Thiên Nhất cười nói.

- Có phải ngươi muốn hóa thành tro trở về cửa hàng sách không?

Cố Lăng uy h·iếp.

- Ha ha... được rồi, được rồi, ta không cười nữa, cô cũng đừng tức giận.

Thiên Nhất nói:



- Ta hi vọng cô có thể giữ nguyên thái độ lãnh khốc và kiêu ngạo vừa rồi, như vậy chúng ta giao lưu mới không trở ngại, ta không giỏi nói chuyện với loại nữ nhân đanh đá gây sự vô cớ.

- Hừ... không phải ngươi nói chuyện với Nguyệt Yêu kia rất hợp ý sao?

Cố Lăng đang lúc tức giận, lời nói chưa qua suy nghĩ đã thốt ra, vừa nói xong nàng lại hối hận.

- Ấy? Cô đây là...

Thiên Nhất vừa mới thu lại vẻ tươi cười, lúc này lại nở một nụ cười bỉ ổi.

- Ngươi dám nói!

Cố Lăng quát lên.

- Vậy bỏ đi, hãy nói chính sự.

Thiên Nhất biết đến đây nên dừng lại. Đàn ông nói chuyện với phụ nữ, cười nói chừng mực là hài hước, còn mạnh mẽ lấn áp là không có tự trọng, chỉ sẽ khiến người ta chán ghét.

- Ngươi nhìn thấu ta lúc nào?

Cố Lăng hỏi trước.

- Ba ngày trước.

Thiên Nhất trả lời:

- Cho đến ngày mà cô xuất hiện, ta vẫn luôn nằm trong ván cờ của cô, hoàn toàn không hay biết. Đáng tiếc vào thời khắc quan trọng khi kế lớn sắp thành, cô lại đi đến trước mặt ta, đồng thời lộ ra sơ hở.

- Thế là sau khi cô rời đi, ta liền sử dụng năng lực bắt đầu dò xét thành thị này, muốn xem thử rốt cuộc cô đang giở trò gì. Sau khi nhìn thấy đầu mối, chiều hôm đó ta lại đi điều tra một chút. Kết quả phát hiện từ khi ta tới Paris, rất nhiều cán bộ và cường giả của Ngân Ảnh đã chia thành từng nhóm lẻn vào thành phố, hiển nhiên là có hành động lớn. Kết hợp với lời nói và việc làm của cô trước đó, từ góc độ di truyền học suy đoán xem cô có thể ngốc hơn Cố Vấn bao nhiêu... Tóm lại ta tốn khoảng nửa ngày, cuối cùng đã hiểu được tất cả.

Cố Lăng nói:

- Không thể nào, ngày đó ta đã nói gì khiến ngươi hoài nghi sao?

Thiên Nhất nhún vai:

- Cô vừa mở miệng nói chuyện thì đã rất khả nghi rồi. Sau khi ta tỉnh lại, cô không chào hỏi ta, không đi thẳng vào vấn đề, cũng không nói đùa về mái tóc màu quýt của ta khi đó, mà lại bắt đầu bàn về chủ đề sách giấy và máy đọc sách điện tử, cuối cùng còn tổng kết ta là một người rất hoài cổ.

Hắn cười một tiếng:

- Chỉ riêng lời mở đầu này đã rất khác thường. Còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Khi đó cô ngoại trừ đặt câu hỏi thì chỉ biểu đạt quan điểm và đưa ra yêu cầu, điều này nói lên mục đích của cô rất rõ ràng.

- Nhưng hãy nhìn vào cô ba ngày trước, câu nói đầu tiên của cô là đang tán gẫu với ta, tiếp theo còn nói đùa. Sau khi cô vào phòng ta, thậm chí còn không định gọi ta thức dậy, những điều này chứng minh cô vốn không có chuyện gì quan trọng muốn nói với ta.

- Như vậy mục đích cô tới rốt cuộc là gì? Thế là ta lập tức hỏi cô vấn đề này, cô lại trả lời “chỉ tới xem tiến triển của ngươi một chút thôi”. Câu này chính là sơ hở rõ ràng nhất.

- Cô nắm giữ hành tung của ta, có thể dễ dàng lẻn vào phòng ta, căn bản không chạm vào những đồ vật khác cũng biết phải đi xem máy tính xách tay của ta. Khi đó điện thoại di động của ta đặt trên tủ đầu giường, vị trí hoàn toàn giống với trước khi ta ngủ, không bị xê dịch nửa cm nào. Kỳ lạ nhất là cô không có ý kiến gì với tạo hình Gingerkid quái đản của ta, chẳng lẽ lúc ta ngủ cô đã nhìn chăm chú vào mặt ta, nhìn lâu đến mức quen thuộc rồi sao?



- Thực ra lý do rất đơn giản, cô vẫn luôn phái người giám thị ta, hiểu rất rõ tình hình của ta. Đương nhiên sau khi ta tới Paris cũng đã đoán cô có khả năng làm như vậy, chỉ là ta không muốn chứng thực mà thôi, bởi vì cô có giám thị hay không cũng không có xung đột gì với kế hoạch t·rộm c·ắp của ta. Nhưng tại khoảnh khắc cô nói ra câu đó, tất cả những chuyện này lại tỏ ra quá kỳ lạ. Chẳng lẽ cô không biết tiến triển của ta sao? Cô, Cố Lăng, lại dùng lý do lấy lệ này để tới gặp ta? Thế là ta có một ám thị tâm lý... cô nắm trong tay một số chuyện mà ta không biết.

- Mà ba ngày trước cô xuất hiện trước mặt ta, nguyên nhân chính là... để khoe khoang.

Lúc này Cố Lăng nhớ lại biểu hiện của Thiên Nhất mấy ngày trước sau khi nghe được câu nói của mình...

......

Thiên Nhất dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cố Lăng mấy giây, sau đó cười lớn, chỉ có chính hắn mới biết nụ cười này có ý nghĩa gì.

......

- Khi đó ngươi liền muốn tương kế tựu kế.

Cố Lăng trầm ngâm nói, trong lòng nàng đúng là hơi kinh ngạc. Ngày đó trong khách sạn, Thiên Nhất vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, chỉ tán gẫu mấy câu, hắn nhìn giống như cặp mắt còn lim dim ngái ngủ, thực ra đã quan sát toàn bộ biến động nhỏ nhất trong phòng.

Thiên Nhất nói:

- Không sai, cô đã thích hưởng thụ khoe khoang, vậy ta cứ dứt khoát để cô cao hứng một lần, giống như vừa rồi cô hùng hồn tiết lộ sự thật. Cho đến thời khắc cuối cùng, ta mới lật đổ thắng lợi của cô, từ đó hưởng thụ sự vui vẻ khi sỉ nhục cô.

Hắn dừng mấy giây rồi nói:

- Xin lỗi, câu nói cuối cùng kia có nghĩa khác, ta thu lại.

- Không cần, ta không cần ngươi đồng tình, ngươi có tìm từ lịch sự cũng không ảnh hưởng đến hình tượng của ngươi trong mắt ta.

Cố Lăng ôn hòa trả lời, lúc này nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Thiên Nhất nói:

- Vậy ta tiếp tục. Tóm lại ngày đó cô đến trước mặt ta đắc ý vênh váo, chính là vì nhân thủ và kế hoạch của Ngân Ảnh đều đã chuẩn bị ổn thỏa, tùy thời có thể hành động, mà thời gian cô đặt ra cho ta là một tháng vẫn còn dư. Chắc hẳn khi đó cô định nói vài lời khiêu khích ta một chút, không ngờ ta lập tức nói cho cô biết nửa đêm ngày 2 tháng 7 là có thể giao hàng, thế là cô cũng không cần khiêu khích ta nữa. Cô suy nghĩ một chút, quyết định chọn nơi rộng rãi trên cao này để gặp mặt ta, sau đó trở về sắp xếp hành động một phen, chờ ta mắc câu.

- Còn ta thì thừa cả ba ngày, có vô số biện pháp để khiến kế hoạch vu oan của cô thất bại, cuối cùng ta đã chọn một phương pháp ổn thoả nhất.

- Cho đến vừa rồi, Dark Water vẫn sắm vai thủ hạ của cô một cách hoàn mỹ. Hắn cũng đến địa điểm chỉ định vào thời gian chỉ định tiến hành quay phim, chỉ là trong đoạn phim kia không có ta. Người xem đoạn phim này sẽ thấy một cảnh tượng như sau... một vị mỹ nữ thần bí đứng trên đỉnh Khải Hoàn Môn, vẻ mặt đắc ý nói chuyện với một người thân phận không rõ, mà quang cảnh sau người cô ta chính là Paris chìm trong biển lửa.

- Có điều... cô và ta không giống nhau, gần như không ai nhận ra cô. Cô cũng giống như Cố Vấn, việc bảo mật thân phận gần như không có sơ hở. Người ủy thác không thể gặp mặt cô, phía đế quốc không điều tra được tướng mạo của cô, thậm chí thủ hạ của cô cũng chưa chắc đã thấy mặt cô.

Nói xong Thiên Nhất đi về phía trước mấy bước, đến trước mặt Cố Lăng, hai người cách nhau trong gang tấc:

- Nếu như ta làm một chút xử lý hậu kỳ với đoạn phim quay được, ở bên mặt của cô đánh một hàng chữ... “Ngân Ảnh thủ lĩnh Cố Lăng” phía dưới màn hình lại chạy một hàng chữ “nữ nhân hủy diệt Paris” sau đó công khai đoạn phim ra ngoài, biến cô thành nổi tiếng giống như ta. Chỉ cần đế quốc và các tổ chức phản kháng lớn xác nhận thân phận của cô, dân chúng rất nhanh sẽ biết đến cô. Dưới tình huống đó, không phải tổ chức Ngân Ảnh này bị nhân dân toàn thế giới lên án, mà là do một mình cô gánh vác.

- Ta hiểu rồi, bây giờ là ngươi khống chế cục diện, ngươi có đầy đủ lý do để nói điều kiện.

Thần sắc Cố Lăng không đổi, vẫn bình tĩnh như trước:

- Nói đi, ngươi muốn thế nào?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phiến Tội, truyện Phiến Tội, đọc truyện Phiến Tội, Phiến Tội full, Phiến Tội chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top