Phế Đế Vi Phi

Chương 50: 50: Trần Nguyên Tư Chết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phế Đế Vi Phi



16/04/2022
Edit: Chary
_______________________________
Linh Tuyết lấy ra cái hộp nhỏ, bên trong chứa một con cổ trùng đang ngọ nguậy.
Trần Nguyên Tư kinh hãi vạn phần, chứng kiến Linh Tuyết gắp nó lên rồi dùng tốc độ cực kỳ thong thả đưa sát lại miệng mình.
Hắn ta trợn trắng hai mắt, khủng hoảng vô biên xen lẫn hàn ý thấu xương từ bàn chân xộc thẳng lên đại não.
Đó là nỗi sợ hãi xuất phát từ đáy lòng, theo Linh Tuyết cố tình thả chậm tốc độ, nỗi sợ kia phóng đại vô số lần.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ, toàn thân lạnh lẽo, hàm răng va đập với nhau kêu cốp cốp, mồ hôi lạnh ròng ròng ứa trên trán.

Hắn ta liều mạng muốn ngậm chặt miệng, muốn cầu Linh Tuyết tha cho mình, ngặt nỗi thân thể không thể cử động, đành phải trơ mắt nhìn Linh Tuyết bỏ con trùng kia vào miệng mình.
Cổ trùng vừa vào miệng liền theo thực quản một đường trượt xuống.

Thoáng chốc, hắn ta lập tức cảm giác được thứ kia hung hăng gặm cắn huyết nhục trong cơ thể mình.
"A......"
Đau đớn làm ngũ quan hắn ta vặn vẹo, nước mắt sinh lý khó nén nỗi mà tuôn rơi, nhưng không tài nào kêu gào, chỉ có thể phát ra những âm thanh a a nhỏ vụn.
"A ——"
Tiếng thảm thiết cao giọng, cổ trùng trong cơ thể Trần Nguyên Tư bắt đầu đấu đá lung tung, điên cuồng uống máu, gặm xương nuốt thịt.
Đi kèm đau đớn tận xương tủy còn có cơn ngứa ngấy cực hạn.
Ngứa ngấy vô cùng vô tận, thống khổ mang đến khiến người ta khó chịu hơn cả việc huyết nhục bị gặm cắn.
Hắn ta rất muốn với tay gãi để giảm bớt cơn ngứa, thế nhưng huyệt đạo bị điểm, ngay cả cử động chút cũng khó khăn.
Chỉ có thể gồng mình sâu sắc cảm thụ thống khổ cực hạn kia, nước mắt tung tóe.

Mộc Tử Khâm thưởng thức dáng vẻ đau đớn thống khổ của Trần Nguyên Tư, vừa lòng cong khóe môi.

Y chậm rì rì bước tới trước mặt, dùng mũi chân nâng cằm hắn ta: "Thế nào, cảm giác rất hưởng thụ đúng chứ?"
Trần Nguyên Tư lộ thần sắc méo mó tựa ác quỷ, ánh mắt độc địa hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Tử Khâm, hận không thể đem y bầm thây vạn đoạn.
Mộc Tử Khâm chả buồn để ý, y nở nụ cười phong tình vạn chủng, lời nói lại khiến Trần Nguyên Tư toàn thân rét run.
"Loại cổ này tên là Luyện ngục, có nguồn gốc từ Miêu Cương, tên như ý nghĩa, người bị hạ cổ sẽ được trải nghiệm cảm giác rơi xuống địa ngục trần gian.

Bản thân cổ không độc, nhưng nó uống máu ăn thịt mà sống, mỗi tháng sinh sôi một lần, trong thời kì sinh sản nó cần lượng dưỡng chất gấp ba bình thường, từ đó làm cho người ta muốn sống không bằng chết...."
Trần Nguyên Tư nghe xong thì da đầu tê dại, huyết dịch đông cứng, sau đó nghe Mộc Tử Khâm tiếp tục nói: "Hơn nữa, sinh lực của loại cổ trùng này vô cùng mạnh mẽ, giết không chết, trừ phi......"
Mộc Tử Khâm từ từ áp sát bên tai Trần Nguyên Tư, nhếch môi cười lạnh, y kéo dài ngữ điệu, thanh âm khe khẽ mà tựa tiếng sấm bổ vào lòng người: "Ngươi chết..."
Hai mắt Trần Nguyên Tư long sòng sọc, thân thể liên tục run lẩy bẩy, trong mắt đầy nỗi kinh hoàng.
Mộc Tử Khâm vỗ vai hắn ta, nhãn thần vũ mị: "Hi vọng ngươi có thể kiên trì lâu chút, đừng chết quá sớm, bằng không......" Mộc Tử Khâm gợi ra nụ cười xảo quyệt, "Trò chơi sẽ mất vui......"
Nói xong cũng chẳng đợi Trần Nguyên Tư phản ứng, dứt khoát dẫn Linh Tuyết ly khai.
Ban đêm, Mộc Tử Khâm đứng bên cửa sổ trông ra gốc cây bên ngoài, chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Một kiện áo choàng rộng thùng thình khoác lên người y, đem y bao bọc chặt chẽ, giọng nói của đế vương chợt vọng đến từ sau lưng: "Đêm khuya gió lạnh, cũng không biết khoác thêm áo, ngươi vừa khỏi bệnh, nếu để nhiễm lạnh thì làm sao đây?"
Mộc Tử Khâm ngoảnh đầu, rộ cười như hoa, y vòng tay qua cổ đế vương, nhẹ giọng gọi: "Bệ hạ...."
Đế vương thuận thế ôm lấy eo y: "Nghe nói, hôm nay ngươi tìm Trần Nguyên Tư tính sổ?"
Mộc Tử Khâm nghe thế thì hất cằm: "Bệ hạ đến hỏi tội thần thiếp sao?"
Đế vương khẽ gõ trán y: "Sao có thể chứ?"
Đế vương nhíu mày: "Nhưng bên phía Trấn quốc công..."
"Bên phía Trấn quốc công thế nào?"
Đế vương nhìn người trong lòng, ánh mắt thăm thẳm, cảm xúc thâm sâu khó dò: "Nghe bảo Trần Nguyên Tư đã đau đến ngất hai lần, còn chưa tìm ra phương pháp cứu chữa, hôm nay phía Trần quốc công cứ một mực gây sức ép cho trẫm..."

Mộc Tử Khâm tựa vào cổ đế vương, đầu lưỡi ướt át như vô tình lướt qua vành tai hắn: "Nếu không thì......!giao thần thiếp cho Trấn quốc công đi......"
Đế vương nhéo nơi mẫn cảm bên eo Mộc Tử Khâm như thể trừng phạt: "Nói cái gì đó?"
Lại bắt gặp mỹ nhân trong lòng ngực quăng mị nhãn như tơ, dỗi hờn nói: "Vậy bên Trấn quốc công phải làm sao?"
Bộ dáng này của y với đế vương mà nói là hấp dẫn chí mạng, mâu sắc hắn trầm xuống, thờ ơ đáp: "Trấn quốc công bên kia trẫm sẽ xử lý...."
Mộc Tử Khâm xem thấu tâm tư đế vương, y thân thiết kề bên tai đối phương, hơi thở như lan: "Bệ hạ, thân thể thần thiếp khôi phục từ lâu rồi, thần thiếp......"
Chẳng biết nghe thấy điều gì mà đồng tử đế chấn động, hắn bế ngang mỹ nhân ném lên giường, rồi áp người xuống.
Mộc Tử Khâm nâng tay ôm đế vương, cười đến quyến rũ câu nhân: "Bệ hạ, thần thiếp rất sợ đau, lần này ngài nhẹ chút nha ~"
Người dưới thân như bức bích họa được phô triển, tóc đen tản ra, mạt chu sa tại mi gian tô điểm vẻ yêu diễm mị hoặc, đẹp tựa yêu tinh.

Hô hấp đế vương trở nên gấp gáp: "Yên tâm đi Tử Khâm, lần này trẫm nhất định cẩn thẩn hết sức, sẽ không làm đau ngươi......"
Màn giường rũ xuống, che đậy xuân sắc yêu kiều.
Trăng sáng trên cao, nến đỏ tích lệ, khắp phòng kiều diễm tràn lan.
Buổi sáng khi Mộc Tử Khâm tỉnh lại, đế vương đã ly khai, giường chiếu bên cạnh lạnh băng, hiển nhiên hắn đã rời đi từ sớm.
"Nương nương tỉnh rồi ạ." Linh Tuyết bưng một bát cháo tiến lên, "Bệ hạ rời đi lúc nương nương còn ngủ say, nên không đánh thức ngài mà tự mình thượng triều."
Mộc Tử Khâm gật đầu, đoạn tiếp nhận bát cháo từ tay Linh Tuyết, múc từng muỗng ăn vào.
Cháo ấm mềm dẻo rất hợp khẩu vị, bên trong chứa nhiều loại dược liệu trân quý, vừa cung cấp dinh dưỡng vừa đầy đủ hương vị, đây là do Thái Y viện hợp lực với Ngự Tiện phòng nấu riêng cho Mộc Tử Khâm...
.........
Mộc Tử Khâm đang đọc sách thì trông thấy đế vương sắc mặt xanh mét từ đằng xa đi tới.

Hắn nặng nề ngồi xuống ghế dài rồi cầm ấm trà trên bàn tự rót một chén đầy, uống ừng ực.

Mộc Tử Khâm buông sách trong tay, đi đến thuận thế ngã vào lòng đế vương, hai tay vòng qua cổ hắn, ôn nhu xinh đẹp cười: "Bệ hạ sao thế? Ai chọc giận bệ hạ à?"
Vẻ mặt đế vương thoáng hòa hoãn, nâng tay ôm thắt lưng mỹ nhân: "Còn chẳng phải đám đại thần kia? Mỗi ngày chỉ biết đối nghịch với trẫm, nhất là Trấn quốc công, càng lúc càng vô pháp vô thiên......"
Mộc Tử Khâm nhếch khóe miệng, coi bộ Trấn quốc công lại tạo áp lực cho hắn đây.
Cánh môi ôn nhuyễn như có như không chạm qua môi mỏng của đế vương: "Lần này xác thật do thần thiếp làm quá trớn, chư vị đại thần có ý kiến cũng phải thôi, bệ hạ tuyệt đối đừng vì thần thiếp mà tổn hại tình nghĩa quân thần.

Chi bằng đem thần thiếp giao ra, bình ổn triều đình phẫn nộ?"
Đế vương gõ mạnh vào trán Mộc Tử Khâm, cái trán bị gõ cho u đỏ, mỹ nhân liền oán trách hô đau.
Đế vương khẽ nắn mông y, giả vờ cả giận nói: "Lần sau còn nói những lời này, trẫm sẽ làm ngươi không nói được nữa."
Mộc Tử Khâm sửng sốt, sau đó mới hiểu hắn nói cái gì.

Y ngượng ngùng bổ nhào vào lòng đế vương, chôn mặt trong ngực hắn, mị thanh kêu: "Bệ hạ......"
"Không hay rồi bệ hạ ơi....." Lưu công công bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy vào.
Thế là bắt trọn động tác thân mật của hai vị chủ tử, lão hấp tấp quay đầu sang nơi khác, tỏ vẻ ta chưa thấy gì hết.
Mộc Tử Khâm đứng dậy khỏi người Tiêu Chấn Diệp, ngồi qua một bên.

Tiêu Chấn Diệp chỉnh trang lại siêm y sau đấy nhìn sang Lưu công công: "Chuyện gì?"
"Hồi bẩm bệ hạ, Trấn quốc công phủ truyền tin tức đến, Trần tiểu công tử tự sát bỏ mình......"
Trấn quốc công phủ.
"Con trai đáng thương của ta! Sao mệnh con khổ như thế hả......"
"Con mở mắt......!mở mắt nhìn nương đi con......"
"Con ơi....!Sao con nhẫn tâm bỏ nương mà đi....!Con kêu vi nương sống tiếp thế nào đây......"
Trấn quốc công phu nhân ôm lấy Trấn Nguyên đã đoạn khí, hổn hển khóc ròng, hạ nhân trong phủ khuyên can mọi cách đều vô dụng.
Nền đất lạnh lẽo, Trần Nguyên Tư sắt mặt xám xanh nằm bất động, thân thể hắn ta cứng đờ, trên cổ in vết hằn đỏ, bên cạnh còn có dải lụa trắng.
Rõ ràng là thắt cổ tự vận.
Khuôn mặt hắn ta vẫn duy trì bộ dáng méo mó trước khi tử vong, hiển nhiên phải trải qua một hồi thống khổ rồi mới chết đi.

Mộc Tử Khâm nhìn đến thi thể Trần Nguyên Tư thì hơi ngạc nhiên, vốn nghĩ rằng hắn ta có thể chống đỡ một đoạn thời gian, ai ngờ hắn ta lựa chọn tự kết liễu nhanh như thế.
Còn chưa trụ đến lúc cổ trùng sinh sản cơ mà.
Bất quá cũng tốt, cách kế hoạch gần hơn một bước.
"Trần ái khanh hãy nén bi thương." Đế vương thấy Trấn quốc công đắm chìm trong nỗi đau tang tử, cả người như thể già đi chục tuổi, hắn an ủi vỗ vỗ vai gã.
Trấn quốc công phu nhân nghe thấy giọng nói của đế vương, bà ta ngẩng phắt đầu lên, bắt gặp Mộc Tử Khâm đứng cạnh hắn.
Ánh mắt bà ta tức khắc tràn đầy oán độc, lập tức rút bội kiếm bên hông một thị vệ, lao về phía Mộc Tử Khâm: "Tiện nhân! Hung thủ hại chết con ta! Đền mạng cho con ta đi!!!"
Thế nhưng bà ta chưa tới gần Mộc Tử Khâm, kiếm trong tay đã bị người đánh rơi.
Đúng là Trấn quốc công.
Trấn quốc công phu nhân khó hiểu quát gã: "Lão gia ngươi đang làm cái gì?"
"Đây chính là hung thủ hại chết con của chúng ta, ta muốn giết y!" Dứt lời, Trấn quốc công phu nhân liền đi nhặt kiếm.
Tuy nhiên, kiếm chưa kịp nhặt thì một cái tát vang dội đột nhiên giáng xuống mặt bà ta, toàn trường chớp mắt trở nên yên tĩnh.
Trấn quốc công phu nhân bị cái tát này đánh cho ngây người, bà ta bưng khuôn mặt sưng phù, không thể tin nỗi nhìn Trấn quốc công.
Hơn nửa ngày bà ta mới phản ứng lại, hốc mắt dần dần ửng đỏ.

Bà ta chỉ vào Mộc Tử Khâm, tâm tê phế liệt gào lên với Trấn quốc công: "Ngươi đánh ta! Ngươi cư nhiên đánh ta! Kẻ thù giết con đứng ngay trước mắt, ngươi không động thủ thì thôi, cớ sao ngăn cản ta báo thù?!"
Trấn quốc công hai mắt đỏ au trông về phía Trấn quốc phu nhân, gã siết chặt tay khiến đốt xương kêu răng rắc, kế đó mau chóng thả lỏng tay, ra lệnh với hạ nhân: "Đưa phu nhân về phòng."
Hạ nhân lập tức tiến lên, kéo Trấn quốc công phu nhân đi.
Bà ta liều mạng giãy dụa: "Ta không đi! Ta muốn báo thù cho con trai...."
Âm thanh xa dần, cuối cùng vẫn bị người cưỡng chế mang đi.
Trấn quốc công nhắm mắt, lần nữa mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục bình tĩnh.
Gã xoay người, hướng Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm thỉnh tội, "Phu nhân vừa trải qua đau đớn mất con nên tinh thần có chút thất thường, thỉnh bệ hạ cùng nương nương lượng thứ cho."
Đế vương quan sát Trấn quốc công, thần sắc vô cảm, "Không ngại, hành vi của Trấn quốc công phu nhân âu cũng có thể thấu hiểu, hy vọng Trấn quốc công và phu nhân sớm nguôi ngoai, chớ nên tái phạm sai lầm..."
Thân thể Trấn quốc công khẽ run: "Dạ bệ hạ...."
________________________________.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phế Đế Vi Phi, truyện Phế Đế Vi Phi, đọc truyện Phế Đế Vi Phi, Phế Đế Vi Phi full, Phế Đế Vi Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top