Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Oan Gia Về Chung Một Nhà
Xe thì cứ chạy băng băng trên đường, trong xe thì có tận hai người con gái đang cực kì căng thẳng.
Lộ Khiết túm lấy vạt áo thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh sau đó lại quay ra chỗ khác như không biết gì.
Dạ Hiên dừa đầu vào ghế quay ra nhìn cô “Nhóc có chuyện gì muốn nói à?”
“Không”
“Nhóc hơi láo rồi đấy” Anh tiếp tục nhìn cô với ánh mắt đầy tính đe dọa.
Cô lé tránh ánh mắt của anh nhìn ra ngoài cửa sổ coi như không biết gì.
Ở bên dưới Đặng Linh cũng không khác là bao, được ở bên cạnh người mình hâm mộ đương nhiên là vui rồi nhưng cũng rất căng thẳng.
Trong khi Nhật Minh cực kì ung dung khoanh tay nhìn về phía trước thì Đặng Linh lại mím môi, chốc chốc lại ngắm người con trai kế bên, người gì vừa đẹp trai lại còn học giôi.
Xe đi một quãng đường khá dài, Lộ Khiết cứ gật gù liên tục, đấp đầu vào cửa kính đến “cộc” một cái mà cô vẫn không hay biết gì, Dạ Hiên đành đưa vai đến cho cô trú nhờ, cho dựa tạm đó, nhớ biết điều xíu.
Dạ Hiên vui vẻ để cô gái bên cạnh dựa nhờ, tự nhiên cảm thấy cực kì vui dù vai có hơi nặng xíu.
Đến nơi, Dạ Hiên lay lay vai gọi cô dậy, Lộ Khiết mắt nhắm mắt mở từ từ dậy rồi “đùng đoàng” y như sét đánh ngang tai, sao cô lại dựa vào người của anh như thế này chứ.
Người nào đó tròn xoe mắt nhìn anh cần một lời giải thích.
Anh nhìn cô như một chuyện rất đỗi bình thường “Thấy nhóc ngủ khổ sở quá lên anh cho dựa nhờ.
Sao nhóc không thích à?”
“Anh có bạn gái rồi, đừng có làm mấy cái điều mờ ám thế với tôi” Lộ Khiết nhăn mày khó chịu, cô ghét nhất chính là người thứ 3 vì vậy cô không thể tự biến mình thành loại người mà mình ghét nhất được.
Cô lườm anh sau đó nép người bước ra, vì dáng người nhỏ con lên cô luồn lách qua anh cực kì dễ dàng, cô chạy lại đằng sau kéo con bạn thân của mình đi hỏi tội nó.
“Sao mày bỏ tao hả cái con mê trai này”
“Mày thấy đó, tao cũng muốn ra ngồi với mày nhưng Nhật Minh đâu có cho”
“Tao ghim mày vụ này đấy, nhỏ mê trai” Nói rồi Lộ Khiết bỏ đi trước để lại Đặng Linh khóc ròng vội vàng đi dỗ nhỏ bạn thân của mình “Xin lỗi mà, không có lần sau đâu mà”
“Bỏ ra, thứ mê trai bỏ bạn”
Ở đằng sau mặt mày Nhật Minh đã cực kì khó coi, Dạ Hiên bước tới vỗ vai thằng em của mình “Làm tốt lắm chú em”
“Tiền” Nhật Minh đưa tay ra.
Dạ Hiên nhăn mày “Chú mày thiếu tiền đến thế cơ à?”
“Không thiếu nhưng tôi muốn rút cạn tiền của ông anh đấy”
Dạ Hiên tự đắc nhún vai, đứa mấy tờ có mệnh giá cao cho Nhật Minh “Thoải mái, tiền anh đây không thiếu”
Nhật Minh biết thằng anh trai này của mình có đi làm thêm nữa chứ không ăn bám bố mẹ nhưng cậu không biết được rốt cuộc ông anh này làm cái gì mà lắm tiền thế, cậu nhếch mép hỏi “Ông anh làm trai bao hả?”
Ngay lập tức Nhật Minh bị Dạ Hiên đấm một cái vào vai “Chú mày điên à? Anh đấm vỡ mỏ chũ bây giờ.
Thế nhá” Nói rồi Dạ Hiên chạy ngay theo sau Lộ Khiết và Đặng Linh, Nhật Minh ở phía sau cất tiền vào túi “Đồ mê gái”
Đến nơi cắm trại là bên trong một khu rừng có một bãi đất trống, tất cả học sinh sẽ dựng lều cắm trại và tối sẽ ngủ ở đây.
Chỗ này khá gập ghềnh mà nhìn sang chỗ người nào đó thì có vẻ rất khó khăn.
Gia Hân cố gắng di chuyển với đôi giày cao gót và chiếc vali to đùng của mình.
Cô ả vừa đi vừa khó chịu than vãn “Tưởng thế nào, hóa ra đến một nơi hoang vu hẻo lánh thế này”
Lộ Khiết lườm ả ta một cái nhỏ giọng nói với Đặng Linh “Chứ cậu ta nghĩ mình sang Châu Âu du lịch à?”
Đặng Linh “Xùy, đừng quan tâm đến cái ả thần kinh đó”
Vừa hay Dạ Hiên chạy đến choàng vai cô, cả người anh như muốn đè lên thân thể nhó bé của cô vậy, cả người Lộ Khiết trùng xuống cáu gắt lên tiếng “Nặng quá, anh bị sao thế?”
“Nhăn mặt xấu gái” Anh đứng thẳng người dậy thẳng thừng chê bai cô.
Lộ Khiết cũng tự biết nhan sắc mình tới đâu “Bình thường vẫn xấu gái”
“Bình thường xinh gái”
Lộ Khiết trố mắt nhìn anh, với cái tình trạng má đỏ hây hây này của cô thì chắc chắn dính thinh 100% rồi.
Muốn né lắm nhưng không né được, thính anh bắn ra chất lượng cao quá mà.
Cô quay mặt đi vờ như không biết gì bước tới ôm chầm lấy Đặng Linh.
Đặng Linh dường như cũng nhìn thấy sự kì lạ của hai người này lập tức gật đầu đầy bí hiểm.
Một lúc sau, cả lớp tập trung ở giữa bãi đất trống để cô giáo phân công.
Cô và Đặng Linh, Nhật Minh, Dạ Hiên và Gia Hân vào cùng một nhóm để dựng lều, tìm kiếm củi các thứ.
Lộ Khiết rất muốn thưa cô vì sao Dạ Hiên chỉ là một bảo vệ lại có thể tham gia chung như thế nhưng cô chỉ nói “Dạ Hiên có ý tốt muốn giúp em, em lên cảm ơn anh ấy”
Cảm ơn cái con khỉ khô..
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Oan Gia Về Chung Một Nhà, truyện Oan Gia Về Chung Một Nhà, đọc truyện Oan Gia Về Chung Một Nhà, Oan Gia Về Chung Một Nhà full, Oan Gia Về Chung Một Nhà chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!