Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Edit: Văn Văn.
Ngày hôm sau Đại Ninh tỉnh dậy, đối diện với đôi mắt đen láy của Triệu Tự, cô dụi dụi mắt: "Chào buổi sáng."
Triệu Tự không tốt chút nào, cả người anh ta cứng đờ, mồ hôi ướt đẫm toàn thân.
Sắc trời trắng xóa, đại tiểu thư ngồi dậy, bắt đầu bất mãn mà oán giận: "Tối hôm qua ngủ không thoải mái gì hết."
Triệu Tự cười lạnh một tiếng, lần này không muốn nói một lời nào với cô, ném chăn bông trong ngực đi, đổ ấm nước ra để uống trước.
Cơ thể anh ta vừa đau vừa cứng ngắc, động tác rót nước không thể nào tự nhiên, Triệu Tự cũng không hỏi Đại Ninh có uống nước hay không, uống nước xong liền đi ra ngoài.
Người trong thôn hướng anh chào hỏi, anh gật đầu chào lại bọn họ.
Đỗ Điềm tối hôm qua luôn trằn trọc, giờ phút này cuối cùng đã thấy được Triệu Tự, phát hiện người đàn ông mang theo vẻ mặt mệt mỏi, cô ta vội vàng nhẹ giọng quan tâm: "Anh Triệu Tự, trông sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm, anh có sao không?"
Triệu Tự lắc đầu: "Không có gì."
Đỗ Điềm: "Mẹ em làm bữa sáng rồi mang qua đây, cũng nhiều lắm, chúng ta cùng nhau ăn đi."
Triệu Tự từ chối: "Không cần, một lát nữa Triệu Bình sẽ mang đến cho anh."
Thỉnh thoảng hàng xóm lui đến cho một ít thiện ý, anh còn có thể chấp nhận, nhưng nhiều hơn thì Triệu Tự chắn chắn không cho phép. Đỗ Điềm là một cô gái trẻ, bản thân mình cũng là một người đàn ông độc thân, nếu để truyền ra ngoài, đương nhiên đối với thanh danh của Đỗ Điềm không tốt.
Đỗ Điềm nghe vậy cười cười, không miễn cưỡng. Cô ta cười rất tươi và trông dịu dàng.
Triệu Tự đi bộ vài vòng để hoạt động gân cốt, cảm thấy dễ chịu hơn trước, lúc này mới trở về nơi nhà mình đã phơi hạt kê.
Trùng hợp là, chú Tiền biết được đại tiểu thư đã chạy đến đây, sáng sớm lo chạy đến xem chỗ cô nhà giàu ưa thích trong lòng là nơi nào.
Triệu Tự nghe thấy cô ủy khuất, làm nũng với chú Tiền như sao--
"Chú Tiền, ở đây rất nhiều rất nhiều muỗi, vào ban đêm thì nóng, chú nhìn trên người tôi bị cắn nè. Chỗ nằm cũng cứng nữa, toàn thân của tôi đều đau..."
Chú Tiền đau lòng gần chết.
"Ôi, chú Tiền nhìn xem, chỗ bị cắn lớn như vậy! Xin đại tiểu thư cố nhịn chút, tôi kêu Trương Vĩnh Phong đi tìm thuốc mỡ cho cô, đại tiểu thư nhà chúng ta chịu khổ rồi, chúng ta về sau đừng đến đây nữa nhé."
Đại Ninh gật đầu: "Ừ!"
Triệu Tự dựa vào gốc cây bên cạnh, khóe miệng giật giật. Anh dường như cảm thấy chính mình tạm chấp nhận Kỷ Đại Ninh cả một đêm đúng là đồ ngốc.
Chú Tiền mang đến hai người vệ sĩ, đang cầm trên tay chậu rửa, khăn sạch và bình nước nóng. Một người đổ nước ra cho đại tiểu thư rửa mặt, người kia đưa bàn chải đánh răng và cốc, thậm chí còn bóp kem đánh răng sẵn.
Triệu Tự nhắm mắt làm ngơ, liền đi tới một con suối nhỏ gần đó vốc nước rửa mặt.
Khi anh quay lại, đại tiểu thư đã bắt đầu ngồi xếp bằng ăn sáng.
Mùi thơm kia bao trùm toàn bộ thung lũng, các thôn dân nuốt nước miếng, đôi mắt đăm đăm nhìn Đại Ninh ăn cơm.
Thôn nhỏ nghèo nàn này bao giờ đã thấy qua loại người mệnh phú quý như Đại Ninh trên đời? Cô ăn đồ ngon, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng gặp qua một lần.
Đại Ninh ăn rất ngon lành, tựa hồ không biết mình đã gây ra bao nhiêu ảnh hưởng lớn, chú Tiền đứng một bên chờ đại tiểu thư nhà mình ăn xong.
"..." Triệu Tự cảm thấy cô gái này thật sự thiếu giáo dục.
Đại Ninh thấy anh ta quay lại, vẫn không hài lòng với việc "không chào mà đi" vào lúc sáng, theo cô nói, đối mặt với sự oán giận của cô, Triệu Tự hẳn nên có thái độ như chú Tiền mới đúng.
Nhưng anh ta bỏ đi mà không nói một lời.
Vốn dĩ Đại Ninh còn định chia cho anh ta hai cái bánh bao, dù sao cô không thể ăn hết, này thì khen ngược, đại tiểu thư mang thù liền nước canh của bánh bao cũng không muốn cho anh ta nếm một ngụm.
Triệu Tự mặt không chút thay đổi nói: "Kỷ Đại Ninh, lần sau cô đừng có ăn tại trước mặt nhiều người như vậy. Lòng người khó dò, bộ dạng này của cô, nói rõ là đang cổ vũ người đến đoạt lấy."
Đại Ninh dùng ánh mắt kẻ đần liếc nhìn anh ta.
"Không có chuyện đó, đến một người thì vệ sĩ nhà tôi đánh chết một người, đến hai người thì đánh chết một đôi." Cô đã quen với việc am hiểu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, lập tức cảnh giác nhìn anh, "Anh muốn cướp đồ của tôi? Tự mình cân nhắc chút đi!"
Triệu Tự không thể nhịn được nữa duỗi tay, ở trên gò má trắng nõn hung hăng nhéo nhéo.
Đại Ninh ngẩn người một lúc, một đôi mắt mèo tràn đầy kinh ngạc.
Bọn có vận may này không sợ chết vậy ư? Chú Tiền còn ở đây, Triệu Tự cũng dám động thủ với cô!
Mặt mày Triệu Tự đè nén, lạnh lùng nói: "Từ lâu đã muốn xử lý cô."
Đại Ninh nổi giận đùng đùng, quay đầu lại nhìn chú Tiền: "Đập chết anh ta cho tôi!"
Chú Tiền: .....
Ông nhìn đến đau cả đầu. Trên thực tế, chú Tiền cũng không phải người ngu ngốc, đại đa số các thôn dân bởi vì nghèo khó và đói khát đều ăn không ngon, còn lại thì ăn không đủ no.
Đại tiểu thư nhà họ khi nhìn cứ có cảm giác ai muốn đoạt đồ của cô thì cho lên trời hết.
Dưới những ánh mắt đói khát, lạnh lẽo mà chết lặng kia khiến chú Tiền vô cùng lo sợ, sau khi được Triệu Tự chỉ ra điều đó, chú Tiền càng ý thức được mức độ nghiêm trọng.
Bọn vệ sĩ dù có giỏi đến đâu cũng chỉ có bốn người, Trần Tiểu Lị không đáng nói, cộng thêm Trương Vĩnh Phong và chính mình liền có sáu người.
Trong tay họ dù cầm dùi cui điện có lực sát thương lớn đến đâu cũng không thể đề phòng được cả thôn dân một thôn. Ngay từ đầu người trong thôn không dám manh động, nếu đại tiểu thư ở lâu, nói không chừng thật sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong lòng chú Tiền trầm xuống, ông nói nhỏ bên tai đại tiểu thư: "Triệu Tự nói đúng, đại tiểu thư, chúng ta nên thu liễm xíu đi."
Thanh Đoàn trong biển ý thức của Đại Ninh đã nằm yên trong tuyệt vọng.
Nó thế nào lại quên? Là một nhân vật trong sách, Kỷ Đại Ninh rất khó thoát khỏi thiết lập chính nhân vật của cô-- kiêu căng, tự đại, nhỏ nhen và ích kỷ.
Đại Ninh che lại mặt bị nhéo đến hồng, cô xoa xoa khuôn mặt, tròng mắt vừa chuyển.
"Được rồi được rồi! Không ăn thì không ăn."
Thanh Đoàn trở mình, lại cảm thấy có thể cứu được.
-- Ít nhất Kỷ Đại Ninh có da mặt dày, co được giãn được! Mặc dù cô có thể đang chuẩn bị xong việc tính sổ.
Triệu Tự mắt lạnh nhìn cô.
Đại Ninh để sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào, cười hì hì: "Tôi biết anh nói đúng, Triệu Tự, anh thật tốt, anh đừng nóng giận nữa mà."
Cô không ngừng chọc chọc vào má bên kia của mình, vô cùng không có điểm giới hạn: "Vừa rồi xúc cảm được chứ, nếu không thì anh xoa lại đi?"
Khuôn mặt mềm mại, chọc vào gò má hồng của cô.
Triệu Tự nhìn cô một lúc lâu rồi kéo cô lên. Anh thấp giọng nói với chú Tiền: "Nếu các người vẫn còn muốn ở đây, tốt hơn nên đưa một số người đến đây để tạo thêm uy hiếp. Nhưng tôi đề nghị các người vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt. Hạnh Hoa thôn không phải là một nơi tốt lành gì, qua nhiều ngày như vậy hẳn mấy người cũng rõ, nơi này cằn cỗi, không có tín hiệu, không có giải trí, ở lại đây thêm cũng không có ích lợi."
Chú Tiền nhìn Đại Ninh.
Đại Ninh gật đầu, nói: "Chú Tiền, chú tìm thêm người qua đây."
Chú Tiền không ngờ đại tiểu thư lại cố chấp đến vậy, như cũ quyết định ở lại, đành phải đồng ý. Ông vội dọn bữa sáng mà cô chưa ăn xong.
Lăn qua lăn lại một trận như thế, Triệu Bình đến đưa cơm cho Triệu Tự cuối cùng đã tới.
Cậu nhìn một đám người, căng da đầu gọi lớn: "Anh ơi."
Triệu Tự nói: "Tiểu Bình, em ở đây nhìn một lát, anh trở về tắm rửa, thay quần áo xong rồi lại qua thay em." Bị đại tiểu thư lăn lộn một đêm, anh cần thiết phải về tắm, ban ngày để Triệu Bình nhìn kê chốc lát xem có chuyện gì không.
"Dạ."
Trên đường trở về cùng Triệu Tự, Đại Ninh nhìn bóng lưng của anh ta, năm ngón tay tạo thành nắm đấm nhỏ, đối với bóng lưng anh giơ giơ.
Cô không khỏi suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc, tại sao chính mình chết sớm còn Triệu Tự mệnh ti tiện thế nhưng sống thong thả đến cuối cùng.
Khí Vận Tử được gọi là Khí Vận Tử đúng là có đạo lý.
Cô dự định trước hết phải ngoan ngoãn, luôn cảm thấy đi theo con rùa từng trải này cô có thể tạm sống đến trời đất già đi, hoang tàn. Chờ một ngày nào đó không cần anh ta nữa, tính mạng cũng không gặp nguy hiểm, cô sẽ từ từ xử lý anh ta sau.
Đại Ninh quyết định khi quay về liền phải viết một bản nhật ký mang thù để ghi lại tất cả những khuyết điểm của Triệu Tự.
Triệu Tự không biết cô lại đang chơi trò gì, anh về trước nhìn cha mẹ mình, nói vài câu với họ rồi ra sân sau xách nước giếng đi tắm.
Thân thể thiếu niên trẻ tuổi cường tráng, anh cũng không sợ lạnh mà chỉ cảm thấy thoải mái, vừa đi ra khỏi cái lạnh liền nhìn thấy đại tiểu thư và Triệu An An đang ngồi trên nhà trên, thần kinh anh ta lại lần nữa căng chặt.
Triệu An An bị nhét một cái bánh trứng vào miệng, vô cùng đáng thương nhìn anh trai cô bé.
Triệu Tự nắm lấy cổ tay Đại Ninh, chất vấn cô: "Cô đang làm gì vậy? Không phải tôi đã nói rồi sao? Cách xa em gái tôi ra chút, cảnh cáo của tôi cô xem..."
Đại Ninh tay mắt lanh lẹ, trở tay lấy một cái tôm viên chiên vàng nhét thẳng vào trong miệng anh ta.
Mùi hương lan tràn trong miệng Triệu Tự, theo bản năng anh muốn phun ra. Nhưng do từ nhỏ đã chịu qua giáo dục không được lãng phí thức ăn, anh khắc chế, nhẫn nhịn nhìn Đại Ninh, cố đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống.
Vị giác lần đầu tiên cảm nhận được một mùi vị tốt đẹp xưa nay chưa từng có, tuy Triệu Tự đang nổi nóng cũng phải thừa nhận, đồ ăn trong miệng là thứ anh ăn ngon nhất kể từ khi lớn lên.
Triệu An An nhỏ giọng nói: "Anh cả, đại tiểu thư không có bắt nạt em, chị ấy đang đút cho em ăn."
Cô bé cũng biết mình không nên ăn, nhưng đại tiểu thư luôn hành động không bao giờ nói qua quá trình, khi hết món này đến món ăn vặt khác thơm phức được nhét vào trong miệng cô bé, muốn nói gì đều nói không nên lời, giờ phút này cô bé chỉ cảm thấy thật quá hạnh phúc.
Đại Ninh luôn ăn một mình, đây vẫn là lần đầu tiên cô lấy đồ của mình chia sẻ cho em gái của anh.
Đại Ninh đợi Triệu An An nói xong, trên người nháy mắt diễn xuất, cô nước mắt lưng tròng mà chỉ trích Triệu Tự: "Tôi đút cho con nhóc xấu xí ăn thôi mà, anh có cần hung dữ với tôi vậy không!"
Triệu Tự khẽ nói: "Xin lỗi." Anh lười sửa cái biệt hiệu Đại Ninh lung tung đặt cho em mình.
Đại Ninh vươn cổ tay ra, nức nở nói, "Tay người ta bị anh nhéo đau quá!"
Triệu Tự cảm thấy có hơi bất đắc dĩ: "Là tôi sai rồi, cô muốn thế nào?"
Đại Ninh: "Tôi cho con nhóc xấu xí đó ăn nhiều đồ như vậy, anh có ăn nữa, mọi người ai cũng ăn nên chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền, trước khi chú Tiền tìm người đến thì anh phải bảo vệ tôi cho tốt!"
Môi Triệu Tự giật giật, "Đã biết."
Hóa ra lăn qua lộn lại nãy giờ là vì sợ chết.
Sau khi nhận được lời hứa hẹn của anh, Đại Ninh trong nháy mắt lại trở nên tung tăng nhảy nhót, nơi nào còn có chút cảm giác nửa điểm giả bộ đáng thương, ủy khuất này nọ, cô vui vẻ chạy ra ngoài, cất cao giọng nói: "Chú Tiền, tôi muốn đi tắm, chú gọi người đun nước cho tôi."
Triệu Tự cụp mắt xuống, nhẫn nhịn cười, sờ sờ đầu cô em nhỏ.
*
Triệu Tự sợ đêm nay Đại Ninh còn muốn đi theo anh đến nơi phơi kê, nếu đêm nay đại tiểu thư lại qua đó, có lẽ ngay cả cái giường cũng dọn qua luôn, đến lúc đó người vây xem càng nhiều.
May mắn hôm nay đã là ngày thứ ba, Triệu Tự vì ngăn chặn loại tình huống này xảy ra, quyết định phơi thêm một ngày vào ban ngày và vận chuyển toàn bộ số kê trở về, đến tối không cần đi nơi kia nữa.
Trong lòng Đỗ Điềm nôn nóng, ba đêm liền giúp người ta nhìn kê, ban đêm trên núi rất nhiều muỗi, cô ta ngủ không ngon giấc, người xung quanh còn hay nằm im ngáy.
Trọng điểm là ngoại trừ đêm đầu tiên cô ta cùng Triệu Tự thảo luận một vài chủ đề tiếng Anh, cũng không thảo luận chuyện gì khác, có thể nói là vừa mất chì lẫn chài.
Đỗ Điềm hít sâu một hơi, tự nhủ mình không thể tức giận. Kỷ Đại Ninh sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo, cô ta chờ ngày đó đến là được.
Triệu Tự không nghĩ đến vừa mới thu kê, ban đêm trời liền đổ mưa. Người dân trong thôn hoang mang, rối loạn che kê lại, không khỏi than một tiếng xui xẻo.
Vốn muốn phơi nắng nó trong một hoặc hai ngày nữa thôi, nhưng ai có thể ngờ trời lại đổ mưa đột ngột như thế.
Mưa tiếp tục vào ngày hôm sau, có vẻ như mùa mưa trên núi đến rồi.
Đại Ninh rất vui vẻ, cô đắc ý nói: "Triệu Tự, anh nhìn tôi từ khi đến nhà anh đi, vận khí nhà anh đều biến tốt đó!"
Thật đúng là cái gì đều có thể hướng trên người mình ôm công lao.
Triệu Tự trong lòng buồn cười, nhưng chuyện này cô ấy nói đúng, anh thu hoạch kê sớm, ở một khía cạnh nào đó đến nói thật ra không sai.
Những ngày mưa gió anh không tiện ra cửa, như thường lệ, ở nhà dạy các em đọc sách.
Triệu Tự có một khe nứt trong lòng, anh hiểu cả đời sống ở núi lớn chắc chắn không phải là lối thoát dành cho gia đình mình, anh cần tiền để chữa khỏi bệnh cho cha mẹ, còn muốn cho hai đứa em có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Đối với người khác chỉ sợ sẽ đánh chủ ý lên người Đại Ninh, nhưng Triệu Tự không nghĩ vậy.
Một mặt, tính cách ích kỷ và nóng nảy của Đại Ninh thực sự không đáng tin cậy chút nào, mặt khác, anh biết dựa vào bản thân mới có thể càng đi lâu dài. Đại tiểu thư một ngày nào đó cuối cùng sẽ rời đi, khi đó anh vẫn phải dẫn theo người một nhà tiếp tục sống những ngày tháng như thế.
Vì vậy, gần đây ngay cả khi đại tiểu thư có tâm trạng tốt, thỉnh thoảng đút cho hai đứa em ăn, anh chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh kéo Triệu Bình và Triệu An An sang một bên, khiến đại tiểu thư đừng nháo.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó.
Anh sẽ không để cho em trai, em gái mình ăn đồ của cô nữa, anh không phải là thằng đàn ông ăn cơm mềm [1], cũng không cần mấy món trân quý này đó của đại tiểu thư.
[1] Ăn cơm mềm: chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, hay nghĩa là ăn bám.
Hai đứa nhỏ đơn giản ngoan ngoãn nghe lời, anh cả không cho, bọn họ ngậm chặt miệng lại, cũng không nhớ thương nữa.
Đại Ninh cảm thấy người một nhà này thật quá tẻ nhạt.
Cô thực sự rất nhàm chán, đi loanh quanh lòng vòng mãi, cuối cùng dứt khoát nhìn Triệu Tự dạy Triệu Bình và Triệu An An học, có lẽ cô còn có thể kiếm gì đó để chơi.
Ở giữa hai đứa nhỏ vừa đen vừa gầy, lập tức gia nhập thêm một khuôn mặt mỹ nhan thịnh thế [2].
[2] Mỹ nhan thịnh thế: lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.
So đôi mắt của cô với Triệu An An và Triệu Bình ngồi bên cạnh, đôi mắt của cô to tròn hơn hẳn.
Triệu Tự không biết vì sao, nhớ đến việc ở trong thung lũng đêm đó, cô khoe khoang rằng mình có thể làm mọi thứ. Kỳ thật những từ đơn đó, cô không hiểu đến mấy từ đi?
Một cô gái không nghe lời như vậy, ở trong trường mà học hành chăm chỉ mới là lạ, đại tiểu thư đừng bắt nạt tất cả bạn học cùng lớp một lần là tốt lắm rồi.
Một khi đã tiếp nhận thiết lập học tra của Đại Ninh, Triệu Tự nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ tóc xoăn có đôi mắt tròn xoe... Ngồi giữa hai đứa trẻ nhà mình, thực ra cũng không làm người chán ghét đến vậy.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống, truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống, đọc truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống, Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống full, Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!