Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều

Chương 16: 16: Lâm Thanh Thiển Áy Náy


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều



Sau đêm qua, Lâm Thanh Thiển phát hiện ra một chút tính tình của Cố Trường Canh.
Lần này cô không cần phải nhéo đùi nữa, chỉ mạnh mẽ chớp chớp đôi mắt, ánh mắt liền nổi lên một tầng hơi nước.
Âm thanh có chút nức nở nói: “Trường Canh ca ca, huynh đã một ngày không ăn gì rồi, không ăn sẽ bị đói mà chết mất, huynh ăn một chút đi được không?”
Đúng như cô dự đoán, đôi mắt đang nhắm nghiền của Cố Trường Canh liền mở ra, liếc nhìn Lâm Thanh Thiển với vẻ mặt sắp khóc, lông mày liền nhíu chặt lại.
Giây lát sau, Cố Trường Canh xụ mặt xuống, trưng ra vẻ mặt tồi tệ, nhưng vẫn cầm lấy một khối bánh hoa quế bỏ vào trong miệng.
Cố Trường Canh ăn xong, Lâm Thanh Thiển cười vui vẻ, nói lấy lòng: “Ăn bánh hoa quế có chút nghẹn, để ta giúp Trường Canh ca ca rót một ly nước nha.”
Trong phòng chất củi, còn có một ấm trà và một bát sứ vỡ, chắc đây là thứ cung cấp cho Cố Trường Canh rồi.

Vì dù sao, Cố Trường Canh cũng do hoàng đế hạ chỉ để Lâm Lang Thiên nuôi nấng, nếu ở trong phủ thừa tướng mà chết, sợ là sẽ không hoàn thành tốt sự giao phó của hoàng đế rồi.
Lâm Thanh Thiển rót một chén nước đưa qua, “Trường Canh ca ca, uống nước đi.”
Cố Trường Canh vốn không muốn tiếp cận, lại nhìn thấy khóe miệng của Lâm Thanh Thiển bẹp xuống, bộ dạng như sắp khóc, ma xui quỷ khiến như thế nào, hắn lại tiếp nhận chén nước, bưng lên uống một ngụm, rồi đặt bát xuống lại, không biết đang nghĩ gì, sắc mặt ngày càng lạnh hơn.
Nửa hộp bánh hoa quế, Lâm Thanh Thiển chỉ ăn đúng một khối, còn lại đều đã được đưa vào bụng của Cố Trường Canh.
Cố Trường Canh mặt lạnh, luôn ngồi đó, trầm mặt ít nói.

Lâm Thanh Thiển chủ động làm quen, tròng mắt cô xoay tròn, hỏi: “Trường Canh Ca ca, sau lưng huynh đã bôi thuốc chưa? Có đau lắm không?”
Cố Trường Canh không muốn để ý đến, đối với lời hỏi han của cô cũng không lọt vào tai của hắn.
“Trường Canh Ca ca, huynh bôi thuốc chưa? Vết thương còn đau không?”
“……” Cố Trường Canh lại tiếp tục phớt lờ cô.

“Trường Canh ca ca, huynh nói cho ta biết đi, nếu không, lòng ta không yên được… Hay là….” Trong mắt Lâm Thanh Thiển lóe lên một tia ranh mảnh, “Huynh cởi xiêm y ra đi, ta giúp huynh xem miệng vết thương ra sao rồi?”
Cố Trường Canh khẽ cắn môi, vẻ mặt u ám, suýt chút nữa không nhịn được mà thốt ra một câu, không biết xấu hổ! Nam nữ thụ thụ bất tương thân, Lâm Thanh Thiển này, rốt cuộc có hiểu được chuyện nam nữ chi phòng hay không chứ?
Cố Trường Canh vẫn không mở miệng, Lâm Thanh Thiển lại không chê mệt mỏi, liền hô nhỏ: “Trường Canh ca ca….

Trường Canh ca ca….”
Cố Trường Canh đang muốn mở miệng quát lớn, thì thị vệ ở bên ngoài cửa đột nhiên quát lên: “Ai? Là ai đang nói chuyện ở bên trong!”
Trong lòng Lâm Thanh Thiển cả kinh, đêm qua tiếng sấm lớn như vậy, thị vệ cũng không có tỉnh lại.

Cho nên, cô liền buông lỏng cảnh giác, nói chuyện cũng không lưu ý vấn đề gì.
Ngoài cửa đã vang lên tiếng thị vệ mở khóa.
Trong lòng Lâm Thanh Thiển nóng như lửa đốt, trong đầu đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới phải.
Bây giờ mà bò ra ngoài cửa sổ, sợ là không kịp rồi!
Bỗng nhiên, Cố Trường Canh nắm lấy cánh tay cô, trước khi cô kịp phản ứng lại, người đã bị kéo vào một đống lá cây khô nhét vào bên trong.
“Đừng lên tiếng.”
Tiếng nói vừa dứt, cửa liền bị đẩy ra, thị vệ nheo mắt lại quét nhìn một vòng quanh phòng chứa củi, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi, là ai đang nói chuyện với ngươi?”
Cố Trường Canh giả vờ ngồi xuống như chưa từng có việc gì, thần sắc nhàn nhạt, để thị vệ dò xét.
“Phòng chất củi chí có một mình ta, ta có thể nói chuyện với ai?”
“Thật sự chỉ có một mình ngươi sao?”

Cố Trường Canh cười lạnh một tiếng, bày ra vẻ mặt không muốn lãng phí nước miếng của mình.
Thị vệ bán tín bán nghi, bình tĩnh xem xét mọi ngóc ngách của căn phòng, cuối cùng, ánh mắt đã dừng lại ở phía sau Cố Trường Canh.
Sau một lúc xác định, hắn bước về phía trước.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, khiến trái tim của Lâm Thanh Thiển cũng nhảy theo, sắp bị phát hiện rồi sao?
Thị vệ duỗi tay, muốn đi kiểm tra đống lá khô kia.

Lúc này, Lâm Thanh Thiển nhắm mắt trong tuyệt vọng rồi.
Vào thời khắc mấu chốt, Cố Trường Canh thình lình bắt lấy tay tên thị vệ, chọc tên thị vệ lớn tiếng mắng: “Tiểu tử thúi, mày muốn chết sao! Mau buông ta ra!”
“Đã hai ngày rồi, ta chưa ăn cơm, đói đến mức không chịu nổi nữa, nên mới phát tiết vài câu, không ngờ đã đánh thức đại ca, đại ca có thể thương xót cho ta? Cho ta xin một chút thức ăn không?”
Từ trước đến giờ, Cố Trường Canh luôn ngoan cố, dù bị đánh 30 roi vẫn không rên la một tiếng.

Bây giờ, chỉ vì chút thức ăn mà nói năng khép nép, thực khiến tên thị vệ có chút hưởng thụ.
Thị vệ vênh váo, cười nghênh ngang một tiếng, hướng vào mặt của Cố Trường Canh khinh miệt, phỉ nhổ, mắng: “Cút, còn cho rằng mình là công tử thế gia à! Ai bảo ngươi dám đả thương nhị thiếu nha, đáng bị trừng phạt, đói cũng phải chịu cho ta, chịu không nổi, thì chết đi!”
Cố Trường Canh bị thị vệ dùng chân đạp một cái, cả người chật vật té ngã trên mặt đất.
Một đá này, làm hắn quên luôn mục đích ban đầu, hắn tiếp tục đá vào người Cố Trường Canh thêm mấy cái nữa, rồi mới nghênh ngang bước ra khỏi phòng chứa củi.
Lâm Thanh Thiển không thể nhìn rõ khuôn mặt của Cố Trường Canh, chỉ thấy hắn nằm trên đất, đôi tay siết chặt lại, cô có thể nghe thấy âm thanh kẽo kẹt của xương cốt vang lên.
Trái tim cô theo đó mà siết chặt lại.

Lâm Thanh Thiển bước ra khỏi đống lá khô, không nói một lời, lấy khăn tay ra cẩn thận lau mặt cho Cố Trường Canh, nhỏ giọng hỏi, “Trường Canh ca ca…”
Cố Trường Canh ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Thiển với vẻ mặt đang áy náy nhìn hắn.
Nàng áy náy cái gì chứ?Loại chuyện độc ác này, nàng không phải cũng đã từng làm qua sao!
Thu liễm lại suy nghĩ phức tạp của mình, Cố Trường Canh lạnh lùng nói: “Trở về đi, nếu không, hắn mà tiến vào, sẽ không gặp vận may như thế nữa đâu.”
Lâm Thanh Thiển đi tới bên cửa sổ, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng, lại nhịn không được hỏi: “Trường Canh ca ca, thương thế của huynh…Không sao chứ?”
Mới vừa rồi nhìn thấy thị vệ đá hắn mấy cái không hề nhẹ, cô không khỏi lo lắng, huống chi, hắn vốn đã có thương tích trên người rồi.
Cố Trường Canh vốn không muốn trả lời, thấy Lâm Thanh Thiển cố chấp không chịu rời đi, hắn lạnh nhạt nói một câu: “Không sao.”
“Vậy là tốt rồi, ta đi trước.

Chờ sau khi huynh trở về Li Viện, ta sẽ đến đó thăm huynh.”
Lâm Thanh Thiển đi rồi, Cố Trường Canh nghĩ thầm, ai cần nàng đến Li Viện thăm hắn.

Chuyện vừa rồi xảy ra, hắn cũng không muốn, nàng sẽ lại đến đưa thuốc cho hắn.
Hắn sợ sẽ liên lụy nàng, sợ nàng bị lão phu nhân trách phạt, lại phải đắc tội với Lâm Thanh Viễn, mặc dù tận sân trong đáy lòng hắn vẫn còn chán ghét nàng.
Lâm Thanh Thiển quay trở lại Liễu Viện, nằm xuống giường, suy nghĩ rồi bời.
Thật lâu sau, cô thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, thả mình vào giấc ngủ.
……
Trời vừa hửng sáng, Xuân Hạ , Thu Đông liền đến hầu hạ Lâm Thanh Thiển rửa mặt.

Bởi vì hôm nay, còn phải đi thỉnh an lão phu nhân, cho nên quần áo và trang sức cũng phải đặc biệt chọn cẩn thận hơn.
Nhìn thấy Xuân Hạ và Thu Đông, bộ dáng không thể chờ đợi được muốn đem mười mấy cây trâm để đeo lên người cô, Lâm Thanh Thiển than nhẹ một tiếng.


Đem những cây trâm ở trên tóc tháo xuống, chỉ chừa một cây trâm hình con bướm bạc ở trên đầu.
“Tiểu thư, tại sao lại lấy xuống hết, nô tỳ vất vả lắm mới búi hết tóc cho người.”
“Phải a, tiểu thư đi gặp lão phu nhân, làm sao không trang điểm chỉnh tề một chút chứ.”
Lâm Thanh Thiển nghĩ thầm, trang điểm hoa hòe lộng lẫy như vậy mà đi gặp lão phu nhân, chỉ sợ bị bà ghét bỏ thêm.
Lấy hai cây trâm bạc lần lượt đeo lên cho Xuân hạ và Thu Đông, cả hai người đều kinh sợ, vội vàng lấy tay định gỡ xuống.
“Đừng tháo xuống, hai em đeo rất đẹp, cứ đeo đi.

Tổ mẫu đang đợi ta đến.

Thu Đông ở lại đi, Xuân Hạ theo ta qua Cảnh Lan Uyển một chuyến.”
Trong lòng hai người mang theo cảm kích, cúi đầu hành lễ, bọn họ sợ tiểu thư đến muộn sẽ bị lão phu nhân trách tội, liền không nói nhiều lời nữa.
…....
Cảnh Lan Uyển.

Lão phu nhân nghe nói Lâm Thanh Thiển tới, ánh mắt sáng lên, trong mắt lộ ra ý cười nói: “Cho Thanh Thiển vào đi.”
Lâm Thanh Thiển cúi đầu hành lễ, “Tổ mẫu.”
“Tới đây, ngồi xuống đi.”
Lâm Thanh Thiển ngồi xuống bên cạnh, lão phu nhân cười, nói : “Hôm qua, sau khi Thanh Thiển giúp ta xoa bóp, chứng đau đầu đã giảm đi không ít, buổi tối đi ngủ cũng không còn đau như trước nữa.”.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều, truyện Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều, đọc truyện Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều, Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều full, Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top