Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 192: 192


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý



Tôi và Trần Thanh Vũ đi tới phòng bệnh của Bánh Gạo, tôi sờ mặt Bánh Gạo, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bánh Gạo lúc này đã trở nên trắng bệch, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả được bằng lời.

“Được rồi, không phải cục cưng không có việc gì sao? Đừng khóc.”
Trần Thanh Vũ thấy tôi cứ vừa nhìn Bánh Gạo vừa khóc, không nhịn được nhíu mày nói với tôi.

“Đều tại em không chăm sóc tốt cho Bánh Gạo, Bánh Gạo còn nhỏ đã gặp phải chuyện như vậy rồi.” Hốc mắt của tôi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Vũ, dùng giọng khàn khàn nói.

“Huỳnh Bảo Nhi, em cứ như vậy anh sẽ tức giận đấy”
Trần Thanh Vũ xụ mặt không vui nhìn tôi, sau đó vươn tay lau nước mắt trên mí mắt của tôi một cách vô cùng thô lỗ.

“Em cứ mãi thương nhớ thằng nhóc quỷ này, đừng quên, anh mới là người đàn ông của em” “Trần Thanh Vũ… Anh thật vô lý” Nghe ra lời nói chua lè của
Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được trợn trắng mắt liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái rồi nói.

“Về sau không được quan tâm nó hơn anh nữa, đừng quên anh mới là người đàn ông của em”
Trần Thanh Vũ nhướng đôi lông mày xấu xa lên, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi.

Lúc tôi đang đỏ mặt tía tai vì những lời bá đạo của Trần Thanh Vũ thì Mẹ Trịnh Phương Thảo đã tới.

Chắc là bà ấy đã biết tin tức Bánh Gạo đột nhiên phát bệnh rồi.

“Bảo Nhi, bây giờ cháu ngoại của mẹ thế nào rồi?”
Mẹ Trịnh Phương Thảo khẩn trương nhìn tôi, trên khuôn mặt đoan trang của bà ấy mang đầy vẻ lo lắng.

“Không có không sao rồi.” việc gì ạ, là viêm ruột thừa cấp tính, bây giờ đã “Không sao thì tốt, mẹ nghe bác sĩ Long nói Bánh Gạo đang ở trong phòng cấp cứu, mẹ thật sự rất sợ hãi, cháu ngoại tội nghiệp của mẹ”
Mẹ Trịnh Phương Thảo đi lên phía trước nhìn Bánh Gạo đang nằm ở trên giường, đau lòng vuốt lên khuôn mặt của Bánh Gạo nói.

“Mẹ, sau khi Bánh Gạo khỏe lại con lập tức giao Bánh Gạo cho mẹ chăm sóc, được không mẹ?”
Tôi nhìn Mẹ Trịnh Phương Thảo, đưa ra một quyết định.

Công việc của tôi và Trần Thanh Vũ đều rất bận, không có bao nhiêu thời gian chăm sóc Bánh Gạo, nếu giao Bánh Gạo cho Mẹ Trịnh Phương Thảo chăm sóc thì tôi cũng yên tâm.


“Được, dù sao mẹ và bố con cũng không có việc gì làm, bố con nói mấy ngày nữa sẽ giao lại toàn bộ công ty cho con, mẹ và bố sẽ chăm Bánh Gạo cho con.”
Mẹ Trịnh Phương Thảo nghe tôi nói vậy thì vô cùng vui mừng nói.

“Bố vẫn còn khỏe mạnh mà, không thể tiếp tục quản lý công ty thêm một thời gian nữa được sao ạ?”
Tôi nhìn mẹ, hơi bất đắc dĩ nói.

Kể từ lúc tôi trở về nhà họ Nguyễn, bố đã bắt đầu không muốn lo chuyện của công ty, chuyện gì cũng ném cho tôi làm với lý do ông ấy bị thương phải nghỉ ngơi dưỡng thương.

Nhưng sức khỏe của bố rất tốt, rõ ràng đã không có gì đáng ngại nhưng vẫn ăn vạ ở bệnh viện không chịu rời đi.

Lần đầu tiên tôi phát hiện, bố Nguyễn Trung Quân cũng có lúc mè nheo như vậy.

“Bố của con vất vả lâu như vậy rồi, bây giờ đã có con ở đây, đương nhiên bố mẹ sẽ không tiếp tục lo chuyện của công ty nữa.

Hơn nữa, mấy thứ kia vốn là để lại cho con, con là con gái duy nhất của bố mẹ, cái gì của công ty đều giao lại hết cho con, mẹ và bố con chỉ cần hưởng cuộc sống nhàn nhã hạnh phúc là được rồi.”
Mẹ Trịnh Phương Thảo nhìn tôi với ánh mắt hiền từ nói.

Tôi vừa nghe xong đành phải bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhưng những chuyện quan trọng, con vẫn muốn tìm bố để bàn bạc thêm.” “Ừm, Bảo Nhi, hôm nay con cũng rất mệt rồi, theo Thanh Vũ trở về nghỉ ngơi chút đi.”
Mẹ Trịnh Phương Thảo thấy tôi mỏi mệt như thế không nhịn được nói.

Tôi đúng là rất rất mệt, gần đây công ty rất bận, Bánh Gạo lại xảy ra chuyện này.

“Đêm nay để con ở lại canh Bánh Gạo đi.” Tôi lắc đầu, cho dù có mệt đến cỡ nào thì tôi cũng không muốn rời xa Bánh Gạo.

Sau khi Trần Thanh Vũ nghe tôi nói xong, sắc mặt vốn đã khó coi nay còn phủ thêm một lớp băng lạnh lẽo.

Mẹ Trịnh Phương Thảo bất đắc dĩ nói: “Bảo Nhi, nghe lời mẹ đi, sức khoẻ quan trọng, để mẹ chăm sóc Bánh Gạo là được rồi, bây giờ con lập tức trở về nghỉ ngơi đi”
Nhìn ánh mắt cố chấp của Mẹ Trịnh Phương Thảo, tôi đành phải theo Trần Thanh Vũ rời khỏi phòng bệnh của Bánh Gạo.

Lúc chúng tôi ở bên trong thang máy, tôi vừa định nói chuyện với Trần Thanh Vũ, Trần Thanh Vũ lại đè tôi lên trên vách tường, bá đạo thô bạo cắn lên miệng tôi.

“Um ưm ưm..” Tôi bị Trần Thanh Vũ dùng phương thức này lấp kín miệng, tôi không nhịn được đấm đá túi bụi lên ngực của anh.


“Huỳnh Bảo Nhi, em là của anh, có nghe thấy không?” Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt hung ác trừng tôi, sau đó dùng giọng điệu nặng nề nói.

Tôi hơi cạn lời trợn mắt liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái.

“Anh lại ghen tuông cái gì nữa vậy?” Lúc Trần Thanh Vũ buông miệng tôi ra, tôi không nhịn được vuốt lên cái miệng sưng đỏ của mình oán giận nói.

Dùng sức mạnh như vậy, coi miệng tôi là lạp xưởng sao? Đau chết mất.

“Em không được lo lắng cho Bánh Gạo như vậy.

Trần Thanh Vũ nhướng mày, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi.

Tôi nghe vậy mặt đen lại, sau đó bóp chặt lỗ tai của Trần Thanh Vũ nói: “Bánh Gạo là con trai của chúng ta, anh nói cái gì vậy?” “Dù sao sau này cũng là chồng của người khác.” Trần Thanh Vũ bất mãn nói.

Tôi vừa nghe lập tức cảm thấy hơi buồn cười.

“Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta kết hôn đi.”
Lúc tôi và Trần Thanh Vũ đang hưởng thụ cái ôm ấm áp, Trần Thanh Vũ đột nhiên nâng cằm tôi lên nhẹ giọng nói với tôi.

Kết hôn sao?
Tuy tôi và Trần Thanh Vũ quen nhau lại lần nữa, nhưng tôi không hề có suy nghĩ sẽ kết hôn.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được nói: “Anh chỉ như vậy mà đã muốn cưới em rồi sao?” “Em muốn như thế nào?” Trần Thanh Vũ phóng túng cong môi lên, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên chút quyến rũ nói.

“Bây giờ em chính là chủ tịch ủy quyền của tập đoàn Aliba, không lâu nữa sẽ trở thành chủ tịch chính thức, muốn cưới một chủ tịch như em, anh không lấy ra chút thành ý thì sao mà được chứ?”
Tôi nhướng mày, khoanh tay nói với Trần Thanh Vũ.

“Vậy… em muốn thành ý gì? Hả?” Trần Thanh Vũ đi tới trước mặt tôi, đột nhiên cắn lên vành tai của tôi nói.


Cái tên để tiện nhỏ nhen Trần Thanh Vũ này biết rất rõ vành tai là nơi mẫn cảm nhất của tôi, bây giờ lại làm thế này để trêu chọc thần kinh của tôi.

Tôi miễn cưỡng ổn định tâm trí, hừ lạnh với Trần Thanh Vũ, nói: “Vậy phải xem anh làm sao rồi, phải khiến em hài lòng mới được đấy” “Vậy sao? Hài lòng sao?” Trần Thanh Vũ đột nhiên nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Toàn thân tôi hơi cứng đờ trước ánh mắt kỳ lạ của Trần Thanh Vũ, phía sau lưng cũng hơi lạnh lạnh.

Tôi không nhịn được hơi nuốt nước miếng một chút, lắp bắp nói: “Trần Thanh Vũ… Anh muốn làm cái gì?” Trần Thanh Vũ bỗng nhiên lại dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn tôi làm gì? Quá… rợn người.

“Ting” Lúc này thang máy mở ra, Trần Thanh Vũ bể tôi lên, thì thầm bên tai tôi: “Không phải em muốn anh phải khiến em hài lòng sao? Đêm nay ông xã sẽ khiến em hài lòng.” “Khốn kiếp, ý em không phải cái loại hài lòng này..” Tôi vừa nghe xong liền biết Trần Thanh Vũ đang nói tới cái gì, tôi đỏ mặt tía tai trước những lời nói không biết xấu hổ này của Trần Thanh Vũ.

“Không phải cái loại hài lòng này à? Thế là cái loại hài lòng nào? Hả?” Nhưng Trần Thanh Vũ lại áp gần sát vào mặt tôi, phóng túng lười biếng nói với tôi.

Tôi bị lời Trần Thanh Vũ nói kích thích hết cả người, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn anh.

Cuối cùng dưới thế tiến công mạnh mẽ của Trần Thanh Vũ, tôi vẫn chìm nổi ở dưới thân của anh.

Ngày hôm sau, tôi nằm ở trên giường xoa vòng eo đau nhức nhìn Trần Thanh Vũ, anh đang sảng khoái nhẹ nhàng đứng bên mép giường đeo caravat, tôi tức giận nói: “Trần Thanh Vũ, trong một tháng tới anh đừng hòng đụng vào em.”
Tối hôm qua anh lại làm mạnh như vậy, eo tôi sắp gãy luôn rồi.

Trần Thanh Vũ mờ ám làm mặt quỷ nói với tôi: “Bảo Nhi, lúc nào em cũng nói như vậy, cuối cùng còn không phải để mặc em muốn làm gì thì làm sao?”
Tên khốn này, anh đang đắc ý cái gì vậy hả?
Tôi hơi tức giận cầm lấy cái gối bên cạnh ném thẳng lên trên mặt Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ lập tức bắt được cái gối kia, lắc đầu nói với tôi: “Được rồi, tối hôm qua anh quá kích động, làm hơi quá đáng, để bồi thường thì hôm nay anh sẽ giúp em làm các công việc trong tập đoàn Aliba, thế nào?” “Hừ, xem ra cũng không tệ”
Hôm nay tôi có thể nghỉ ngơi đương nhiên là vô cùng vui vẻ rồi.

“Thật nghịch ngợm” Trần Thanh Vũ nắm cái mũi của tôi, cười nói với tôi.

“Giữa trưa anh phải trở về nấu cơm cho em ăn, biết chưa?” Tôi nắm lấy lỗ tai của Trần Thanh Vũ, ra lệnh cho anh giống như một nữ vương.

“Biết rồi, ngoan ngoãn nằm ở trong biệt thự, chờ anh trở về.” Trần Thanh Vũ hôn mạnh lên trên môi của tôi một cái sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được nở nụ cười.

Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.

Tôi vẫn luôn tin tưởng sau khi trải qua suy sụp, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp.


“Trương Mỹ Phân tự thú?”
Giữa trưa, sau khi tôi ăn cơm xong thì Trần Thanh Vũ mang đến tin tức này cho tôi, tôi không nhịn được nhíu mày nói.

“Buổi sáng vừa mới truyền đến tin tức Trương Mỹ Phân chạy đến đồn công an nói những chuyện Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang đã làm đều là do bà ta sai khiến, là bà ta uy hiếp Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang làm những chuyện kia”
Trên mặt Trần Thanh Vũ hiện lên sự lạnh nhạt nói.

“Vậy bây giờ thế nào?” “Trong tay Trương Mỹ Phân có rất nhiều chứng cứ chứng minh mình mới là hung thủ đứng phía sau, cuối cùng Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang được thả ra, bà ta thì bị phán tù chung thân” Trần Thanh Vũ vuốt đôi mắt của tôi nhẹ nhàng giải thích.

Vậy mà kết quả cuối cùng lại là như thế này sao?
Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang lại được thả ra? Trương Mỹ Phân làm như vậy chắc chắn chính là vì muốn cứu Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang mà thôi.

Tuy tôi hận năm đó Trương Mỹ Phân đã vì muốn con gái có cuộc sống sung sướng mà đổi tôi đi, nhưng tình thương của Trương Mỹ Phân dành cho Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang, không hiểu sao lại làm tôi cảm thấy chua xót.

“Anh sẽ kêu người trông chừng Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang, nếu họ còn tiếp tục làm ra chuyện tày trời thì cũng đừng trách anh xuống tay vô tình.”
Trần Thanh Vũ lạnh mặt nói với tôi.

“Anh yên tâm, em sẽ cảnh giác hai người kia, sẽ không để họ có cơ hội hãm hại em lần nữa đâu.”
Cho dù Trương Mỹ Phân có làm như vậy thì Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang cũng sẽ không có cách nào để hãm hại tôi nữa đâu.

Bởi vì những chuyện Nguyễn Mỹ làm lúc trước đã bị mang ra ánh sáng, cho nên cô ta đã bị xóa tên khỏi giới giải trí, bây giờ cô ta không phải cô chủ của tập đoàn Aliba, cho dù ra ngoài cũng không gây ra được sóng gió gì.

Nhưng nói là nói như vậy, tôi vẫn phải đề phòng, dù sao khi phụ nữ ghen ghét thù hận thì sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.

“Chiều nay anh sẽ ra nước ngoài họp, có lẽ sẽ đi một tuần, trong một tuần này, em phải ngoan ngoãn cho anh đấy, biết không?”
Trần Thanh Vũ vuốt gương mặt của tôi, ra lệnh với tôi.

“Anh phải đi công tác à?”
Tôi vừa nghe Trần Thanh Vũ muốn đi công tác thì lập tức vứt chuyện của Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang ra sau đầu, không nhịn được kinh ngạc nói.

Đã rất lâu rồi Trần Thanh Vũ không có đi công tác, bây giờ anh sắp rời xa tôi, trong lòng tôi đương nhiên vô cùng luyến tiếc.

“Một tuần, sao? Nhớ anh à?” Trần Thanh Vũ kề đầu vào gần tôi, hơi thở lạnh lẽo xẹt qua gương mặt của tôi.

Cơ thể tôi không nhịn được run lên, lắp bắp nói: “Ai nhớ anh, anh nghe rõ cho em, bây giờ anh là người đàn ông của em, nếu anh dám hái hoa ngắt bướm ở bên ngoài, để xem em xử lý anh thế nào.”.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý, truyện Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý, đọc truyện Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý, Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý full, Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top