Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phiến Tội
Tình hình cũng giống như hôm qua, khi lái xe đến trước tòa nhà, điện thoại di động lại vang lên. Lý Duy trực tiếp nhấc máy trả lời:
- Nói đi, lần này lại muốn giở trò gì?
Thiên Nhất nói:
- Quy tắc cũ, một mình ngươi lên lầu, đến phòng hội nghị ở tầng cao nhất. Còn chư vị HL, xin đừng vào tòa nhà.
Lý Duy và Quý Thừa trao đổi ánh mắt một chút, sau đó Lý Duy rời khỏi xe giá·m s·át của HL, bước lên bậc thang, đẩy cửa xoay ra, đi vào trong nhà.
Tuy nói đây là sản nghiệp của Lý Duy, nhưng bản thân hắn cũng không đến được mấy lần. Nhân viên ở bàn tiếp tân nhận ra hắn, nhất thời có phần lúng túng, sau khi ôn hòa trả lời Lý Duy thang máy đi đến tầng cao nhất nằm ở đâu, cả buổi vẫn chưa khôi phục tinh thần lại. Cho đến khi Lý Duy rời khỏi, nhân viên tiếp tân mới luống cuống gọi điện cho cấp trên, nói với bọn họ Lý công tử hạ cố đến chơi, hơn nữa có thể là đến tầng trên cùng.
Lý Duy theo thang máy chạy thẳng đến tầng cao nhất. Sau khi cửa thang máy mở, hắn trước tiên ló đầu ra nhìn quanh một vòng, phát hiện trong hành lang hoàn toàn không có người.
Mang theo tâm tình thấp thỏm, Lý Duy cất bước tiến vào tầng này, thông qua bản đồ bên cạnh thang máy tìm được vị trí của phòng hội nghị. Dọc theo đường đi quả thật không gặp người nào, ngoại trừ tiếng máy điều hòa lưu chuyển không khí qua lỗ thông gió trên đầu, cùng với tiếng ma sát của đế giày và đá hoa trên sàn, nơi này không còn tiếng động nào khác.
Vặn tay nắm cửa, đẩy cửa tiến vào phòng hội nghị, trước mắt Lý Duy hiện ra một cảnh tượng khiến hắn vô cùng kinh ngạc, không nhịn được hỏi:
- Tại sao các người lại ở đây?
Lúc này chung quanh bàn dài của phòng hội nghị có hơn mười người đang ngồi, trong đó có một số người đã trung niên, đầu đã hói, có một số tuổi tác xấp xỉ với Lý Duy, chỉ lón hơn vài tuổi, còn có một số tóc đã trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn. Bọn họ mang âu phục giày da của thương hiệu nổi tiếng, mái tóc được chăm sóc không rối một sợi. Mỗi người đều là nhân vật quan trọng trong thương giới quận Long, gia tài bạc triệu, giàu có một phương. Điều mỉa mai là người ở bàn này không một aï không phải là quý tộc.
Đây là trung tâm giao tiếp của Lý Duy, những người này đều là bạn kiêm đối thủ cạnh tranh của hắn. Đương nhiên đây là nói tương đối dễ nghe, còn nói khó nghe một chút là ngoài mặt xưng anh gọi em, thuận tiện trao đổi lợi ích, trong lòng chỉ mong sao cả nhà ngươi c-hết sạch, tài sản và thê thiếp đều về tay ta.
Hầu như là loại quan hệ này.
Sau khi những người kia nhìn thấy Lý Duy, trên mặt cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng không ai nói gì. Lý Duy dường như phát hiện được điều gì từ trong ánh mắt của bọn họ, đó là sợ hãi...
Cánh cửa bên cạnh bỗng khép lại, bị một cánh tay mạnh mẽ đóng vào. Một nòng súng gắn ống giảm thanh dí vào sau cổ Lý Duy.
Trong thoáng chốc trên đầu hắn đổ mồ hôi lạnh, giờ phút này hắn đang suy nghĩ có nên hô cứu mạng hay không, chỉ cẩn kêu cứu thì thành viên HL ở dưới lầu sẽ đến nơi trong vòng mấy phút. Nhưng vừa suy nghĩ lại, súng đã dí vào sau cổ, muốn g-iết hắn thì chỉ cần một giây, chờ người bên ngoài chạy tới thì mình đã sớm c-hết rồi. Đối phương không nổ súng, nói lên cũng không muốn để hắn chết.
Họng súng từ từ rời khỏi cổ Lý Duy. Dưới tình hình cực kỳ khủng hoảng này, năm giác quan của con người trở nên nhạy bén hơn so với bình thường. Lý Duy nghe rõ phía sau có tiếng bước chân của một đôi giày da, người cẩm súng kia đang lui về phía sau.
Một bước, hai bước... sau khi lui sáu bảy bước, tiếng bước chân dừng lại. Người nọ cũng không nói gì, chỉ búng tay một cái, Lý Duy suy đoán đó là bảo mình xoay người lại.
Chậm rãi xoay người, trong tầm mắt Lý Duy xuất hiện một người đàn ông trung niên, mặc âu phục màu đen, mang găng tay đen, giày da sáng bóng, mái tóc vuốt ngược, ánh mắt sắc bén như dã thú đang săn đuổi con mồi. Nếu nói b-iểu tình “lãnh khốc” có một tiêu chuẩn khuôn mẫu, vậy chính là gương mặt phía trước Lý Duy lúc này.
Gambling Snake, một nam nhân trời sinh dáng vẻ đã giống như một sát thủ chuyên nghiệp, sở hữu tướng mạo như vậy cũng không biết là đáng vui hay đáng buổn.
Lúc này bên cạnh hắn có một chiếc ghế nhỏ và một tấm bảng đen bằng nhựa, trên ghế nhỏ còn đặt một ly nước.
Tay phải Gambling Snake giơ súng, dùng họng súng chỉ chỉ vào tấm bảng đen bên cạnh, trên đó viết một hàng chữ: “Không được nói chuyện, đưa điện thoại di động cho ta.”
Lý Duy cẩn thận lấy điện thoại di động ra, tiến lên mấy bước đưa cho Gambling Snake.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lý Duy đang suy nghĩ có nên nhào tới giao đấu với đối phương hay không. Bởi vì lúc này dưới âu phục của hắn còn bọc áo chống đạn, vừa rồi bị người ta ở phía sau chỉ vào cổ, không cách nào phản kháng, nhưng trước mắt lại có cơ hội. Trong khoảng cách ngắn, người cầm súng đột nhiên bị người khác tập kích, bắn vào thân thể là phương pháp ổn thỏa nhất, cũng là bản năng của con người. Chỉ cần áo chống đạn có thể ngăn cản trong thoáng chốc, chụp lấy cổ tay đối phương không để hắn nhắm chuẩn bắn ra phát thứ hai, những người khác trong phòng này cũng không phải n·gười c·hết, đến lúc đó cùng nhau xông lên, còn sợ không chế ngự được kẻ này sao?
Nhưng ánh mắt giống như có thể g·iết người của Gambling Snake nhìn chằm chằm vào Lý Duy, khi Lý Duy còn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Gambling Snake lại khẽ lắc đầu với hắn, vẻ mặt giống như đang nói: “Ta khuyên ngươi nên cẩn thận.”
Lý Duy nuốt nước miếng một cái, lập tức xua tan ý niệm phản kháng trong đầu. Có câu “không có dùi thì đừng sửa đồ gốm”, vị đại ca trước mắt này e rằng là loại người dựa vào tay không chiến đấu, chỉ vài giây là có thể vặn gãy cổ hắn, sau đó bắn thêm một phát. Chỉ một ý niệm thoáng qua cũng bị người ta nhìn thấu, hơn nữa còn chế giễu, nếu thật sự nhào tới có lẽ sẽ b·ị đ·ánh cho liệt nửa người.
Gambling Snake cầm lấy điện thoại di động, ném vào trong ly nước. Tiểu tổ theo dõi của HL dưới lầu chỉ nghe được mấy tiếng ùng ục, liền mất đi âm thanh của máy nghe lén trên điện thoại. Cũng may trên áo chống đạn của Lý Duy còn giấu một thiết bị vừa theo dõi vừa nghe lén, HL vẫn có thể tiếp tục nghe ngóng. Có điều bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao từ đầu đến giờ chỉ nghe được vài tiếng động rất nhỏ, ngay cả một câu nói cũng không nghe thấy, rốt cuộc Lý Duy đang làm gì?
Sau khi nhúng điện thoại di động vào nước, Gambling Snake lật tấm bảng đen bằng nhựa có trục xoay bên cạnh qua một trăm tám mươi độ, chuyển sang một mặt khác, trên đó cũng viết chữ: “Đưa cả máy nghe lén trên áo chống đạn cho ta.”
Lý Duy không biết nói gì, còn tưởng rằng cọng rơm cứu mạng cuối cùng không bị phát hiện, kết quả đối phương vẫn biết được. Hắn đành phải bất đắc dĩ đưa thiết bị nghe lén giấu trong áo chống đạn cho Gambling Snake, đối phương cũng giống như trước ném vào ly nước. Lần này đám tổ viên của HL hoàn toàn lâm vào trạng thái mù tịt.
Làm xong những chuyện này, Gambling Snake cuối cùng lên tiếng. Giọng nói của hắn hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của Lý Duy, thật sự là quá hợp với gương mặt kia. Tóm lại ngữ điệu và âm sắc đều giống như tiêu chuẩn của sát thủ m·afia máu lạnh:
- Đi tìm một chỗ ngồi xuống, đừng nhiều lời, cũng đừng hỏi ta.
Lý Duy run rẩy đi đến bên cạnh bàn dài, tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn dùng ánh mắt thăm hỏi nhìn đám trùm thương giới kia, nhưng bọn họ dường như cũng không dám thốt ra nửa chữ. Đám người ngày thường. bằng mặt không bằng lòng này, hiện giờ lại đang liều mạng liếc ngang liếc dọc, đáng tiếc không có bất kỳ hiệu quả nào, không ai hiểu ý của ai.
Trước mặt tất cả mọi người, Gambling Snake bước vững vàng tới cửa, nhân vào khoá lò xo trên tay nắm, khóa chặt cửa lại. Trong tay áo của hắn lại lóe lên một vệt sáng lạnh, xuất hiện một thanh kiếm. Mọi người còn chưa phản ứng kịp, tay nắm cửa phía trong đã bị một kiếm gọt đút, vết cắt phẳng lì, phẩn thừa ra cũng rất mỏng, đã không thể cẩm xoay được.
Đám đại phú ông kia thần sắc gần giống nhau, người có tố chất tâm lý tốt thì đầu đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn, còn người có tố chất tâm lý kém... chỉ thấy một lão già mập tóc trắng râu dê ôm lấy ngực, thở dốc mấy tiếng, đau đớn ngã ra sàn nhà.
Một người đàn ông bên cạnh có bộ ria bàn chải kiểu Hitler lập tức cúi xuống, ân cẩn xem xét lão già kia, sau đó ngẩng đầu nói với Gambling Snake:
- Ông ấy có bệnh tim! Ít nhất ngươi cũng nên để lão nhân hấp hối này rời khỏi! Ông ấy chưa từng làm hại bất cứ người nào!
- Vậy để ngươi phụ trách đưa ông ta đi bệnh viện được không?
Gambling Snake nói.
- Hả?
Người ria bàn chải kia sững sốt, nghĩ thẩm đây không phải là lời thoại của ta sao? Ta đang muốn đưa ra đề nghị này, không ngờ vị sát thủ đại ca này lại trượng nghĩa như vậy.
Ai ngờ Gambling Snake vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh giống như câu trên, nhưng lại nói ra một câu hoàn toàn khác biệt:
- Mời ngươi trở lại vị trí của mình, ngậm miệng lại. Ai còn dám tự tiện hành động, ta sẽ cắt cửa sổ ném hắn ra ngoài.
Người ria bàn chải kia nghe vậy, liền quyết đoán rời khỏi “lão nhân hấp hối”, ngồi trở về vị trí của mình.
Gambling Snake từng bước đến gần lão già mập đang đau đớn co giật trên đất:
- Ta rất giỏi khiến tim người khác ngừng đập, đương nhiên cũng biết làm thế nào để tim đập lại.
Hắn đi đến gần hơn:
- Bây giờ ngươi tự ngồi dậy, ta có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Còn nếu ngươi không chịu, ta có thể tùy tiện chọn mấy loại thiết bị g·iết người để làm CPR (hồi sức tim phổi) cho ngươi.
Lão già mập lập tức ngồi dậy:
- Ta... ta không sao...
Lão bò trở về chỗ ngồi của mình, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
Gambling Snake đi đến cuối bàn dài, ngồi xuống vị trí chủ tịch, bật máy tính xách tay trên bàn lên, mở một đoạn phim, nói:
- Ta muốn chiếu một vài tư liệu cho chư vị xem.
Hắn nhìn Lý Duy một cái:
- Hï vọng lúc ta trình chiếu, các ngươi có thể øiữ yên lặng.
Lúc này trong xe giá:m s-át bên ngoài tòa nhà, Quý Thừa và đám điều tra viên HL, đã lâm vào tình thế cưỡi hổ khó xuống, bọn họ không biết có nên xông vào tòa nhà hay không. Nếu tùy tiện xông vào, có thể sẽ bị bọn b-ắt cóc kia cho rằng làm trái quy tắc, gây nguy hiểm cho cả con tin và Lý Duy. Nhưng thiết bị theo dõi nghe lén trên người Lý Duy lại hoàn toàn mất đi tác dụng, hiện giờ không biết sống c-hết, lỡ may vị Lý công tử này xảy ra chuyện, bọn họ cũng không gánh vác nổi.
Thời gian dần dần trôi qua, từ khi mất tín hiệu nghe lén đến giờ đã qua mười lăm phút, vẫn không thể phán đoán tầng cao nhất của tòa nhà xảy ra chuyện gì. Tại thời điểm mấu chốt khi tiểu tổ vũ trang của HL, chuẩn bị bất chấp tất cả hành động, từ tầng hai của một nhà hàng hải sản ở bên kia đường, bỗng nhiên có một viên đạn trên l-ửa sáng chói bay ra, kéo theo một làn khói trắng, bắn trúng xe giá:m s-át của Quý Thừa và tiểu tổ theo đõi. Đây là xe đặc chủng của HL, chiếc xe bọc thép theo kiểu xe tải này tuyệt đối không tồi, trúng phải vụ n;ổ chỉ quay cuồng hai vòng, trượt đi một khoảng cách trên đất, nhưng vẫn duy trì được chỉnh thể, cũng không bị rỉ dầu. Quý Thừa đá văng cửa sau, kéo đám tổ viên bị hôn mê ra khỏi xe. Chỗ điều khiển lại không đáng ngại, tài xế đã tự mình đẩy cửa trước bò ra ngoài.
Các thành viên của tiểu tổ vũ trang vốn đang mai phục ở phụ cận, tiếng nổ này giống như hiệu lệnh xung phong của bọn họ. Mây tên thượng sĩ và thiếu úy phụ trách hiện trường quyết đoán truyền đạt mệnh lệnh giống nhau, hơn tám mươi tên đội viên đột kích súng đạn sẵn sàng, từ phạm vi ba con đường chung quanh tụ tập lại, đồng loạt tràn về phía nhà hàng hải sản bên kia đường.
Lúc này trên tầng hai của nhà hàng kia, có ba người đàn ông mặc đồng phục của Giới Luật Thép đang đứng, mặt đều cháy đen, không ngừng họ sặc sụa.
- Ai con mẹ nó bảo hai người các ngươi dùng bazooka trong phòng! Muốn c·hết à!
Người hơi lùn đứng ở phía xa chửi mắng.
- Hả?
Hai người đàn ông cao lớn đứng bên cửa sổ, quay đầu lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
- Đúng là hai tên ngu ngốc... chắc là bị chấn động màng nhĩ rồi...
Người lùn căm phẫn nói:
- Còn tên nào đầu óc bình thường, không bị điếc hay không!
Ngoài cửa có một nhân viên tạp vụ ló đầu nhìn vào:
- Giáo... giáo sĩ... tôi ở đây.
Giáo sĩ lùn nói:
- Các huynh đệ dưới lầu đã chuẩn bị ứng chiến rồi chứ?
- Đúng vậy, dữ liệu cũng vừa được xóa sạch, tùy thời có thể phá vòng vây. Người nọ trả lời.
- Tốt!
Người lùn lời lẽ đanh thép nói:
- Đại đoàn trưởng đã có lệnh, vì tín ngưỡng chúng ta sẽ cúc cung tận tụy, chiến đấu đến cùng! HL. đã bao vây chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với bọn chúng!
Trong lòng hắn còn một câu không nói ra: “Có liều mạng cũng phải để ta chạy thoát...”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Phiến Tội,
truyện Phiến Tội,
đọc truyện Phiến Tội,
Phiến Tội full,
Phiến Tội chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!