Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp
89 điểm là tốt? Còn muốn ăn mừng nữa? Lão đại, cậu có thể theo đuổi có thành ý một chút không?
Thời Nhụy cho rằng mời đi ăn chỉ là nói nói mà thôi, không nghĩ tới đến cuối tuần cậu thật sự sắp xếp.
Vẫn là năm người bọn họ như cũ, địa điểm là một quán lẩu mới khai trương ở trung tâm thành phố, nghe nói ông chủ là người phương nam, hương vị cũng là hương vị phương nam, khá chính tông.
Nguyên Lượng trịnh trọng nâng ly rượu lên: "Nào nào, lần này Trì ca thi không tệ, cố ý mời chúng ta ăn lẩu để chúc mừng, chúng ta cùng nhau chúc Trì ca lần sau thi tốt hơn."
"Được bao nhiêu điểm?" Tô Trà tò mò.
Nguyên Lượng trả lời ngay: "89 điểm."
Trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, trong không khí dường như có một chút hương vị xấu hổ.
Tô Trà một lời khó nói hết bưng ly rượu lên, cụng ly cùng bọn họ: "Đúng là rất không tồi, tiến thêm một bước nữa là có thẻ vượt qua Tiểu Nhụy, ừm, tiếp tục cố gắng."
Để cho một cô gái ngay thẳng như cô ấy nói ra những lời trái ý với lương tâm như vậy, mẹ nó cũng quá khó khăn với cô ấy.
Trên nguyên tắc không để cập đến điểm số còn có thể làm bạn, mọi người uống rượu liền không nói đến đề tài lúng túng như điểm số nữa.
Bây giờ Thời Nhụy theo chân bọn họ đi chơi đã quen thuộc, ở bên nhau cũng không câu nệ như lúc mới bắt đầu.
Tính cách Nguyên Lượng thỉnh thoảng sẽ tạo ra vài trò đùa làm cô hơi không chống đỡ được, Trình Trì và Tô Trà cũng sẽ đứng ra chặn miệng cậu ta.
"Được được được, bây giờ các cậu đều thiên vị Tiểu Nhụy, một đám người có mới nới cũ."
Nguyên Lượng vừa nói, vừa bỏ đồ ăn vào trong nồi lẩu, rồi lại rót rượu cho mọi người.
"Tiểu Nhụy, từ sau khi cậu xuất hiện, địa vị của tớ ngay lập tức trở nên bấp bênh.
Tớ vô cùng đau lòng, cầu xin A Trì sương mưa đều dính, cậu ấy cũng không nghe."
Thời Nhụy nhịn không được bật cười một tiếng, Ngô Thiệu Châu vừa mới uống xong một ly rượu, trực tiếp bị sặc.
Trình Trì ăn một miếng, vừa ăn vừa cười.
"Không thể chịu nổi ngươi!" Tô Trà đánh một phát lên cánh tay cậu ta, "Lại làm loạn ngay lập tức đem ngươi nhốt vào lãnh cung."
Nguyên Lượng hít hít mũi, ra vẻ đáng thương nói: "Thần thiếp cũng không muốn làm loạn, nhưng mà, thần thiếp không làm được."
Ha ha ha ha......
Mọi người cười đến nghiêng ngả, mặc dù Tô Trà không nhịn được cười, nhưng càng nhịn không được đánh cậu ta.
"Nguyên Lượng, cậu quá tiện rồi, có để người ta ăn lẩu cho yên được không?"
Cô ấy vừa một cái đánh, Nguyên Lượng liền chạy đi, hai người đuổi nhau mấy vòng quanh bàn, sau đó vẫn là Nguyên Lượng thỏa hiệp: "Được được được, để cho cậu đánh, cậu nhẹ nhàng một chút, da thịt tớ mềm mại, cũng chịu không nổi giày vò vò của cậu đâu, a......"
Tô Trà trực tiếp đánh ở cánh tay cậu ta, gào thét vô cùng khoa trương, làm cho mấy bàn bên cạnh đều nhìn lại đây.
Cậu ta uất ức xoa cánh tay: "Quả nhiên, lòng là đàn bà là độc nhất."
Cuối cùng Nguyên Lượng thu liễm không ít, nhưng tính cách tùy tiện, vẫn nhịn không được thỉnh thoảng nói ra hai câu chửi thề.
Sau đó, mấy người đều bị choáng váng, nhưng cũng đắm chìm trong hương vị của lẩu.
Thời Nhụy ăn chỉ ăn nước lẩu trong, Trình Trì không cho phép cô chạm vào nồi nước đỏ chót kia, vô số lần muốn lén lút gắp thử một miếng, đều bị cậu phát hiện.
Cô vô cùng buồn bực, sao lại cảm giác cậu vẫn luôn theo dõi cô.
Rõ ràng là cậu luôn nói chuyện cùng bọn họ, không phải không nhìn cô sao?
Ngày đó Trình Trì nói rất nhiều, dường như tâm trạng rất tốt, uống lên khá nhiều rượu, sau đó mặt đỏ lên.
Nhưng Thời Nhụy cảm thấy tâm trạng cậu không phải là quá tốt, ngược lại có hơi ủ rũ.
Có lẽ cậu cuối cùng cũng ý thức được vượt qua cô là một chuyện không có khả năng, cho nên lần này mời bọn họ đi ăn nhưng thật ra là tự giễu bản thân mình sao?
Trong lúc chờ ba người kia đi lấy đồ ăn, Trình Trì chống một tay vào đầu không nói lời nào, cô rất cẩn thận hỏi cậu: "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Cậu nhìn về phía cố, khóe mắt hơi cong, toát ra sự ôn nhu: "Tớ đang nghĩ đến tương lai của chúng ta."
Thời Nhụy: "......"
Cô thật sự xấu hổ khi hỏi cậu, thầm nghĩ, cậu thi được 89 điểm, bát tự cũng chưa xem, cậu dám tưởng tượng đến tương lai?
Cô không nhẫn tâm đả kích cậu, gật gật đầu: "Ước mơ vẫn phải có, nếu nó trở thành sự thật thì sao?"
Sau khi ăn lẩu xong, Thời Nhụy và Tô Trà cùng đi vệ sinh ra, nhìn thấy Trình Trì đứng thanh toán ở quầy lễ tân, đứng bên cạnh cậu có hai người nước ngoài, dường như cậu đang nói cái gì đó với bọn họ.
Hai người nước ngoài vừa nói chuyện vừa gật đầu, còn vỗ vỗ bả vai Trình Trì.
Sau khi các cô đến gần, Thời Nhụy nghe thấy hai người nước ngoài kia đúng là ói tiếng Anh, không phải tiếng Trung.
Mà cô chỉ nghe thấy Trình Trì nói một tiếng "byebye".
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu đi tới, hai người nước ngoài đã rời đi, Nguyên Lượng nhịn không được hỏi: "A Trì, cậu quen hai người nước ngoài này?"
"Không quen."
"Vậy cậu nói cái gì với bọn họ?"
Trình Trì quét mã trả tiền, vô cùng bình tĩnh cất lại điện thoại, kéo khóa áo.
"Luyện nói tiếng Anh một chút."
Mọi người:......
Nguyên Lượng: "A Trì cậu thật giỏi, chỉ biết nói vài câu hello, thankyou, goodbye, cậu còn dám tìm người nước ngoài luyện nói?"
Thời Nhụy nhịn không được hỏi: "Nói chuyện cùng người nước ngoài có cảm giác thế nào?"
"Tạm được."
"......"
Cứ giả vờ đi!
Mọi người cùng nhau đi ra khỏi quán lẩu, hai người nước ngoài kia còn đứng ở bên ngoài chưa đi, bọn họ lại đi tới, nhiệt tình bắt tay Trình Trì, blah blah lại nói chuyện một lần nữa.
Trình Trì rất ung dung, nói tiếng Anh vô cùng tự nhiên và lưu loát.
Thời Nhụy hoàn toàn ngây dại.
Cô nghe hiểu, hai người nước ngoài này là tới cảm ơn Trình Trì vừa rồi đã giúp đỡ bọn họ.
Bọn họ tới tìm ví đánh rơi trong quán lẩu, nhưng trong quán không ai hiểu tiếng Anh, Trình Trì giúp bọn họ làm phiên dịch, tìm lại ví.
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu kề vai sát cánh, vừa cười tủm tỉm vừa nghe, rõ ràng không nghe hiểu còn không dừng gật đầu, cuối cùng rất thân thiện vẫy tay say goodbye.
Cho đến khi hai người nước ngoài kia đã đi xa, Nguyên Lượng đột nhiên thay đổi, liên tục nói mẹ nó vài lần: "A Trì vừa rồi cậu nói gì với bọn họ? Cậu học tiếng Anh từ khi nào mà giỏi vậy?"
Tô Trà vòng tay, nhàn nhạt nói: "Chưa từng nghe nói Trình Trình học tiếng Anh giỏi như vậy nha."
Nguyên Lượng: "Tiếng Anh cậu ấy thường xuyên nộp giấy trắng."
Trình Trì không để ý đến bọn họ, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Thời Nhụy, khóe môi khẽ nhếch lên: "Về nhà, tan đi."
Ở trên xe về nhà, Thời Nhụy nhớ lại cảnh tượng lúc cậu nói chuyện với nước ngoài kia, cả người có loại khí chất nghiệp giới tinh anh, hoàn toàn không phù hợp với bản tính học tra của cậu, quả thật quá kỳ diệu!
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được, hỏi: "Cậu nói tiếng Anh khá tốt?"
"Tạm được."
"Cho nên Ngữ văn của cậu chỉ kém một chút?"
"Ngữ văn cũng còn tạm được."
89 điểm mà tạm được? Yêu cầu quá thấp rồi.
"Vậy nhược điểm của cậu là gì?"
"Đều tạm được."
Thời Nhụy: "......"
Không thể nhịn được nữa.
"Khoe khoang một chút cũng không được sao? Tiêu chuẩn của cậu có thể cao hơn một chút được không?"
Trình Trì cười như không nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Tớ cảm thấy tiêu chuẩn của tớ rất cao."
Không nói nổi nữa.
Thời Nhụy quay mặt đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ba tuần sau, kỳ thi giữa kỳ đã đến, là kỳ thi lớn đầu tiên của học kỳ này.
Rất khó, không nhìn thấy Trình Trì nộp bài trước như thường lệ, lúc Thời Nhụy Nộp nộp bài quay đầu lại nhìn cậu, phát hiện còn đang cố gắng làm bài, vẻ mặt rất chăm chú, khi thì cắn đầu bút, khi thì nhíu mày, giống như đang gặp phải vấn đề nan giải.
Sau khi tan học, Trình Trì vừa lên xe liền tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời Nhụy đoán là có thể cậu làm bài không tốt, cho nên tâm trạng tồi tệ, vì thế trong lòng âm thầm sắp xếp từ ngữ, an ủi nói: "Đề thi lần này khó hơn rất nhiều, cậu đã cố gắng rồi, không cần so sánh mình với bất kỳ ai hết, chỉ cần so sánh với thành tích tích trước đây của cậu, chỉ cần có tiến bộ là tốt."
Trình Trì mở mắt ra, ngáp một cái: "Tớ cảm thấy cũng không khó lắm."
Trước kia sao lại không phát hiện cậu nói chuyện mạnh miệng như vậy.
Cô không nói gì chỉ cười nói: "Nói như vậy, cậu cảm thấy bản thân làm bài thế nào?"
"Cũng không tệ lắm!"
"Vậy sao cậu vừa vào xe liền nhắm mắt lại, cũng không nói lời nào, bộ dạng trông không vui vậy?"
"Đêm qua chơi game đến muộn, không ngủ đủ."
Như là để chứng minh lời nói của mình, Trình Trì lại ngáp một cái thật lớn.
Thời Nhụy: "......"
Cho nên một ngày trước kỳ thi buổi tối còn chơi game đến khuya, thái độ học tập phóng thích bản thân như thế, lấy đâu ra tự tin để cảm thấy mình thi cũng không tệ lắm?
Chắc là không tệ lắm của cậu cũng gần giống như 89 điểm lần trước, gần đạt điểm tiêu chuẩn.
Một ngày trước khi có kết quả, là một ngày nắng đẹp.
Mùa xuân của phương bắc đến khá trễ, ở phương nam bây giờ đã đến mùa xuân hoa nở, còn tuyết ở phương bắc mới bắt đầu tan, mặt trên các cây khô vừa mới mọc ra chồi non.
Một ngày kia, không khí trường học vô cùng quỷ dị, nghe nói các giáo viên liên tục mở cuộc họp, các bạn học đi ngang qua phòng họp nhìn thấy, không khí trong phòng họp còn rất căng thẳng.
Buổi sáng tiết học đầu tiên là tiếng Anh, đang học được nửa tiết đột nhiên chủ nhiệm lớp Tôn Bình bước vào.
"Làm phiền cô La một chút." sau khi Tôn Bình nói xin lỗi La Tuyết, trực tiếp nhìn về phía hàng cuối cùng: "Trình Trì, em đến văn phòng thầy một chuyến."
Tôn Bình luôn luôn khá nghiêm túc, bộ dạng ít khi nói cười, cho nên rất khó nhìn ra tâm tình của ông là tốt là xấu.
Toàn bộ bạn học nhìn theo Trình Trì ra khỏi phòng học, sôi nổi suy đoán rốt cuộc Tôn Bình tìm Trình Trì làm gì.
Thời Nhụy nhìn bóng dáng Trình Trì biến mất, trong lòng dâng lên một nỗi lo sợ.
Sẽ không phát sinh nên chuyện gì nữa chứ? Không thể, gần đây cậu không trốn học, hơn nữa mỗi ngày đi học tan học đều đi cùng nhau, không lý do nào mà cậu làm chuyện xấu gì mà cô không biết.
Đồng Giai Giai nhỏ giọng nói: "Trình Trì làm sao vậy? Sao thầy Tôn lại gọi cậu ấy đi trong giờ học?"
Thời Nhụy lắc đầu, cô cũng muốn biết.
Nhân lúc La tuyết đang sửa lại PPT, Đàm Thiến quay đầu nói: "Hôm nay các thầy cô liên tục mở cuộc họp, bây giờ thầy Tôn lại đột nhiên gọi Trình Trì đi, chắc chắn có liên quan, tớ đoán là xảy ra chuyện gì đó rồi."
Đồng Giai Giai vô cùng lo lắng: "Là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?"
Đàm Thiến nhéo cằm: "Nghe nói các thầy cô mở cuộc họp đều đóng cửa lại, thần thần bí bí, tớ cảm thấy không giống như là chuyện tốt lắm, nếu thật sự là chuyện tốt thì giấu diếm như vậy làm gì, còn không đã cầm loa luôn rồi."
"Đàm Thiến, bây giờ em cần một cái loa không?"
La Tuyết đứng trên bục giảng đột nhiên gọi tên cô ấy, Đàm Thiến nhanh chóng xoay người lại, ngượng ngùng thè lưỡi.
La Tuyết là người dịu dàng, chỉ nhắc nhở bình thường, thấy cô ấy đã ngồi lại, cũng không nhắc nhở gì nữa, tiếp tục giảng bài.
Mãi đến khi tiếng chuông tiết học cuối cùng vang lên, Trình Trì mới trở về.
Toàn bộ bạn học trong lớp đều nhìn cậu, hy vọng có thể biết được gì đó từ vẻ mặt của cậu, nhưng mà lão đại bình tĩnh trở về chỗ ngồi của mình, không nhìn ra được cái gì.
Tiết học cuối cùng là môn Toán, Tôn Bình theo một chồng bài thi lớn đi đến.
"Các bạn học, đã có kết quả của kỳ thi giữa kỳ."
Cả lớp trở nên yên tĩnh.
Thời Nhụy âm thầm suy nghĩ, cho nên Tôn Bình gọi Trình Trì đi, chẳng lẽ là có liên quan đến kỳ thi giữa kỳ? Là thi quá kém nên gọi cậu đi phê bình giáo dục một trận? Giáo dục suốt ba tiết học?
_Hết chương 38_.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp, truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp, đọc truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp, Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp full, Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!