Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 11: Diệt người tiến hóa


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Edit: Diệp Y Giai

Ra khỏi cửa chính do quân đội hùng hậu gác, tất cả mọi người đều xốc lại tinh thần. Hiện tại bọn họ có thể chân chính đối mặt người biến dị, tùy thời đều có nguy hiểm bỏ mạng.

Có điều đoàn người cũng không trì hoãn thời gian quá nhiều, có đôi khi gặp phải người biến dị chặn đường cũng đều lái xe đi vòng qua, sẽ không xung đột.

Cũng may bọn họ luôn có vận khí tốt không gặp phải người tiến hóa, cho nên đại khái bốn giờ chiều bọn họ đã tới xưởng gia công thực phẩm kia.

Xưởng này không quá lớn, đồ gia công lại làm cho người ta rất vui mừng, đây là nơi gia công các loại thịt khô thịt ruốc, máy móc đã ngừng, nguyên liệu cũng chứa đựng trong tủ lạnh bên cạnh, mà đồ đã gia công xong chưa đóng gói, đặt ở trong tủ hàng hóa.

Tào Thượng cùng Lưu Hải chạy đi tìm xem có kho hàng hay không, những người khác thì lấy bao ra bắt đầu chứa đồ.

"Chúng ta cố gắng mang đi nhiều một chút, những đồ này dự trữ rất tiện, trừ đồ phải nộp lên trêи, còn lại một phần tư có thể để làm lương thực dự trữ cho chúng ta." Lạc Hương rất vui vẻ đem toàn bộ hàng hóa vào bao, bộ dáng đó chỉ hận không thể lại mọc dài ra thêm hai bàn tay.

"Hương Hương, bây giờ chỉ có người thay đổi, không phải toàn bộ ruộng đất hoang mạc hóa, nơi chế biến đồ ăn hiện tại có chút khan hiếm, tương lai ổn định lại thì sẽ không còn việc gì." Viên Gia Bùi buồn cười nhìn cô gái bận rộn vơ vét, cô tựa hồ có chấp niệm tương đối lớn với đồ ăn, mỗi lần đều dốc hết sức trữ hàng, giống như chỉ sợ một giây sau toàn bộ thức ăn đều biến mất vậy.

Lạc Hương lần đầu tiên nghe được lời nói như vậy, ngẩn người. Ở trong tiềm thức của cô, tận thế quan trọng nhất là hai thứ, đồ ăn và vũ khí. Đây rốt cuộc là nhầm lẫn lưu lại trong nhận thức trước kia của cô, hay là cảnh báo từ dự cảm trăm thử trăm linh của cô? Chính cô cũng không phân rõ được.

"Lo trước khỏi họa thôi. Hiện tại mấy thứ này không quá khó tìm. Tương lai nhiều người, những vật tư đó đều bị vơ vét sạch sẽ, khi đó việc tìm đồ ăn sẽ khó khăn. Muốn kiếm điểm cống hiến chỉ có thể dựa vào việc săn giết người biến dị. Nên biết chính phủ không chịu trách nhiệm cho chúng ta cái ăn, mỗi ngày mỗi người chỉ được phân định mức có một chút như thế, chỉ đủ nhét kẽ răng, loại tiêu hao thể lực như chúng ta có thể không ăn no à? Khi đó chúng ta cũng chỉ có thể lấy điểm cống hiến quý giá đổi đồ ăn thôi, còn nuôi gia đình thế nào?" Lạc Hương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Viên Gia Bùi ở dưới ánh mắt xem cuộc vui của mọi người mà suy sụp.

"A..." Mọi người nhìn thấy không có nguy hiểm gì, không thể tránh khỏi việc thả lỏng cảnh giác, lại không ngờ lúc này nghe thấy Tào Thượng hét thảm một tiếng.

Mọi người buông đồ trong tay ra, cầm lấy vũ khí chạy qua hướng nơi đó.

Nhà máy này lúc trước dùng khóa giữ cửa, hơn nữa vốn không có một bóng người, lúc trước mọi người trong nhà máy tan tầm đều về nhà, cho nên sau khi Lạc Hương bọn họ đến, bên trong không có người biến dị. Lúc bọn họ tiến vào cũng đem cửa lớn một lần nữa khóa lại, vốn cho rằng nơi này thật sự không có nguy hiểm. Lại không ngờ tới sẽ gặp phải một người biến dị tiến hóa.

Tào Thượng dường như đã chém người tiến hóa kia một dao, chém đứt tay trái của nó, nhưng bản thân Tào Thượng tựa hồ bị đả thương tay phải cầm dao, dao cũng rơi ở trêи mặt đất. Hiện tại cùng giằng co với người tiến hóa chính là Lưu Hải, Lạc Hương nhìn thấy ánh mắt anh ta sắc bén, hai tay vững vàng, đột nhiên trong lòng có một âm thanh, anh ta trở nên không giống với lúc trước.

Người biến dị này là loại tốc độ, ánh mắt màu đỏ, giọng khàn gầm rú cùng với đôi móng vuốt thật dài, khiến cho không người nào có thể lại coi nó là nhân loại. Nó tựa hồ vì bị chém đau, rất tức giận, đang nghĩ ngợi ăn nhiều thịt tươi một chút bồi thường bản thân.

Tất cả mọi người vây quanh lại, Lạc Hương thì đưa lưỡi lê trong tay nắm thật chặt, tim bắt đầu gia tăng tốc độ đập.

"Lưu Hải, Tào Thượng bị cào rồi, ở đây để cho chúng tôi, anh đi nhìn cậu ta một chút." Tuy rằng chính phủ cũng không cung cấp tin tức, người tiến hóa có thể lây nhiễm cho người khác hay không, nhưng dọc theo đường đi Lưu Hải quan sát quân đội săn giết người biến dị, có chút không xác định cho ra một kết luận thế này: móng vuốt cùng với răng nanh của người tiến hóa tựa hồ không có gien chiếm đoạt. Nhưng phỏng chừng máu thịt vẫn sẽ có.

Không nghĩ tới nhanh như vậy mọi người đã có thể chứng thật kết luận này.

Tào Thượng cười khổ: "Anh Lưu, tôi không sao, anh không cần tới đây. Vạn nhất thật sự biến thành người biến dị, tôi cũng không còn gì thương tâm. Mọi người đừng lo lắng."

Lưu Hải suy nghĩ một chút, cảm thấy hiện tại tuy săn giết người tiến hóa là việc khẩn cấp trước mắt, nhưng để anh ta buông tha cho một cơ hội quan sát người bị tổn thương do người tiến hóa cào, thì anh ta không bỏ được. Cân nhắc nhiều lần, anh ta vẫn đi chiếu cố Tào Thượng.

Anh ta vừa động, người tiến hóa cũng động. Tốc độ của nó rất nhanh, Lạc Hương cơ hồ không nhìn thấy quỹ đạo di động của nó. Mà Viên Gia Kỳ lại dùng dao găm chặn nó. Móng vuốt của người tiến hóa rất chắc chắn, chạm vào lưỡi dao găm gần như tóe ra hoa lửa.

Lạc Hương tận dụng thời cơ, nhanh chóng tiến lên. Lưỡi lê cô luyện tập không có chiêu thức gì, đều là động tác căn bản. Đâm, cắt, chắn, móc, đâm lại. Cho nên theo bản năng, tay phải của cô đâm tới yết hầu người tiến hóa, thuận thế lôi kéo. Tay trái thì rất thuận lợi đâm từ phía sau thắt lưng tiến vào thân thể của nó.

Khi đó cảm giác thực huyền diệu, Lạc Hương cảm giác mình giống như một người ngoài, rất tỉnh táo chỉ huy thân thể của mình hành động, còn rất nhàn rỗi suy nghĩ đến cảm giác khi đâm vào.

"Ngang..." Người tiến hóa bị buộc nóng nảy, một đao cắt yết hầu của Lạc Hương không đủ khí lực, chỉ rạch bị thương làn da. Nhưng một đao đâm vào thắt lưng thật sự là suýt muốn mạng của người tiến hóa.

Lực chú ý của người tiến hóa hoàn toàn bị Lạc Hương hấp dẫn.

"Hương Hương, cẩn thận." Lam Ba cầm lấy đao nhảy lên trực tiếp chém xuống từ đỉnh đầu, Lạc Hương thấy thế, vội cúi người ngay tại chỗ lăn ra ngoài.

Đáng tiếc đầu người tiến hóa rất chắc chắn, quy luật này chính phủ cũng đã nói cho mọi người, hành động này của Lam Ba đều chỉ là vì cứu Lạc Hương mà thôi. Người tiến hóa bị chém vào đầu một đao, bởi vì đây là nhảy lên chém, lực đạo khá lớn, nó bị bức phải lui lại mấy bước, lại vừa vặn đến chỗ anh em Viên gia.

Lưỡi lê Viên Gia Bùi tiến vào như rắn độc, góc độ xảo quyệt đâm vào ngực người tiến hóa, mà dao găm Viên Gia Kỳ rất đúng lúc từ sau não đâm qua.

Người tiến hóa run rẩy vài cái, rốt cục cũng chết.

Một đám người không chú ý thi thể, mà nhanh chóng tới chỗ Tào Thượng xem xét.

"Anh Lưu, thế nào?" Lam Ba có chút sốt ruột hỏi. Đây là lần đầu tiên tiểu đội làm nhiệm vụ, xảy ra chuyện như vậy, thật sự là đội trưởng anh suy nghĩ không chu toàn.

Lưu Hải thở dài, lắc lắc đầu.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, trong lòng lộp bộp rơi xuống. Tào Thượng lại càng lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt. Anh ta nói dù rộng lượng thế nào, trong lòng vẫn rất lưu luyến đối với sinh mạng.

Lưu Hải "phì" cười ra tiếng. Lạc Hương phản ứng đầu tiên: "Được lắm, thạc sĩ sinh vật vĩ đại của chúng ta, dám gạt bọn tôi."

Tâm tình của mọi người chợt cao chợt thấp, giờ phút này biểu cảm đều chưa kịp thay đổi, lộ vẻ có chút vặn vẹo.

"Thật sự là gien chiếm đoạt lây nhiễm, miệng vết thương trong thời gian hơn mười giây sẽ khép lại, ở bên ngoài da chảy ra máu, sau đó mạch máu bắt đầu nứt toác gây dựng lại, mạch máu sẽ mở rộng rất nhiều lần. Nếu miệng vết thương của Tào Thượng vẫn còn, thì chứng tỏ không có chuyện gì. Yên tâm, tôi lắc đầu chỉ muốn nói là không lây nhiễm mà thôi. Các cậu còn oan uổng tôi." Ngữ khí ai oán của Lưu Hải khiến tất cả mọi người đều đánh anh ta một quyền: "Cho anh dọa người này."

Loại chuyện thu thập thi thể người tiến hóa này đương nhiên không phải Lưu Hải không được, những người khác sau khi chứa đầy bao rồi vận chuyển lên xe, anh ta vẫn còn đang thu thập thi thể. Không, anh ta đã không chỉ là thu thập người tiến hóa, mà là giải phẫu cả người tiến hóa rồi. Lạc Hương để người khác lên xe trước, chính mình đi tìm Lưu Hải.

Kho hàng của xưởng gia công này không lớn, nhưng đồ vật rất nhiều, đại khái còn một nửa số đồ tiểu đội không mang đi được, Hương Hương trước khi đi lặng lẽ thu thập xong, cô còn trộm đi một bộ máy gia công thịt ruốc. Kỳ thật thịt ruốc ăn rất ngon đó.

Rốt cục kéo được Lưu Hải đang tiến vào giai đoạn nghiên cứu điên cuồng lên xe, thừa dịp sắc trời còn chưa tối, cấp tốc lái về căn cứ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ốc Đảo Nơi Khô Cằn, truyện Ốc Đảo Nơi Khô Cằn, đọc truyện Ốc Đảo Nơi Khô Cằn, Ốc Đảo Nơi Khô Cằn full, Ốc Đảo Nơi Khô Cằn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top