Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phiến Tội
Quận Tinh, Washington.
Cửa hàng sách của Thiên Nhất vẫn buôn bán trên một con đường nhỏ vắng vẻ.
Trước đó chuyển qua mấy thành thị, làm một số chuyện, ngày 23 tháng 5 là ngày thứ hai hắn tới nơi này.
Một tình trạng khiến người ta uể oải, chán ghét, nổi cáu, phát điên đang xảy ra.
Trong cửa hàng lại có rất nhiều khách...
Đàn ông, đàn bà, trẻ con, người già... tất cả những thứ này quá đáng sợ, khiến cho người ta không dự đoán được. Thiên Nhất thật muốn đứng lên bàn làm việc, cầm một khẩu súng máy bắn quét qua trong tiệm.
- Ông chủ, ta muốn mượn quyển sách này.
Một cụ già nhìn có vẻ rất hiền lành đi tới trước mặt Thiên Nhất nói.
- Nơi này không phải thư viện, ông có thể mua.
- Vậy bao nhiêu tiền?
- Xem như cho đi...
Cụ già sững sốt mấy giây:
- Xin lỗi, cậu nói gì?
Thiên Nhất từ trong túi móc ra một mớ tiền lẻ đập lên bàn: - Có đủ hay không? Ta chỉ còn chừng này thôi.
- Ừm... ông chủ... ta muốn mua sách chứ không phải bán... Thiên Nhất nhét tiền vào trong tay cụ già, cũng nhét sách vào trong tay đối phương:
- Cửa ở đó, ta để nghị lúc cụ ra ngoài hãy đóng nó lại.
Cụ già vừa mới đi, lại có một bà thím dẫn theo bé trai tới:
- Ông chủ, chỗ này của cậu có...
- Không có.
Thiên Nhất không đợi đối phương nói xong, lập tức ngắt lời.
- Ta còn chưa hỏi là gì.
- Không có gì cả.
- Ta lại thấy có một tên khốn ngồi ở đó.
Bà thím bắt đầu chửi đổng.
Thiên Nhất uống cà phê, cũng không nhìn đối phương:
- Bà nằm mơ đi, có muốn ta cũng không cho.
Bà thím tức giận mang đứa trẻ rời khỏi, còn dạy bảo con trai:
- Chris, thấy không, nếu con không học tập cho tốt, sau khi lớn lên cũng sẽ biến thành đồ khốn như vậy...
Thiên Nhất làm như mắt điếc tai ngơ, lúc này hắn chỉ hi vọng đám người lượn lò trong cửa hàng sách kia đều biên mất khỏi mắt.
Nhưng bọn người đáng cehét hơn lại tới, mấy tên ăn mặc giống như lưu manh đầu đường bước vào cửa hàng sách, đi tới trước bàn làm việc của Thiên Nhất nói:
- Hà, anh bạn, hình như ta chưa từng thấy ngươi trên con đường này.
- Ngươi muốn thu phí bảo vệ sao?
Thiên Nhất dứt khoát hỏi.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, sau đó người chính giữa cười lạnh:
- Ha! Đúng vậy, thằng rác rưởi, cho nên ngươi tốt nhất nên thông minh một chút. Cảnh sát phụ cận nơi này...
Hắn đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt một phen, nội dung là mình có thủ đoạn thế nào để khiến cửa hàng sách của Thiên Nhất đi đời.
Mà lúc này tay trái của Thiên Nhất lại đưa xuống dưới đáy bàn. Ba người kia giật mình, cho rằng Thiên Nhất muốn lấy súng hay gì đó, tay của bọn họ đều sờ vào dao bấm và súng lục, chuẩn bị ra tay. Những khách hàng khác trong tiệm thấy thế, người phản ứng nhanh thì đã khom lưng lặng lẽ chạy ra ngoài rồi.
Ai ngờ Thiên Nhất lại từ dưới đáy bàn xách lên một thùng xăng khoảng một gallon.
Tiếp đó tay phải hắn mở ngăn kéo ra. Ba tên lưu manh kia cả kinh, nhưng lần này Thiên Nhất lại lấy ra một hộp diêm.
- Thứ mà các ngươi cần là... thời gian, xăng, diêm quẹt.
Thiên Nhất nói:
- Xét đến giá dầu tăng lên khá nghiêm trọng, ta chỉ còn dư một chút này. Các ngươi ra ngoài tưới vòng quanh tiệm, tưới cho đều một chút. Yên tâm, nơi này đều là sách, nhất định có thể đốt trụi.
Hắn làm như không có chuyện gì tiếp tục uống cà phê:
- Ngây ra làm gì? Không hiểu ý ta sao? Chút tiền lẻ cuối cùng trong túi ta ban nãy đã xài hết rồi.
- Đồ khốn, ngươi dám đùa bỡn chúng ta à? Hả?
Một tên lưu manh nắm lấy cổ áo Thiên Nhất nhấc lên.
- Vẫn là chiêu này... bảo sao cổ áo của ta luôn có nhiều nếp nhăn...
Thiên Nhất bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi, được rồi... các ngươi có biết trại nuôi heo gần đây nhất ở đâu không?
- Thật là biết chơi đùa.
Lúc này Cố Vẫn vừa khéo từ bên ngoài đi vào trong tiệm, Gambling Snake đi sau hắn. Hai người nhìn thấy cảnh này, dáng vẻ đều giống như chẳng có chuyện gì.
- Mời các vị về đi, buôn bán hôm nay e rằng phải kết thúc rồi.
Cố Vấn nói một câu như vậy.
Khách hàng trong tiệm vốn đã chạy gần hết, thấy vậy liền tiện thể chuồổn đi không còn một mống.
- Ha! Ha! Nhìn xem, nhìn xem, hắn còn có trợ thủ.
- Ồ... ta thật là sợ quá, ha ha ha ha.
- Nơi này là địa bàn của bang Skull chúng ta, các ngươi tốt nhất nên biết điều một chút.
Đây là tập tính của bọn lưu manh, phô trương thanh thế, ỷ thế hiếp người. Thực ra trong lòng bọn chúng thường thấp thỏôm bất an, rất ít khi dám hành động một mình. Chỉ khi nhiều người và mang theo v-ũ khí, bọn chúng mới dám tỏ ra hung hãn. Nếu như đơn độc, có thể còn đánh không lại một người lao động hoặc học sinh bình thường, b:ị đ-ánh cũng chỉ dám bỏ lại một câu uy h:iếp, sau đó tụ tập nhân mã đi trả thù. Trải qua nhiều năm lăn lộn gian nan, kẻ nào lòng dạ độc ác tàn nhẫn mới có thể trèo lên cao, sau đó đi thu nhận một số kẻ giống như hắn năm xưa làm đàn em. Hắn đã thoát khỏi nghề nghiệp lưu manh, trở thành đại ca. Tuần hoàn lặp lại như vậy, đã tạo thành hệ thống tập đoàn trội p:'hạm tầng thấp nhất.
Thiên Nhất không ghét những kẻ này, hắn chỉ cảm thấy bi ai, như vậy mà thôi.
Nhìn ông chủ mặt ủ mày chau, Gambling Snake biết Thiên Nhất không thèm để ý, hoặc là lười tự mình động thủ, cho nên chỉ có thể do hắn làm thay.
Hắn bước nhanh đến bên cạnh một giá sách, cũng không biết bật công tắc gì, cửa kính trong cửa hàng sách đều bị những tấm thép đóng lại, trong tiệm trở nên tối đen, nhưng chỉ một giây sau ánh đèn lại sáng lên.
Gambling Snake hỏi:
- Quy tắc cũ sao?
Cổ áo của Thiên Nhất đã được buông ra, hắn ngồi xuống ghế sofa, ngáp một cái nói:
- Vừa tới một ngày, không dễ tìm địa điểm vứt bỏ t·hi t·hể, đánh ngất ném ra ngoài là được rồi.
Trông thấy những tấm thép bên ngoài nhà hạ xuống, ba tên lưu manh kia liền cảm thấy không ổn. Trong căn phòng nhỏ tối tăm này, dưới ánh đèn lờ mờ, lại nhỉn gương mặt của Gambling Snake, vị đại ca này nhìn ngang nhìn dọc đều giống như một sát thủ...
- Đừng... đừng tới đây...
Tên lưu manh chính giữa cầm súng lục lên, chĩa vào Gambling Snake, hai người khác cũng móc dao ra.
Bước chân Gambling Snake vững vàng đi tới trước:
- Ngươi giơ súng ngang như vậy, mặc dù có chút dáng vẻ của lưu manh đầu đường, nhưng sau khi bóp cò vỏ đạn có thể sẽ bắn vào hai mắt của ngươi.
Khi hắn đang nói chuyện, đột nhiên bước ra một bước, giống như hóa xa thành gần, trong nháy mắt đã đến trước mặt đối phương.
Hắn ra tay nhanh như chớp. Tốc độ phản ứng từ mắt, não và thân thể của tên lưu manh cẩm súng kia đều không theo kịp động tác của Gambling Snake, một giây sau cây súng kia đã xuất hiện trong tay Gambling Snake. Hắn gio cây súng kia lên, bình tĩnh nói:
- Ngươi nên cầm như vậy, sau đó đẩy chốt an toàn, nhắm chuẩn vị trí mà ngươi muốn bắn, quan sát ánh mắt và động tác nhỏ bé trên người mục tiêu...
Lúc này đầu óc của hai tên lưu manh kia đã trong trạng thái chập mạch, theo bản năng giơ hai tay lên:
- Ấy ấy... anh bạn, ha, bình tĩnh một chút, ông anh, đừng nổ súng.
Nhưng tên lưu manh thứ ba cẩm dao hiển nhiên có tiềm chất làm lão đại, hắn bước dài một cái vượt qua bàn làm việc, nắm lấy Thiên Nhất trên ghế sofa, đưa Thiên Nhất ra chắn trước người mình, lại dùng dao gác lên cổ Thiên Nhất:
- Bỏ súng xuống! Tên khốn ngươi! Nếu không ta sẽ cắt đứt cổ họng của bạn ngươi.
- Hắn không phải bạn ta, mà là ông chủ.
Gambling Snake nói, giọng điệu vẫn lãnh khốc như cũ.
- Bớt nói nhảm đi! Tên tạp chủng ngươi! Bỏ súng xuống!
Tên lưu manh cầm dao kia chợt quát lên.
Thiên Nhất nghiêng đầu nói:
- Ngươi có bệnh à? Chỉ cách nhau mấy bước, kêu lớn như vậy làm gì?
- Câm miệng, khốn nạn!
Tên lưu manh cầm dao kia lại lớn giọng quát lên với Thiên Nhất chỉ cách xa mấy tấc:
- Ngươi thành thật một chút cho ta!
Gambling Snake chẳng những không bỏ súng xuống, còn chĩa họng súng sang bên kia, nói:
- Hắn chỉ là adrenalin tiết ra quá nhiều, hơi mất khống chế mà thôi.
- Ta bảo ngươi bỏ súng xuống! Đồ c-hết tiệt ngươi...
“Đừng!”
Tiếng súng vang lên, tên lưu manh cầm dao kia khựng lại, mới nói được phân nửa đã nghẹn vào, gương mặt vặn vẹo vì kinh ngạc, nửa bên mặt và trên thân thể hắn b:ị bắn đầy máu và não.
Hai gã lưu manh khác quay đầu sang, nhìn thấy một màn khó mà tưởng tượng, đầu của Thiên Nhất đã b:ị b-ắn vỡ...
Đây là tình huống gì, cái gã giống như 007 này, sau một loạt lời nói và việc làm rất có điểm nhấn, lại bất ngờ một súng b-ắn chết ông chủ của mình? - Ha ha ha...
Cố Vấn ở phía sau cười lớn, bước chân nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh bàn làm việc, mở một tấm ngăn bên ngoài bàn ra, bên trong lại là một chiếc tủ lạnh nhỏ. Hắn lấy ra một chai nước cà chua, vặn nắp, thoải mái uống một hóp:
- Ta rất tò mò, như vậy có đau không.
- Ta thấy ngươi mới là biết chơi đùa...
Tại khoảnh khắc giọng nói của Thiên Nhất vang lên, cửa phòng phía sau chỗ hắn ngồi bật mở, Thiên Nhất hoàn hảo không tổn hao gì từ trong cửa đi ra, vẫn là dáng vẻ đó, áo sơ mi, âu phục, mái tóc rối bời.
Hắn bước qua “t·hi t·hể” của mình, ngồi lại vị trí cũ, rót một ly cà phê, vừa lắc đầu vừa nói với Gambling Snake nói:
- Tom... Tom... Tom... ngươi cũng thật là... lời của Cố Vấn mà ngươi cũng tin sao?
- Nhìn vào kết quả một súng này, lời hắn nói là thật.
Gambling Snake trả lời.
- Lỡ may hắn lừa ngươi thì sao?
- Vậy hắn có thể thay thế vị trí của ngươi, trở thành ông chủ mới của ta.
Gambling Snake bổ sung:
- Nếu như ngươi vì sơ ý, trùng hợp, sở thích vv, c·hết bởi một tên lưu manh đầu đường, hoặc là một kẻ phản bội có thể tiếp cận ngươi, vậy ông chủ như ngươi cũng quá yếu đuối, không đáng để ta phục vụ.
Thiên Nhất nói:
- Ừ... lời này cũng có đạo lý.
Lúc hắn nói xong câu này, “thi thể” và quần áo của hắn trên đất nhanh chóng hóa thành một làn khói đen tản đi.
- Đây con mẹ nó... rốt cuộc... là chuyện gì?
Mây tên lưu manh kia hoàn toàn phát điên rồi:
- Các ngươi là người ngoài hành tỉnh sao? Hay là cương thi? C-hết tiệt, các ngươi là tổ chức bí mật của chính phủ, muốn bắt chúng ta làm thí nghiệm đúng không? Ta cảnh cáo các ngươi...
Sau năm giây, ba người này đều bị Gambling Snake đánh ngã. Căn bản không cần dùng v:ũ khí, hắn giống như ảo ảnh lướt qua bên cạnh ba người, liền nhanh chóng giải quyết vấn đề một cách yên lặng.
- Hả? Từ lúc nào ngươi nắm giữ loại thủ pháp này?
Thiên Nhất hỏi, hắn biết rõ vừa rồi trước mắt đã xảy ra chuyện gì.
- Bác sĩ Strange đã dạy ta một chút tri thức về kinh mạch huyệt vị, vừa lúc dùng những tên này thử một chút.
Cambling Snake trả lời.
Cố Vấn liếc nhìn Gambling Snake:
- Hả? Huyệt vị?
- Ta biết kế tiếp ngươi muốn hỏi gì, nhưng ta đề nghị ngươi trước tiên kéo mấy kẻ trên đất lên, lái xe ném đi chỗ khác. Chờ ngươi trở lại thì chúng ta cũng bàn chuyện chính sự gần xong rồi, khi đó ngươi muốn tuyên dâm ban ngày thì ta cũng không để ý.
Thiên Nhất ngắt lời.
- Ngươi thật là liệu sự như thần, ta muốn hỏi gì ngươi cũng biết sao?
- Con người bỉ ổi, năng lực bỉ ổi, dĩ nhiên cũng hỏi mấy vấn đề bỉ ổi.
Thiên Nhất nói tiếp.
Cố Vấn cười cười, không nói gì, dùng năng lực bỉ ổi của hắn từ xa hủy bỏ hệ thống phòng ngự của cửa hàng, sau đó kéo bọn lưu manh đã mất ý thức ra ngoài.
Gambling Snake đi đến trước bàn của Thiên Nhất, bắt đầu nói chính sự:
- Lúc chia tay với Gunsmith, hắn bảo ta đưa bản nâng cấp Vận Mệnh cho ngươi.
Thiên Nhất sững sốt:
- Không phải ngươi ngồi máy bay tới Washington sao?
Lúc này Cố Vấn vừa kéo bọn lưu manh tới cửa, chen vào nói:
- Hắn chỉ cẩn giỏ vài trò lừa bịp đổi trắng thay đen, không phải dễ dàng thông qua kiểm tra an ninh sao.
Thiên Nhất nghĩ cũng đúng, nhưng hắn lại không thấy Gambling Snake mang theo hành lý lớn nào:
- Thứ kia đâu? Ở trên xe à?
Gambling Snake cuốn tay áo trái lên:
- Ở chỗ này.
- Hả... ha ha...
Thiên Nhất cười khan mấy tiếng:
- Được rồi, đây là lỗi của ta. Ta sớm nên nghĩ tới, để Gunsmith, Thuật Sĩ, Nguyên Soái ở chung một chỗ, bọn họ sẽ làm ra thứ này...
Lúc này trên cẳng tay trái của Gambling Snake có bọc một vòng kim loại màu đen mỏng, bề mặt hướng lên trên cánh tay của hắn có một cái nút hình chữ thập. Hắn nhấn một cái, khối kim loại màu đen này liền bắt đầu biến hóa, sau đó xuất hiện bàn điều khiển đơn giản và màn hình. Chỉ cần giơ cánh tay trái ngang trước người, sẽ có thể trực tiếp dùng tay phải thao tác. Xem ra loại Vận Mệnh di động này lúc đi đường cũng có thể sử dụng.
- Làm thành như vậy có vấn đề gì không? Ta cảm thấy rất thực dụng, có thể giấu trong tay áo, thuận tiện mang theo.
Gambling Snake nói:
- Có điều trong tay áo của ta bình thường giấu rất nhiều thứ, không thích hợp mang theo.
- Ngươi biết vua trò chơi không?
Thiên Nhất hỏi.
- Không biết rõ lắm.
Gambling Snake đáp.
- Vậy ta không có gì để nói với ngươi...
Thiên Nhất thay đổi để tài:
- Không nói chuyện Vận Mệnh nữa, Gunsmith có nói với ngươi về tiến độ công trình không?
- Ngươi không hỏi xem hành động á-m s.át thế nào?
Thiên Nhất cười nói:
- Tình huống bên kia ta còn nắm rõ hon ngươi, đợi lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi muốn thảo luận vì sao Gunsmith có thể làm được loại bắn lén đạo trời không dung kia, ta chỉ có thể nói đó là thiên phú của chủng tộc ngu ngốc.
Gambling Snake suy nghĩ một chút, trả lời vấn đề trước đó:
- Hắn nói bởi vì chuyển sang làm súng bắn tỉa và đạn, còn có nhiệm vụ bắn lén hôm trước, cho nên công trình sẽ kéo dài thêm mấy ngày, tóm lại sẽ hoàn thành trong tháng 5.
Thiên Nhất bưng cà phê lên:
- Rất tốt, tất cả hành động đều nằm trong kế hoạch.
Hắn uống một ngụm, nói tiếp:
- Như vậy, ta sẽ giải thích một chút ý nghĩa của việc á·m s·át.
Gambling Snake nói:
- Nghe giọng điệu của ngươi, sự tình xem ra không chỉ đơn giản là g·iết một người. Chuyện này không đợi Cố Vấn trở về rồi nói sao?
Thiên Nhất trả lời:
- Cố Vấn hiểu rất rõ những ảnh hưởng sẽ phát sinh sau khi á·m s·át Thiên Vệ, trên thực tế á·m s·át chính là chủ ý của hắn, ta chỉ tiếp nhận kế sách của hắn mà thôi. Có loại nhân sĩ độc ác này dưới trướng, thật là khiến người ta bớt lo.
Hắn sửa sang suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:
- Ban đầu khi sắp đặt kế hoạch vượt ngục, chúng ta còn không biết bên phía đế quốc sẽ có hành động vận chuyển thần vụ. Cho đến khi ta nhận được điện thoại của một người bạn cũ, hắn đã bán tin tức này cho ta.
- Đây là một chuyện rất trùng hợp, có điều trên đời này không có chuyện gì trùng hợp đúng không? Nếu không phải Blood Owl vào tù, cũng sẽ không có tiếp tế thần vụ, những chuyện này đều có quan hệ nhân quả. Đối với ta thì chỗ may mắn là sau khi vị bạn cũ kia biết được tin tức, đã trực tiếp tìm đến ta.
Gambling Snake bình tĩnh trả lời:
- Chuyện này cũng không thể gọi là may mắn hay trùng hợp. Ta nghĩ hắn chọn ngươi, là vì ấn tượng trước đây mà ngươi để lại cho hắn. Tính cách và đủ loại hành vi của ngươi, khiến hắn cảm thấy loại tin tức này chỉ có thể bán cho kẻ điên như ngươi, người khác không dám tiếp nhận.
Thiên Nhất cười nói:
- Không sai, suy đoán rất chính xác. Tóm lại khi ta nhận được tin tức này, cũng giống như đồng thời nhận được một tin tức khác. Đó là... chỉ vỏn vẹn mấy ngày, trưởng cai ngục Jefferson của nhà tù Tide đã phát hiện Blood OwIl khác với mọi người, cho nên lập tức xin tiếp tế thần vụ. Bởi vì hắn cần dự trữ càng nhiều thần vụ, để ứng phó với một vài “tình huống đột ngột” có thể xảy ra trong tương lai.
- Ta nghĩ trực giác của Jefferson đã nói cho hắn biết, Blood Owl sẽ mang đến trai nạn. Nhưng còn một người khác không dựa vào trực giác làm việc, đó là Trà Tiên.
- Với bản lĩnh của Trà Tiên, hắn chắc chắn đã suy đoán ra kế hoạch vượt ngục, Blood Owl b:ị bắt hiển nhiên là một âm mưu. Loại người giống như Blood Owl, nếu không phải hắn nguyện ý b:ị b-ắt thì không thể vào tù được.
- Nhưng Trà Tiên có tôn nghiêm của mình, hắn nhất định đã dặn dò Jefferson, không cẩn đối xử đặc biệt với Blood OwIl, cứ xử lý giống như những phạm nhân cấp Hung khác.
- Ha ha... hắn chính là muốn thắng ta, hơn nữa phải thắng một cách đẹp mắt. Blood Owl có thể trốn ra hay không, lại là một lần đánh cờ giữa ta và hắn. Vì để trò chơi tiến hành công bằng, hắn sẽ không ném Blood Owl vào phòng giam đặc biệt nhốt riêng một mình, canh phòng nghiêm ngặt, vĩnh viễn không mở ra.
- Đáng tiếc lúc ở quận Long, Trà Tiên không làm theo ý nguyện của ta, không chịu đi vào tầng hầm kia, cho nên lúc này có lẽ hắn đã không còn sức lo lắng tình hình trong nhà tù nữa.
- Hiện tại vấn để của chúng ta là bạn của Trà Tiên, cục phó Joseph Norland của EAS, còn gọi là... Time Servant.
- Sau khi ta và Cố Vấn thương lượng, hắn đã nghĩ ra kế hoạch á-:m s.át. Kế này có thể phát huy giá trị thặng dư của hành động chúng ta ở quận Long, còn có thể đạt được vài mục đích khác.
Cambling Snake hỏi:
- Nếu như các ngươi nhắm vào Time Servant, vì sao không bảo Gunsmith trực tiếp đổi mục tiêu sang hắn?
- Bởi vì trước đó chúng ta cũng không biết hắn sẽ tự mình đến bến tàu kia.
Thiên Nhất trả lời:
- Dựa theo suy nghĩ ban đầu, sau khi g·iết c·hết Thiên Vệ, đám người Hình Thiên kia sẽ có thể thuận lợi c·ướp đoạt thần vụ, tiêu diệt hết binh lực của sáu chiếc hạm đội hoàng gia kia, ít nhất đoạt đi bốn chiếc tàu con thoi bọc thép vẫn có khả năng vận chuyển. Còn về chúng ta, sau khi hoàn thành á·m s·át phóng ra tín hiệu của Nghịch Thập Tự là được. Chỉ cần trong thành phố có một người nhìn thấy dấu hiệu này, như vậy sau khi sự kiện xảy ra, Time Servant dù ở chân trời góc biển nhất định cũng sẽ chạy tới điều tra chuyện này.
- Khi Time Servant nhìn thấy t·hi t·hể của Tasaka, sẽ hiểu người không phải do Hình Thiên g·iết c·hết, mà là chúng ta. Từ giây phút này trở đi, câu đố mà chúng ta đặt ra cho Time Servant mới bắt đầu vận hành.
- Nhưng hắn lại xuất hiện ở đó.
Gambling Snake chen vào.
Thiên Nhất nhấp một ngụm cà phê:
- Không sai, nhưng cho dù khi đó các ngươi liên lạc xin chỉ thị của ta, mục tiêu bắn lén cũng sẽ không thay đổi.
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Bởi vì ta cảm thấy, nếu phát đạn kia bắn về phía Time Servant, rất có thể sẽ không lấy được mạng hắn.
Lời này của hắn cũng giống như phán đoán của Tào Sóc khi đó đang ở hiện trường.
- Chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn Thiên Vệ?
Gambling Snake hỏi, sắc mặt không thay đổi, nhưng giọng điệu rõ ràng đã có biên hóa.
Thiên Nhất cười nói:
- Theo ta được biết, hắn quả thật tùng được mời vào hàng ngũ Thập Thiên Vệ, nhưng hắn đã từ chối.
Gambling Snake ngạc nhiên hỏi:
- Hả? Tại sao?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Phiến Tội,
truyện Phiến Tội,
đọc truyện Phiến Tội,
Phiến Tội full,
Phiến Tội chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!