Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Băng Áp Bách
"Vân Hỉ, em gọi chị sao?"
Kể từ khi Mạc Tư Tư chìm trong bể tình của Tề Ngữ Yên thì Hạ thị hầu như đã được ném lại cho Hạ Tử Nhiễm cùng đồng bọn, hay nói đúng hơn là Cố Vân Hỉ và Dương Tiểu Doãn. Lúc đầu muốn rời Thắng Hoàng khiến Tiêu Mạc Ngôn muốn nổi đóa lên sống chết đòi gĩư lại, nhưng cũng nhờ Hạ Hạ mà ba người mới thoát khỏi tay Tiêu tổng bình an. Hạ Thiếu Phong đáng thương bị chị mình nhét vào vị trí phó tổng Thắng Hoàng thay thế, may mắn cậu ta cũng gọi là có tài kinh doanh nên không có vấn đề gì.
Cố Vân Hỉ mỗi ngày đều ngồi trong phòng giám đốc xử lí văn kiện tồn đọng thời gian qua, lâu lâu sẽ cho gọi vợ yêu vào để...
"Tiểu Doãn, mau lại đây giúp em cái này!"
Cố Vân Hỉ làm mặt nghiêm túc vẫy tay gọi lão bà lại gần. Tiểu Doãn cũng nhanh chóng đóng chặt cửa tiến lại giúp lão công giải quyết văn kiện. Nhưng không ngờ...
"Ah...Vân Hỉ, em làm gì thế?"
"Hôn ah!"
Nói dứt câu, Cố Vân Hỉ đã vươn tay kéo cả cơ thể Tiểu Doãn ngã vào lòng mình, nhanh chóng đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào. Môi đan môi mau chóng trở nên sâu hơn, Cố Vân Hỉ còn cố tình luồn tay vào dưới váy...
"Vân Hỉ...Bỏ tay ra!"
Tiểu Doãn bị hôn đến choáng váng nhưng chung quy vẫn gĩư lại được mấy tia lý trí liền đập mạnh vào cái tay hư hỏng dưới váy nàng muốn đem ra. Nhưng đã muộn mất rồi... Cố Vân Hỉ xoay người đem Tiểu Doãn đặt lên ghế làm việc to bự của mình, bản thân như con rắn trườn qua trườn lại, cách lớp quần áo đặt vô số nụ hôn lên khắp người lão bà. Tiểu Doãn đem tay muốn tạo khoảng cách giữa hai người nhưng lại lực bất tòng tâm trước sức mạnh vũ bão của sắc lang họ Cố, chỉ kịp rên lên mấy tiếng thì áo sơ mi đã bị cởi ra gần hết nút.
"Vân Hỉ... Đây là công ty... ah..."
"Chị cứ tiếp tục la lên người khác sẽ nghe thấy đó...Im lặng và hưởng thụ đi nha!"
"Em...Ah... Chậm chút..."
"Nói yêu em đi!"
"...ưmm...ahhh...Chị... chậm..."
"Nói mau"
"Chị....yêu...em..."
"Lão bà ngoan."
Cố Vân Hỉ gia tăng lực đạo cũng như tốc độ ra vào khiến Tiểu Doãn phải gắt gao cắn môi dưới che dấu tiếng phát ra, cuối cùng không lâu sau, nàng phải gặm đỡ vai Cố Vân Hỉ khi nở rộ...
"Vân Hỉ...Em hư thế...này..."
"Thoải mái rồi chứ?"
"Gì chứ..."
Tiểu Doãn vẫn còn chưa ổn định được nhịp thở cúi đầu đỏ mặt trốn tránh nụ hôn của Cố Vân Hỉ muốn dừng trên môi.
"Em yêu chị, lúc nào cũng muốn chị hết."
"..."
Cố Vân Hỉ đem nút áo cài lại cho Tiểu Doãn, đồng thời đem váy công sở chỉnh trang lại một đường. Chỉ tiếc rằng mấy vết nhăn trên đó đã tố cáo "chuyện tốt đẹp" của hai người mất rồi. Tiểu Doãn muốn chết ngay bây giờ... Làm sao đem cái bộ dạng này đi quanh trong công ty được đây?
"Vân Hỉ..."
"Ân?...Ah...!!!"
Cố Vân Hỉ hét lên một tiếng liền trợn mắt nhìn lão bà đang dùng sức cắn vào cổ nàng một cái.
"Như thế mới huề."
Ý Tiểu Doãn chính là ai cũng phải có dấu vết hoan ái mới gọi là công bằng ah... Thế là theo như ý muốn, buổi chiều giám đốc Cố đã phải đem ấn ký "rõ mồn một không thể chối cãi" đi vòng vòng công ty chỉ đạo mọi người làm việc... Còn Tiểu Doãn có phòng làm việc riêng, bất quá đồ có chút nhăn còn có thể tìm được lí do lấp liếm, chứ cái dấu răng to như kia lại lấp ló vị trí dễ nhìn như thế thì Cố Vân Hỉ có chạy trời cũng không khỏi nắng. Tiểu Doãn suốt buổi chiều là thỉnh thoảng cười thầm :)))))))
------
"Tiểu Doãn, em muốn hài tử..."
Cố Vân Hỉ sau khi ăn tối thì leo lên sofa nằm trên đùi lão bà đòi hỏi. Thật ra nàng đã có mơ ước này từ lâu, chỉ là thời gian trước có quá nhiều chuyện xảy ra nên nàng không tiện nói ra, nay tất cả đã đâu vào đó.
"Vân Hỉ...Em thật sự muốn sao?"
Tiểu Doãn vuốt tóc lão công âu yếm suy ngẫm một chút về vấn đề này. Hài tử không phải không thể không có, thế nhưng với công việc bận rộn của cả hai thì khó có người nào bỏ được để gánh sứ mệnh thiêng liêng này.
"Ân, em muốn được chăm sóc con chúng ta. Chị nghĩ sao?"
Cố Vân Hỉ đem mặt áp vào bụng Tiểu Doãn, thanh âm không kém ngọt ngào nỉ non vòi vình.
"Chị nghĩ công việc chúng ta hơi bận, hơn nữa tuổi của chị đã lớn rồi..."
"Em sinh cho chị, chịu không?"
"...Vân Hỉ..."
"Đi mà lão bà..."
"..."
Cố Vân Hỉ bĩu môi mấy cái liền bật dậy, đem cả cơ thể gầy yếu kia ôm vào lòng, tay đặt ngang hông siết chặt.
"Nhìn em đi Tiểu Doãn, em thật sự muốn chúng ta có một gia đình hoàn chỉnh."
Tiểu Doãn nhìn vào đôi mắt kiên quyết kia cũng biết đây là điều sớm muộn sẽ xảy ra, tuy nhiên nàng không nghĩ sẽ từ miệng lão công vô tư của mình
"Vân Hỉ. Nếu em muốn, chị sẽ sinh cho em. Nhưng cuộc sống chúng ta cũng chưa hoàn toàn ổn định. Một thời gian nữa hẵng nói được không?"
"Bao lâu ah?"
"..."
"Đừng trì hoãn nữa. Em sẽ cố gắng hết sức để lo lắng chu toàn cho gia đình nhỏ này. Có được không?"
"Vân Hỉ..."
Tiểu Doãn rốt cuộc cũng thở dài một hơi, đem đầu tựa vào vai Cố Vân Hỉ nỉ non. Nàng biết, tất cả cũng bởi vì yêu thôi.
"Ân. Theo ý em."
"Thật sao?"
Tiểu Doãn cắn nhẹ vào chỗ ban sáng bị hành hung trên cổ lão công một cái, gằng giọng có vẻ hờn dỗi
"Còn không thật?"
"Ahaha...lão bà của em tốt nhất nha!"
"Hừm!"
"Chúng ta... nên tranh thủ đêm nha... một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng ah ..."
"Sắc lang!"
"Hí hí...Em tới đây!"
"Đứng lại! Ah....Ưmmm"
-----
Yêu tinh bách hợp 1: Cô có nghe thấy tiếng gì không?
Yêu tinh bách hợp 2: Tiếng mèo kêu thì phải!
Yêu tinh bách hợp 3: hình như từ phòng giám đốc Cố nha!
Hạ Tử Nhiễm: tôi có trả lương cho các tiểu thư để rình mò cấp trên hay không?
Hạ tổng đột nhiên xuất hiện phía sau ba yêu tinh đang muốn mon men lại gần phòng làm việc Cố Vân Hỉ khiến cả ba bỏ chạy muốn rách váy không quay đầu.
Hạ Tử Nhiễm thở dài một hơi. Nếu không vì Cố Vân Hỉ vẫn hoàn tốt mọi việc được giao thì nàng đã sớm trừ lương cái sắc lang tham dâm vô độ kia rồi.
Cốc ...cốc...
"Giám đốc Cố, sau khi xong lên phòng tổng tài gặp tôi."
Nói xong không quên cười rộ một cái hiếm có, thiết nghĩ có nên lắp thêm cửa cách âm cho đôi phụ phụ kia hay không?
*trong phòng*
"Vân Hỉ...Đừng... Hạ tổng gọi..."
Tiểu Doãn đang ý loạn tình mê cũng ráng đẩy lão công đang làm loạn trên cơ thể mình ra. Từ sau lần đi khám sản phụ bác sĩ căn dặn phải tăng cường sinh hoạt thì Cố Vân Hỉ đột nhiên như lang như hổ, mỗi lần gặp đều muốn đẩy ngã nàng ra hành sự. Có khi nàng nghĩ bản thân sẽ bị "mất nước" dẫn đến tử vong mất!
"Bác sĩ đã dặn phải tăng cường sinh hoạt nha!"
"Hỗn...hỗn đản...ahh..."
P/s: =))))) tại sao chỉ có H H H H vậy???? An chỉ là lên cơn H hoyyyy >...<
Hí hí =)))) Đừng nghĩ An sắc lang nha!!!!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phá Băng Áp Bách, truyện Phá Băng Áp Bách, đọc truyện Phá Băng Áp Bách, Phá Băng Áp Bách full, Phá Băng Áp Bách chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!