Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 147: 128


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Không có ai biết, đoạn thời gian đó Tư Đồ Mộng Liên tìm không được Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không phải là đi tìm Bách Lý Thần Hi. Ngược lại, đoạn thời gian đó hắn rất ít liên lạc cùng Bách Lý Thần Hi mà tự mình đi một chuyến đến Băng Minh Quốc, tự mình tra xét việc trước đó Bách Lý Thần Hi bị tập kích.

Nói một chút chuyện cũ, tuy sự tình đã qua rất lâu rồi nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn lo lắng. Dựa vào suy đoán của mình cùng với chút dấu vết trước đây không cẩn thận lưu lại, hắn đã tra ra chân tướng của sự tình.

Có trời mới biết khi Nạp Lan Ngôn Kỳ biết được Tư Đồ Mộng Liên không chỉ một lần phái người ám sát Bách Lý Thần Hi, hắn có bao nhiêu phẫn nộ. Bách Lý Thần Hi biết rõ là Tư Đồ Mộng Liên gây nên nhưng mà chậm chạp không có ra tay, hắn liền đoán được một loại khả năng, nhất thời đau lòng không thôi.

Cũng trong khoảng khắc ấy, Nạp Lan Ngôn Kỳ rất muốn được gặp Bách Lý Thần Hi. Rõ ràng Liên Tâm Giới khẽ động là hắn có thể đến bên người Bách Lý Thần Hi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lựa chọn một loại phương thức khác, muốn cho nàng một kinh hỉ.

Nhưng nào có nghĩ tới, kinh hỉ không thấy đâu ngược lại kinh sợ đang đợi sẵn.

Nếu không phải biết Tư Đồ Mộng Liên từng làm qua nhiều chuyện như vậy, Nạp Lan Ngôn Kỳ có lẽ sẽ cho rằng Bách Lý Thần Hi là bởi vì chuyện xảy ra ở dịch quán và Phủ Tướng quân mà hạ sát thủ với Tư Đồ Mộng Liên. Nhưng từ sau những chuyện này, hắn hắn liếc mắt liền nhìn ra đều là khổ nhục kế của Tư Đồ Mộng Liên.

Đáng tiếc, khổ nhục kế của Tư Đồ Mộng Liên đối với Nạp Lan Ngôn Kỳ hắn không có tác dụng.

Đối với những việc mà Tư Đồ Mộng Liên phí hết tâm tư ra làm, Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ càng cảm thấy phiền. Đột nhiên hắn nhớ tới những hồi ức đã qua, chỉ thấy sự hiểu biết của mình với vị tiểu sư muội này thực sự đã cách quá xa rồi.

Mà tất cả sự thay đổi đó thật chỉ là bởi vì hắn sao?

"Sư huynh...” Tư Đồ Mộng Liên yếu ớt mở miệng, gần như tham luyến mà nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ. Chẳng biết tại sao, nàng ta cảm thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ bây giờ thật xa cách, nhưng rõ ràng hắn đang ở trước mắt nàng ta mà?

Tiếng nói của Tư Đồ Mộng Liên, kéo suy nghĩ của Nạp Lan Ngôn Kỳ quay lại. Mắt hắn khẽ rủ xuống nhìn nàng ta, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng nàng ta: "Muội không sao chứ? Cảm giác như thế nào?”

"Muội không sao." Tư Đồ Mộng Liên suy yếu mở miệng: "Không muốn...làm cho Thần Quý phi phải khó xử...”

Nói xong, Tư Đồ Mộng Liên thật đúng là rất nể mặt mà hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ căng thẳng, hô to: "Mộng Liên...”

Lúc Nạp Lan Ngôn Kỳ hô lên cũng không quên dùng ma pháp trị liệu hệ quang truyền vào trong người Tư Đồ Mộng Liên, vì nàng ta chữa thương.

"Rõ ràng có thể thuấn di, vì sao phải đi đường bình thường?" Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh, chậm rãi đi đến gần Nạp Lan Ngôn Kỳ, chăm chú nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn.

Khiến Bách Lý Thần Hi thấy hài lòng chính là từ vẻ mặt của Nạp Lan Ngôn Kỳ có thể nhìn ra được sự lo lắng của hắn không phải xuất phát từ sự yêu thương.

"Ta muốn cho nàng một cái kinh hỉ, nào ngờ nàng lại cho ta một cái kinh sợ." Nạp Lan Ngôn Kỳ ngước mắt nhìn về phía Bách Lý Thần Hi, bình tĩnh nói. Trong lời nói không có nửa phần ý trách cứ.

Một tháng không gặp, Bách Lý Thần Hi không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp như thế. Chỉ là, nét mặt của nàng bây giờ rất lạnh nhạt, hiện ra sự khó chịu.

"Rất kinh sợ? Rất đau lòng?" Rõ ràng không phải muốn nói như vậy, nhưng vừa mở miệng là nhịn không được nói ra những lời như vậy, tràn đầy vị chua.

Nạp Lan Ngôn Kỳ khẽ cong môi: "Thần Hi, nàng đang ghen sao?”

"Ta phải ghen sao?" Bách Lý Thần Hi kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Nếu ngươi dám cùng với nàng ta có gì mờ ám, ta lập tức trói nàng ta lại, còn lôi ngươi đi thiến làm thái giám, tái giá gả cho Nam Cung Chi Khiêm. Đến lúc đó, muốn sống thế nào thì sống thế đó...”

"Không cho phép đi tìm Nam Cung Chi Khiêm!" Bách Lý Thần Hi còn chưa có nói xong, đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ ngắt lời, sắc mặt vô cùng khó coi nói: "Nếu ta thật sự có cái gì với muội ấy thì còn có thể có chuyện của nàng sao?”

"Đừng cả ngày chỉ suy nghĩ lung tung, trong lòng ta toàn bộ đều là nàng, còn có thể chứa thêm ai chứ?”

"Tận mắt ngươi thấy ta đả thương nàng ta." Bách Lý Thần Hi biết rõ còn hỏi.

"Vì vậy cho nên ta mới lo lắng." Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: "Ta đã nói với nàng, muội ấy là đồ đệ sư phụ quan tâm nhất. Nếu muội ấy thật sự gặp chuyện không may, sư phụ sẽ tìm nàng gây chuyện, đến lúc đó ta không thể đề phòng hết được.”

Bách Lý Thần Hi khẽ nhướng mày: "Theo như ngươi nói, ngươi lo lắng cho nàng ta hoàn toàn là bởi vì ta?”

Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: "Muội ấy dù sao cũng là tiểu sư muội của ta, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, muội ấy còn giúp đỡ ta nhiều như vậy...”

Còn chưa nói xong đã bị Bách Lý Thần Hi không khách khí chút nào cắt đứt: "Được rồi, đừng nói nữa. Bây giờ ngươi dự định làm gì?”

"Ta phải mang muội ấy trở về." Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, hắn vừa mới nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong, ngay cả sờ một cái cũng chưa được sờ đã lại phải đi rồi, hắn cũng rất luyến tiếc nha. Nhưng vì tính toán lâu dài hắn có thể không đưa Tư Đồ Mộng Liên trở về sao?

"Sau đó?" Bách Lý Thần Hi không thích vòng vo, hỏi thẳng.

"Sau đó sẽ trở về tìm nàng." Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng rất dứt khoát nói.

Bách Lý Thần Hi nói: "Vậy ngươi đưa nàng trở về đi.”

"Nàng có trách ta hay không?”

"Vì sao ta phải trách ngươi? Trách làm gì?”

"Ta sẽ mau chóng trở lại.”

"Ừ. “

"Chờ ta trở lại!”

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi thật sâu, Bách Lý Thần Hi chủ động hôn lên môi Nạp Lan Ngôn Kỳ, vừa chạm đã tách ra, nàng nói: "Ta vô cùng tín nhiệm ngươi, chỉ mong ngươi đừng cô phụ sự tín nhiệm của ta.”

"Ta sẽ khiến nàng vô cùng hài lòng!”

“Vậy ngươi có thể đi rồi.”

Nạp Lan Ngôn Kỳ: “...”

Nàng đây là đang vội vàng đuổi ta đi sao? Hay là đang vội vàng muốn đi đâu? Muốn nhanh chóng đuổi ta đi?

"Lần chia tay này là vì để lần sau gặp lại." Bách Lý Thần Hi không hề muốn lằng nhằng, trực tiếp đuổi người. Nàng sợ nếu còn tiếp tục dây dưa ở đây nàng sẽ thay đổi chủ ý. Nàng nói: "Mau dẫn nàng ta trở về đi, Mẫn Gia và Ngự Thanh ra tay cũng không nhẹ đâu.”

"Ý của nàng là nàng và Đông Phương ra tay rất nhẹ?”

"Nếu nhìn ở một góc độ khác mà nói, quả thật là như vậy." Dừng một chút: "Nếu ngươi không mang nàng ta đi, La Gia sẽ lại muốn gϊếŧ nàng ta.”

Nạp Lan Ngôn Kỳ: “...”

Ngước mắt liếc nhìn La Gia một cái, Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: "Chờ ta trở lại!”

"Sao trước đây ta lại không phát hiện ra ngươi là người thích dây dưa lằng nhằng như vậy chứ?" Bách Lý Thần Hi lên tiếng đuổi người lần nữa.

"Đó là bởi vì ta yêu nàng, quan tâm nàng!”

Nói xong, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không lưu lại nữa, ôm lấy Tư Đồ Mộng Liên phi thân rời đi.

Nhìn bóng lưng Nạp Lan Ngôn Kỳ đi xa, trong lòng Bách Lý Thần Hi không khỏi trống trải. Một tháng qua, thật ra nàng cũng rất nhớ Nạp Lan Ngôn Kỳ. Thật vất vả mới thấy được người, nhưng ngay cả nói cũng chưa nói được hai câu đã phải tách ra, còn là mang theo một nữ nhân khác rời đi.

"Hối hận?" Ngự Thanh trêu chọc nói: "Nếu không đoạt người về?”

"Thần Hi, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta lập tức cho người ngăn lại." Đông Phương Thanh Thanh chỉ sợ thiên hạ không loạn bồi thêm một câu.

"Sợ chưa đủ loạn?" Bách Lý Thần Hi thu lại tầm mắt, nói: "Lên núi.”

"Ta cảm thấy được lưu lại nữ nhân kia thủy chung vẫn là một mầm gây họa." Mẫn Gia sâu kín nói.

Bách Lý Thần Hi quay đầu nhìn về phía Mẫn Gia, chỉ thấy vẻ mặt Mẫn Gia ngưng trọng, đúng là khó mà thấy được.

Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, sắc mặt La Gia cũng không tốt mấy.

Bách Lý Thần Hi nói: "Tư Đồ Mộng Liên quả thực đáng chết, chỉ có điều hiện giờ không phải lúc." Dừng một chút lại nói: "Ta không thể tìm thêm phiền toái cho hắn, hắn đã có rất nhiều chuyện phải nhức đầu rồi.”

"Nói tới nói lui, ngươi chậm chạp không hạ thủ với Tư Đồ Mộng Liên cũng là vì Nạp Lan chủ tử?" Đông Phương Thanh Thanh nói: " Bách Lý Thần Hi trước đây mạnh mẽ vang dội, lòng dạ độc ác đi đâu rồi? Làm sao vừa gặp phải Nạp Lan chủ tử đã thay đổi hoàn toàn rồi? Ngươi rốt cuộc yêu Nạp Lan chủ tử bao nhiêu mới có thể vì để hắn bớt phiền phức mà khiến mình hết lần này đến lần khác rơi vào trong nguy hiểm?”

"Ngươi nói hơi nhiều đấy.” Bách Lý Thần Hi trừng mắt nhìn Đông Phương Thanh Thanh, nhưng cũng không thực sự trách tội nàng ấy.

Yêu Nạp Lan Ngôn Kỳ bao nhiêu, vấn đề này thật đúng là đang hỏi khó Bách Lý Thần Hi. Bởi vì đáp án của nó nàng chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng tính toán qua. Chỉ là khi nàng hiểu được đã có chút không thể tự kiềm chế, vì hắn, nàng có thể làm rất nhiều chuyện, huống hồ chỉ là tạm thời buông tha Tư Đồ Mộng Liên?

"Các ngươi cũng vì Thất Sắc Thảo mà đến?” La Gia ở một bên vẫn không nên tiếng, mãi đến khi Bách Lý Thần Hi nhấc chân đi lên núi mới hỏi ra vấn đề mấu chốt.

"Đúng vậy." Bách Lý Thần Hi nói: "Ngươi chọn giúp ta đoạt Thất Sắc Thảo, hay là giúp Tư Đồ Mộng Liên đoạt Thất Sắc Thảo đây?”

"Có gì khác biệt?" La Gia theo bản năng hỏi lại.

"Nếu ngươi giúp Tư Đồ Mộng Liên đoạt Thất Sắc Thảo, như vậy rất xin lỗi, ta sẽ không cố kỵ ngươi là ca ca của Mẫn Gia mà thủ hạ lưu tình đối với ngươi." Bách Lý Thần Hi thẳng thắn nói, có thể thấy được nàng đối với Thất Sắc Thảo vô cùng quan tâm.

"Thất Sắc Thảo thật sự quan trọng như vậy?" La Gia không hiểu.

"Đúng!" Với Bách Lý Thần Hi nàng mà nói, thật rất quan trọng.

La Gia trầm mặc, Bách Lý Thần Hi suy nghĩ một chút, bỗng nói: "Có lẽ có Thất Sắc Thảo, ta có thể giúp ngươi giải trừ cấm chú.”

"Ngươi biết nàng hạ cấm chú gì ở trên người ta?" La Gia đột nhiên dâng lên một chút hy vọng, thời gian ở chung rất ngắn nhưng hắn cũng nhìn ra Bách Lý Thần Hi có chỗ bất phàm, không khỏi hỏi lại.

"Không biết!" Bách Lý Thần Hi trả lời rất dứt khoát.

Trong nháy mắt con ngươi của La Gia chợt ảm đạm xuống, Mẫn Gia cũng đau lòng, đang muốn an ủi thì Bách Lý Thần Hi lại lên tiếng: "Nhưng, ta có thể thử xem.”

Quá trình lên núi rất thuận lợi, vừa không gặp phải người muốn lấy Thất Sắc Thảo, cũng không có đựng đến ma thú.

Cho đến khi leo lên đỉnh Vô Vọng Sơn, đập thẳng vào mắt là một rừng cây với sương mù dày đặc. Xung quanh yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ, bầu không khí cũng trở nên quỷ dị, như cũ vẫn không nhìn thấy một bóng người hay một con ma thú nào cả.

Càng là yên tĩnh ngược lại càng khiến người ta trở nên bất an, luôn có cảm giác yên tĩnh trước cơn giông bão.

"Muốn đi đến vách núi dựng đứng nơi Thất Sắc Thảo sinh trưởng phải xuyên qua một mảnh Vụ Lâm." Sắc mặt La Gia ngưng trọng nói: "Mà mảnh Vụ Lâm này, mới là sự tồn tại nguy hiểm nhất.”

"Ca, huynh từng đi vào rồi sao?" Mẫn Gia nhìn vẻ mặt La Gia rất nghiêm trọng, không nhịn được hỏi.

La Gia thành thật trả lời: "Ừ, nhưng chưa thể chân chính đi xuyên qua mảnh Vụ Lâm này." Dừng một chút: "Càng vào sâu vụ khí càng dày, tầm nhìn bị thu hẹp, không cẩn thận rất dễ bị lạc đường. Mà một khi lạc đường đi nhầm tới địa phương nào đó không biết, đụng phải ma thú cao giai sẽ rất nguy hiểm.”

"Ngự Thanh, sau khi tiến vào đều nhờ cả vào ngươi đó." Bách Lý Thần Hi vỗ nhè nhẹ lên đầu Ngự Thanh, bỗng nghĩ đến cái gì đó, liền lên tiếng nói: "Thanh Thanh, Mẫn Gia, các ngươi vào không gian Tử Giới đi, có La Gia dẫn đường cho ta là đủ rồi.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi, truyện Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi, đọc truyện Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi, Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi full, Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top