[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 18: 18


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

“Ngươi sợ ta sẽ trở nên như vậy sao?” Lâm Minh Hoa nghi hoặc: “Trông ta giống vậy lắm sao?”

Dạ Uyên Vũ cắn môi dưới khẽ gật nhẹ.

Nàng nhìn hắn, sau lại thở dài một cái, cũng không rõ vì lý do gì mà trong lòng thật sự không thoải mái.

“Ta có thể bảo đảm với ngươi bằng cách nào?”

Hắn không trả lời.

“Hừ.” Nàng cau mày không vui: “Trước tiên vẫn là nên quay về đã.”

Trời trở lạnh, nếu còn đứng ở đây lâu chắc chắn cả hai sẽ biến thành những viên đá trong suốt lấp lánh!

Về đến phòng của nàng, Lâm Minh Hoa đem hắn gói lại đặt trước lò sưởi, cẩn thận đem chân hắn ủ trong tay: “Có lạnh không?”

“Lạnh...” Dạ Uyên Vũ nhìn nàng chăm chú, không giây nào hắn dứt ra khỏi. Hiếm một lần hắn lên tiếng: “Nàng thật sự... là...”

“Ta giống ngươi.” Tay Lâm Minh Hoa không dừng lại, đáp lời hắn như lẽ đương nhiên. Nghề nghiệp này như thế nào nàng cũng không quan tâm nữa, miễn là nó cho nàng một cuộc sống đủ đầy trong cái thế gian đáng chết này.

“Không có thời gian để ngươi suy nghĩ về ta đâu! Nói xem tại sao lại để bản thân thành ra như thế?”

Dạ Uyên Vũ định nói cái gì nhưng lại đột nhiên run rẩy ôm ngực, hô hấp khó khăn khiến hắn không thể thốt thành lời.

Tim hắn... đau quá.

“Sao, sao vậy?”

Trán hắn toát mồ hôi, tay run run chỉ lên bàn nhỏ, không biết ở đó từ khi nào đã xuất hiện một lọ thuốc. Lâm Minh Hoa nhanh tay cầm lấy nó xốc ra một viên đưa vào miệng hắn, một tay xoa ngực giúp hắn giảm bớt cơn đau.

Dạ Uyên Vũ lập tức cắn nát viên thuốc, qua một khoảng thời gian sau mới chậm rãi định hình lại.

“Ngươi bị... bệnh tim sao?” Lâm Minh Hoa làm điểm tựa cho hắn phía sau lo lắng hỏi: “Còn đứng ngoài trời lạnh như thế? Ngươi bị...”

Qua một trận đau đớn khiến Dạ Uyên Vũ mệt lả, thở hổn hển thừa nhận: “Ừm... ta bị từ nhỏ.”

Một thân nam nhân mang bệnh tật đầy mình lại là một kỹ nam người nhìn người khinh như ta... Sẽ chẳng có ngoại lệ nào cả.

Nàng đau lòng, ôm hắn đặt lên giường: “Ngoan, ở đây. Ta chăm sóc cho ngươi.”

...

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Qua hai ngày sau, Dạ Uyên Vũ nhíu mi tỉnh lại sau giấc ngủ thoải mái. Nhớ lại thì trong vòng hai ngày này, đều là nàng ở cạnh bên hắn hầu hạ, giúp hắn sinh hoạt.

Hôm nay sao lại không thấy nàng đâu rồi?

Dạ Uyên Vũ mở cửa đi ra ngoài, nhìn quanh một lát, rất tình cờ phòng bên cạnh vang lên một trận âm thanh. Nghe rất quen thuộc, cũng rất xa lạ.

Quen thuộc là chất giọng nữ nhân kia... thật sự rất giống với thanh âm trong trẻo của Lâm Minh Hoa.

Còn xa lạ chính là thanh âm pha trộn của một tên nam nhân nào đó...

Âm thanh này...

“Ư...a... Chậm một chút...”

Mặt hắn bất chợt đỏ bừng, vội vàng quay người trở lại vào phòng.

“Nàng... và một kẻ khác?” Hắn ngồi phịch xuống ghế, thần trí mơ hồ hoang mang. Nàng, với người khác sao?

Không phải hắn không biết công việc của nàng nhưng mà tại sao... tại sao tim hắn lại đau đến như vậy?

Ôm lấy trái tim đang bắt đầu đập loạn, Dạ Uyên Vũ có thể thầm khẳng định rằng... Hắn đã lỡ, lỡ yêu một nữ nhân tên là Lâm Minh Hoa rồi.

...

Quay trở về sau khi hoàn thành công việc, Lâm Minh Hoa lảo đảo tiến về chỗ ngủ của nàng. Lúc này nàng thật sự chỉ muốn một giấc ngủ thoải mái mà thôi.

Vừa mở cửa phòng đã trông thấy bóng dáng của tên nam nhân mình thích ngồi ngay ngắn trên giường. Xem chừng như đã ngồi ở đó rất lâu rồi.

“Uyên Vũ?” Nàng đến cạnh hắn, vô thức dùng tay xoa xoa mặt hắn đầy thích thú lại vuốt nhẹ lên bờ môi mỏng mềm mại.

“Phốc!” Dạ Uyên Vũ tóm lấy tay nàng, mặt đối mặt với nàng nghiêm túc nói: “Nàng vừa đi...”

Lâm Minh Hoa mặt không biến sắc: “Ta đi kiếm ngân lượng về nuôi ngươi.”

Lời nói của nàng phút chốc khiến hắn khó chịu: “Không cần.”

“Sao lại không cần? Ngươi không cần nhưng ta...Ưm!” Lâm Minh Hoa trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng, giây kế tiếp đã bị đối phương hung hăng hôn lên.

“Ta sẽ tìm cách để kiếm bạc, nàng không cần phải làm công việc này nữa!”

“Ngươi? Ngươi tìm cách?” Lâm Minh Hoa buồn cười: “Chỉ cần ngươi nói, ngươi không muốn ta làm công việc này... Thì ta, ta sẽ chu toàn tất cả...” Cơn buồn ngủ như muốn đánh chết nàng, tức khắc đã không chống đỡ nổi nữa trực tiếp ngất đi.

Hắn không hiểu, thả nàng ra mà lòng hắn như có vạn tiễn xuyên vào. Nhìn người đang bất tỉnh mà không biết nên nói cái gì cho phải càng khiến cho tâm trạng đã xuống dốc càng xuống dốc tệ hại.

Dạ Uyên Vũ chẳng qua không biết...

Lâm Minh Hoa dư sức để vươn lên khỏi cái xã hội này. Nàng may mắn được ưu ái cho làm một nữ nhân tại một thế giới của nữ tôn thì thật sự quả là một sự ưu ái đặc biệt. Chỉ là, nàng không còn bất kỳ lí do gì để cố gắng mà bản thân nàng thì sống kiểu nào chẳng được? Miễn là đủ ăn qua ngày.

Hắn đến đây, coi như là một bông hoa nở rộ giữa sa mạc khô cằn. Khiến trái tim cô độc của lữ khách trở nên tràn đầy sức sống.

“Dạ Uyên Vũ... Ngươi là người sẽ cứu rỗi hồn ta.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào, truyện [Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào, đọc truyện [Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào, [Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào full, [Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top