Phá Trận Đồ

Chương 204: 204: Phiên Ngoại 6


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Trận Đồ



Ẩm Tuyết dạ đàm (Lảm nhảm đêm khuya của Ẩm Tuyết :)
Ta tên Ẩm Tuyết, là một thanh trường kích.
Chủ nhân của ta, là một Hồ ly rất đáng gờm cũng rất thất bại.
Y có cảnh giới cửu vĩ, danh vọng trong Yêu tộc không kém gì Yêu hoàng bệ hạ đã già kia, từng tham gia trong Phá Ma chiến lần thứ hai tại Tây Tuyệt.

Y sát phạt quả quyết, trí dũng song tuyệt, đạt được Bạch Hổ pháp ấn truyền thừa, dùng vô số hài cốt Ma tộc chất thành vương tọa.
Y lại là kẻ do dự thiếu quyết đoán, giấu diếm rất nhiều nỗi ưu tư không chịu nói với người ngoài, chỉ dám ở thời điểm trời tối người yên, một bên lau chùi cho ta, một bên lải nhải liên miên.
Ta tuy rằng rất yêu y, nhưng thật sự cũng rất phiền loại hành vi này.

Không chỉ là y lau đến khi ta bóng loáng, còn bởi vì y thường thường nói tới nói lui quanh quẩn có mấy người.
Tỷ như vị Địa pháp sư lạnh mặt mềm lòng kia.
Tỷ như Yêu hoàng cùng tiền nhiệm Hồ vương đã bị chia cách âm dương hai ngả đó.
Tỷ như vị bằng hữu đoản mệnh Kiếm Tà.
Tỷ như tên Hồng y tiểu quỷ nhìn như đã lớn mà còn vĩnh viễn chưa trưởng thành nọ...
Còn có, nam nhân rõ ràng ở cách vách, y lại không dám liếc mắt nhìn một cái.
Ta từng có vô số buổi tối bồi tiếp chủ nhân ngồi ở trên nóc nhà cách vách.

Y trầm mặc uống rượu, ta bị đặt ở một bên uống gió.


Lúc này chủ nhân sẽ biến thành đặc biệt yên tĩnh, bởi vì y đang nghe người trong phòng đánh đàn.
Làm một thanh binh khí, ta thực sự không hiểu âm nhạc tốt chỗ nào, lại càng không hiểu chủ nhân là một yêu tu xuất thân võ đạo làm sao lại thích học đòi văn vẻ của Nhân tộc như vậy.

Ta thậm chí đại nghịch bất đạo mà nghi ngờ, đến tột cùng là y có thể nghe hiểu hay không.
E rằng y không phải là vì nghe đàn, mà muốn thông qua giai điệu nhận biết tình cảm của người trong phòng đi.
Ta có ấn tượng rất sâu sắc đối với nam nhân này.

Hắn có bề ngoài cực đẹp, cho dù là ta cũng cảm thấy trên đời không có người nào đẹp mắt hơn hắn.

Chủ nhân có lúc cũng tự giễu mình là bị sắc đẹp làm hỏng đầu óc, không thì làm sao lại đem một cái rắc rối to lớn như vậy về Hàn Phách thành, cả ngày lẫn đêm đặt dưới mí mắt chứ?
Nam nhân này là ma tộc.

Ta nhớ đến thời điểm hắn ở trên chiến trường thao túng quần ma công thành tàn nhẫn, cũng nhớ đến thời điểm hắn không sống mái sinh tử cùng chủ nhân trò chuyện vui vẻ.

Ta không hiểu vì sao, rõ ràng bọn họ là địch thủ lại phát triển trở thành quan hệ ám muội không rõ như vậy, cũng không hiểu chủ nhân tại sao bỏ qua cơ hội một bước lên trời, đổi lấy được cùng ma vật này đồng sinh cộng tử.
Ta càng thêm không hiểu, vì sao chủ nhân yêu hắn như vậy, rồi lại không dám gần gũi hắn hơn.
"Bởi vì ta không thể tin tưởng hắn, không có cách nào buông hắn xuống, cũng không có cách nào không yêu hắn."
Thời điểm chủ nhân nói như vậy, nam nhân kia đang đứng dưới hành lang, ống tay áo màu thủy lam trong gió tuyết tung bay như cánh bướm.


Hắn mang một bình Mai hoa tửu đã hâm nóng đi đến, mặt mày mang theo ý cười ôn nhuận, ở trong đất trời ngập tràn băng tuyết nơi đây tựa như tia nắng ấm.
Hắn rót một chén rượu cho chủ nhân.

Tại thời điểm chủ nhân ngửa đầu uống cạn, hắn nhanh chóng sáp tới ngậm vào hầu kết chủ nhân.

Ta biết đó là chỗ yếu hại nhất cũng là một trong những điểm mẫn cảm nhất trên người y.
Ta mặc dù là binh khí, nhưng cũng đã thấy qua thanh sắc ái dục của tình yêu nam nữ.

So với hình tượng chủ nhân trong miệng người ngoài ngây ngốc đến mức ngay cả sắc đẹp cũng chỉ muốn nhìn chứ không dám nhìn, hiện tại y đã biến thành một con hồ ly lão làng khéo léo đưa đẩy, thời điểm tiệc rượu giao tiếp đối mặt với nữ yêu quyến rũ khiêu khích cũng thành thạo điêu luyện.

Nhưng mà, hôm nay nam nhân này chỉ nhẹ nhàng liếm một cái, chủ nhân liền tựa như xù lông, thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên.
Rồi sau đó, chủ nhân vẫn dùng một loại tư thái gần như chật vật chạy trốn như cũ, không đáp trả nụ hôn khẽ khàng của hắn.
Thời điểm theo chủ nhân vội vã rời đi, ta mơ hồ nghe được người kia đang cười, nhẹ nhàng đạm nhạt, tựa như người đa tình sầu triền miên níu kéo, lại như giấu diếm châm chọc, kết thúc bằng một chút lạnh lùng.
Chủ nhân cũng nghe được, dưới chân y hơi khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu.
Đêm đó, hồng y tiểu quỷ kia đến.
Theo hắn lớn lên, cũng có ái nhân mình vừa ý, số lần đến Hàn Phách thành liền dần dần ít đi.

Chủ nhân thỉnh thoảng sẽ trêu chọc hắn vài câu, sau đó không nhắc lại nữa.


Dù sao tiểu quỷ này đã lớn thành dáng dấp đại nhân, cũng nên đổi người khác giáo huấn hắn.
Nhưng mà ta nghĩ, tiểu quỷ này vẫn cực kì non nớt như cũ, trên mặt hắn trước sau đều mang theo nụ cười thiên chân vô tà, đem hết thảy đều nghĩ đến quá đơn giản.

Tỷ như...!hắn vẫn cho rằng chủ nhân sống rất tốt.
Tiểu quỷ cũng thích nói chuyện với ta.

Hắn là một trong số cực ít người có thể nghe được âm thanh của ta, cho nên vừa rảnh rang liền thích đến tán nhảm.

Có lúc ta phiền đến không thèm phản ứng, hắn cứ tự nhiên kể chuyện xưa cho ta.
Mấy cái chuyện xưa xửa xừa xưa đều là chủ nhân nói qua, nơi nào còn đến phiên hắn?
Mãi đến tận lần này, tiểu quỷ kể một cái cố sự ta chưa từng nghe tới, nói là có một loại ma vật trời sinh vô tâm, thoạt nhìn sướng vui đau buồn không khác gì người thường, trên thực tế đó đều là trộm học được từ trong lòng người, bắt chước đến vô cùng tương tự, chính bản thân mình lại không có tình cảm.

Cho nên hắn sẽ không yêu người, cũng sẽ không vì yêu mà rung động.
Ta không nhịn được hỏi: "Vậy chẳng phải là người yêu hắn đều rất đáng thương?"
Tiểu quỷ nói: "Phải a, đặc biệt là người sau khi yêu hắn biết được chân tướng, không có cách nào được chân chính đáp lại, nhưng cũng không có nào cách thuyết phục bản thân mình tin tưởng hư tình giả ý gần như hoàn mỹ kia của hắn, tỉnh táo mà thống khổ."
"Không yêu hắn nữa, không phải là được rồi sao?"
"Có những tình yêu không thể quay đầu lại, bởi vì nó không có lần thứ hai."
"Như vậy...!nếu như Ma vật kia mọc ra một trái tim thì sao?"
"Nếu như hắn có trái tim, vậy hắn sẽ có nhược điểm." Tiểu quỷ nhẹ giọng nói "Muốn như thế..."
Hắn đột nhiên không nói tiếp, vì chủ nhân đang đứng ở cửa, trong đồng tử đỏ đậm mang theo vẻ ủy khuất lặng lẽ.
Ta bỗng cảm thấy sợ, tiểu quỷ cũng vậy.
Chủ nhân không trách phạt chúng ta, chỉ nói cho tiểu quỷ là có người đến đón hắn.

Tiểu quỷ lưu luyến mà ôm chủ nhân một cái, tựa như tiểu hài tử năm xưa.

Nam nhân đến đón hắn mặc áo tơ trắng cầm một cái dù trúc tía màu xanh, nụ cười ôn nhu, nắm tay tiểu quỷ càng đi càng xa.
Đêm đó, chủ nhân một mình ở trong viện uống rượu say.
Ta chính đang lo lắng suy nghĩ, một thanh trường kích làm sao có thể mang chủ nhân về tẩm điện thu xếp, bất thình lình có một cánh tay duỗi lại, bế ngang chủ nhân lên.
Ngày thường bọn họ đứng chung một chỗ, ta luôn cảm thấy chủ nhân vừa anh tuấn vừa đáng tin cậy, hiện tại mới bừng tỉnh phát hiện, kỳ thực chủ nhân cũng cần được bảo vệ.

Nhưng mà, người có thể nhìn được một mặt yếu đuối này của y chỉ có một mà thôi.
Chủ nhân thường ngày chỉ một chiếc lá rơi cũng có thể bị đánh thức, ở trong lòng hắn ngủ rất say.
Ta lẻ loi mà bay ở phía sau, nhìn hắn ôm chủ nhân về tẩm điện, tự mình lấy nước hầu hạ chủ nhân rửa mặt, thật giống như việc đã từng làm qua vô số lần.
Sau đó, hắn ngồi bên cạnh, lấy ngón tay từng tấc từng tấc vuốt ve gương mặt chủ nhân.
Ta thấy hắn nắm chặt tay chủ nhân.

Tại thời điểm chủ nhân vô tri vô giác, hắn dùng cái tay này tách lồng ngực của mình ra.
Nháy mắt đó, ta sợ đến mức thiếu chút nữa tát vào mặt chủ nhân.

Mãi đến tận lúc ta nhìn thấy lồng ngực dưới xương sườn kia trống rỗng.
Nam nhân này không có trái tim.
Hắn không đổ máu, cũng không cảm thấy đau, trên mặt lại có một loại thần sắc phức tạp ta nhìn không hiểu, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được.
Hắn nắm bàn tay chủ nhân đưa vào trong lồng ngực, ở trên xương sườn khắc xuống ba chữ:
Mộ Tàn Thanh..


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phá Trận Đồ, truyện Phá Trận Đồ, đọc truyện Phá Trận Đồ, Phá Trận Đồ full, Phá Trận Đồ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top