Phiến Tội

Chương 150: Giết người thoát vây


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phiến Tội

Chương 147:Giết người thoát vây

Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, sáng sớm ngày thứ hai sau khi trưởng cai ngục và Tả Đạo nói chuyện, Tả Đạo lại bị chuyển đi, một lần nữa tiến vào khu giam giữ cấp bậc bình thường.

Cũng may lần đầu tiên đổi khu giam giữ Tả Đạo đã gặp được Blood Owl, truyền đạt thời gian và vượt ngục kế hoạch. Nếu không e rằng hắn phải đợi đến ngày vượt ngục, trong nhà tù hỗn loạn thông qua năng lượng để tìm kiếm đối phương.

Ngày 30 tháng 5, lại là một ngày tồi tệ.

Buổi trưa tại phòng ăn, Tả Đạo bưng mâm cơm đã nhận bột bắp của ngày hôm nay. Lúc đang đi tới bàn ăn, đột nhiên một cái chân đưa ra, ngáng ở phía trước Tả Đạo không tới hai bước.

Đây là tình tiết tiêu chuẩn dẫn đến đánh nhau trong nhà tù, khi đối phương đi qua bên cạnh, thừa dịp hắn không phòng bị, đột nhiên đưa chân ngáng hắn một cái, sau đó mượn chuyện này thuận lợi đánh nhau.

Ai ngờ một chân lơ đãng này lại không thể khiến Tả Đạo vấp ngã.

Tả Đạo mắt nhìn phía trước, động tác rất tự nhiên, ngay cả vai cũng không động đã bước qua...

Tên đàn ông đưa chân muốn ngáng Tả Đạo lập tức sững sốt, đối phương đã đi qua mà hắn vẫn chưa hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Thằng nhóc này mấy bước trước đó vẫn đi về phía trước một cách bình thường, nhưng gần như ngay khi cái chân kia đưa ra, hắn lại thay đổi động tác bước đi, biến thành nhấc chân lên cao, đặt nhẹ xuống đất, cứ như vậy ung dung đi qua.

Con người Tả Đạo mỗi giây mỗi phút đều là mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, đừng nói là ngươi giả vờ vô ý đưa chân ra ngáng không trúng hắn, cho dù ngươi ngồi xổm xuống nhanh chóng quét chân một cái, hắn vẫn có thể tránh được. Nếu như muốn đánh ngã hắn, hoặc là tốc độ của ngươi nhanh hơn hắn gấp ba lần, t·ấn c·ông thẳng mặt, hoặc là tìm ba người trở lên bao vây hắn lại.

Tên đàn ông kia thấy thế, có phần thẹn quá hóa giận, vỗ bàn đứng dậy:

- Này, thằng nhóc!

Tả Đạo xem như hắn đang đánh rắm, tiếp tục đi tới, càng lúc càng xa...

- Này, bảo ngươi đấy, phế vật!

Người nọ nhìn theo bóng lưng Tả Đạo hét lớn.

Tả Đạo lại cúi đầu chạy nhanh, vừa chạy vừa không quên bảo trì cân bằng, không để cơm trưa trong mâm rơi xuống.

“Loại người gì thế!” - Tên tù phạm muốn ngáng chân kia đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, đương nhiên câu cảm thán này hắn cũng không nói ra.

Tả Đạo đã thành công chạy đến bên cạnh bàn ăn mà bang giặt ủi đang tụ tập, tìm một chỗ ngồi xuống, bình tĩnh chuẩn bị cầm muỗng ăn cơm.

Người ở bàn này đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, không biết nên bình luận thế nào...

Mười mấy giây sau, một bàn tay lớn đặt lên vai Tả Đạo. Tên tù phạm kia và năm sáu người bên cạnh hắn lại theo tới, vừa mở miệng liền nói:

- Thằng nhóc ngươi, chạy rất nhanh đấy.



Tả Đạo dùng vẻ mặt rất vô tội quay đầu lại, nhìn người nọ và đám lâu la sau lưng hắn mấy giây, sau đó đột nhiên đứng dậy.

Đối phương bị hắn hù dọa, lập tức đề phòng lui về phía sau một bước.

Tả Đạo đột nhiên giơ hai tay lên, đối phương lại lui về sau một bước nữa.

Một giây kế tiếp, Tả Đạo lên tiếng:

- A ba... a ba a ba a ba...

Vừa nói vừa khoa tay múa chân, làm những động tác chỉ có mình hắn hiểu được.

Các thành viên bang giặt ủi ngồi cùng bàn đang cảm thấy không khí có phần khẩn trương, vừa nghe câu “a ba” của Tả Đạo, hơn nửa số người thiếu chút nữa đã cắm mặt vào trong mâm.

Tên gây hấn và đám lâu la của hắn đều không biết nói gì, không nghĩ tới đối phương lại giả vờ câm điếc như vậy.

- Ngươi cho rằng giả câm giả điếc là có thể lừa gạt được sao?

Người nọ hung dữ trừng mắt nhìn Tả Đạo nói.

- Vậy xin hỏi các hạ có chuyện gì?

Tả Đạo lập tức trả lời, ngôn từ rõ ràng.

Đột nhiên lại nói chuyện! Năm giây trước còn giả vờ giống như thật! Ngay cả ta cũng có phần tin tưởng!

Khóe miệng người nọ co giật, nhất thời bị Tả Đạo làm cho không biết phải trả lời thế nào. Hắn cũng chỉ phụng lệnh làm việc, không thể nói là “cấp trên có người ra lệnh cho ta tới đánh ngươi” được.

Sự lúng túng kéo dài đến ba mươi giây, người nọ mới thốt ra một câu:

- Vừa rồi ta gọi ngươi, ngươi chạy cái gì?

Tả Đạo nghe vậy, lập tức vỗ bàn một cái, lại khiến mấy người kia giật mình.

- Ta tên là gì?

Tả Đạo hỏi.

- Nói nhảm, ngươi hỏi ta? Ta làm sao biết ngươi tên gì?



Thực ra người nọ biết tên của Tả Đạo, nhưng hắn phải giả vờ không biết.

- Ngươi không biết tên ta làm sao bảo là gọi ta?

- Ta...

Tả Đạo hùng hổ hỏi ngược lại:

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Người nọ gấp gáp, hai tay nắm lấy cổ áo Tả Đạo:

- Ông đây nhìn ngươi không thuận mắt, muốn đánh ngươi...

- Cứu... mạng... với!

Tả Đạo không hề báo trước hét lớn một tiếng, khiến cho mọi người trong phòng ăn đều nhìn về phía này, đám người vây xem lập tức giật mình.

Tiếp đó Tả Đạo lại quay mặt về phía mấy tên giám ngục ở gần nhất, dùng giọng nói càng vang dội và kéo dài hét lên:

- Vô... pháp... rồi!

Giám ngục cảm thấy áp lực rất lớn, không thể không đi qua:

- Làm gì làm gì? Không được đánh nhau! Buông ra buông ra!

Bình thường thì có đánh nhau bọn họ cũng không muốn quản, khi nào nhiều người đánh nhau hỗn loạn mới quản. Hôm nay còn được cấp trên mớm lời, nếu như cái kẻ gọi là Tả Đạo kia b·ị đ·ánh, bất kể bao nhiêu người bị cuốn vào cũng đừng quản. Nhưng tình huống trước mắt như vậy, giám ngục cũng bị ép không còn lựa chọn nào khác.

Dưới ánh mắt sáng quắc của đám phạm nhân trong khu giam giữ, mấy tên gây hấn kia đành phải hậm hực tránh đi.

Tả Đạo sửa sang lại cổ áo, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngồi xuống ăn cơm. Các thành viên bang giặt ủi chung quanh đều vô tình hay cố ý ngồi cách xa hắn một chút, giả vờ như không quen biết hắn.

Sau khi đổi khu giam giữ hai lần, những người ngồi ở bàn này đều chưa từng nhìn thấy hình tượng vĩ đại của Tả Đạo lúc vào bang, cho nên hắn cũng không quan tâm. Lại nói, dù sao qua ba ngày nữa hắn cũng chuẩn bị trốn khỏi đảo Địa Ngục, đến lúc đó lỡ may vượt ngục thất bại, kết cục chính là c·hết thẳng cẳng, còn phải giả vờ làm gì.

Tả Đạo vừa ăn vừa suy nghĩ, mấy tên kia rõ ràng là thành viên bang giám ngục, bọn chúng sẽ không vô cớ tìm ta gây chuyện, nhất định là bị người khác xúi giục, có hơn bảy thành là trưởng cai ngục bảo bang giám ngục phái người tới thử ta. Nói cách khác chỉ tránh được lần này cũng vô dụng, buổi chiều lúc tự do hoạt động, bọn chúng hoàn toàn có thể lại tới gây sự. Nhất định phải ra tay sao... nhưng nếu ta b·ị t·hương, hoặc là đ·ánh c·hết người khác dẫn đến bị nhốt vào lồng giam, đều có thể ảnh hưởng đến cuộc vượt ngục ngày 2 tháng 6, phải suy nghĩ thật kỹ đối sách mới được.

......

Buổi chiều, sự tình trong suy đoán quả nhiên đã xảy ra, nhân mã bang giám ngục trong cả khu giam giữ đều đi đến trước mặt Tả Đạo, bao vây hắn lại.



Dùng sức lực bản thân đối phó với hơn hai mươi người, đối phương tuyệt đối sẽ không nương tay, như vậy nói không chừng sẽ bị đ·ánh c·hết. Hơn nữa trong lòng Tả Đạo hiểu rõ, cho dù hắn thật sự bị đ·ánh c·hết, trưởng cai ngục cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều, cao lắm chỉ là “à... hóa ra hắn đúng là một tiểu nhân vật, ta nhìn sai rồi”.

Tả Đạo cũng không hi vọng thành viên bang giặt ủi trong khu giam giữ có thể cứu mình, tuy nói bọn họ cộng lại cũng hơn mười người, nhưng quy củ của bang giặt ủi là có thể giúp được mới giúp. Nhìn trận thế hiện giờ của bang giám ngục, còn có thái độ ngầm chấp nhận của giám ngục chung quanh, người sáng suốt đều hiểu, chúng ta chỉ có thể giúp ngươi nhặt xác.

- Thằng nhóc, bây giờ ngươi chuẩn bị kêu cứu mạng, hay là tiếp tục giả câm?

Trong đám người, tên tù phạm dẫn đầu lúc trưa lại đi lên trước nhất, vẻ mặt hung ác nói.

Tả Đạo lại bình tĩnh khác thường:

- Nếu hắn đã muốn thăm dò ta, vậy thì cho hắn một đáp án là được.

- Ngươi nói gì?

- Ta muốn ngươi giúp ta chuyển lời cho trưởng cai ngục.

- Hả? Ngươi cảm thấy mình có tư cách đưa ra yêu cầu sao?

- Ta không đưa ra yêu cầu...

Tả Đạo trả lời:

- Cũng không phải thật sự bảo ngươi chuyển lời, dùng t·hi t·hể của ngươi để biểu đạt ý tứ của ta là được.

Lời còn chưa dứt, tay của Tả Đạo nhanh như chớp lướt qua trán đối phương.

Hộp sọ của người nọ rất nhanh bắt đầu trượt xuống, đại não bên trong cũng bị cắt ra chỉnh tề, một đống như tương rơi xuống đất.

Đám phạm nhân bang giám ngục chung quanh đều không biết nên phản ứng thế nào, bọn họ chỉ tản ra, không dám đến gần Tả Đạo nữa.

Giám ngục cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, không kìm được cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ nếu một kích này nhắm vào giám ngục bọn họ, vòng điện trên tay phạm nhân kia liệu có kịp khởi động trước khi công kích có hiệu lực hay không?

Mấy phút đó, cả khu giam giữ đều yên tĩnh giống như nghẹt thở. Ánh mắt mọi người nhìn Tả Đạo đều trở nên rất quái dị, bao gồm cả thành viên bang giặt ủi. Thằng nhóc này ở trong thần vụ vẫn còn sót lại năng lực? Một kẻ như vậy tại sao không bị đưa đến khu giam giữ đặc biệt? Đủ loại suy đoán lan tràn trong đám phạm nhân.

Mấy tên giám ngục cẩn thận đến gần Tả Đạo, đưa hắn ra khỏi khu giam giữ. Giám ngục cấp cao đứng ở lầu hai tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, lập tức dùng điện thoại vô tuyến trên đồng phục trực tiếp liên lạc với trưởng bảo vệ Tây Ân.

Thực ra Tả Đạo làm như vậy, là vì hắn đã suy nghĩ kỹ càng mấy khả năng có thể xảy ra. Hắn nhất định phải g·iết một người trước khi bắt đầu đánh nhau, hơn nữa phải g·iết trong nháy mắt, như vậy mới có thể khiến bản thân dưới tình huống không b·ị t·hương tổn, thoát khỏi cục diện bị vây đánh. Hắn cũng không muốn hỗn chiến với nhiều kẻ hung hãn như vậy, có trời mới biết trong trận chiến sẽ xảy ra chuyện gì. Ngày vượt ngục đã sắp đến, hắn quyết không thể b·ị t·hương được.

Với kỹ thuật điều trị hiện nay, cho dù chém đứt tay chân của một người, thậm chí là p·há h·oại một hai bộ phận quan trọng, chỉ cần c·ấp c·ứu kịp thời vẫn có thể chữa được. Chỉ có đại não bị phá hủy, đó là thần tiên khó cứu, lập tức bỏ mạng. Vì vậy Tả Đạo đánh phải lựa chọn phương thức cực đoan này, khiến những người chung quanh có một cảm giác mãnh liệt... hắn là cao thủ giấu nghề, hơn nữa sâu không thể lường, g·iết người trong lúc cười nói. Ai dám tiến lên, vài giây sau sẽ khiến ngươi nằm sấp.

Kết quả chứng minh, tin tức mà Tả Đạo muốn truyền đạt được hắn diễn dịch rất thành công, hoàn toàn chấn nh·iếp mọi người trong khu giam giữ này. Kể cả đám người năng lực cấp Cường trên lý thuyết lợi hại hơn hắn, cũng tự biết không thể làm được giống như Tả Đạo vừa rồi.

Giết một người thì vào lồng giam bốn mươi tám giờ, đây là quy định cơ bản không thể thay đổi. Lúc luận tội xử phạt thì có thể được ưu đãi, ví dụ như g·iết hai người, nói không chừng vẫn là bốn mươi tám giờ, g·iết ba người mới ít nhất là bảy mươi hai giờ. Có một lần Blood Owl g·iết cả năm người, kết quả trưởng cai ngục cũng chỉ tùy tiện nói một con số, nhốt một trăm giờ, như vậy xem như Blood Owl đã lời một trăm bốn mươi giờ.

Tả Đạo nhìn chuẩn điểm này, cho nên dứt khoát g·iết người, vào lồng giam nghỉ ngơi bốn mươi tám giờ, trong khoảng thời gian này sẽ không phát sinh rắc rối gì nữa. Chờ sau khi hắn được thả ra, lại đi “khử trùng” một phen, thời gian cũng đã là chập tối ngày 1 tháng 6, hôm sau chính là ngày vượt ngục.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phiến Tội, truyện Phiến Tội, đọc truyện Phiến Tội, Phiến Tội full, Phiến Tội chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top